Chương 5119

Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng nức nở của cô, nhất thời vô cùng đau lòng.

Anh dứt khoát nắm lấy tay cô, trực | tiếp ôm cả người vào lòng.

Anh cúi đầu, trâm giọng nói: “Tô Lam, em nghe anh nói đi có được không?”

“Còn muốn nói cái gì nữa, em còn phải nghe anh nói cái gì nữa! Trong bệnh viện, một câu bỏ đứa nhỏ mà anh nói với trưởng khoa đã đủ rồi!”

Tô Lam cúi đầu không ngừng lau nước mắt, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn: “Nếu như anh căn bản đã không muốn có con, vậy lúc đầu tôi uống thuốc tránh thai anh tức giận cái gì, còn đem thuốc vất đi là chuyện gì thế?”

“Tô Lam!”

Quan Triều Viễn đột ngột tăng âm lượng, nhưng vấn không thể thành công khiến Tô Lam im lặng.

“Đừng gọi tên tôi! Quan Triều Viễn, anh đừng tưởng rằng làm ra loại chuyện này, hung dữ với tôi hai câu là có thể thỏa hiệp, anh đừng hòng! Tôi không muốn nghe anh giải thích, tôi muốn ly…”

Ngay khi từ ly vừa nói ra, môi của Tô Lam đã trực tiếp bị Quan Triều Viễn chặn lại.

“Chụp!”

Tô Lam dùng hết sức vùng vẫy, rút tay đánh Quan Triều Viễn.

Nhưng tay và chân của Quan Triều Viễn đã nhanh hơn.

Anh siết chặt hai tay của Tô Lam bằng một tay, khóa nó lại phía sau.

Tay còn lại buông lỏng, trực tiếp ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhốt chặt cô trong vòng tay của anh.

Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiêu lần thăm dò, có thể nói Quan Triều Viễn đã nắm rất rõ thân thế của Tô Lam.

Ngay lập tức Tô Lam vừa xấu hổ vừa tức giận liền bị nụ hôn của anh làm cho chóng mặt, đôi chân trở nên yếu ớt, đứng sắp không vững nữa.

Những giọt nước mắt nghẹt thở tuôn rơi, nhân lúc Quan Triều Viễn chiếm đoạt thành công rồi hơi buông lỏng, dùng lực cắn xuống.

“Hừ!”

Chỉ nghe thấy Quan Triều Viễn khit mũi.

Tuy nhiên, anh ta vẫn không dừng hành động hung hăng của mình, một lúc sau mùi máu tanh kỳ lạ tỏa ra khắp khoang miệng của hai người.

Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam lúc này toàn thân đã bất lực, cơ thể nhỏ bé dừng như toàn bộ đều phủ trên người anh.

Sau đó anh thở hổn hển, buông tay Cô ra.

Giọng điệu trầm thấp mang theo vài phần áp chế và gợi cảm: “Âmĩ đủ chưa?”

Đôi má của Tô Lam đỏ bừng, đôi mắt cũng bởi vì vừa mới khóc, giống như bị nước mưa rửa trôi vô cùng sáng.

Lúc này, không dễ gì Quan Triều Viễn mới buông tay, liền nghe thấy anh nói mình ầmï, cô lập tức cảm thấy vô cùng ấm ức.

“Quan Triều Viễn, anh quả thực là vừa ăn cướp vừa la làng! Rõ ràng là anh không muốn con của chúng ta, khi nấy một giây trước còn ức hiếp tôi, một giây sau còn nói tôi âm ï nữa!”

| “Anh thử vấn lại lương tâm của mình xem, anh dám nói anh không hỏi viện trưởng nếu như bỏ đứa trẻ đi thì sao không? Anh thực sự tưởng rằng tôi cái gì cũng chưa nghe thấy sao?”

Tô Lam đã rất đau khổ khi cô ấy nói điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện