Chương 5154

Nhìn thấy sự không biết điều của Tô Lam, vẻ mặt của bà Chiến trở nên có chút không vui, giọng bà ta trở nên trầm đi vài phần: “Cô Lệ, nhát dao này không phải đâm vào người cô, cô tất nhiên có thể bình tính nói ra lời như vậy, nhưng người năm ở đó là con trai tôi! Nhát dao đó đâm lên người thằng bé cũng đồng nghĩa là đâm lên người tôi!”

“Cô Lệ, bản thân cô cũng có mấy đứa con, không phải là cô không hiểu đấy chứ? Vì vậy, tôi hy vọng cô có thể hiểu được những khổ tâm của người làm mẹ như tôi, hôm nay thực sự rất xin lỗi, cô vấn là nên về đi!”

Tô Lam cứ như vậy nhìn bà ta trên khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tuy nhiên, khi cô lần nữa lên tiếng, giọng điệu của cô rõ ràng đem theo chút đe dọa: “Bà Chiến, tôi nghe nói mặc dù nhà họ Chiến có uy danh rất lớn ở Trung Bảo, nhưng đừng quên, đây không phải là Trung Bảo, đây là thành phố Ninh Lâm.”

“Vì vậy, trước khi nói, tốt hơn là bà hãy cân nhắc kỹ lưỡng, hỏi chồng bạn và cả con trai bạn, ở thành phố Ninh Lâm có những người nào không thể đụng vào.”

Khuôn mặt của bà Chiến khi nghe thấy câu này, liền thay đổi ngay lập tức.

Bà ta giận dữ nhìn Tô Lam, không thể tin vào tai mình: “Cô…cô đang uy hiếp tôi?”

Phải biết rằng, nhà họ Chiến không chỉ có thể diện ở Trung Bảo, mà còn được xếp vào hàng danh sách các gia tộc đứng đầu cả nước.

Và bà ta còn là bà chủ được nhà họ Chiến cưới hỏi đàng hoàng.

Bây giờ lại bị một con nhóc uy hiếp ngay trước mặt, bà ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này được!

Nhưng Tô Lam lại tỏ vẻ vô tội: “Tôi không có ý đó, nhưng nếu như bà Chiến nhất quyết nhận định như vậy, tôi cũng không có gì để nói.”

Mặc dù nói bà Chiến là vợ kế của ông Chiến, nhưng khi bà ta ở Trung Bảo, gần như không ai dám vô lễ với bà ta.

Bây giờ lại liên tục bị con nhóc như Tô Lam làm cho bẽ mặt, bà ta nhất thời tức giận nói: “Dựa theo tuổi tác, vai vế cô thế nào cũng phải gọi tôi một tiếng bác gái đúng chứ? Nhưng hiện tại thái độ của cô đối với tôi là gì? Tôi thấy cô chẳng qua chính là ở vào chồng mình có quyền thế, cho nên mới không biết trên dưới như vậy!”

Tô Lam hai tay đặt trước ngực, ngay từ đầu cô đã không lùn, và hôm nay còn đi thêm một đôi giày cao gót, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lại càng thêm uy lực.

Sau khi nghe những lời khiêu khích của Bà Chiến, cô không hề tức giận, chỉ bất đắc dĩ nói một câu: “Vậy thì có làm sao? Ai bảo người đàn ông của tôi lại có quyên thế như vậy, hơn nữa còn vui vẻ đứng đăng sau tôi chống đỡ cho tôi?”

Bà Chiến nhìn Tô Lam ngang ngược như vậy, đưa ngón lên chỉ vào mũi cô, nhưng thật lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Nguyễn Ái Điềm đang đứng cạnh, cũng nhanh chóng phụ họa thêm: “Cô Lệ, cho dù như thế nào, dì cũng là bề trên của cô, cô dùng khẩu khí thái độ như vậy để nói chuyện với dì ấy, có phải là có chút thất lễ không?”

“Cô và Nguyễn Phương Thảo quen nhau bao lâu rồi? Chúng tôi và cô ta đã tiếp xúc bao nhiêu năm rồi, cô có biết không? Từ đầu đến cuối cô căn bản không biết rõ mọi chuyện giữa hai gia tộc chúng tôi, cho nên cô bây giờ căn bản không có tư cách ở trước mặt chúng tôi khoa tay múa chân, bới móc lung tung! “

Tô Lam cứ như vậy nhìn Nguyễn Ái Điềm đem theo vài phần mỉa mai: “Không sai, cô nói tôi không đủ tư cách để bới móc chuyện của các người.

Vậy cô thân là em gái của Nguyễn Phương Thảo, hai người có quan hệ huyết thống với nhau, còn cô thì sao?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện