Chương 5116

Lễ nào đây chính là ông chồng quốc dân Quan Triều Viễn?

Anh ở ngoài còn đẹp hơn nhiều so với trên tạp chí TVI Nhìn thấy cô y tá nhỏ không đáp lại, ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi hỏi cô người đâu?”

Khi Quan Triều Viễn nói chuyện, giọng điệu của anh đã có chút khó chịu.

Cô y tá nhỏ dường như cảm nhận được áp khí giảm mạnh của anh, lập tức phản ứng lại, hoang mang luống cuống nói: “Bệnh nhân đã thu dọn đồ đạc, rời đi mười phút trước.”

Rời đi rồi? Không đợi mình mà đi luôn?

Quan Triều Viễn cau mày, quay người bước ra ngoài.

Khi đi đến lối vào của bãi đậu xe dưới tâng hầm, anh không nhìn thấy chiếc xe đen bảo mẫu.

Có chuyện gì vậy?

Bởi vì Tô Lam đang mang thai, Quan Triều Viễn đã trực tiếp tịch thu điện thoại di động của cô.

Lúc này, anh nhanh chóng bấm số gọi cho ông cụ Quan: “Ông nội, mọi người đâu rồi?”

Ông cụ Quan nhanh chóng cắm tai nghe vào, trong giọng điệu của ông cụ đầy vẻ khó hiểu: “Thằng nhóc thối, cháu mau tìm cách quay về đi, ông phát hiện Tô Lam hình như có chút không ổn.”

Trái tim của Quan Triều Viễn chùng xuống, ngay cả giọng nói của anh cũng lạnh đi: “Không ổn? Gái gì gọi là không ổn?”

Ông cụ Quan nắm chặt tai nghe, liếc nhanh về phía cửa phòng ngủ đang đóng chặt rồi hạ giọng: “Ông cũng không biết là chuyện gì.

Vừa rồi cháu ra ngoài làm thủ tục xuất viện, sau đó trợ lý Lâm biệt gọi điện tới.

Hình như có chuyện muốn tìm cháu.”

“Tô Lam cầm điện thoại nói sẽ ra ngoài tìm cháu, nhưng không biết có chuyện gì, đi ra ngoài một lúc khi quay về sắc mặt lập tức không ổn rồi.”

“Con bé nói rằng cơ thể khó chịu, kiên quyết bảo Lục Anh Khoa đưa con bé về nhà ngay lập tức, cũng không chịu ở lại bệnh viện thêm một giây nào nữa.”

Sau khi miêu tả như vậy, ông cụ Quan dường như đột nhiên muốn hiểu ra điều gì đó.

Khuôn mặt ông ấy đồng thời trở nên cứng nhắc, bộ râu gần như dựng lên trời: “Ông nói thăng nhóc này, cháu không biết bây giờ Tô Lam đang mang thai sao? Không thể để nhường con bé một chút được sao? Còn khiến con bé tức giận thành như thế này”

Quan Triều Viễn còn bối rối hơn: “Cháu làm sao vậy?”

Ông cụ Quan vẻ mặt bực dọc nói: “Cháu còn muốn nói dối ông! Tô Lam vừa mới ra ngoài tìm cháu, lúc về đã làm ầm ï đòi về nhà, hơn nữa dẫn theo ông và mấy đứa nhỏ, nhưng lại không muốn dân theo cháu.”

“Vừa rồi lúc con bé trở về, còn nhốt mình trong phòng. Tử Việt ghé tai vào cửa, dường như mơ hồ nghe thấy tiếng khóc bên trong. Cháu còn dám nói là không cãi nhau với cháu sao?”

“Ngoài cháu ra, trên đời này ai còn có thể chọc con bé thành bộ dạng như vậy! Người ta đang mang thai, cháu không thể nhường con bé một chút sao, cháu có còn là đàn ông không?”

Cãi nhau?

Giống như là nghĩ tới điều gì, Quan Triều Viễn nheo mắt lại, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Nghe ông cụ Quan nói như vậy, khi nấy Tô Lam cầm điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài tìm chính mình.

Lế nào cô đã vô tình đi ngang qua văn phòng trưởng khoa và nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và trưởng khoa, cho nên cô mới …

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện