Tô Cảnh Nhan vốn nghĩ, chờ lát nữa xuống lầu lại bồi gia gia làm bàn cờ, hống hống lão nhân gia vui vẻ, kết quả bị Phó tổng thú tính quá độ chặt chẽ vây khốn.
Đáng ghét hơn chính là, Phó Bách Diễn ỷ vào mình bị bệnh, nói rằng thân thể suy yếu nên muốn hắn tự lực cánh sinh……
Nhiệt độ trong phòng ngủ càng ngày càng cao, thân thể cơ bắp cường tráng của nam nhân lấm tấm mồ hôi.

Vì chảy ra mồ hôi nóng nên hô hấp vốn nặng nề trở nên thông thuận hơn, nỏng hôi hổi phả lên cổ hắn, vừa ngứa vừa tê vừa mềm, khó nhịn thật sự.
“Anh mà lỡ, lỡ lây bệnh cho em, em, em liền……” Hắn bị bắt nằm ghé lên ngực trần nóng bỏng, khi nói chuyện âm cuối vừa run vừa nhẹ, nghe không giống như lời trách cứ, mà tựa như đang làm nũng xin tha.
“Sẽ không.” Phó Bách Diễn vuốt ve chỗ xương sau cổ hơi nhô lên của hắn: “Anh đã nhịn không hôn em mà……”
Trời biết, hắn nhịn vất vả cỡ nào.
Tô Cảnh Nhan nghe vậy cười khẽ: “Vậy em thật đúng là cảm ơn anh.”
Phó Bách Diễn hừ hừ, đột nhiên lại bắt đầu thổ lộ: “Tô Cảnh Nhan, anh yêu em.”
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nghe ba chữ này, nhưng trái tim bé nhỏ của Tô Cảnh Nhan vẫn không dằn nổi mà nảy mạnh lên.
Hắn nhất thời không mở miệng, Phó Bách Diễn liền hôn lên đỉnh đầu hắn, lực tay vuốt ve cũng nặng nề hơn, dùng giọng nói gợi cảm khàn khàn truy vấn: “Anh nói anh yêu em, nghe thấy không, uhm?”
“Nghe thấy rồi……” Tô Cảnh Nhan cong cong khóe môi, nhưng chính là không nói lời đối phương muốn nghe.
Phó Bách Diễn không cam lòng, dùng tay kéo người lên trên, tiến sát đến cắn lên chóp mũi lấm tấm mồ hôi nọ: “Nghe thấy là xong rồi à?”
Tô Cảnh Nhan “ai nha” một tiếng, nghiêng mặt đi: “Anh đừng có được voi đòi tiên chứ Phó tổng, chuyện giữa hai chúng ta vẫn chưa có tính xong đâu.”
Nhắc tới chuyện này, Phó Bách Diễn lập tức ngậm miệng, chỉ dùng sống mũi cao thẳng cọ cọ da thịt mềm mại trên gương mặt hắn.
“Anh sẽ không cho rằng cứ như vậy mà cho qua đấy chứ?” Tô Cảnh Nhan rũ mi, liếc mắt nhìn hắn: “Tuy lúc nãy anh hầu hạ em rất thoải mái, nhưng là việc nào ra việc đó.”
Mềm lòng, đau lòng, tâm động, nhưng không đại biểu chuyện kia đã được xoá bỏ.

Hiện tại, hắn vừa cảm thấy khó có thể kiềm nén lòng mình vừa cảm thấy mâu thuẫn, một phương diện, hắn tin tưởng với nhân phẩm và phong cách làm việc của Phó tiên sinh, căn bản là khinh thường chuyện lừa gạt hắn, hơn nữa trên người hắn cũng không có gì đáng để lừa.
Nhưng ở phương diện khác, hắn vừa nghĩa đến chính mình từ lúc bắt đầu là thế thân, hơn nữa vẫn luôn mang một gương mặt tương tự với bạch nguyệt quang đã cảm thấy khó chịu, thậm chí còn muốn tặng Phó tổng thêm một chân, đá hắn vào bể bơi uống no nước tắm.
“Vừa rồi thoải mái sao?” Phó Bách Diễn nghiễm nhiên đã hoàn toàn vứt bỏ vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của một bá tổng: “Anh sẽ làm em càng thoải mái, em muốn làm thế nào, đều có thể……”
Tô Cảnh Nhan “chậc” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác: “Anh muốn về nhà không?”
“Bây giờ?” Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Phó Bách Diễn giật mình.
Tô Cảnh Nhan một tay chống lên ngực hắn, từ trên người hắn bò dậy: “Chính là bây giờ!”
Đêm khuya, nhà cũ Phó gia mọi thanh âm đều im lặng, hai bóng đen lặng yên không một tiếng động mà xuống lầu.
Mười ngón đan nhau, mãi đến lúc ra cửa, Tô Cảnh Nhan mới buông tay, phát hiện lòng bàn tay đều thấm mồ hôi.
“Còn muốn dắt.” Hắn vừa buông ra, Phó Bách Diễn lập tức cảm thấy bàn tay vắng vẻ, ngay cả lòng hắn cũng thế, bất mãn mà muốn kéo lại tay hắn.
“Phải lái xe nha.” Tô Cảnh Nhan trở tay nhéo nhéo ngón tay thon dài hữu lực: “Ngoan.”
Đèn xe của chiếc Maybach tựa như một tia chớp, cắt qua đêm đen thâm trầm.
Sau khi đến biệt thự, bọn họ không làm kinh động bất cứ ai, tiếp tục tay nắm tay đi vào trong.
Kết quả đi chưa được mấy mét, Phó tổng bỗng nhiên bắt đầu nổi điên, giống như ôm tiểu hài tử mà luồn tay qua nách Tô Cảnh Nhan nâng hắn lên ôm.
“Ai nha!” Tô Cảnh Nhan nhỏ giọng hoảng hốt: “Anh lại làm gì thế?”
“Em đi chậm quá.” Lòng bàn tay nóng bỏng cách vật liệu may mặc xoa bóp: “Anh chờ không kịp.”
Miệng nói chờ không kịp, quả nhiên vừa vào cửa liền gấp gáp đè người ta lên tường chỗ huyền quan.
Sợ lây bệnh cảm nên không dám hôn môi, nam nhân đang phải dùng sức ở chỗ khác.
Ngay lúc bọn họ làm ra động tĩnh càng lúc càng lớn thì “tách” một tiếng, đèn treo trong phòng khách đột nhiên sáng lên.
Người ở trong bóng đêm lâu rồi, đôi mắt không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột.

Đèn vừa sáng lên, Tô Cảnh Nhan theo phản xạ có điều kiện mà nhắm lại hai mắt, giây tiếp theo, đôi mắt hắn đã bị một bàn tay to che lại.
“Tiên sinh? Sao lại là ngài?” Dì Vương khoác áo ngoài, trong tay nắm chặt nồi sạn: “Hù chết, dì còn tưởng là ăn trộm vào nhà chứ!”
Phó Bách Diễn:……
Tô Cảnh Nhan buồn cười: “Phụt ha ha…… Dì Vương, không có gì đâu ạ, dì đi nghỉ ngơi trước đi ha ha……”
Dì Vương hồi thần lại, mặt già đỏ lên: “A, à à à! Dì về ngủ trước, hai người khụ khụ…… hai người tiếp tục……”
Tô Cảnh Nhan kéo xuống bàn tay đang che hai mắt mình, lại sờ soạng giúp Phó tổng chỉnh sửa lại quần tây: “Đói bụng, chúng ta đi nấu mì ăn trước đã.”
Phó Bách Diễn đầy mặt buồn bực ủy khuất, nhưng vì phải uy no bụng tức phụ nhi, nên vẫn là thỏa hiệp mà lui ra sau.
Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều đầy đủ hết, lúc thầy Tô chiên trứng gà, Phó tổng liền ở một bên rửa rau xanh.
Lúc này hắn đã cởi áo khoác tây trang, cổ tay áo sơ mi trắng được vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, rửa rau cũng nghiêm túc cẩn thận.
Tô Cảnh Nhan đang cảm thấy hình ảnh này mang lại cảm giác hài hòa kỳ quái, Phó Bách Diễn lại thấp giọng mở miệng: “Về sau anh đều nấu cơm cho em ăn.”
“Cái gì?” Hắn chớp chớp mắt, buột miệng thốt ra: “Anh muốn nấu cơm cho em ăn? Anh có thù oán gì với em à, làm anh muốn độc chết em?”
Mặt Phó Bách Diễn “xoát” cái đỏ lên, mạnh miệng biện giải: “Anh có thể học, năng lực học tập của anh rất mạnh.”
Có câu nói rằng: Nếu muốn bắt lấy trái tim của một người đàn ông, thì phải trước tiên bắt lấy dạ dày của hắn, nên hắn nhất định phải nhanh chóng học được cách làm Mãn Hán toàn tịch!
Buổi chiều, tiết khoá thứ hai, ánh mặt trời vừa lúc.
“…… Lời đồn ngăn bởi trí giả.” Thầy Tô tay cầm thước dạy học, không nhẹ không nặng mà gõ gõ bảng đen: “Những tin vịt không có căn cứ thế này mọi người nghe được từ đâu?”
Có người không sợ chết mà tiếp tục ồn ào: “Đừng hỏi tụi em là nghe được từ đâu, thầy Tô, thầy cứ nói có phải hay không là được mà!”
Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày, dứt khoát trả lời: “Giả.


Tôi và thầy Giản bên khoa Toán gặp mặt chỉ đúng một lần vào ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường mà thôi, không hề tồn tại quan hệ yêu đương.”
“A~~~” Ngồi hàng phía trước, các bạn học nữ sôi nổi phát ra tiếng kêu thất vọng: “Hưng phấn không đâu, cứ tưởng cắn đúng đường rồi chứ……”
Một vị là đoá hoa cao lãnh, một vị là thanh đao ôn nhu, cũng là hai vị giáo viên tuổi trẻ mạo mỹ nhất của A đại, mặc dù hai người bên ngoài không có giao thoa gì, nhưng vẫn là ngăn không nổi một đám CP phấn cắn đến đầu váng mắt hoa.
“Chờ một chút! Không đúng a thầy Tô, ngài và thầy Giản chỉ từng gặp nhau một lần, nhưng thầy vẫn nhớ rõ rõ ràng như vậy, trong chuyện này khẳng định có mờ ám!”
“Ha hả, xem ra gần đây tôi giao bài tập cho mấy em ít quá.” Tô Cảnh Nhan cười lạnh một tiếng: “Tới, trước tìm một bạn trả lời câu hỏi, từ góc độ của việc truyền bá, em có giải thích thế nào về định nghĩa của lời đồn và cơ chế truyền bá?”
Nhóm sinh viên đang hăng hái lập tức ngồi ngay ngắn lại, tiếng lật sách xôn xao thay thế cho những tiếng nói khẽ.
Sau giờ tan học, thầy Tô dẫn đầu bước chân dài ra khỏi phòng học, ném tiếng thảo luận của nhóm sinh viên ra sau đầu.
“Thầy!” Mới vừa đi xuống cầu thang của khu dạy học, một giọng nói thiếu niên quen thuộc liền vang lên từ sau lưng.
Tô Cảnh Nhan dừng lại bước chân, xoay người sang chỗ khác.
Tống Lẫm cũng dừng lại bước chân, mũi chân không tự giác mà cọ lên mặt đất: “Thầy, thứ sáu tuần trước ——”
“Thứ sáu tuần trước thầy lâm thời có chút việc cho nên phải rời đi trước, em không nhận được tin nhắn của thầy sao?” Tô Cảnh Nhan chủ động mở miệng giải thích.
“Nhận được……” Tống Lẫm nhìn hắn, muốn nói lại thôi: “Là bởi vì Tống —— thầy và anh hai em có quen nhau từ trước sao ạ?”
Tô Cảnh Nhan không muốn nói ngọn nguồn chuyện này với cậu ấy, tránh nặng tìm nhẹ bảo: “Có quen, nhưng cũng không thân.

Chuyện này không quan trọng, hôm nay em tới tìm thầy là có chuyện gì khác sao?”
“Chuyện này không quan trọng? Vậy thì chuyện gì là quan trọng?” Lúc hai người đang nói chuyện, Tống Bính Dương không biết khi nào lại xuất hiện ở cách đó không xa.
Tô Cảnh Nhan nhíu nhíu mày: “Cậu dẫn anh ta tới?”
“Không có!” Tống Lẫm cũng thực ngoài ý muốn, vội vàng tiến lên một bước: “Thầy, không phải em dẫn anh ấy tới trường học!”
“Thế nào, A đại là nơi tôi không thể đến sao?” Đôi mắt Tống Bính Dương nồng đậm vẻ buồn bực: “Tô Cảnh Nhan, quá khứ của chúng ta, chính là một câu quen biết nhưng không thân là có thể nói hết sao?”
Tô Cảnh Nhan đau đầu mà nhắm mắt lại, không nói hai lời, xoay người liền đi về phía cổng trường.
“Cậu đi đâu?” Tống Bính Dương nhanh chóng đuổi kịp hắn, không từ bỏ không buông tha: “Lần trước tôi không phản ứng kịp, giữa hai chúng ta không thể kết thúc như vậy được, ta không cho phép!”
Tô Cảnh Nhan cũng không quay đầu lại: “Anh còn đi theo tôi, tôi sẽ gọi bảo an đấy.”
“Cậu gọi đi, tôi xem bọn họ dám làm gì tôi.” Tống Bính Dương ngữ khí âm trầm: “Tô Cảnh Nhan, nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ vẫn luôn đi theo cậu.”
“Anh——” Tô Cảnh Nhan đột nhiên dừng lại bước chân, quay người lại mắng: “Anh có biết, hành vi của anh bây giờ giống như bị bệnh tâm thần không?”
“Bệnh tâm thần?” Tống Bính Dương cười quái dị: “Phó Bách Diễn không giống bệnh tâm thần sao? Không đúng, hắn chính là kẻ tâm thần.”
“Đừng lôi anh ấy vào.” Tô Cảnh Nhan siết chặt nắm tay: “Còn nữa, mở miệng sạch sẽ chút đi.”
Hắn có thể mắng có thể đá, nhưng không tới lượt người khác phê phán.
Thấy hắn thật sự tức giận, Tống Bính Dương cười càng kỳ quái: “Cậu vẫn không biết sao? Cảnh Nhan, kỳ thật hắn đã sớm biết cậu.”
Tô Cảnh Nhan giữa mày nhíu lại càng sâu: “Có ý gì?”
“Muốn nói đến biến thái, ai có thể so lại Phó Bách Diễn?” Tống Bính Dương đi tới trước một bước: “Hắn không nói cho cậu, hồi chúng ta học cao trung, hắn giống như một kẻ biến thái theo dõi cậu một đoạn thời gian rất dài sao?”
Lời này quá mức kinh khủng, hoàn toàn vượt qua nhận tri của Tô Cảnh Nhan.
Nhưng rất nhanh, hắn liền bình tĩnh trở lại: “Làm sao mà anh biết được?”
“Làm sao mà tôi biết được? Khi đó, tôi mỗi ngày đều đưa cậu về nhà, tôi có thể không biết sao?” Tống Bính Dương lại đến gần hắn một bước: “Kẻ biến thái mơ ước cậu nhiều như vậy, dù sao tôi cũng phải trông kỹ cậu mới được.

Nhưng mà tôi lại không nghĩ tới, vẫn là để hắn được như ý.”
Khi đó hắn cự tuyệt tài xế trong nhà đưa đón, mỗi ngày lái xe đạp đi theo phía sau Tô Cảnh Nhan, cố ý vòng đường xa để bồi hắn về nhà.

Có khoảng thời gian, luôn có một chiếc Maybach màu đen không xa không gần mà đi theo bọn họ.

Mới đầu hắn cho rằng chỉ là chiếc xe đi ngang qua, nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra không thích hợp.
Từ bên ngoài cửa sổ xe Maybach là một mảnh đen nhánh, nhưng xuất phát từ trực giác của động vật giống đực, hắn biết sau cửa sổ xe có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Tô Cảnh Nhan.
Thậm chí có một ngày, hắn xuyên qua cửa sổ xe hơi hạ xuống mà đối diện với đôi mắt sau cửa sổ xe đó.

Nhưng năm đó, hắn chưa từng nhắc tới chuyện này với Tô Cảnh Nhan, thậm chí còn cố ý vô tình mà ngăn cản Tô Cảnh Nhan phát hiện chuyện này.
Cũng may sau đó không lâu, chiếc xe kia liền tự động biến mất.
Nhiều năm sau, lần đầu tiên ở hội sở Vân Đỉnh nhìn thấy Phó Bách Diễn, hắn đã cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.

Mãi đến khi hắn nhìn thấy bảng số xe của chiếc Maybach màu đen kia thì mới nhớ ra.
“Hiện tại cậu đã biết, bệnh tâm thần không phải tôi mà là hắn.” Tống Bính Dương vươn tay, câu từ khẩn thiết: “Cảnh Nhan, anh sẽ không tổn thương em.

Trên thế giới này, chỉ có mình anh——”
“Cảm ơn anh nói cho cho tôi biết chuyện này.” Tô Cảnh Nhan hồi thần lại, nhanh chóng cắt lời hắn: “Tống nhị thiếu, anh nên cân nhắc thật kỹ, với tình trạng hiện giờ của anh, chọc giận Phó tổng của tập đoàn thịnh tinh sẽ có lợi gì cho anh.”
Vẻ mặt Tống Bính Dương đột nhiên cứng đờ.
Tranh đấu vị trí thừa kế ở Tống gia vẫn chưa kết thúc, hiện tại mỗi bước hắn đi đều rất nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Tống Lẫm cũng đuổi theo sau: “Anh hai! Anh tới đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Tô Cảnh Nhan không muốn nói nhiều, vừa tiếp tục đi tới cổng trường, vừa lấy ra điện thoại gọi đi.
“Nhớ anh à?” Điện thoại vừa chuyển được, bên kia đầu dây đã truyền đến một giọng nói từ tính mang theo ý cười.
Tô Cảnh Nhan nói thẳng: “Người mà anh thích trước đây, tên họ là gì, hiện giờ đang ở đâu?”
Hắn dường như đã mơ hồ kết nối được tiền căn hậu quả, hiện tại chỉ cần Phó tiên sinh chứng thực nó.
Khoé môi đang giương lên lại hơi hơi run rẩy, Phó Bách Diễn: “Sao lại nhắc tới chuyện này?”
“Em hỏi lại anh một lần, anh xem em là thế thân của ai?” Ngữ điệu của Tô Cảnh Nhan trở nên có chút thiếu kiên nhẫn.
Phó Bách Diễn: “Anh nói chỉ là ngay từ đầu…… Hiện tại anh cảm thấy hai người một chút cũng không giống nhau!”
“Anh mẹ nó không thể thành thật trả lời câu hỏi của em sao?” Tô Cảnh Nhan nhịn không được rống hắn: “Hắn tên là gì? Hắn đang làm gì? Hai người quen biết thế nào? Nói cho rõ ràng!”
Phó Bách Diễn trầm mặc vài giây, lại khép nép dỗ dành: “Tâm can nhi, anh thật sự sớm đã không thích cậu ta, anh thề người anh yêu bây giờ là em, em buông tha cho cậu ta đi……”
Tô Cảnh Nhan:???
“Phó Bách Diễn, anh nghĩ cái gì vậy? Em chỉ là muốn biết thông tin cơ bản của cậu ta thôi, chẳng lẽ em lại rãnh rỗi không có việc gì đi tìm cậu ta đánh ghen sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện