Chương 5146

Nhưng bây giờ mọi thứ đã đến thời điểm nguy cấp, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy được.

Sau khi nghĩ về đến điểm này, Tô Lam ngay lập tức nói: “Là như vậy, tôi có chuyện muốn làm phiền anh một chút.”

Lúc đầu Quý Cảnh Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi anh ta liếc nhìn màn hình điện thoại di động và xác nhận đó là số điện thoại của Quan Triều Viễn, lúc này mới phản ứng lại.

Tô Lam hình như chính là vợ của Quan Triều Viễn!

“A, thì ra là cô Lệ, có chuyện gì xin cứ nói, không hề phiền phức gì cải”

Quý Cảnh Thiên và Quan Triều Viễn có một mối quan hệ cá nhân rất tốt, vài năm trước khi Tô Lam bị người xưng là bạn trai cũ của cô bắt cóc.

Để tìm được cô, Quan Triều Viễn đã sử dụng gần như toàn bộ lực lượng xung quanh và thậm chí còn gọi điện cho anh ta.

Vì vậy, lúc đó Quý Cảnh Thiên đã từng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ nhất của cậu chủ Quan.

Anh ta cũng biết cô Lệ này trong lòng anh rốt cuộc có vị trí như thế nào.

Đã vậy, anh ta càng không thể gánh vác nổi từ phiền phức này của cô Lệ.

“Không sai, luật sư Quý, quả thực là tôi, tôi có chút chuyện muốn làm phiên anh.

Tô Lam hơi ngượng ngùng, cô khi nấy đáng lễ phải gọi điện trực tiếp cho Quý Cảnh Thiên bằng số điện thoại của mình để thể hiện thành ý của mình.

Quý Cảnh Thiên nhẹ nhàng đỡ lấy gọng kính của mình ở đầu bên kia của điện thoại, mỉm cười rất dịu dàng: “Cô có chuyện gì cứ việc nói, thật sự không hề phiền phức.”

“Là như thế này. Một người bạn của tôi gân đây dính dáng đến sự cố, cố ý gây thương tích. Hiện cô ấy đã bị cảnh sát đưa đi. Tôi đã hỏi những người ở đồn cảnh sát, bọn họ nói, nếu tôi muốn gặp người bạn đó, chỉ có thể thông qua luật sư, anh có thể giúp tôi nghĩ cách gặp mặt một lần được không? “

Khi Quý Cảnh Thiên nghe những lời này, lập tức có chút đau đầu: “Cô Lệ, chuyện của cô có phải việc gấp không? Chuyện là như thế này. Tôi vừa mới nhận một vụ án cách đây mười phút, hơn nữa còn là trọn án, mấy ngày nay e rằng không quá quá nhiều thời gian”

Khi Quý Cảnh Thiên và Tô Lam đang nói chuyện, Quan Triều Viễn ngồi ngồi bên cạnh với vẻ không chút để tâm.

Đôi mắt sâu và lạnh ấy rơi vào cơ thể Tô Lam lúc nào không hay, cẩn thận quan sát từng giây từng giây những thay đổi trong biểu cảm của cô.

Không biết Quý Cảnh Thiên đã nói gì trên điện thoại, Tô Lam, vẻ mặt vốn rất mong đợi, ngay lập tức trở nên vô cùng thất vọng.

Quan Triều Viễn khẽ giật giật mắt, hỏi: “Thế nào? Anh ta từ chối em sao?”

Vẻ mặt của Tô Lam thoáng hiện lên chút mất mát, cô chán nản nói: “Quý Cảnh Thiên vừa nhận một vụ án, sợ mấy ngày nay anh ấy không rảnh.”

Nghe thấy giọng điệu hơi thất vọng của Tô Lam, Quan Triều Viễn đứng dậy, đi thẳng đến bên cô.

Không nói thêm gì nữa, anh lấy điện thoại từ tay cô và nhấn phím bật loa: “Anh rất bận sao?”

Quý Cảnh Thiên vốn dĩ rất khách sáo, nhưng khi vừa nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu lạnh như băng của Quan Triều Viễn khiến anh ta cảm thấy rất đau đầu: “Cậu Lệ, anh nói xem có phải trùng hợp không. Tôi mới nhận được một vụ án cách đây mười phút, vụ án này người †a cũng động đến không ít nhân vật, cái này tôi nếu như không nhận sẽ có ảnh hưởng không tốt, dù sao bên này cũng là vụ án cầm dao làm bị thương người Quý Cảnh Thiên đã nói trong điện thoại một lúc lâu, nhưng anh ta lại phát hiện, Quan Triều Viễn thậm chí không phản ứng gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện