Chương 5114

“Mẹ, mẹ đã tìm thấy bố chưa? Sao mẹ lại trở về một mình vậy?”

Mấy người Quan Tử Việt đã thu dọn đồ đạc xong đồ trong phòng bệnh, có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Nhưng khi cậu bé kiếng chân lên, lại phát hiện không có người nào khác phía sau Tô Lam.

Còn khuôn mặt của Tô Lam lại tái mét, chân tay mềm nhữn.

Khi ông cụ Quan nhìn thấy cô như vậy, ông ấy vội vàng tiến về phía trước, vô cùng quan tâm dò hỏi: “Tô Lam, có phải lại có chỗ nào khó chịu không? Nếu thực sự không ổn thì hôm nay chúng ta sẽ không làm thủ tục xuất viện nữa, ở đây thêm vài ngày nữa đi. Dù sao trong bụng cháu còn có một đứa nhỏ, nhất định không thể lơ là! “

Khi nghe đến đây, Tô Lam lại nghĩ đến câu nói khi nãy của Quan Triều Viễn, “Nếu bỏ đứa trẻ thì sao?”.

Cô đột nhiên bị dọa cho giật mình, theo phản xạ, lớn tiếng từ chối: “Không cần, chúng ta đi ngay đi!”

Cô không muốn ở lại đây, nếu không Quan Triều Viễn nhất định sẽ tìm cách giết con cô.

Thực ra, Tô Lam vẫn đang lưỡng lự không biết có nên sinh đứa con này ra hay không.

Nhưng bởi vì trong bụng cô là kết tỉnh của tình yêu với Quan Triều Viễn nên tiềm thức của cô vần thích giữ đứa bé lại.

Tuy nói mười tháng mang thai sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần nhìn thấy khoảnh khắc đứa con ra đời, tất cả đau khổ gì đó đều sẽ ném ra sau đầu!

Khác với suy nghĩ của bản thân, Quan Triều Viễn lại bí mật chạy đến văn phòng trưởng khoa, nói rằng muốn bỏ đứa bé trong bụng cô đi?

Khi Tô Lam biết được thái độ của Quan Triều Viễn, trái tim cô bỗng như bị lấp kín bởi một sự bực bội.

Quan Triều Viễn một chút cũng không hề quan tâm đến đứa con trong bụng cô sao?

Nói thế nào thì đứa trẻ này cũng là kết tinh của tình yêu giữa hai người họ!

Anh nói bỏ là bỏ, không hề do dự một chút nào!

Có lễ chính vì thái độ này của Quan Triều Viễn nên Tô Lam càng muốn giữ đứa trẻ trong bụng hơn.

“Chúng ta đi ngay bây giờ đi, đi ngay đi!”

Tô Lam túm lấy va li, vội vàng xoay người đi về phía bên ngoài phòng bệnh.

Ông cụ Quan nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Tô Lam có chút không đúng, liền vội vàng đuổi theo: “Tô Lam, cháu đi chậm một chút, cẩn thận cơ thể của cháu!”

Ở lối vào bãi đậu xe, chiếc xe bảo mẫu màu đen của đã đợi ở đó từ rất lâu.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe, Tô Lam không nói một lời liền bước đến.

Sau khi ông cụ Quan và ba đứa trẻ lần lượt lên xe, cô lập tức giục Lục Anh Khoa lái xe đi.

Tô Mỹ Chỉ vẻ mặt ngơ ngác lăn, hạ cửa kính xe xuống, rồi nhìn ra ngoài.

Lúc này bãi đậu xe không có ai, cũng không thấy Quan Triều Viễn.

Cô bé vô cùng nghi ngờ hỏi: “Mẹ, cha vẫn chưa tới, chúng ta không chờ cha sao?”

Lúc này Tô Lam chỉ có một suy nghĩ, chính là tránh xa bệnh viện này.

Vì vậy, vẻ mặt của cô vô cùng khó coi: “Không đợi. Bây giờ mẹ cảm thấy rất khó chịu, muốn về nhà ngay lập tức.

Chút nữa con gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, bảo cha tự nghĩ cách đi về.”

Ông cụ Quan thực sự không còn cách nào khác, vì vậy đành dặn dò Lục Anh Khoa bắt đầu xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện