Chương 5165

Bởi vì… những văn bản này đều là văn bản chỉ cho phép đọc, vốn không thể sửa được.

Vậy thì thời gian đăng tất nhiên cũng cố định, không thể sửa được.

Tô Lam bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình bỗng lóe lên một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Cô nhanh chóng mở máy tính ra lướt mạng, tìm thấy tất cả những tin tức liên quan đến chuyện Nguyễn Phương Thảo sao chép tác phẩm ba năm trước lưu truyền trên mạng.

Mãi đến lúc này cô mới nhận ra người mà truyền thông vẫn luôn tìm đứng sau vụ sao chép bản quyền này không phải là ai khác mà chính là Nguyễn Ái Điềm, chị gái cùng cha khác mẹ của Nguyễn Phương Thảo.

Trong bài phỏng vấn, Nguyễn Ái Điềm đã trả lời rằng mình đã viết xong kịch bản “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” vào bốn năm trước.

Chỉ là cô ta vô cùng tin tưởng em gái mình nên đã đưa kịch bản cho em gái mình xem.

Nhưng không ngờ rằng cô em gái mà mình dù có đề phòng thế nào cũng không nghỉ ngờ lại là người sao chép tác phẩm của mình.

“Chuyện này vốn là không thể nào.”

Sau khi Tô Lam đọc xong bài phỏng vấn, chân mày bống nhíu lại.

Quan Triều Viễn ban nấy đang ở dưới lầu dỗ xong mấy đứa trẻ đi ngủ, lúc này đang bưng một ly sữa bò về phòng.

Vừa mở cửa ra đã nghe được Tô Lam đang lẩm bẩm: “Chuyện này là không thể nào.”

Quan Triều Viễn chậm rãi đi tới, anh nhìn lướt qua màn hình máy tính: “Gái gì không thể nào? Có phải là có manh mối gì không?”

Tô Lam quay đầu lại đã thấy Quan Triều Viễn bưng ly sữa bò nóng đến †rước mặt mình.

Nhưng mà cô cũng không từ chối, nhận lấy ly sữa bò kia, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Chỉ là sau đó lập tức nhíu mày: “Ông xã, anh thấy bài báo phỏng vấn này không? Nguyễn Ái Điềm nói kịch bản này do cô ta sáng tác vào bốn năm †rước, nhưng mà rõ ràng là cô ta đang nói dối.”

“Kịch bản “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” đã được sáng tác từ năm năm trước rồi, nhưng mà em thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là trong tay Nguyên Phương Thảo có chứng cứ, chỉ cần cô ấy đưa chứng cứ này ra, sau khi được giám định chuyên nghiệp thì có thể biết được sự thật, có thể mạnh mẽ vả mặt Nguyễn Ái Điềm.”

“Nhưng mà tại sao cô ấy lại không muốn nói ra sự thật mà lại lựa chọn yên lặng nhiều năm như vậy, tự gánh lấy nỗi oan này, thậm chí còn đánh đổi cả sự nghiệp của đời mình chứ?”

Trong lúc nghe Tô Lam kể chuyện, Quan Triều Viễn đã đọc nhanh như gió, dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết tất cả những bài báo trên mạng một lần.

Hơn nữa cũng đã mở phần tài liệu mà Nguyễn Phương Thảo giao cho Tô Lam ra xem.

Có lẽ cũng đã đoán được sơ sơ đầu đuôi sự việc.”

Anh dừng một chút, ngẩng đầu lên: “Có khi sự thật của chuyện này nằm trong đoạn video bên cạnh kia thì sao?”

“Video sao?”

Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần.

Cô bèn vội vàng mở video kia ra, bên trong nhanh chóng hiện lên một cửa sổ.

Nhưng mà hai người quen xuất hiện trong video lại khiến Tô Lam ngẩn ra.

Bởi vì người đó không phải là Chiến Lưu Thành và Nguyễn Phương Thảo sao?

Dù giọng nói của hai người trong video không quá lớn nhưng mà vì xung quanh yên tĩnh nên Tô Lam có thể nghe rõ được tất cả nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện