"này này... Đây là cách xưng hô quỷ quái gì?", cậu nhíu mày nhìn Hào Hào.
"Dực Dực... Nghe rất thuận tai!!", Lý Dực vẫn bênh vực Hào Hào.
"cậu im!", Ngụy Châu gắt lên, "Hào Hào, ai dạy em gọi anh ấy như vậy??"
"em....thích...", Hào Hào suy nghĩ nửa ngày trời, kết quả trả lời cậu chỉ hai từ ngắn gọn.
"được rồi tổng giám đốc, cậu chủ thích thì cứ gọi, tôi cũng quen rồi!!", thấy thái độ cậu có vẻ hơi tức giận, liền ra mặt giải vây, đặt Hào Hào xuống sofa bên cạnh "cậu chủ, ai bị bệnh? Dực Dực chữa ngay..."
"...."
"là Du Du ca ca... Mau khám đi!", Hào Hào nhìn về phía hắn, người nãy giờ bất động im lặng.
"...."
Cậu cảm thấy mình thật bất lực, thằng nhỏ này...như thế nào lại được cưng chiều quá đáng như vậy? Trước là Cảnh Du, bây giờ lại là Lý Dực.
"chào anh, không biết anh bị sao?", Lý Dực hướng hắn chào hỏi.
"à...cái này...tôi chỉ hơi đau đầu thôi, làm phiền anh quá!!", hắn cảm thấy ngại vô cùng, cười gượng áy náy.
"không sao không sao!", Lý Dực xua tay, tiến đến xem hắn thế nào.
Hào Hào chăm chú nhìn Dực Dực của mình xem bệnh cho Du Du ca ca.
"không sao, chỉ là do hoảng sợ một chút, lại thêm va chạm nhẹ nên mới như vậy thôi!", nói rồi Lý Dực lấy ra hai viên thuốc đưa cho hắn "anh uống đi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao!"
Cậu nghe thế cũng yên tâm, lúc này mới nhìn qua vị tiểu tổ tông đang ngồi đối diện.
Thằng ranh... Anh hai không ở nhà vài tháng liền sinh ra bao nhiêu thói xấu!
Ánh mắt Ngụy Châu nhìn Hào Hào thêm thâm hiểm.
" Dực Dực... Dực Dực...!!!", như cảm giác được nguy cơ, Hào Hào nhảy xuống sofa, chạy qua chỗ Lý Dực kéo kéo tay anh "Hào Hào cũng đau đầu, mau mang Hào Hào lên lầu... Nhanh nhanh nhanh..."
Lý Dực cười cười, liếc sang Ngụy Châu, lại nhìn qua Hào Hào, cảm thấy hai anh em nhà này không thể nào bình yên được quá một ngày.
"Hào Hào..."
Không để cậu nói hết, Hào Hào liền nhanh tay kéo kéo Lý Dực, ánh mắt khẩn cầu đến đáng thương "Dực Dực không cứu Hào Hào sẽ chết thật đấy!!!!"
Lý Dực ôm Hào Hào đứng dậy, sẵn tiện hướng Ngụy Châu lảng sang chuyện khác.
"anh Hoàng chắc cũng chưa ăn gì, tổng giám đốc hay là gọi thức ăn cho anh ấy đi, rồi nghỉ ngơi... Dù sao cũng bị hù một trận..."
Lúc này cậu mới thôi trừng mắt với Hào Hào, quay sang nhìn Cảnh Du "phải ha, tôi quên mất! Anh muốn ăn gì?"
"không cần đâu, tôi không đói, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi, không cần phiền phức gọi thức ăn đâu!", hắn thành thật xua tay.
"ai nói tôi gọi thức ăn?", cậu nhướng mày.
"???"
"tôi nấu!", cậu tự tin đứng dậy, vừa hướng phòng bếp vừa nói "vậy tôi nấu gì anh ăn dó nhé! Cho anh lựa chọn anh không chọn... Nghỉ ngơi đi!"
"....", hắn có chút bất ngờ, cậu biết nấu ăn à?
Cũng nhờ thế mà Hào Hào thoát được nạn, tí ta tí tửng để cho Lý Dực ôm lên lầu.
...
Tủ lạnh của cậu có khá đầy đủ nguyên liệu... Chỉ thiếu mỗi rau cải và thịt cá 😂😂😂😂 Còn lại nước giải khát và thức ăn nhanh đều đầy đủ.
Cậu chống tay lên cằm, nhìn tủ lạnh của mình....
Nấu gì giờ???
"reng....", bỗng nhiên chuông điện thọai reo lên, cậu đóng cửa tủ lạnh, lấy điện thoại ra nhìn.
"chuyện gì?"
"aizoo... Tổng giám đốc cậu quả thật bỏ tôi một mình xử lý công việc sao?", tiếng than vãn thống khổ của Vũ Thần vang lên.
"thế nào? Rắc rối gì?", cậu vừa nghe liền biết có chuyện, không vòng vo đi thẳng vào đề.
"phòng quy hoạch có vấn đề rồi, một mình tôi không thể quyết định được!", Vũ Thần ngao ngán "phía đối tác vô duyên vô cớ đòi chúng ta đề xuất bản kế hoạch mới, nhưng hiện tại không có người thực hiện, tôi lại không thể trong thời gian ngắn vừa thuyết phục đối tác vừa xử lý đống công việc này được a~~~~"
Cậu đương nhiên hiểu đây là tình hình gì, lại là tập đoàn Lăng thị muốn gây sự, khốn kiếp!
"Được rồi, tôi đến ngay!"
Cậu vội khoác áo rồi đi ra cửa, lại quên mất hắn còn đang ngồi trong phòng khách, đành quay đầu vào trong "Cảnh Du công ty có chút việc đột xuất, tôi đến xử lý, tôi sẽ dặn bác sĩ Lý chuẩn bị thức ăn cho anh!"
Hắn đang tịnh tâm bị sự gấp gáp của cậu làm cho giật mình.
"công ty có chuyện? Tôi đi với cậu!", hắn nghe xong cũng gấp gáp theo cậu.
"nhưng..."
"công ty quan trọng hơn!", hắn bình tĩnh khoác áo, rồi kéo cậu đang vừa định nói gì đó nhưng cũng nuốt vào trong.
Phải, công ty quan trọng hơn!
Và làm gì có chuyện tổng giám đốc đi giải quyết công việc mà trợ lý lại nằm ở nhà nghỉ ngơi? Mười phút sau cả hai liền có mặt tại phòng làm việc.
"aizooo... Tổng giám đốc...", Vũ Thần nhìn cậu khóc không ra nước mắt.
"được rồi, tôi đã gọi người tới cứu cậu, yên tâm, không chết đâu mà lo!", cậu cười cười vỗ vai Vũ Thần.
"xie xie xie xie...", Vũ Thần hai mắt sáng rỡ, cuối cùng cũng thoát nạn.
"Cảnh Du, anh đi gặp đối tác với tôi!"
"dạ tổng giám đốc!"
Nói rồi hai người nhanh chóng vào trong lấy tài liệu, gấp rút xuống lầu.
Ba phút sau...
"Tiểu Thần, nghỉ một chút đi!", giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai Vũ Thần, làm y hết hồn.
"anh... Anh đến đây làm gì?"
"đến giúp em!"
"giúp tôi?"
"Ngụy Châu gọi tôi tới! Giúp em! Ngoan nghỉ ngơi đi, vệc còn lại để anh xử lý!! "
"omooo...."
Vũ Thần suýt hộc máu. Tổng giám đốc anh đang đùa tôi sao??
...Tại một gian phòng trong nhà hàng Lăng gia Thất...
"đã lâu không gặp!", một nam nhân âu phục chỉnh tề, bước đến kéo ghế cho cậu ngồi, như thể đã rất thân thiết với nhau.
"anh lại muốn làm gì?", mặt cậu không đổi sắc nhìn con người đang đứng đối diện.
"muốn gặp em thôi! Dạo này muốn gặp em thật khó, phải gây chút chuỵên mới có thể được gặp...", nam nhân cười nhẹ, ánh mắt yêu thương luôn dành cho cậu.
"Lăng Phong Hạo, anh... Ngô~~", cậu chưa kịp nói hết đã bị nam nhân kia khống chế, trụ hôn một cách bất ngờ.
Lăng Phong Hạo vóc người gần giống như Cảnh Du, rất cao to, đương nhiên khống chế cậu sẽ không tốn nhiều sức lực.
Cư nhiên không nói gì liền cưỡng hôn cậu, khiến Cảnh Du có chút không vui, rất muốn nắm áo tên này đấm cho mấy phát.
"anh...buông...ra!", tiếng cậu rầm rì đứt đoạn.
Hắn nhìn thấy cậu chật vật giãy giụa, lại không cách nào thoát khỏi tên nam nhân kia, liền một bước tiến tới, mạnh mẽ tách hai người ra, chắn ngang.
"anh Lăng đúng không? Xin tự trọng...!! Anh không có quyền làm vậy với cậu ấy!"
"Dực Dực... Nghe rất thuận tai!!", Lý Dực vẫn bênh vực Hào Hào.
"cậu im!", Ngụy Châu gắt lên, "Hào Hào, ai dạy em gọi anh ấy như vậy??"
"em....thích...", Hào Hào suy nghĩ nửa ngày trời, kết quả trả lời cậu chỉ hai từ ngắn gọn.
"được rồi tổng giám đốc, cậu chủ thích thì cứ gọi, tôi cũng quen rồi!!", thấy thái độ cậu có vẻ hơi tức giận, liền ra mặt giải vây, đặt Hào Hào xuống sofa bên cạnh "cậu chủ, ai bị bệnh? Dực Dực chữa ngay..."
"...."
"là Du Du ca ca... Mau khám đi!", Hào Hào nhìn về phía hắn, người nãy giờ bất động im lặng.
"...."
Cậu cảm thấy mình thật bất lực, thằng nhỏ này...như thế nào lại được cưng chiều quá đáng như vậy? Trước là Cảnh Du, bây giờ lại là Lý Dực.
"chào anh, không biết anh bị sao?", Lý Dực hướng hắn chào hỏi.
"à...cái này...tôi chỉ hơi đau đầu thôi, làm phiền anh quá!!", hắn cảm thấy ngại vô cùng, cười gượng áy náy.
"không sao không sao!", Lý Dực xua tay, tiến đến xem hắn thế nào.
Hào Hào chăm chú nhìn Dực Dực của mình xem bệnh cho Du Du ca ca.
"không sao, chỉ là do hoảng sợ một chút, lại thêm va chạm nhẹ nên mới như vậy thôi!", nói rồi Lý Dực lấy ra hai viên thuốc đưa cho hắn "anh uống đi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao!"
Cậu nghe thế cũng yên tâm, lúc này mới nhìn qua vị tiểu tổ tông đang ngồi đối diện.
Thằng ranh... Anh hai không ở nhà vài tháng liền sinh ra bao nhiêu thói xấu!
Ánh mắt Ngụy Châu nhìn Hào Hào thêm thâm hiểm.
" Dực Dực... Dực Dực...!!!", như cảm giác được nguy cơ, Hào Hào nhảy xuống sofa, chạy qua chỗ Lý Dực kéo kéo tay anh "Hào Hào cũng đau đầu, mau mang Hào Hào lên lầu... Nhanh nhanh nhanh..."
Lý Dực cười cười, liếc sang Ngụy Châu, lại nhìn qua Hào Hào, cảm thấy hai anh em nhà này không thể nào bình yên được quá một ngày.
"Hào Hào..."
Không để cậu nói hết, Hào Hào liền nhanh tay kéo kéo Lý Dực, ánh mắt khẩn cầu đến đáng thương "Dực Dực không cứu Hào Hào sẽ chết thật đấy!!!!"
Lý Dực ôm Hào Hào đứng dậy, sẵn tiện hướng Ngụy Châu lảng sang chuyện khác.
"anh Hoàng chắc cũng chưa ăn gì, tổng giám đốc hay là gọi thức ăn cho anh ấy đi, rồi nghỉ ngơi... Dù sao cũng bị hù một trận..."
Lúc này cậu mới thôi trừng mắt với Hào Hào, quay sang nhìn Cảnh Du "phải ha, tôi quên mất! Anh muốn ăn gì?"
"không cần đâu, tôi không đói, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi, không cần phiền phức gọi thức ăn đâu!", hắn thành thật xua tay.
"ai nói tôi gọi thức ăn?", cậu nhướng mày.
"???"
"tôi nấu!", cậu tự tin đứng dậy, vừa hướng phòng bếp vừa nói "vậy tôi nấu gì anh ăn dó nhé! Cho anh lựa chọn anh không chọn... Nghỉ ngơi đi!"
"....", hắn có chút bất ngờ, cậu biết nấu ăn à?
Cũng nhờ thế mà Hào Hào thoát được nạn, tí ta tí tửng để cho Lý Dực ôm lên lầu.
...
Tủ lạnh của cậu có khá đầy đủ nguyên liệu... Chỉ thiếu mỗi rau cải và thịt cá 😂😂😂😂 Còn lại nước giải khát và thức ăn nhanh đều đầy đủ.
Cậu chống tay lên cằm, nhìn tủ lạnh của mình....
Nấu gì giờ???
"reng....", bỗng nhiên chuông điện thọai reo lên, cậu đóng cửa tủ lạnh, lấy điện thoại ra nhìn.
"chuyện gì?"
"aizoo... Tổng giám đốc cậu quả thật bỏ tôi một mình xử lý công việc sao?", tiếng than vãn thống khổ của Vũ Thần vang lên.
"thế nào? Rắc rối gì?", cậu vừa nghe liền biết có chuyện, không vòng vo đi thẳng vào đề.
"phòng quy hoạch có vấn đề rồi, một mình tôi không thể quyết định được!", Vũ Thần ngao ngán "phía đối tác vô duyên vô cớ đòi chúng ta đề xuất bản kế hoạch mới, nhưng hiện tại không có người thực hiện, tôi lại không thể trong thời gian ngắn vừa thuyết phục đối tác vừa xử lý đống công việc này được a~~~~"
Cậu đương nhiên hiểu đây là tình hình gì, lại là tập đoàn Lăng thị muốn gây sự, khốn kiếp!
"Được rồi, tôi đến ngay!"
Cậu vội khoác áo rồi đi ra cửa, lại quên mất hắn còn đang ngồi trong phòng khách, đành quay đầu vào trong "Cảnh Du công ty có chút việc đột xuất, tôi đến xử lý, tôi sẽ dặn bác sĩ Lý chuẩn bị thức ăn cho anh!"
Hắn đang tịnh tâm bị sự gấp gáp của cậu làm cho giật mình.
"công ty có chuyện? Tôi đi với cậu!", hắn nghe xong cũng gấp gáp theo cậu.
"nhưng..."
"công ty quan trọng hơn!", hắn bình tĩnh khoác áo, rồi kéo cậu đang vừa định nói gì đó nhưng cũng nuốt vào trong.
Phải, công ty quan trọng hơn!
Và làm gì có chuyện tổng giám đốc đi giải quyết công việc mà trợ lý lại nằm ở nhà nghỉ ngơi? Mười phút sau cả hai liền có mặt tại phòng làm việc.
"aizooo... Tổng giám đốc...", Vũ Thần nhìn cậu khóc không ra nước mắt.
"được rồi, tôi đã gọi người tới cứu cậu, yên tâm, không chết đâu mà lo!", cậu cười cười vỗ vai Vũ Thần.
"xie xie xie xie...", Vũ Thần hai mắt sáng rỡ, cuối cùng cũng thoát nạn.
"Cảnh Du, anh đi gặp đối tác với tôi!"
"dạ tổng giám đốc!"
Nói rồi hai người nhanh chóng vào trong lấy tài liệu, gấp rút xuống lầu.
Ba phút sau...
"Tiểu Thần, nghỉ một chút đi!", giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai Vũ Thần, làm y hết hồn.
"anh... Anh đến đây làm gì?"
"đến giúp em!"
"giúp tôi?"
"Ngụy Châu gọi tôi tới! Giúp em! Ngoan nghỉ ngơi đi, vệc còn lại để anh xử lý!! "
"omooo...."
Vũ Thần suýt hộc máu. Tổng giám đốc anh đang đùa tôi sao??
...Tại một gian phòng trong nhà hàng Lăng gia Thất...
"đã lâu không gặp!", một nam nhân âu phục chỉnh tề, bước đến kéo ghế cho cậu ngồi, như thể đã rất thân thiết với nhau.
"anh lại muốn làm gì?", mặt cậu không đổi sắc nhìn con người đang đứng đối diện.
"muốn gặp em thôi! Dạo này muốn gặp em thật khó, phải gây chút chuỵên mới có thể được gặp...", nam nhân cười nhẹ, ánh mắt yêu thương luôn dành cho cậu.
"Lăng Phong Hạo, anh... Ngô~~", cậu chưa kịp nói hết đã bị nam nhân kia khống chế, trụ hôn một cách bất ngờ.
Lăng Phong Hạo vóc người gần giống như Cảnh Du, rất cao to, đương nhiên khống chế cậu sẽ không tốn nhiều sức lực.
Cư nhiên không nói gì liền cưỡng hôn cậu, khiến Cảnh Du có chút không vui, rất muốn nắm áo tên này đấm cho mấy phát.
"anh...buông...ra!", tiếng cậu rầm rì đứt đoạn.
Hắn nhìn thấy cậu chật vật giãy giụa, lại không cách nào thoát khỏi tên nam nhân kia, liền một bước tiến tới, mạnh mẽ tách hai người ra, chắn ngang.
"anh Lăng đúng không? Xin tự trọng...!! Anh không có quyền làm vậy với cậu ấy!"
Danh sách chương