Tâm trạng Quan Cố hiện giờ cực kỳ tốt, đến kẻ trì độn như Chu Phóng vẫn có thể nhận ra dễ dàng.

Tối nay hai người đi bằng xe của Quan Cố, lúc đến là anh lái, nhưng ban nãy trong bữa cơm anh đã uống vài ly với ba mình, thành ra khi về đổi tài xế thành Chu đại minh tinh. Quan Cố thả lỏng thân mình ngồi dựa vào ghế phó lái, khẽ mỉm cười nhìn Chu Phóng, trên mặt phảng phất một tầng ôn nhu, dịu dàng. So với bộ dáng nghiêm trang chững chạc bình thường thì càng thêm vài phần hiền hòa, đẹp trai.

Đáy lòng Chu Phóng mềm mại đến tột đỉnh.

Ngày thường là một Quan Cố cực kỳ nghiêm túc, nhưng vì giờ phút này nhiễm chút men rượu mà biến thành Quan Cố ngây ngô đáng yêu, ngẫu nhiên khi ngủ sẽ xuất hiện một “Quan Cố” moe moe thích bán manh, nhưng quan trọng hơn hết, chính là tất cả Quan Cố đó đều vô cùng vô cùng vô cùng thương hắn!

Thế giới này thật sự quá tốt đẹp!

Khi lái đến trước hầm đậu xe ở chung cư, Chu Phóng bắt gặp anh chàng nhân viên mà hắn quen đang đứng nhường đường bên cạnh máy quẹt thẻ. Vị nhân viên nọ thấy được hai người bọn họ qua cửa sổ bèn cười gật đầu chào hỏi.

Chu Phóng phanh xe lại, kéo hạ cửa kiếng xuống, lịch sự xã giao vài câu: “Đã trễ vậy mà cậu vẫn còn bận việc dữ ha.”

Cậu trai kia không nghĩ tới Chu Phóng sẽ nhiệt tình bắt chuyện với mình liền thụ sủng nhược kinh đáp: “Không bận việc gì đâu ạ, em đang chuẩn bị tan ca nè.”

Chu Phóng mỉm cười: “Ừ, tụi anh vào đây, gặp lại cậu sau nhé.”

Anh chàng vội vàng vẫy tay tạm biệt.

Chu Phóng lấy thẻ xe quẹt vào máy tự động, bấm nút kéo cửa kiếng lên, thuận tay đặt vé lên ngậm ngang miệng rồi đạp chân ga lái vào hầm.

Quan Cố ngồi một bên khẽ cằn nhằn: “Hừ, lại ngậm lên môi. Cái tật xấu này của em bao năm rồi vẫn không sửa được.”

Chu Phóng giật mình vội cầm vé đặt vào ngăn kéo gần đó xong quay sang hỏi: “Bộ trước kia em cũng hay làm vậy hả? Sao em chẳng nhớ chút nào thế?”

Quan Cố ghét bỏ nói: “Đầu óc em thì có thể trông mong nhớ kỹ nổi việc gì chứ?”

Chu Phóng không phục, hắn vừa cẩn thận de xe lùi vào ô trống vừa càu nhàu bảo: “Đầu óc em làm sao? Rõ ràng mẹ em từng bảo khả năng ghi nhớ của em tốt hơn nhiều so với mấy đứa trẻ khác, những chuyện hồi 3 tuổi em vẫn còn nhớ hết đấy nhé! Anh đừng hòng sỉ nhục trí nhớ của em!”

“Tốt mới lạ!” Quan Cố không chút lưu tình phũ hắn.

Chu Phóng thở dài: “Rồi rồi rồi, anh là học bá, trí nhớ của anh là tốt nhất, anh nói cái gì thì chính là cái đấy!”

Quan Cố tháo dây an toàn bước xuống, Chu Phóng khóa kỹ cửa xe rồi cũng đuổi theo sau, hai người cùng nhau đi đến thang máy, Quan Cố ấn số tầng nhà của Chu Phóng.

Chu Phóng cố ý trêu chọc: “Chao ôi, học bá à, không phải trí nhớ của ngài tốt lắm sao? Bộ căn hộ của ngài ở tầng này hả?”

Quan Cố liếc hắn một cái: “Vợ và con trai anh ở tầng đó.”

Chu Phóng nhăn mặt phản bác: “Anh mới là vợ em.”

Quan Cố cười rộ lên: “Em tự nhận người đó là mình à?”

Chu Phóng lắc đầu nguầy nguậy: “Dù sao em cũng là chồng anh.”

Quan Cố dễ tính mỉm cười, không thèm tranh cãi mấy vấn đề ấu trĩ này với tên ngốc nhà anh.

Nhưng về đến nhà, Quan Cố liền đè tên ‘thiểu năng trí tuệ’ kia ra đại chiến ba trăm hiệp, dùng hành động thực tiễn dạy cho hắn hiểu vấn đề trên dưới trên giường là như nào.

——–

Tuần Lễ Vàng kết thúc, Quan Cố lại chăm chỉ đi cày kiếm tiền nuôi ‘chồng’, Chu Phóng thì nằm chèm bẹp trên giường ngủ nguyên ngày để ‘dưỡng thận’.

Mùng 9, Chu Phóng xốc lại tinh thần để bắt đầu một vòng công tác mới. Hôm nay hắn cần đi tham gia hoạt động công ích mừng Tết Trùng Cửu với các vị lão binh thời kháng chiến.

Trưa mùng 10, Chu Phóng tất bật đi make up, thay trang phục để buổi tối tham dự lễ trao giải trực tiếp trên TV.

Hai năm gần đây, ở lĩnh vực phim truyền hình nói không ngoa thì Chu Phóng cứ như cá gặp nước, mấy bộ phim liên tiếp đều bạo hồng rating, nhà phê bình chuyên nghiệp lẫn khán giả đều dành nhiều lời khen ngợi cho diễn xuất ngày một tiến bộ của hắn. Bởi vậy mặc dù trước kia Chu Phóng bị truyền thông bôi đen cực kỳ thảm khiến cho nhân duyên với người qua đường cũng tệ không kém, nhưng khi hắn nhận được cúp ‘Nam diễn viên xuất sắc nhất’ ở lễ trao giải nọ thì trên mạng trừ bỏ antifan cứ cố khăng khăng chê bai bất chấp, giọng điệu chua lè tỏ vẻ “Nhất định có nội tình đen tối”, thì còn lại đại bộ phận người xem vẫn cảm thấy ngôi thị đế này của hắn hoàn toàn danh xứng ngôn thực.

Sau khi nhận thưởng xong, Chu Phóng vừa về chỗ ngồi của mình thì có một cậu nhân viên đến mời hắn qua một bên, Tiểu An đứng ở đó vẫy vẫy hắn, bảo rằng bên tổ chức chương trình có việc đột xuất, mong hắn có thể đi thay quần áo phù hợp để chuẩn bị cho một tiết mục phát sinh sau đó.

Trên sân khấu, một ca sĩ nổi tiếng đang trình diễn một bản nhạc rất bắt tai, sau phần này sẽ đến lễ trao giải cho phim truyền hình hay nhất.

Chu Phóng đi qua giương mắt nhìn Tiểu An hỏi có chuyện gì. Hóa ra ban tổ chức muốn nhờ hắn cùng nữ diễn viên đóng trong phim hắn tham gia trước đây hát ca khúc chủ đề của bộ phim đấy, vốn đã có nam ca sĩ thực lực khác hát cùng cô, nhưng do vị khách mời này bị trễ chuyến bay, đến giờ vẫn chưa tới được nên đành nhờ vả Chu Phóng chữa cháy hộ cho chương trình.

Khả năng ca hát của Chu Phóng không tệ, hắn không bị lạc điệu, âm sắc cũng coi như dễ nghe, mặc dù không đủ để tham gia mấy cuộc thi hát hò gì đó nhưng biểu diễn thông thường như vậy thì vẫn hoàn toàn dư sức. Tuy nhiên đối với việc sát giờ đạo diễn chương trình mới lâm thời gọi hắn qua cứu cánh như này vẫn khiến Chu Phóng thấy khó chịu. Nguyên quãng đường đi thay trang phục mặt hắn vẫn chù ụ suốt, hắn bước đi đằng trước nhanh như bay, mãi đến khi tới chỗ ngoặt đụng trúng vài diễn viên múa phụ họa đang mặc mấy bộ đồ thú bông như Pikachu hay Doraemon thì mới dừng lại, mấy vũ công này mặc khá kín nên chẳng thấy rõ được mặt mũi bên trong như nào. Bọn họ không nghĩ ở đây lại gặp được đại minh tinh như Chu Phóng nên nhất thời bối rối không ai phản ứng gì. Chu Phóng thuận miệng bảo ‘Xin lỗi’ rồi đi xuyên qua đoàn người, đằng sau lưng là mấy gương mặt thú bông moe moe ngơ ngác dõi theo mãi.

Vào trong phòng chờ thay xong quần áo, lại make up và chỉn chu đầu tóc một lượt, cuối cùng Chu Phóng mới có thời gian nghỉ ngơi.

Thấy nãy giờ mặt hắn vẫn nhăn nhó cực khó coi, Tiểu An bèn tri kỉ dỗ dành: “Anh, đừng có giận nữa mà. Anh muốn cầm cúp chụp vài tầm tự sướng rồi đăng lên weibo không? Dù sao lâu lắm rồi anh cũng không cập nhập trạng thái, hôm nay là ngày vui như thế chúng ta cũng nên chia sẻ với fan một chút đi!”

Chu Phóng liếc ngang: “Ai bảo là anh đang vui? Anh chẳng vui chút nào hết!”

Tiểu An kiên nhẫn đáp lời: “Hôm nay anh là thị đế đó, chuyện tốt như này sao có thể không vui sướng được?”

Chu Phóng ghét bỏ nói: “Có thể nhận giải chỉ vì lần này không có mấy người xuất sắc được đề cử, việc này có gì mà đáng mừng đâu.”

Tiểu An không có biện pháp đôi co với nghệ sĩ nhà mình, đành tự thân vận động cầm cúp ra một góc lựa ánh sáng thật đẹp để chụp hình, cuối cùng chụp đến hơn 800 tấm cậu mới tạm hài lòng lựa ra bức đẹp nhất trong số đó đăng lên tài khoản weibo của Chu Phóng.

Chu Phóng vừa dịu cơn bực liền thuận tay cầm điện thoại lên lướt weibo xem thử tình hình tối nay, ai ngờ lại vừa vặn nhìn thấy một loạt bình luận của antifan đang mắng hắn ngay dưới bài post Tiểu An vừa đăng ban nãy khiến tâm trạng hắn lại nổi bão, không thèm nghịch di động nữa mà ném luôn điện thoại qua một bên.

Tiểu An trông dáng vẻ của hắn lại sắp sửa tức giận bèn vội tìm chủ đề để dời đi sự chú ý của Chu Phóng: “Chao ôi, đã trễ thế này cơ à? Không biết hiện tại anh Quan Cố đã tan làm chưa? Hẳn là ảnh cũng biết tin anh đoạt cúp rồi ha?”

Chu Phóng vừa nghe liền liếc mắt nhìn qua đồng hồ, bây giờ chắc Quan Cố về đến nhà rồi bèn lôi di động ra bấm số gọi anh.

Chuông vừa vang lên một tiếng thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Bình thường nếu Quan Cố đang họp hoặc đang làm việc bận rộn không có khả năng nghe máy thì cũng sẽ tắt ngang như thế, sau đấy sẽ lập tức nhắn lại giải thích tình huống cho hắn hiểu.

Thế nhưng lần này Chu Phóng đã chờ một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy tin nhắn của anh đâu.

Mắt phải của hắn đúng lúc này giật giật vài cái.

Vừa khéo nhân viên công tác đi đến gọi hắn chuẩn bị lên sân khấu, Chu Phóng bèn gạt chuyện này qua một bên luôn.

Tiểu An đi theo Chu Phóng ra khu vực hậu trường sân khấu đợi đến lượt nghệ sĩ nhà mình lên diễn, bắt gặp mấy vũ công phụ họa ban nãy cũng đang ở đó. Cả đám nhìn thấy Chu đại minh tinh liền ngoan ngoãn đi sang chào hỏi hắn, Chu Phóng khách khí gật đầu đáp lại.

Đứng ở nơi này có thể nghe được rõ ràng âm thanh ở trên sân khấu. MC đang phát biểu tới đoạn “Được đề cử phim điện ảnh hay nhất gồm có….”, kế tiếp sẽ chiếu một đoạn clip ngắn xem danh sách đề cử, sau đó là thời gian trò chuyện câu giờ để kéo dài sự hồi hộp của khán giả rồi mới công bố bộ phim đoạt cúp là phim nào, xong xuôi đâu đấy thì người đại diện còn lên nhận thưởng và phát biểu bla bla mấy phút đồng hồ, nói chung kiểu gì cũng phải chờ thêm ít nhất mười lăm phút nữa.

Chu Phóng nghĩ vậy bèn ngồi xuống ở một góc sô pha gần đó cho đỡ mỏi chân.

Tiểu An đã đi ra ngoài nãy giờ, mới rồi công ty có gọi điện thoại đến, chỗ này lại quá ồn không thể nghe rõ được nên cậu cầm di động đi tìm chỗ nói chuyện luôn.

Đúng lúc đấy có một nữ diễn viên múa minh họa trẻ tuổi lại đây hỏi xin Chu Phóng chụp với mình một tấm ảnh, những việc như này Chu Phóng vốn không quá khó khăn nên thoải mái gật đầu đáp ứng: “Được thôi.”

Thấy cô gái nọ thành công tiếp cận thần tượng, lập tức có vài vũ công khác cũng ríu rít lại đây xin hắn chụp hình cùng các cô nàng, thậm chí còn có người moi đâu ra sẵn giấy bút muốn hắn ký tên nữa.

Chu Phóng ký xong, nhấc đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy bên cạnh mình không biết từ khi nào có một con mèo Hello Kitty màu hồng phấn rực rỡ đang đứng đó.

Sau khi mấy cô nàng kia tránh ra, Hello Kitty không tiến lại đây, nhưng nhìn bộ dáng thì cũng chẳng có vẻ gì là muốn đi, cảm giác như nửa muốn đến nửa lại ngại ngùng sợ hãi.

Chu Phóng ngạc nhiên hỏi: “Em muốn chụp ảnh chung với anh à?”

Mèo Hello Kitty gật gật đầu, trù trừ chậm rãi bước lại gần đây rồi ngồi xuống ngay cạnh Chu Phóng, bàn tay giấu trong lớp đệm lông thật dày đặt nghiêm chỉnh trên chiếc váy màu hồng, bộ dáng cực kỳ khẩn trương.

“Không phải em muốn chụp hình sao? Điện thoại của em đâu?”

Đối phương rõ ràng ngẩn ra, lập tức luống cuống đứng lên.

Bộ đồ thú bông này được làm khá kín, không một kẽ hở nào, từ bên ngoài rất khó nhìn thấy được diện mạo của người mặc bên trong. Thế nhưng ngó sơ qua thì vóc dáng mèo Hello Kitty khá cao, chắc chắn là một cậu nam sinh rồi. Chu Phóng nghe nói các diễn viên múa minh họa đợt này đều là sinh viên vũ đạo có thực lực mới được chọn đến, phần lớn đều chưa tròn 20 tuổi.

Chu Phóng nhìn Hello Kitty như vậy bèn lờ mờ đoán có lẽ là gặp fan ruột của mình, hơn nữa đối phương vẫn còn là một cậu nhóc bèn kiên nhẫn bảo: “Em quên mang di động rồi hả? Nếu không thì nhờ bạn em lấy máy của họ chụp vài tấm đi!”

Những người mặc đồng phục búp bê ấy hẳn chính là bạn của cậu bé này.

Thế nhưng Hello Kitty lại lắc đầu liên tục.

Chu Phóng nhìn quả đầu xù lông moe moe đó lắc qua lắc lại mà buồn cười không thôi: “Em là fan của anh à?”

Hello Kitty dùng sức gật đầu, phía trên bị trang phục mèo bông bọc kín nên không nhìn ra được cái gì, nhưng hai cái chân trăng trắng dưới lớp váy phấn hồng thậm chí nom có vẻ như đang run rẩy vì hồi hộp.

Xem ra là fan cuồng nhiệt rồi.

Đó giờ Chu Phóng vẫn đối xử với người hâm mộ của mình cực tốt bèn nhẹ nhàng trấn an cậu nhóc kia: “Em đừng khẩn trương như vậy, anh cũng có ăn thịt em đâu mà.”

Hai tay của Hello Kitty vẫn câu nệ đặt ở trước người, dáng vẻ cực kỳ lo lắng xoắn xuýt.

Chu Phóng tâm tình không tệ, quyết định tặng chút phúc lợi cho fan hâm mộ nhà mình nên đề nghị: “Vậy em xem thế này được không? Anh sẽ dùng điện thoại của mình chụp, em cứ lưu lại phương thức liên lạc đi, anh sẽ bảo trợ lý gửi hình qua cho em sau.”

Hello Kitty vội vàng vui vẻ gật đầu, quay gương mặt mèo to đùng sang nhìn chằm chằm Chu Phóng.

Chu Phóng lấy điện thoại ra mở ứng dụng chụp ảnh, vừa canh chỉnh góc độ vừa thuận miệng hỏi: “Em là sinh viên khoa vũ đạo à? Học năm mấy rồi?”

Hello Kitty không trả lời.

Chu Phóng có chút kỳ quái hỏi: “Uhm… sao nãy giờ em chẳng nói gì hết vậy?”

HelloKitty vẫn ôm mặt mèo, không đáp lời cũng không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn hắn.

Hắn lại thắc mắc: “Em không định gỡ cái đầu xù bông này xuống chụp hình cho đẹp sao?”

Hello Kitty bất ngờ nghiêng sát mặt vào áp lên má hắn.

Chu Phóng giật mình: “…Em làm gì thế?”

Hello Kitty lắc trái lắc phải cái đầu mèo cực bự ấy, dáng vẻ vui sướng cực kỳ.

Lúc này Chu Phóng mới kịp phản ứng, vừa rồi xem như là cậu nhóc này cách ‘tấm khăn trùm đầu’ hôn hắn một cái đó hả? “Anh Phóng! Anh Phóng!” Nhân viên hậu trường hấp tấp chạy vô gọi hắn, “Nên lên sân khấu rồi ạ.”

Hello Kitty lập tức đứng lên rồi lùi sang bên cạnh vài bước để không làm vướng đường Chu Phóng.

Thấy bên kia thúc giục như vậy Chu Phóng đành phải nhanh chóng cất điện thoại đi rồi sửa soạn lại trang phục để lên sân khấu biểu diễn.

Bài hát đã trôi qua một nửa, sau đoạn điệp khúc vừa rồi là đến đoạn nhạc dạo ngắn. Nữ diễn viên song ca cùng hắn tươi cười như hoa, không ngừng hỏi thăm và giao lưu với khán giả ở dưới đài.

Đứng lắc lư bên cạnh cô mà Chu Phóng lại chán muốn chết.

Hôm nay đúng là một ngày chẳng vui tí nào, tự dưng đang êm đẹp thì bị tổ chương trình nhờ vả lên hát chữa cháy một ca khúc, gọi Quan Cố thì có lẽ anh đang bận công tác nên không thèm nghe máy. À phải rồi, Chu Phóng còn gặp được một fan ruột của mình trong hậu trường nữa, là một cậu bé không thích nói chuyện, đã thế cứ khăng khăng ôm cái đầu thú to oạch đó suốt.

… Khoan!

Chu Phóng vốn đang đong đưa tay chân theo tiết tấu giai điệu của bài hát bỗng đột ngột căng cứng người. Bởi vì hắn chợt nghĩ đến một tình huống…

Miễn cưỡng hát xong nửa ca khúc còn lại, hắn qua loa chào khán giả rồi mặc kệ nữ diễn viên vẫn đang chờ hắn dắt tay cô nàng xuống đài mà chạy như bay vào cánh gà.

“Xin lỗi, anh hỏi một chút, em có nhìn thấy cậu nhóc đóng vai Hello Kitty không?” Khi Chu Phóng vào phòng thì phát hiện trong đám búp bê múa minh họa ban nãy chẳng thấy con mèo hồng phấn nọ đâu nữa.

Mèo Doraemon tháo cái đầu thú xanh xanh xuống, là một nam sinh mới chừng mười bảy mười tám tuổi: “Hôm nay tụi em không có ai hóa trang thành Hello Kitty đâu anh.”

Chu Phóng giật mình hỏi: “Mới rồi anh còn thấy cậu ta ở đây mà, các em không thấy sao?”

Cậu bé đóng vai mèo máy nhanh nhảu đáp: “Đó không phải là người của lớp chúng em, em cũng không biết là ai nữa.”

Chu Phóng lại đi tìm đạo diễn phụ trách tiết mục vũ đạo của các diễn viên để hỏi thăm, đạo diễn cũng không biết nốt.

Không một ai biết hết.

Ban nãy Chu Phóng mới hơi hoài nghi, nhưng đến đây thì đã hoàn toàn xác định được rồi.

Hello Kitty là Tiểu Trang chắc luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện