Giản Ninh Xuyên đi pha cà phê rồi rót cho Chu Phóng một ly.
Tinh thần của Chu Phóng hơi hoảng hốt, tiếp nhận trong vô thức, không thêm sữa không thêm đường đã trực tiếp uống vào thế nên lập tức bị đắng đến nỗi nhăn tít mặt mày.
Giản Ninh Xuyên lo lắng hỏi: “Anh Phóng, bao lâu rồi anh không ngủ được một bữa ngon giấc vậy?”
Chu Phóng trả lời: “Mười bảy… Không, hôm nay đã là ngày thứ mười tám rồi.”
Giản Ninh Xuyên thở dài thương xót: “Còn tiếp tục như vậy, có khi bạn trai của anh chưa trở về thì anh đã suy sụp trước mất.”
Chu Phóng cố giữ vững tinh thần: “Tôi có thể kiên trì được, không sao đâu.”
Giản Ninh Xuyên ôm vẻ mặt sùng bái mà nhìn hắn.
Chu Phóng lập tức cảnh giác, hiện tại đối với loại này ánh mắt này không hiểu sao hắn cứ theo bản năng mà thấy sợ hãi.
Giản Ninh Xuyên phát hiện, ngại ngùng bảo: “Anh không cần phải vậy đâu, hiện tại em đã không còn ý gì khác với anh nữa rồi.”
Chu Phóng cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, cũng không phải ai cũng là kiểu thần kinh như Tiểu Trang, hắn gượng cười buồn bã: “Tiểu Giản à, cậu không có gì với tôi mới là bình thường, cậu biết tôi rồi thì sẽ hiểu tại sao thôi, tôi là người rất khó chịu, căn bản không đáng để thích đâu.”
Giản Ninh Xuyên mỉm cười: “Kỳ thật lúc mới quen em cũng rất ghét anh đó, mỗi ngày đang yên đang lành anh đột nhiên lại đen mặt mắng chửi người khác, thật sự rất giống trên mạng lan truyền tin đồn tính tình anh khó ở, khó gần.”
Má Chu Phóng không kìm được hơi đỏ: “Này, cậu cũng đâu cần phải nói thẳng thế làm gì?”
Giản Ninh Xuyên cười tủm tỉm: “Em đã bảo là lúc mới quen anh còn gì, sau này thì khác rồi. Có một ngày khi được nghỉ, em thấy anh nổi giận với trợ lý, lớn tiếng mà mắng anh ấy ngu ngốc, ấy vậy mà lại vừa mắng vừa cầm cái quạt nhỏ xoay về hướng anh Tiểu An. Ngày đó trời oi bức nóng muốn điên lên được, thế nên em biết anh không giống như những gì người ta đồn thổi đâu, anh chính là khủng long nhỏ thích phun lửa, cực kỳ đáng yêu.”
Chu Phóng: “…” Đột nhiên được khen bằng mấy câu như vậy sao lại khiến hắn cứ cảm thấy quái lạ ở đâu đó nhỉ? Giản Ninh Xuyên ngập ngừng mấy giây mới nói: “Nếu không phải anh có người yêu rồi, em còn chuẩn bị tiếp tục theo đuổi anh nữa đó. Nhưng mà vậy cũng tốt, bạn trai hiện tại của em cũng đáng yêu lắm.”
Chu Phóng âm thầm phun máu. Hắn biết cảm giác là lạ ở đâu rồi, tròn mắt khó tin hỏi lại: “Tiểu Giản, cậu là công sao?”
Giản Ninh Xuyên ngạc nhiên: “Tất nhiên rồi. Chẳng lẽ trông em giống thụ lắm sao?”
Chu Phóng: “…”
Lúc hắn đang hỗn độn trong đủ thứ suy nghĩ về tin tức mới tiếp nhận được thì chuông điện thoại di động mãnh liệt réo vang. Tiểu Trang rốt cuộc gọi tới.
Chu Phóng sẵn sàng lập trận địa đón quân địch, chờ tiếng chuông vang lên gần nửa phút mới bấm tắt máy.
Tiểu Trang lập tức nhắn tin weixin lại đây: “Anh đang ở đâu?”
Chu Phóng không trả lời.
Tiểu Trang: “Nghe điện thoại của em.”
Tiểu Trang: “Không nghe thì anh xong đời đấy!”
Cậu lại gọi điện tới, Chu Phóng vẫn tiếp tục không nghe.
Sau đấy Tiểu Trang gửi tin nhắn thoại, hắn cũng không nghe ngay lập tức.
Liên tiếp nhận được mấy cái, hắn đợi thêm vài phút đồng hồ khi thấy Tiểu Trang không gửi nữa mới mở ra nghe từ cái đầu tiên.
“Tại sao anh không bắt máy?”
“Anh ở chỗ nào? Có phải ở cùng với Giản Ninh Xuyên không?”
“Các người đang làm gì? Có phải anh thịt cậu ta?”
“Chu Phóng! Hạn cho anh một giờ mau cút về đây! Không thì anh tự gánh lấy hậu quả!”
Lúc đầu chỉ có vẻ hơi lạnh lùng, đến những tin sau thì càng ngày càng nóng nảy. Lời uy hiếp cuối cùng là hét lên, những chữ kết thúc đều có cảm giác bén nhọn nghiến răng nghiến lợi.
Chu Phóng nhịn không được sợ hãi, chân run rẩy giống như cái sàng, muốn đứng lên nhưng chẳng thể đứng vững.
Giản Ninh Xuyên vội dìu hắn.
Hắn run run nói: “Cám ơn.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Nếu anh không về, cậu ta sẽ làm gì?”
Chu Phóng rầu rĩ đáp: “Chuyện gì cậu ta cũng có thể làm ra được. Tôi phải đi đây.”
Giản Ninh Xuyên đưa hắn tới cửa.
Hắn dừng lại, nói: “Tiểu Giản, việc này vẫn chưa xong, nếu còn phải nhờ cậu giúp đỡ, tôi…”
Giản Ninh Xuyên ngắt lời, sảng khoái nói: “Có việc thì cứ gọi điện thoại cho em, mấy ngày tới em đều ở Bắc Kinh.”
Chu Phóng cúi đầu cảm tạ, cơ hồ muốn khóc lên: “Chờ việc này xong, anh có làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được.”
Hắn đi ra khỏi nhà Giản Ninh Xuyên, gần như là chạy như điên vào thang máy, rồi lao nhanh lên xe, dây an toàn cũng chưa thắt ổn đã thúc giục Tiểu An: “Lái xe đi! Về nhà! Mau mau lên!”
Tiểu An không rõ lí do, nghe lời lập tức nổ máy, một đường chạy rất vội.
Đến dưới lầu thì cũng mất hơn bốn mươi phút. Thời gian còn đủ.
Chu Phóng ấn ngực, mặc niệm “Đừng gấp, đừng gấp”, đứng trước việc sắp sửa đối diện cơn thịnh nộ của Chu Tiểu Trang hắn căng thẳng đến nỗi chân muốn rút gân.
Tiểu An muốn nói lại thôi, chỉ gọi: “Anh ơi.”
Chu Phóng bị cậu đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ, cả giận nói: “Sao hả?”
Tiểu An đè thấp giọng xuống: “Anh không vui thì em cũng phải nói, anh không thể như vậy mãi được, đầu tiên là tán gẫu thả thính các kiểu với Chu Tiểu Trang, hiện tại lại ngoại tình với Giản Ninh Xuyên. Anh à, có phải anh sa đọa lắm rồi không? Em cảm thấy anh chẳng còn là anh Phóng mà em biết nữa.”
Chu Phóng: “…”
Tiểu An thất vọng vô cùng, chân thành khuyên nhủ: “Anh Phóng của em tuy rằng tính tình chẳng ra làm sao, nhưng tâm địa của ảnh rất đơn thuần. Anh ấy nói thích anh Quan, trong lòng cũng chỉ có anh Quan mà thôi, căn bản sẽ không giống thế này đâu. Anh thay đổi rồi.”
Chu Phóng từ sau vươn tay về phía cậu. Tiểu An giật mình, cho rằng hắn muốn đánh mình bèn vội ôm đầu.
Chu Phóng lại đặt tay trên vai cậu, nghiêm túc nói: “An Đăng, anh không thay đổi, trong lòng anh từ đầu đến cuối đều chỉ có Quan Cố.”
Chu Phóng xuống xe, kỳ tích thay hắn không khẩn trương như vừa rồi nữa.
Trong lòng hắn có Quan Cố, hắn không có gì mà phải sợ hãi hết. Ai tổn thương Quan Cố, ai dám ngăn cản hắn đoàn tụ với Quan Cố, hắn đều sẽ đối mặt, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.
Chu Phóng lên lầu, cũng không ấn chuông mà là lấy chìa khóa mở cửa nhà Quan Cố, khi cắm chìa vào ổ, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ cùng dũng khí.
Đẩy cửa ra, gương mặt Quan Cố liền xuất hiện ngay trước mắt hắn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Hắn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương túm áo kéo vào trong.
Cánh cửa chống trộm nặng nề sập mạnh một tiếng đóng kín lại, Chu Phóng bị Tiểu Trang đè lên trên cửa.
Vẻ mặt Tiểu Trang đầy sát khí tới gần, hô hấp của Chu Phóng cũng như cứng lại.
Lúc chóp mũi Tiểu Trang sắp đụng tới hắn, mới hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang nói: “Chồng, anh phải nói thật.”
Nghe cậu gọi thân mật như vậy nhưng giọng điệu lại như muốn giết cả nhà mình, hầu kết Chu Phóng trượt lên trượt xuống, gian nan đáp: “Tôi tới nhà bạn.”
Tiểu Trang gặng hỏi: “Bạn nào?”
Ánh mắt Chu Phóng lấp lóe, nói: “Chẳng phải cậu biết rồi sao.”
Tiểu Trang hỏi tiếp: “Thế tại sao anh lại bảo mình đi gặp người sản xuất?”
Chu Phóng ấp úng: “Tôi…” Một bộ chột dạ như chưa nghĩ ra lời nói dối.
Giọng Tiểu Trang lạnh băng: “Không nghe điện thoại của em, là vì đang bận làm với Giản Ninh Xuyên sao?”
Chu Phóng còn chưa kịp nói gì, Tiểu Trang đã nhanh chóng cởi khóa kéo quần của hắn, luồn tay vào trong, dùng sức bắt lấy.
Chu Phóng kinh hãi, vừa giãy giụa vừa quát: “Cút ngay! Đừng động vào tôi!”
Tiểu Trang bị hắn đột nhiên dùng lực đẩy về phía sau mà lui lại mấy bước, tay dĩ nhiên cũng rút ra.
Chu Phóng nổi giận: “Cậu lại muốn bị đánh đúng không?”
Tiểu Trang đưa tay lại gần mũi ngửi thử, cuối cùng tổng kết: “Sạch sẽ, anh không làm cậu ta, coi như anh biết nghe lời.”
Từ đỉnh đầu cho đến lòng bàn chân Chu Phóng tràn ngập cảm giác nhục nhã, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Tiểu Trang cao hứng hơn hẳn mới nãy: “Vì sao lại đi tìm cậu ta? Nếu thật là vì công tác, em sẽ tha thứ cho anh lần này.”
Chu Phóng nói: “Không phải vì công việc.”
Tiểu Trang giận tái mặt.
Chu Phóng nói tiếp: “Tôi đi tới nhà tiểu Giản, không phải đi gặp người sản xuất người, tôi nói dối cậu thôi.”
Tiểu Trang thật không dám tin vào những gì mình nghe được, nghiến răng: “Anh lặp lại lần nữa!”
Chu Phóng mím môi giống như không dám nói.
Tiểu Trang nhẹ giọng: “Ngoan, lặp lại câu kia lần nữa.”
Chu Phóng làm ra dáng vẻ do dự, một lát sau mới nói: “Tôi không muốn tiếp tục thế này nữa, tôi muốn trải qua cuộc sống bình thường.”
Tiểu Trang cười lạnh: “Cuộc sống bình thường là ý gì?”
Chu Phóng ngập ngừng: “Tôi nghĩ sẽ yêu đương hẹn hò với tiểu Giản.”
Tiểu Trang nổ tung, lớn tiếng gọi: “Chu Phóng!”
Chu Phóng hơi sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tôi nghe được, cậu đừng hét ầm lên vậy.”
Sắc mặt Tiểu Trang xanh mét, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh thích Giản Ninh Xuyên sao?”
Chu Phóng cúi đầu đáp thật khẽ: “Có một chút.”
Tiểu Trang đột nhiên thấy rất tủi thân, dường như muốn khóc lên: “Thích nhiều hơn thích em sao?”
Chu Phóng: “…”
Hắn nhìn Tiểu Trang, cắn răng buông lời cay đắng: “Tiểu Trang, tôi thích ai cũng được, duy chỉ có cậu là không thể, cậu hiểu không?”
Tinh thần của Chu Phóng hơi hoảng hốt, tiếp nhận trong vô thức, không thêm sữa không thêm đường đã trực tiếp uống vào thế nên lập tức bị đắng đến nỗi nhăn tít mặt mày.
Giản Ninh Xuyên lo lắng hỏi: “Anh Phóng, bao lâu rồi anh không ngủ được một bữa ngon giấc vậy?”
Chu Phóng trả lời: “Mười bảy… Không, hôm nay đã là ngày thứ mười tám rồi.”
Giản Ninh Xuyên thở dài thương xót: “Còn tiếp tục như vậy, có khi bạn trai của anh chưa trở về thì anh đã suy sụp trước mất.”
Chu Phóng cố giữ vững tinh thần: “Tôi có thể kiên trì được, không sao đâu.”
Giản Ninh Xuyên ôm vẻ mặt sùng bái mà nhìn hắn.
Chu Phóng lập tức cảnh giác, hiện tại đối với loại này ánh mắt này không hiểu sao hắn cứ theo bản năng mà thấy sợ hãi.
Giản Ninh Xuyên phát hiện, ngại ngùng bảo: “Anh không cần phải vậy đâu, hiện tại em đã không còn ý gì khác với anh nữa rồi.”
Chu Phóng cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, cũng không phải ai cũng là kiểu thần kinh như Tiểu Trang, hắn gượng cười buồn bã: “Tiểu Giản à, cậu không có gì với tôi mới là bình thường, cậu biết tôi rồi thì sẽ hiểu tại sao thôi, tôi là người rất khó chịu, căn bản không đáng để thích đâu.”
Giản Ninh Xuyên mỉm cười: “Kỳ thật lúc mới quen em cũng rất ghét anh đó, mỗi ngày đang yên đang lành anh đột nhiên lại đen mặt mắng chửi người khác, thật sự rất giống trên mạng lan truyền tin đồn tính tình anh khó ở, khó gần.”
Má Chu Phóng không kìm được hơi đỏ: “Này, cậu cũng đâu cần phải nói thẳng thế làm gì?”
Giản Ninh Xuyên cười tủm tỉm: “Em đã bảo là lúc mới quen anh còn gì, sau này thì khác rồi. Có một ngày khi được nghỉ, em thấy anh nổi giận với trợ lý, lớn tiếng mà mắng anh ấy ngu ngốc, ấy vậy mà lại vừa mắng vừa cầm cái quạt nhỏ xoay về hướng anh Tiểu An. Ngày đó trời oi bức nóng muốn điên lên được, thế nên em biết anh không giống như những gì người ta đồn thổi đâu, anh chính là khủng long nhỏ thích phun lửa, cực kỳ đáng yêu.”
Chu Phóng: “…” Đột nhiên được khen bằng mấy câu như vậy sao lại khiến hắn cứ cảm thấy quái lạ ở đâu đó nhỉ? Giản Ninh Xuyên ngập ngừng mấy giây mới nói: “Nếu không phải anh có người yêu rồi, em còn chuẩn bị tiếp tục theo đuổi anh nữa đó. Nhưng mà vậy cũng tốt, bạn trai hiện tại của em cũng đáng yêu lắm.”
Chu Phóng âm thầm phun máu. Hắn biết cảm giác là lạ ở đâu rồi, tròn mắt khó tin hỏi lại: “Tiểu Giản, cậu là công sao?”
Giản Ninh Xuyên ngạc nhiên: “Tất nhiên rồi. Chẳng lẽ trông em giống thụ lắm sao?”
Chu Phóng: “…”
Lúc hắn đang hỗn độn trong đủ thứ suy nghĩ về tin tức mới tiếp nhận được thì chuông điện thoại di động mãnh liệt réo vang. Tiểu Trang rốt cuộc gọi tới.
Chu Phóng sẵn sàng lập trận địa đón quân địch, chờ tiếng chuông vang lên gần nửa phút mới bấm tắt máy.
Tiểu Trang lập tức nhắn tin weixin lại đây: “Anh đang ở đâu?”
Chu Phóng không trả lời.
Tiểu Trang: “Nghe điện thoại của em.”
Tiểu Trang: “Không nghe thì anh xong đời đấy!”
Cậu lại gọi điện tới, Chu Phóng vẫn tiếp tục không nghe.
Sau đấy Tiểu Trang gửi tin nhắn thoại, hắn cũng không nghe ngay lập tức.
Liên tiếp nhận được mấy cái, hắn đợi thêm vài phút đồng hồ khi thấy Tiểu Trang không gửi nữa mới mở ra nghe từ cái đầu tiên.
“Tại sao anh không bắt máy?”
“Anh ở chỗ nào? Có phải ở cùng với Giản Ninh Xuyên không?”
“Các người đang làm gì? Có phải anh thịt cậu ta?”
“Chu Phóng! Hạn cho anh một giờ mau cút về đây! Không thì anh tự gánh lấy hậu quả!”
Lúc đầu chỉ có vẻ hơi lạnh lùng, đến những tin sau thì càng ngày càng nóng nảy. Lời uy hiếp cuối cùng là hét lên, những chữ kết thúc đều có cảm giác bén nhọn nghiến răng nghiến lợi.
Chu Phóng nhịn không được sợ hãi, chân run rẩy giống như cái sàng, muốn đứng lên nhưng chẳng thể đứng vững.
Giản Ninh Xuyên vội dìu hắn.
Hắn run run nói: “Cám ơn.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Nếu anh không về, cậu ta sẽ làm gì?”
Chu Phóng rầu rĩ đáp: “Chuyện gì cậu ta cũng có thể làm ra được. Tôi phải đi đây.”
Giản Ninh Xuyên đưa hắn tới cửa.
Hắn dừng lại, nói: “Tiểu Giản, việc này vẫn chưa xong, nếu còn phải nhờ cậu giúp đỡ, tôi…”
Giản Ninh Xuyên ngắt lời, sảng khoái nói: “Có việc thì cứ gọi điện thoại cho em, mấy ngày tới em đều ở Bắc Kinh.”
Chu Phóng cúi đầu cảm tạ, cơ hồ muốn khóc lên: “Chờ việc này xong, anh có làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được.”
Hắn đi ra khỏi nhà Giản Ninh Xuyên, gần như là chạy như điên vào thang máy, rồi lao nhanh lên xe, dây an toàn cũng chưa thắt ổn đã thúc giục Tiểu An: “Lái xe đi! Về nhà! Mau mau lên!”
Tiểu An không rõ lí do, nghe lời lập tức nổ máy, một đường chạy rất vội.
Đến dưới lầu thì cũng mất hơn bốn mươi phút. Thời gian còn đủ.
Chu Phóng ấn ngực, mặc niệm “Đừng gấp, đừng gấp”, đứng trước việc sắp sửa đối diện cơn thịnh nộ của Chu Tiểu Trang hắn căng thẳng đến nỗi chân muốn rút gân.
Tiểu An muốn nói lại thôi, chỉ gọi: “Anh ơi.”
Chu Phóng bị cậu đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ, cả giận nói: “Sao hả?”
Tiểu An đè thấp giọng xuống: “Anh không vui thì em cũng phải nói, anh không thể như vậy mãi được, đầu tiên là tán gẫu thả thính các kiểu với Chu Tiểu Trang, hiện tại lại ngoại tình với Giản Ninh Xuyên. Anh à, có phải anh sa đọa lắm rồi không? Em cảm thấy anh chẳng còn là anh Phóng mà em biết nữa.”
Chu Phóng: “…”
Tiểu An thất vọng vô cùng, chân thành khuyên nhủ: “Anh Phóng của em tuy rằng tính tình chẳng ra làm sao, nhưng tâm địa của ảnh rất đơn thuần. Anh ấy nói thích anh Quan, trong lòng cũng chỉ có anh Quan mà thôi, căn bản sẽ không giống thế này đâu. Anh thay đổi rồi.”
Chu Phóng từ sau vươn tay về phía cậu. Tiểu An giật mình, cho rằng hắn muốn đánh mình bèn vội ôm đầu.
Chu Phóng lại đặt tay trên vai cậu, nghiêm túc nói: “An Đăng, anh không thay đổi, trong lòng anh từ đầu đến cuối đều chỉ có Quan Cố.”
Chu Phóng xuống xe, kỳ tích thay hắn không khẩn trương như vừa rồi nữa.
Trong lòng hắn có Quan Cố, hắn không có gì mà phải sợ hãi hết. Ai tổn thương Quan Cố, ai dám ngăn cản hắn đoàn tụ với Quan Cố, hắn đều sẽ đối mặt, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.
Chu Phóng lên lầu, cũng không ấn chuông mà là lấy chìa khóa mở cửa nhà Quan Cố, khi cắm chìa vào ổ, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ cùng dũng khí.
Đẩy cửa ra, gương mặt Quan Cố liền xuất hiện ngay trước mắt hắn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Hắn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương túm áo kéo vào trong.
Cánh cửa chống trộm nặng nề sập mạnh một tiếng đóng kín lại, Chu Phóng bị Tiểu Trang đè lên trên cửa.
Vẻ mặt Tiểu Trang đầy sát khí tới gần, hô hấp của Chu Phóng cũng như cứng lại.
Lúc chóp mũi Tiểu Trang sắp đụng tới hắn, mới hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang nói: “Chồng, anh phải nói thật.”
Nghe cậu gọi thân mật như vậy nhưng giọng điệu lại như muốn giết cả nhà mình, hầu kết Chu Phóng trượt lên trượt xuống, gian nan đáp: “Tôi tới nhà bạn.”
Tiểu Trang gặng hỏi: “Bạn nào?”
Ánh mắt Chu Phóng lấp lóe, nói: “Chẳng phải cậu biết rồi sao.”
Tiểu Trang hỏi tiếp: “Thế tại sao anh lại bảo mình đi gặp người sản xuất?”
Chu Phóng ấp úng: “Tôi…” Một bộ chột dạ như chưa nghĩ ra lời nói dối.
Giọng Tiểu Trang lạnh băng: “Không nghe điện thoại của em, là vì đang bận làm với Giản Ninh Xuyên sao?”
Chu Phóng còn chưa kịp nói gì, Tiểu Trang đã nhanh chóng cởi khóa kéo quần của hắn, luồn tay vào trong, dùng sức bắt lấy.
Chu Phóng kinh hãi, vừa giãy giụa vừa quát: “Cút ngay! Đừng động vào tôi!”
Tiểu Trang bị hắn đột nhiên dùng lực đẩy về phía sau mà lui lại mấy bước, tay dĩ nhiên cũng rút ra.
Chu Phóng nổi giận: “Cậu lại muốn bị đánh đúng không?”
Tiểu Trang đưa tay lại gần mũi ngửi thử, cuối cùng tổng kết: “Sạch sẽ, anh không làm cậu ta, coi như anh biết nghe lời.”
Từ đỉnh đầu cho đến lòng bàn chân Chu Phóng tràn ngập cảm giác nhục nhã, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Tiểu Trang cao hứng hơn hẳn mới nãy: “Vì sao lại đi tìm cậu ta? Nếu thật là vì công tác, em sẽ tha thứ cho anh lần này.”
Chu Phóng nói: “Không phải vì công việc.”
Tiểu Trang giận tái mặt.
Chu Phóng nói tiếp: “Tôi đi tới nhà tiểu Giản, không phải đi gặp người sản xuất người, tôi nói dối cậu thôi.”
Tiểu Trang thật không dám tin vào những gì mình nghe được, nghiến răng: “Anh lặp lại lần nữa!”
Chu Phóng mím môi giống như không dám nói.
Tiểu Trang nhẹ giọng: “Ngoan, lặp lại câu kia lần nữa.”
Chu Phóng làm ra dáng vẻ do dự, một lát sau mới nói: “Tôi không muốn tiếp tục thế này nữa, tôi muốn trải qua cuộc sống bình thường.”
Tiểu Trang cười lạnh: “Cuộc sống bình thường là ý gì?”
Chu Phóng ngập ngừng: “Tôi nghĩ sẽ yêu đương hẹn hò với tiểu Giản.”
Tiểu Trang nổ tung, lớn tiếng gọi: “Chu Phóng!”
Chu Phóng hơi sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tôi nghe được, cậu đừng hét ầm lên vậy.”
Sắc mặt Tiểu Trang xanh mét, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh thích Giản Ninh Xuyên sao?”
Chu Phóng cúi đầu đáp thật khẽ: “Có một chút.”
Tiểu Trang đột nhiên thấy rất tủi thân, dường như muốn khóc lên: “Thích nhiều hơn thích em sao?”
Chu Phóng: “…”
Hắn nhìn Tiểu Trang, cắn răng buông lời cay đắng: “Tiểu Trang, tôi thích ai cũng được, duy chỉ có cậu là không thể, cậu hiểu không?”
Danh sách chương