Hoắc Kiến Vũ ôm cái tay đang chảy máu của mình lại , nhắm mắt ngả người vào tường.
” Hoắc tổng tay anh chảy máu rất nhiều , hay là anh đi xử lý vết thương đi ” Hoàng Y Nhung lo lắng nói
Hoắc Kiến Vũ không nói gì cứ đứng đó làm cho Hoàng Y Nhung cũng không dám lên tiếng nữa . Bỗng Hứa Trác Nguyên cùng bà Hứa từ đầu đi lại
” Kiến Vũ tôi nghe nói vợ cậu bị bắt sao?”
Hứa Trác Nguyên đưa bà Hứa đi khám định kỳ thì nghe bác sĩ bàn tán mà chạy lại.
” Kiến Vũ tay con chảy máu rất nhiều , hay là đi băng bó lại đi ” Bà Hứa lại gần anh nói
” Không cần , con phải ở lại đây xem cô ấy thế nào”
” Kiến Vũ , Tuệ An thế nào rồi ? Sao tay còn lại chảy máu nhiều như vậy ?” Ông bà Hoắc nghe bệnh viện gọi thông báo thì lập tức đi vào
” Bà Hoắc , Tuệ An cậu ấy được đưa vào cấp cứu, cậu ấy đang mang thai mà khi nãy chảy máu rất nhiều ” Hoàng Y Nhung nói với bà Hoắc
” Cái gì ? Tuệ An mang thai sao?” bà Hoắc hỏi lại
“Dạ , cậu ấy mới vừa khám, cái thai được 7 tuần rồi ạ”
“Trời , Tuệ An “Bà Hoắc nghe Tuệ An mà mang thai mà ngã quỵ xuống . Bà Hứa và Ông Hoắc phải dìu bà ngồi xuống ghế
” Kiến Vũ cậu mau đi lấy viên đạn ra bằng bỏ lại , nếu không cậu mất máu mà chết đó” Hứa Trác Nguyên nói
” Không sao”
” Không sao cái gì? cậu có bề gì làm sao chăm sóc cho VỢ cậu được”
Hoắc Kiến Vũ đứng yên không nói gì , mắt nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu . Hứa Trác thấy vậy liền gọi bác sĩ đến .
“Cậu ngồi xuống đây , bác sĩ sẽ lấy ra băng bó cho cậu ” Hứa Trác Nguyên kéo Hoắc Kiến Vũ ngồi xuống ghế để bác sĩ làm việc .
Hoắc Kiến Vũ cởi áo mình ra để cho bác sĩ lấy đạn từ tay , Anh ngã người về sau nhắm mắt lại hình ảnh Triệu Tuệ An ngồi dưới vũng máu khiển trái tim anh bóp nghẹn.
Băng bó cho Hoắc Kiến Vũ xong Cố Minh Tề cũng đi lại , anh đã chính tay đưa Hạ Lưu Nhi vào hắc bang mới yên tâm, anh sợ có sai sót như vậy sẽ không biết ăn nói với Hoắc Kiến Vũ thế nào .
“Lão đại tôi đã đưa cô ta đến hắc bang, bắn hai chân cô ta , khả năng trốn thoát là không có” Cố Minh Tề báo cáo
“Ừ, giết đi” Hoắc Kiến Vũ nhàn nhạt nói.
” Quần áo ngài dính đầy máu rồi hay là tôi bảo người đem quần áo tới “