Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------

Tiếng thét của hắn truyền vào trong kinh thành, đám quỷ đứng bên cạnh còn muốn công kích lại nghe từ sâu trong nội cung truyền đến tiếng triệu hoán mỏi mệt của Tạ Thận: "Dẫn hắn tiến vào."

Nghe Tạ Thận ra lệnh, toàn bộ quỷ đều dừng lại liếc mắt nhìn nhau. Cửa cung đồng thời mở ra từng lớp từng lớp, một vị quan triều Hóa Thần dẫn đầu người hầu đứng ở cửa, cung kính: "Phó quỷ chủ, bệ hạ triệu ngài vào."

Phó Trường Lăng không hề do dự nhảy từ trên tường xuống, rơi xuống trước mặt quan viên kia, một tay rút kiếm, một tay siết lá bùa, bình tĩnh nói: "Ngươi biết ta nắm gì trong tay chứ?"

"Ta biết."

Quan viên nọ sắc mặt bình tĩnh: "Bệ hạ cũng biết, còn thỉnh các hạ yên tâm, bệ hạ thỉnh ngài, cũng không ác ý."

"Đi thôi."

Phó Trường Lăng không nói nữa, lời quan viên này hắn tất nhiên không tin, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa, vậy nên chỉ biết làm tư thái sẵn sàng chiến đấu, tùy thời đề phòng, đi theo quan viên này vào cung.

Bọn họ đi qua tầng tầng cửa cung, rốt cuộc đi vào đại điện. Bên trong đại điện chỉ có một mình Tạ Thận đang ngồi trên cao vị, thần sắc lạnh băng ẩn chứa nét mỏi mệt. Tay Phó Trường Lăng siết Bạo Phá phù, giương mắt nhìn về phía Tạ Thận: "Tần Diễn ở đâu?"

"Y vẫn ổn."

Tạ Thận hờ hững nói: "Chuyện ngươi làm, trẫm có thể không truy cứu, ngươi rời khỏi Vạn Cốt nhai đi."

"Ta hỏi ngươi Tần Diễn ở đâu?!"

Phó Trường Lăng hét lớn: "Ngươi cho rằng ta tới để thỏa hiệp với ngươi à?!"

Tạ Thận không nói lời nào, bình tĩnh nhìn Bạo Phá phù trên tay Phó Trường Lăng.

Gã biết rõ trong tay Phó Trường Lăng đang nắm thứ gì. Năm đó khi người kia thành lập Vạn Cốt nhai đã từng nói với gã rằng bọn họ đã thành lệ quỷ, có thâm cừu đại hận với Vân Trạch. Nàng thành lập Vạn Cốt nhai, đó là vì hy vọng bọn họ có thể buông oán hận, hoặc là độ hóa luân hồi, hoặc là, một đời không vào Vân Trạch.

Trong Hàn Đàm động có một cái nhãn trận, nếu nó bị phá hủy, toàn bộ Vạn Cốt nhai sẽ biến mất.

Để bảo hộ nhãn trận đó, người nọ đã thiết hạ cấm chú ở Hàn Đàm động, bất luận yêu ma quỷ quái nào ở Vạn Cốt nhai đều không thể tiến vào, ngay cả gã cũng không vào được.

Bởi vì gã biết chuyện đó, nên gã cũng hiểu Phó Trường Lăng muốn gì. Nếu hắn muốn rời khỏi thì đã sớm đã đi rồi, hôm nay hắn vào cung, cũng chỉ có thể vì muốn mang Tần Diễn đi.

Tạ Thận đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, ta mang ngươi đi gặp y."

Phó Trường Lăng ngẩn người, hắn không ngờ Tạ Thận lại dễ dàng đáp ứng hắn như vậy, không khỏi càng thêm cảnh giác. Vừa đuổi kịp Tạ Thận, vừa hỏi: "Ngươi có ý gì? Ngươi nguyện ý thả y đi với ta?"

"Không phải ta không thả y đi," Tạ Thận thanh âm bình tĩnh, "Là tự y đáp ứng ta, muốn lưu lại."

"Ngươi có ý gì?"

Phó Trường Lăng nhíu mày: "Muốn lưu lại là sao?"

Tạ Thận không nói chuyện, hắn dừng bước, quay đầu xem xét hắn trên dưới một cái, sau đó bảo: "Kẻ phải dùng Vãng Sinh hoa là ngươi đúng không?"

Nghe vậy, Phó Trường Lăng ngẩn người, hồi lâu mới khó nhọc mở miệng: "Ngươi...có ý gì?"

"Nhạc quốc đã từng là một quốc gia hưng thịnh," Tạ Thận đột nhiên thay đổi chủ đề, chậm rãi kể, "Khi ta vừa kế thừa vương vị, Nhạc quốc vẫn còn mưa thuận gió hoà, ca vũ thăng bình. Khi đó ta mười tám tuổi, ta cho rằng quốc gia này vẫn sẽ luôn như vậy."

Phó Trường Lăng trầm mặc, hắn vừa nghe Tạ Thận nói, vừa đi theo gã xuyên qua hành lang dài, đi ra cửa cung.

Quạ trên bầu trời kêu vang, tựa hồ trời có thể mưa bất cứ lúc nào. Tạ Thận thanh âm mỏi mệt lại thê lương: "Nhưng không biết từ khi nào, Nhạc quốc bắt đầu suy bại, ban đầu là hạn hán liên tục, sau lại có rất nhiều đất canh tác không thể gieo trồng, thiên tai ập xuống, bá tánh trôi dạt khắp nơi. Ta bôn ba đi cầu phúc, hy vọng trời cao có thể phù hộ Nhạc quốc chúng ta."

"Quốc sư nói với ta, đây là do linh khí Nhạc quốc ngày càng loãng gây ra, không ai có khả năng sửa đổi, vậy nên thân là đế vương, cách đơn giản nhất ta có thể làm là di dời bá tánh, xác nhập quốc gia. Nhạc quốc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy vạn người. Rồi một ngày kia, có người tới báo một tòa thành trong Nhạc quốc trở thành đồng không nhà trống."

"Ta biết." Phó Trường Lăng gật đầu, "Là do Bách Nhạc tông gây ra đúng không? Họ tàn sát các ngươi, đem các ngươi luyện thành linh mạch, sau đó ngươi cũng cầu viện Hồng Mông Thiên cung, nhưng viện binh Hồng Mông Thiên cung chưa tới, nữ ma đầu của Bách Nhạc tông đã tới."

Phó Trường Lăng không muốn động đến tên nữ ma đầu kia, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nữ ma đầu đó dẫn người giết các ngươi, các ngươi uổng mạng tại đây, hóa thành oan hồn lệ quỷ, bị người phong ấn trong Vạn Cốt nhai, đúng không?"

"Nữ ma đầu?"

Tạ Thận nghe hắn nói vậy, nhịn không được cười lớn: "Ngoại giới nói như thế với các ngươi sao? Tùy tiện tìm một người chịu tội thay, liền có thể đổ hết tội lỗi?"

Nghe vậy, Phó Trường Lăng không khỏi sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"

"Nơi nào có nữ ma đầu?"

Tạ Thận cười to: "Người tới là tiên nhân! Đều là tiên nhân của Hồng Mông Thiên cung!"

Phó Trường Lăng đột ngột co chặt đồng tử: "Ngươi nói cái gì?"

"Năm đó sau khi ta biết bá tánh trong một thành trì bị đồ sát, ta liền sai quốc sư đi tra, quốc sư báo cho ta là do Bách Nhạc tông làm, ta liền đưa tin tới Hồng Mông Thiên cung cầu viện."

Tạ Thận đưa Phó Trường Lăng bước ra cửa cung, mưa tí tách rơi, người hầu bên cạnh bung dù che cho họ. Giọng nói Tạ Thận trong mưa trở nên hơi mơ hồ: "Hồng Mông Thiên cung rất nhanh hồi âm cho ta, nói sẽ phái người tới giúp ta. Các ngươi chẳng lẽ không thấy kỳ quái sao, là cả một quốc gia, dù cho bá tánh không nơi nương tựa, nhưng thiên tử vẫn có long khí trấn thủ cung thành, bất luận một người tu tiên nào đều không thể tùy tiện đi vào hoàng cung, giết hại một vị quân vương. Vô luận là nữ ma đầu các ngươi, hay vẫn là Bách Nhạc tông, chỉ bằng bọn họ thì làm sao có thể phá vỡ quy tắc Thiên đạo, tiến vào hoàng cung, giết ta cùng quốc sư và mọi người, làm cho cả Nhạc quốc mất đi che chở?"

Phó Trường Lăng nghe gã nói xong, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu: "Là Hồng Mông Thiên cung...lừa các ngươi."

Tạ Thận trầm mặc.

Gã đi lên bậc thang, đã lâu sau, gã mới nói: "Có lẽ, không chỉ có Hồng Mông Thiên cung."

"Ngày đó có rất nhiều người tới, tam tông tứ tộc đều phái người đi, bọn họ muốn vào hoàng cung trú tạm, ta cũng không nghi ngờ, chỉ nghĩ Vân Trạch Tiên giới coi trọng một tiểu quốc chúng ta đã là vinh hạnh lớn lao. Vậy nên ta tự mình mở cửa thành, đưa bọn họ vào hoàng cung. Ta mở tiệc chiêu đãi bọn họ, kể cho họ nghe Nhạc quốc mấy năm nay cực khổ thế nào, hy vọng bọn họ sau này có thể ra tay tương trợ bá tánh, chúng ta sẽ xây dựng đạo quan, cung phụng hương khói cho họ, chúng ta sẽ cảm kích bọn họ, đưa họ thành thần của chúng ta."

"Bọn họ đồng ý. Nhưng mà, liền một đêm kia," Tạ Thận thanh âm trở nên run rẩy, "Đêm đó, chúng tàn sát toàn bộ người trong cung. Thê tử, mẫu thân, hài tử, huynh đệ, bằng hữu, thần dân của ta......" Tạ Thận đứng ở trên bậc thang, quay đầu nhìn hắn, nước mưa tí tách tí tách rơi xuống, đôi mắt xanh lục nhỏ xuống huyết lệ, "Trẫm chính mắt, nhìn thấy bọn họ từng người ngã xuống."

"Tối hôm đó, chỉ có Thanh nhi không ở cùng chúng ta, nàng không ngừng khóc nháo cả đêm, bị bà vú đưa tới vào hoa viên chơi đùa, rồi sau đó không biết tung tích. Ta khi đó cho rằng nàng cũng đã chết."

"Tất cả mọi người đã chết, chỉ có trẫm còn sống, bọn họ bắt sống trẫm, cầm tù trẫm, sau đó tu sửa một ngọn núi thành luyện hóa trì, coi bá tánh như nguyên liệu quăng xuống đó luyện hóa."

"Bọn họ đang luyện linh mạch......"

"Đúng thế!" Tạ Thận cười ha hả, "Linh mạch! Cốt lõi của người tu tiên các ngươi! Thứ sinh ra cả thế gian này! Nguyên lai không phải chỉ có linh khí Nhạc quốc khô kiệt, mà là toàn bộ Vân Trạch, toàn bộ Tiên giới, đều đã khô kiệt linh khí! Nhưng bọn họ không dám nói, không dám nói cho người khác, tầng cao tiên giới đã sớm lo lắng chuyện này một thời gian, họ phải làm gì đây?"

"May làm sao, Bách Nhạc tông nghĩ ra biện pháp để luyện người thành mạch. Người trong một thành có thể luyện ra linh mạch một tông cần, vậy thì có khi nào bá tánh một nước, có thể luyện ra linh mạch cho cả Vân Trạch tiên giới không?!"

"Ngươi hiện tại, biết linh khí Vân Trạch đang khô kiệt sao?"

Tạ Thận đi xuống bậc thang, hắn tới gần Phó Trường Lăng: "Vân Trạch có ai biết không? Các ngươi có phải vẫn đang tu hành như bình thường, tiếp tục tu luyện, còn tưởng rằng Vân Trạch đang trong thời kì tu chân thịnh thế, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp?"

"Các ngươi biết linh khí các ngươi đang dùng tới từ đâu sao? Ngươi dám nhìn dưới chân ngươi đang giẫm lên cái gì sao?"

Phiến đá xanh dưới chân Phó Trường Lăng từ từ biến ảo thành bạch cốt, cộm lên dưới lòng bàn chân hắn. Tạ Thận lẳng lặng trân trân mắt nhìn: "Các ngươi dẫm lên máu thịt kẻ khác, xương cốt kẻ khác, sau đó từng bước đi lên trời."

"Các ngươi tự xưng tiên nhân, tự xưng chính đạo, nhưng chuyện các người làm, há có thể coi là việc làm của tiên nhân?! Là hành động vì chính đạo?!"

Phó Trường Lăng nghe Tạ Thận nói, thần sắc bình tĩnh đối diện với toàn bộ quá khứ kia. Trong nháy mắt, Phó Trường Lăng cảm thấy bản thân dường như đã quay về đời trước, khi hắn vẫn là Hoa Dương chân quân.

Hắn nghe chúng sinh than trời khóc đất, còn mình ngồi ngay ngắn trên đỉnh mây.

Vân Trạch cuối cùng cũng không phải vong trong tay Nghiệp Ngục. Cửa Nghiệp Ngục đã sớm đóng lại lúc Tần Diễn chết đi, sau đó cũng không còn ma tu xuất hiện. Vân Trạch cuối cùng trải qua mười năm linh khí suy kiệt, đi vào mạt thế.

Hắn vẫn luôn cho rằng Vân Trạch linh khí suy kiệt là do Nghiệp Ngục, là do chúng làm gì đó khiến cho Vân Trạch cuối cùng phải vong. Nhưng hôm nay hắn mới nhận ra, kết cục Vân Trạch, sớm đã được chấp bút viết thành từ xa xưa.

Hắn đối mặt với chấn vấn của Tạ Thận, im lặng không nói một lời.

Đây là tội nghiệt tiên giới, hắn không thể cãi lại.

Tạ Thận thấy Phó Trường Lăng không nói gì, cảm xúc chậm rãi bình phục lại. Gã xoay người sang chỗ khác, cất bước đi phía trước.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, thanh âm gã khàn khàn: "Ta hỏi những tiên nhân đó, bọn họ tu đạo, không phải vì bá tánh, không phải vì thương sinh, vậy thì vì cái gì? Những tiên nhân đó nói cho ta, bọn họ tu đạo, là vì cầu có đủ năng lực phi thăng. Thế gian này cá lớn nuốt cá bé, chúng ta chưa từng thương hại con kiến, bọn họ cũng sẽ không thương hại chúng ta."

"Vì thế ta liền biết, Nhạc quốc chúng ta không còn đường ra, chúng ta xong rồi."

"Trận pháp của bọn họ ngày ngày phát động, con dân ta trở thành chất dinh dưỡng cho linh mạch. Người bị quăng vào Luyện Hóa trì không chỉ mất hết huyết nhục, hồn phách cũng sẽ bị luyện hóa thành linh thạch, trở thành phẩm vật cho tu sĩ tiêu xài. Một viên linh thạch dùng hết, đồng nghĩa người nọ cũng hoàn toàn tiêu biến khỏi thế gian."

"Ta vẫn luôn suy nghĩ phải làm sao, rốt cuộc một ngày kia, có một người, đã cứu chúng ta."

Phó Trường Lăng cùng Tạ Thận tới cửa tế đàn. Tạ Thận không mở cửa, gã đứng ở đó nhìn cánh cổng lớn, bình tĩnh nói: "Nàng vì không cho tu sĩ tùy ý tàn sát chúng ta mà thôi hóa chúng ta thành lệ quỷ, lại sợ chúng ta tác loạn, nên phải ký kết huyết khế với chúng ta, dùng tu vi cả đời của mình sáng lập Vạn Cốt nhai, sau đó, nàng chết."

"Tuy nàng chết, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Linh khí vẫn không ngừng khô kiệt, chờ linh khí Vạn Cốt nhai hoàn toàn khô kiệt rồi, chúng ta cũng sẽ hóa thành tro tàn. Cho nên ta phải nghĩ cách ra ngoài. Cách tốt nhất chính là có một người có thể mở ra phong ấn Vạn Cốt nhai. Nơi cởi bỏ phong ấn Vạn Cốt nhai nằm ở ngoài, hơn nữa còn là huyết khế phong ấn, cần phải là một người có huyết thống với ta để phá giải, cho nên Thanh nhi là hy vọng của ta, là hy vọng của cả Nhạc quốc chúng ta."

"Vậy còn cách thứ hai?"

Phó Trường Lăng mở miệng, nhìn cánh cổng cổ xưa trước mặt.

Hắn đột nhiên đánh mất dũng khí mở cánh cửa này ra, cũng không dám biết chuyện đang xảy ra sau nó. Nhưng hắn phải hỏi, phải biết.

Tạ Thận trầm mặc một lát, rốt cuộc chậm rãi lên tiếng: "Chúng ta là lệ quỷ, không thể nhập luân hồi, nếu có một người có thể độ hóa chúng ta, chúng ta liền có thể tiến vào luân hồi."

"Độ hóa?"

Môi Phó Trường Lăng run rẩy: "Độ hóa thế nào?"

"Ngươi có nghe chuyện Phật cắt thịt nuôi ưng?"*

Tạ Thận quay đầu nhìn hắn, Phó Trường Lăng run rẩy quay đầu, khiếp sợ nhìn Tạ Thận. Tạ Thận mang theo vài phần thương hại: "Biện pháp đơn giản nhất, chính là lấy huyết nhục tiên nhân nuôi hết oan hồn, mỗi một oan hồn cắn nuốt thịt y, y sẽ trải qua oán hận trong kí ức oan hồn đó một lần."

"Y cần phải dùng linh lực liên tục để sinh trưởng huyết nhục mới, một khi linh lực của y không thể chống đỡ được nữa, sẽ chết tại nơi đây."

"Nếu không chết thì sao?"

Phó Trường Lăng khàn khàn hỏi, Tạ Thận quay đầu nhìn về phía cửa: "Ta không biết."

"Người đều sẽ có ái hận tăng oán, y muốn lấy sức của một người gánh vác oán hận mười vạn người, y sẽ biến thành bộ dạng gì, ta không biết."

Gã không biết.

Phó Trường Lăng lại biết.

Năm đó y lấy Vãng Sinh hoa, chính y đã đưa cho hắn.

Phó Trường Lăng nhớ rõ đêm mưa kia, hắn rõ ràng cảm giác được có người đi vào đình viện. Nhưng đêm đó, có lẽ y mới từ Vạn Cốt nhai trở về, huyết nhục rách nát, đạo tâm tổn hại.

Thậm chí có lẽ lúc đó, quỷ khí vẫn còn vờn quanh y, dáng vẻ đó, y không dám gặp bất kì ai.

Vậy nên y chỉ có thể đặt đóa Vãng Sinh hoa lại cửa sổ cho hắn, sau đó tập tễnh bước đi trong mưa lạnh.

Năm y lấy Vãng Sinh hoa, bất quá chỉ mới mười tám tuổi.

Y vẫn còn là thiếu niên lang, còn chưa gặp qua bộ dạng chân chính của thế giới này, đã muốn đối mặt với oán hận của mười vạn người.

Hận kia lại sinh ra từ sư môn y, từ nơi có ơn nuôi dưỡng y. Cũng chính nơi đó đã răn dạy y "Khư tà phù đạo, thủ tâm như nhất".

Lại cũng chính nơi đó, liên thủ với người tiên giới, tàn sát mười vạn bá tánh vô tội.

Một lần lại một lần, y trải qua thống khổ của những người đó. Ba tháng, y ở dưới Vạn Cốt nhai gần một trăm năm, lúc y ra khỏi rồi, lại còn nơi nào giữ lại bộ dáng Yến Minh trong bão tuyết năm đó?

"Đây là y tự nguyện?"

Phó Trường Lăng thanh âm khản đặc.

Tạ Thận lắc đầu: "Không ai bức y được."

"Y muốn gì?"

"Không có gì." Tạ Thận do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, "Y chỉ nói với ta, nếu y bất hạnh ngã xuống, khi nào Vãng Sinh hoa dưới thành nở rồi, nhờ ta đem đến cho ngươi, nói ngươi trở về phong ấn khí mạch Nghiệp Ngục."

Phó Trường Lăng cảm thấy lòng ngực tắc một tảng đá to. Khoảnh khắc tảng đá ấy rơi xuống, tim hắn bị dập nát tới đầm đìa máu tươi.

Hắn rốt cuộc biết Vãng Sinh hoa lấy ở đâu.

Hắn rốt cuộc biết, tại sao hắn ở Vạn Cốt nhai tám năm, lại chưa từng thấy nó.

Hắn rốt cuộc biết, tại sao từ lúc Tần Diễn tiến vào Vạn Cốt nhai, vẫn luôn không vội tìm Vãng Sinh hoa, không vội phong ấn, chỉ toàn tâm toàn ý muốn đưa Tạ Ngọc Thanh cứu ra.

Ngay từ đầu, y đã biết muốn có Vãng Sinh hoa thì phải độ hóa mười vạn oan hồn này!

Năm đó thì sao? Năm đó y vào Vạn Cốt nhai, y biết không?

Phó Trường Lăng không dám nghĩ nữa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hắn lảo đảo đi về phía trước, dùng hết toàn lực đẩy ra cánh cổng màu son loang lổ.

Cánh cổng đã xưa cũ mở ra phát tiếng kẽo kẹt, cứ như kéo ra tấm màn thời gian, vạch trần hết cảnh tượng năm đó ra trước mắt hắn.

Hắn thấy ở giữa tế đàn có thanh niên bạch y nhiễm huyết, tay vê hoa sen, ngồi xếp bằng trên huyết trận. Quỷ mị che trời lấp đất lao đến gặm cắn trên người y. Bạch y kia là hương sắc duy nhất trong mảng đen nghìn nghịt, thần sắc y bình tĩnh thong dong, không mang nửa phần khổ sở. Đen trắng đan xen cùng màu máu tươi, trông như bức tường Phù Đồ họa thần phật tại Kim Quang Tự, khiến tâm người xem vừa buồn vừa thương xót, hận không thể lập tức quỳ xuống hối cãi trước y.

Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn nhắm mắt để mặc lệ quỷ cắn nuốt, toàn thân vô thức run rẩy.

Hắn lảo đảo đi về phía trước, quỳ trước mặt y.

Phó Trường Lăng đã từng vô số lần tưởng tượng, nếu có một ngày hắn thật sự nhìn thấy năm đó Tần Diễn, thấy y bị đinh trên tường Phù Đồ, hắn sẽ như thế nào.

Nhưng hiện tại, có lẽ hắn đã thấy rồi.

Hắn nghĩ, a...đời trước, lúc hắn chưa biết gì kia, dưới Vạn Cốt nhai này, Tần Diễn mười tám tuổi chính là mang bộ dáng này đây.

Hắn run rẩy nâng tay áp vào mặt y, khóc xong lại cười.

"Sao có thể ngốc như vậy chứ......"

Khoảnh khắc tay hắn chạm vào Tần Diễn, quỷ mị liền theo thân thể y đeo lên người Phó Trường Lăng. Khi đau đớn truyền đến, Phó Trường Lăng đột nhiên ôm người trước mặt vào lồng ngực.

Quỷ mị phát ra tiếng thét kinh hỉ, lập tức lao vào cắn nuốt toàn bộ thân thể hắn. Phó Trường Lăng ôm người này vào lòng xong mới cảm thấy được ——

Kiếp trước kiếp này, rốt cuộc cũng có một khắc bọn họ được ở bên nhau.

Là sinh hay tử, đều là bọn họ cùng đi.

- ---------------------------------------

*Phật cắt thịt nuôi ưng là câu chuyện phật vì muốn bảo vệ một con chim bồ câu khỏi bị ăn mà tự cắt thịt tay của mình đưa cho ưng ăn.

Lời Editor:

Tần Diễn trước kia cũng là di dân với mẹ mình khỏi nơi bị thiên tai hạn hán, nếu xét thời gian có thể không khớp lắm nhưng có khi cũng là cùng nguyên do, linh khí cạn kiệt quốc gia đói kém....có khi nào Tần Diễn là con dân Nhạc quốc không-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện