Chẳng qua thị đế Chu Phóng nói lời này không hẳn là trong lòng không hề có lo lắng.

Diêu Bối Bối quan tâm hỏi: “Khó lắm hả?”

Chu Phóng thở dài: “Tiểu Trang mới đỉnh kìa. Siêu sao diễn xuất… Tôi thấy sợ cậu ta thật đấy.”

Diêu Bối Bối động viên: “Cậu gắng kiên trì một chút, cứ nghĩ là vì Quan Cố thôi.”

Chu Phóng đáp rất quyết tâm: “Ừ, vì Quan Cố.”

Trong nháy mắt thốt ra cái tên này, giọng hắn cơ hồ vỡ òa nức nở.

Nói chuyện điện thoại xong, đổ thức ăn mèo vào bát, hắn ngồi xổm trên mặt đất nhìn Mèo Tới vùi đầu ăn cơm.

Chu Phóng vươn tay khẽ vuốt ve lông xù mềm mại trên lưng con trai, cục cưng mập mạp này trước giờ cả người mềm mềm toàn là thịt, hiện tại dưới lớp da lông lại có thể chạm đến xương cốt luôn rồi.

Hắn nhịn không được lại muốn rơi lệ.

Ngày kế xuống lầu, Tiểu Trang đã chuẩn bị xong bữa sáng, hôm nay có bánh mì, sữa và trứng luộc.

Tiểu Trang vừa thấy hai mắt hắn sưng sưng liền giở chất giọng cổ quái: “Ôi chao, cá mắt to ở đâu chui ra thế này?”

Chu Phóng sớm biết che giấu không được, chẳng bằng thoải mái thừa nhận, ngồi xuống bàn ăn rồi nói: “Tôi nhớ tới người thương, không thể khóc sao?”

Tiểu Trang trừng hắn.

Chu Phóng hỏi: “Hôm nay cậu còn muốn đi làm thay anh ấy không?”

Tiểu Trang giận dỗi: “Ai cần anh quan tâm.”

Chu Phóng cãi lại: “Ai thèm quan tâm cậu đâu?”

Sắc mặt Tiểu Trang trầm xuống, gằn giọng: “Anh lại muốn chọc em giận à?”

Chu Phóng chỉ đành nén giận: “Tôi… đâu ngờ cậu dễ giận vậy.”

Tiểu Trang đẩy cái đĩa qua bên hắn rồi ra lệnh: “Bóc lòng trắng trứng đưa cho em.”

Chu Phóng lấy trứng gà, lột lòng trắng trứng xong thì đặt lên trên đĩa.

Vẻ mặt đang khó chịu của Tiểu Trang bay đi rất nhanh, chuyển phắt thành dáng vẻ tươi cười như hoa, ngọt ngọt ngào ngào: “Chồng ngoan quá.”

Chu Phóng: “…” Ngoan cái mông! Tiểu Trang dùng đũa gắp lòng trắng trứng lên, ăn rất chậm rãi, đuôi mày khóe mắt có vài phần đắc ý.

Chu Phóng nhìn chỉ thấy tức ói máu, giận mà không dám nói gì, chỉ dám phun một câu không đến nơi đến chốn: “Ăn miếng trứng thôi, có gì hay mà hí hửng chứ?”

Tiểu Trang mỉm cười rất ư là gợi đòn: “Em vui đó, cứ hí hửng đó. Anh quản được em à?”

Chu Phóng không cảm thấy cậu ta đang khiêu khích mình, chỉ cảm thấy người mà Tiểu Trang muốn khiêu khích là Quan Cố.

—— Mẹ của anh, mèo của anh, nhà anh, công việc của anh, hết thảy đều do tôi tiếp quản.

—— Ngay cả đặc quyền ăn lòng trắng trứng thay tên ‘thiểu năng trí tuệ’ này từ nay về sau cũng sẽ là của tôi.

Đến giờ, Tiểu Trang chuẩn bị muốn đi làm, lúc cậu đứng trước cửa lại gọi Chu Phóng: “Tới đeo cà vạt giúp em đi, em thắt nút không đẹp.”

Chu Phóng trầm bước tới giúp cậu, hai người đứng gần sát vào nhau. Tiểu Trang còn cố ý ưỡn ngực ngửa cổ, hơi thở phả vào mặt Chu Phóng. Chu Phóng nhẫn nhịn, lui về phía sau một chút, lưng gần như dán lên tường. Tiểu Trang được một tấc lại muốn tiến một thước, nâng một bàn tay chống lên trên tường sau lưng hắn.

Chu Phóng bị ép giữa người và tường mà thoáng sợ hãi, vội thắt nút thật nhanh rồi dùng sức rút cà vạt một cái.

Tiểu Trang bị thít chặt không thoải mái, ngữ khí không tốt lắm: “Hửm, lại muốn tạo phản?”

Chu Phóng thả lực ở tay, nới cà vạt về vị trí nên có. Đúng lúc này Tiểu Trang ghé sát vào định hôn môi hắn.

Chu Phóng vội xoay đầu đi chỗ khác, má bị hôn một cái. Hắn chợt cảm thấy đáy lòng rất khuất nhục.

Tiểu Trang nhìn gương chỉnh lý lại cà vạt cho ngay ngắn, đột nhiên vui rạo rực nói: “Chồng ơi, hôm nay mùng chín rồi đấy.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang giơ sáu ngón tay lên, cười thật tươi: “Sáu ngày nữa là tới mười lăm!”

Cậu vừa đi. Chu Phóng tự tát mình một bàn tay.

Vài ngày kế tiếp, cuộc sống giữa hai người có vẻ rất yên bình, Tiểu Trang ngẫu nhiên hứng khởi ăn đậu hủ của Chu Phóng một chút, hạn mức cao nhất cũng chỉ là sờ sờ cơ bụng mà thôi.

Mới đầu Chu Phóng chỉ bị chạm một cái liền xù lông, càng về sau càng bình tĩnh tiếp thu, cũng có vẻ dần tự nhiên hơn.

Hắn biểu hiện ra vẻ uể oải không thể không chấp nhận hiện thực mỗi khi bị Tiểu Trang dạy dỗ.

Đêm ngày mười bốn âm lịch.

Tiểu Trang đang xem tin tức thời sự. Chu Phóng cầm kịch bản, không yên lòng mà giở lung tung. Điện thoại của Chu Phóng đặt trên bàn trà khẽ rung một cái.

Tiểu Trang nhìn thoáng qua.

Chu Phóng vội vã cầm lấy di động, như có tật giật mình mà chuyển hướng màn hình về phía mình rồi cầm di động đi vào nhà vệ sinh.

Hắn ở trong nhà vệ sinh đợi đủ ba phút đồng hồ mới xả nước, đi ra.

Tiểu Trang vẫn ngồi trên ghế sa lông, híp mắt nhìn hắn.

Chu Phóng trấn định nói: “Tôi lên lầu ngủ.”

Tiểu Trang ra lệnh: “Hôm nay anh ngủ dưới đây đi.”

Chu Phóng cự tuyệt: “Đừng hòng, tôi không muốn ngủ cùng một nhà với cậu.”

Tiểu Trang cười khẽ: “Ngày mai chính là mười lăm. Anh trốn không được đâu, còn tính toán né thêm một ngày ư?”

Chu Phóng căng thẳng liếc cậu một cái, do dự nói: “Tiểu Trang, tôi… thật sự không được.”

Tiểu Trang nghiến răng: “Em thấy anh là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì có, nhất định phải chờ em đi tìm người khác lăn giường đúng không?”

Chu Phóng cắn răng: “… Cậu đừng ép tôi.”

Tiểu Trang quát lớn: “Anh mới là người đừng ép em!”

Chu Phóng hít sâu một hơi, không muốn tranh cãi nữa bèn nói: “Tôi… lên lầu trước.”

Hắn mới vừa chạy tới cửa nhà thì Tiểu Trang vặn hỏi ngay: “Vừa rồi là ai nhắn tin cho anh vậy?”

Chu Phóng dừng bước lại: “Không, không ai hết.”

Tiểu Trang đột nhiên bùng nổ: “Em thấy rồi! Có phải là Giản Ninh Xuyên không?”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang gằn giọng: “Anh còn dám liên hệ với cậu ta sau lưng em ư?”

Chu Phóng ngập ngừng giải thích: “Chỉ là chuyện công việc thôi.”

Tiểu Trang nghi ngờ: “Hai người gần đây không hợp tác, đừng cho là em không biết.”

Chu Phóng không còn lời nào để nói, tỏ vẻ như vừa bị nắm thóp, giả vờ xù lông bật lại: “Chỉ nhắn tin hỏi han mấy câu thôi, cậu bị cái gì thế?”

Tiểu Trang cười lạnh: “Hỏi han đôi câu? Anh quên mình đã dùng weixin thả thính em thế nào sao?”

Chu Phóng không đồng tình cãi lại: “Tôi không có gì với cậu ấy hết.”

Tiểu Trang vẫn khăng khăng một mực: “Thế thì là cậu ta thả thính anh. Em biết Giản Ninh Xuyên thích anh, bộ phim hiện tại cũng là cậu ta giới thiệu cho anh, anh muốn trả ơn cậu ta sao? Muốn lấy thân báo đáp à?”

Chu Phóng điên tiết đáp: “Tôi không phải loại người như vậy.”

Tiểu Trang lại cười lạnh: “Loại người như vậy? Anh vốn là chính là thứ đàn ông cặn bã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, cục cưng của anh vì sao mà biến mất? Không phải anh quên rồi chứ?”

Chu Phóng: “…” Vì lí do gì mà biến mất? Là chính cậu ‘giết’ anh ấy chứ sao.

Lời này Chu Phóng chỉ dám nghĩ trong đầu, nào dám nói ra khỏi miệng. Hắn chỉ dám tự trách: “Phải, tôi chính là đồ cặn bã, người thương của tôi bị tôi chọc tức mà biến mất.”

Hắn hít mũi, nước mắt chảy ra, vội dùng mu bàn tay gạt lệ, nức nở cố nuốt xuống.

Tiểu Trang: “…Rồi rồi, làm gì đến mức đó phải khóc hả?”

Chu Phóng vừa khóc vừa nói: “Ai bảo do cậu, cậu đừng bức ép tôi nữa được không? Tôi sắp sụp đổ rồi!”

Tiểu Trang ôm vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận: “Vậy anh mau mau sụp đổ đi! Còn gắng gượng làm gì?”

“Thế này còn bảo là gắng gượng? Cậu bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi tây, còn muốn tôi phải làm gì nữa đây?” Gương mặt Chu Phóng nhìn có vẻ thật sự tuyệt vọng.

Tiểu Trang thấy vậy lại vô cùng hào hứng: “Cái này thì được, chỉ cần anh nghe lời em, chẳng phải em đối với anh rất tốt sao?”

Đầy mặt cậu là vẻ vui mừng, đứng dậy muốn đi lại gần Chu Phóng.

Chu Phóng hét lớn: “Cậu đừng tới gần đây!”

Tiểu Trang đi vài bước đến trước mặt hắn, còn nói lớn tiếng hơn với hắn: “Anh lại muốn làm em nổi điên đúng không”

Chu Phóng liên tục lui về phía sau, khí thế bị đập nát trong nháy mắt, nghẹn khuất mà lại rớm lệ: “Không phải… Tôi không nhìn cậu thì đỡ, vừa nhìn thấy cậu tôi liền nhớ tới anh ấy. Dẫu tôi rất rõ ràng hai người không phải là một, nhìn thấy cậu tôi cũng rất khó chịu, cậu có hiểu hay không?”

Tiểu Trang sờ soạng khuôn mặt mình: “Vậy thì ngày mai em sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

“…” Dám động dao kéo lên mặt Quan Cố! Thật sự muốn chọc hắn giết người mới vừa lòng đấy à? Chu Phóng thẳng thắn châm chọc: “Vậy chỉ sợ cậu phải sửa toàn thân rồi, tôi không chỉ thấy mặt của anh ấy, bất cứ chỗ nào tôi cũng nhìn qua, lúc nhàn rỗi nhàm chán tôi còn đếm lông của ảnh nữa cơ.”

Mặt mũi Tiểu Trang vặn vẹo khó chịu vô cùng: “Hai người có thấy ghê tởm không vậy?”

Chu Phóng trả lời cứ như đúng lý hợp tình lắm: “Ghê tởm cái gì? Cậu lại chưa từng yêu đương hẹn hò, đây là tình thú!”

Tiểu Trang cả giận: “Vậy thì anh yêu đương hẹn hò với em đi!”

Chu Phóng lên án: “Cậu lại ép tôi!”

Tiểu Trang thở phì phì. Chu Phóng cũng thở phì phì.

Cuối cùng, Tiểu Trang thở hắt ra, nói: “Giản Ninh Xuyên tìm anh làm gì?”

Chu Phóng trả lời qua loa: “Không làm cái gì hết, chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Tiểu Trang nâng ngón trỏ chỉ thẳng mặt hắn, đe dọa: “Cấm thả thính cậu ta, không thì anh cứ coi chừng đó.”

Chu Phóng khóc đến nỗi mắt mũi đều đầy nước: “Cậu điên à? Tôi đã bảo rất nhiều lần là giữa chúng tôi không có cái gì khuất tất cả.”

Tiểu Trang vươn tay, hắn lập tức rụt cổ lại. Tiểu Trang khựng một giây rồi xoa nhẹ tóc hắn, hai mắt tràn đầy nhu tình: “Chồng à, sao anh lại đáng yêu thế chứ?”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang xoa tóc hắn xong lại nhéo nhéo mặt hắn.

Hắn cố gắng chịu đựng không động đậy, nhưng thật ra trong lòng đã âm thầm kêu gào muốn được hất ngay đôi tay đáng sợ kia xuống: “Tôi muốn đi cho Mèo Tới ăn.”

Tiểu Trang dường như vẫn chưa thỏa mãn: “Được rồi, ngày mai em sẽ ‘xử’ anh bù.”

Đóng kín cửa rồi đi ra, Chu Phóng đứng trong hành lang khẽ nắn nắn mặt mình. Đây là vở kịch mệt hơn hết thảy bất cứ bộ phim nào mà hắn từng diễn qua
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện