Chương 5157

Cô ta quay lại nhìn Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, tôi còn tưởng rằng không có được Lê Duyệt Tư, cả đời này anh cũng sẽ không đụng vào người phụ nữ nào khác nữa.”

Ánh mắt Quan Triều Viễn lặng lẽ rơi vào cánh cửa đóng chặt cách đó không xa.

Anh thậm chí còn không nhìn Nguyễn Ái Điềm.

“Có liên quan gì đến cô?”

Ý của Quan Triều Viễn chính là liên quan đếch gì đến cô.

Nhìn thấy phản ứng thờ ơ như vậy của Quan Triều Viễn, sắc mặt Nguyễn Ái Điềm bồng trở nên không vui.

Cô ta nói thế nào cũng là sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn bất kể đi tới đâu đều được người người vây quanh tán dương.

Nhưng ai biết được Quan Triều Viễn lại hết lần này tới lần khác làm bẽ mặt cô 1a.

Lần qua lại trước đó là khi Quan Triều Viễn chịu sự áp lực từ nhà họ Quan, mới miễn cưỡng dành thời gian lấy cô ta ra để ứng phó.

Vào thời điểm đó, cô ta đã nhìn trúng anh từ cái nhìn đầu tiên, còn Quan Triều Viễn căn bản không hề để tâm đến cô ta.

Chuyện này khiến Nguyễn Ái Điềm cảm thấy rất vô cùng mất mặt, trong lòng vẫn luôn canh cánh không thôi.

Bây giờ cô ta cuối cùng đã giành được sự ưu ái của bà Chiến, cô a muốn nhân cơ hội để chế nhạo Quan Triều Viễn.

Nhưng ai biết được còn chưa chế nhạo được người ta, ngược lại còn khiến bản thân cô ta vướng vào bao nhiêu là rắc rối.

Trong lòng cô ta rất không vui, nhưng Nguyễn Ái Điềm lại không dám biểu hiện ra trước mặt Quan Triều Viễn.

Dù sao, người đàn ông này không phải là người mà cô ta có thể chọc vào!

Điều khiến Nguyễn Ái Điềm cảm thấy vô cùng tức giận lúc này, không phải vì Quan Triều Viễn khi nấy phớt lờ những lời nói của cô mà, mà là vì thái độ của anh với cô ta.

Thái độ của anh đối với cô ta không phải là miệt thị cũng không phải khinh thường.

Thái độ của anh chính là chưa bao giờ để cô ta vào mắt, thế cho nên từ đầu đến cuối anh căn bản không thèm khinh thường, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.

Nguyễn Ái Điềm cứ như vậy đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy giọng điệu lên xuống thất thường, khiến cô ta rất khó chịu.

Mà ở bên trong phòng bệnh, Chiến Lưu Thành lúc này đang nằm trên giường bệnh.

Anh ta mặc áo bệnh viện màu xanh trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, là sự suy nhược của bệnh nhân vừa mới mổ xong.

Anh ta chỉ nằm đó nhìn Tô Lam đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt lạnh lùng ấy dường như không có nhiều biểu cảm.

Nhưng phản ứng của anh ta đã khiến Tô Lam có một ảo giác vô cùng kỳ lạ.

Cứ như thể người này từ đầu đến cuối đều không quan tâm tới tất cả.

Anh ta càng tỏ thái độ như vậy, cơn tức giận trong lòng Tô Lam càng bùng lên.

Cô nhíu mày thật chặt, đứng cách đầu giường anh chừng hai mét, không hề lại gần: “Chiến Lưu Thành, những chuyện giữa anh và Nguyễn Phương Thảo, những chuyện xấu xa mà anh đã làm với cô ấy, những người khác trong nhà anh đều không biết, nhưng bản thân anh chắc chắn không thể quên được!”

“Nguyễn Phương Thảo, cô ấy không hề làm gì sai, điều duy nhất cô ta làm sai trong đời là yêu một kẻ máu lạnh, tàn nhân và tâm lý méo mó như anhI”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện