Hôm nay trời đã không còn mưa rả rích nữa mà thay vào đó là ánh nắng khá gắt, vậy nên Chu Phóng thay quần áo cổ trang rồi đội bộ tóc giả dày vào thì nóng nực vô cùng, cũng còn may đây là những cảnh quay thông thường nên không cần phải mặc áo giáp nặng trịch như mọi ngày.
Tối qua Chu Phóng thức quá khuya, thành ra mỗi khi đạo diễn vừa hô ‘cắt’ là hắn lại ngáp muốn sái quai hàm. Ráng tự vỗ vỗ mặt một hồi mà vẫn buồn ngủ không chịu nổi, cuối cùng hắn đành gọi nhân viên công tác đi mua giúp đồ uống lạnh, tiện thể mời cả đoàn luôn. Cả dàn ekip đoàn phim đều sôi nổi bước qua cám ơn Chu Phóng.
Tuy tính tình hắn bình thường không tốt lắm, nhưng được cái vẫn luôn rất hào phóng với nhân viên xung quanh. Mỗi lần tiến nhập tổ phim còn thường xuyên mua thức ăn, đồ uống, hoa quả để tặng tất cả mọi người. Nếu có bộ nào hắn là nam chính thì khi quay xong kiểu gì cũng sẽ mời ekip cùng đi ăn lẩu hoặc món nướng. Bộ phim lịch sử lần này thì hắn không phải nam chính, hắn chỉ sắm vai Lý Thế Dân thời còn trẻ, diễn đến đoạn chính biến Huyền Vũ môn thì xem như kết thúc công việc, còn sau khi lên ngôi hoàng đế thì vai đấy sẽ do một vị tiền bối thuộc phái thực lực khác đảm nhận.
Tiểu An ngồi bên thấy hắn nhăn nhó thì vội lấy cái quạt giấy vừa phẩy cho hắn vừa vuốt mông ngựa: “Cảnh mới rồi anh diễn siêu hay!”
Vẻ mặt Chu Phóng đầy ghét bỏ: “Thôi đi, cậu làm gì có nhìn? Tưởng anh không biết nãy giờ cậu ngồi một góc ngủ gà ngủ gật à, xem xem, mắt còn ghèn chưa lau kia kìa.”
Tiểu An xấu hổ cười gượng rồi len lén xoa khóe mắt.
Chu Phóng không để tâm chuyện đó lắm, xưa giờ hắn vẫn khá dễ tính với cậu trợ lý đã theo mình nhiều năm. “Điện thoại anh đâu rồi? Lấy anh coi với.”
Tiểu An nhanh nhẹn nhét di động vào trong tay Chu Phóng. Hắn mở ra nhìn thử, đập vào mắt đầu tiên là mấy tin nhắn của tổng đài gửi tới quảng cáo, ngân hàng thì nhắc nhở hắn có thể đăng ký tài khoản trên trang web nào đấy kiếm tiền, ở Hoành Điếm có rất nhiều trạm phát wifi cho nên một ngày nhận 5-6 tin nhắn rác như vậy là chuyện thường.
Weixin thì vẫn im lìm, từ tối qua đến giờ Tiểu Trang vẫn chưa xuất hiện lần nào. Chu Phóng mở đoạn đối thoại giữa mình và cậu nhóc kia ra, tin gần nhất là từ sáng sớm hôm trước: “Chồng yêu ơi, anh rời giường chưa? Ngày mới tốt lành nhé, hôn anh hôn anh hôn anh.”
Chu Phóng nhịn không được bật cười.
Tiểu An ngạc nhiên nhìn sang Chu Phóng làm hắn cố bày vẻ mặt nghiêm túc trở lại, rồi quay qua nhờ cậu ta: “Qua bên kia canh hộ anh, khi nào cà phê đến thì lấy giúp anh một ly cà phê đá xay nhé.”
Tiểu An đáp ứng rời đi. Chỉ còn một mình Chu Phóng ngồi đó, hắn bèn lục coi hết đám tin nhắn Tiểu Trang gửi đến, hào hứng xem lại từng cái một.
Trước kia Chu Phóng chưa từng xem nghiêm túc chút nào, dù có đọc cũng không để trong lòng, nhưng hiện giờ thì khác, những lời này đều là Quan Cố tự tay viết cho hắn, là chính người hắn yêu thầm 9 năm viết cơ đấy!
Quan Cố đúng là một tên muộn tao, ngày hôm qua lúc anh hôn bàn chân hắn, ánh mắt và cả nét mặt khi ấy đều damdang đến nỗi muốn tức giận với anh cũng không thể. Cái nhân cách thứ hai lại càng phóng đãng đến không nói nên lời.
“Chồng yêu à, em muốn hôn anh.”
“Chồng ơi, em rất rất thích anh.”
“Em muốn lăn giường với anh quá chồng yêu.”
Ha ha ha ha Quan Cố sao lại đáng yêu đến vậy chứ? Chu Phóng cầm điện thoại ngồi ở một góc khuất cười đến muốn ná thở.
Giữa trưa, Quan Cố từ khách sạn lại đây thăm hắn. Tiểu An mượn được thẻ công tác bên đoàn làm phim cho anh, lại giới thiệu với mọi người anh là bạn thân của Chu Phóng, vừa hay tới Hoành Điếm chơi nên tò mò muốn ghé qua xem Chu đại minh tinh quay phim thử. Cả một buổi chiều, anh ngoan ngoãn ngồi im ở vị trí của Chu Phóng nhìn hắn ghi hình.
Quan Cố vốn không phải là người nổi tiếng, thế nên sự xuất hiện của anh cũng chẳng khiến mấy ai chú ý.
Chờ đến tối Chu Phóng kết thúc công việc xong thì hai người liền đi ăn cơm rồi trở về khách sạn ây ẩy ầy ây cả một đêm.
—
Ngày hôm sau là tết Trung Thu, đoàn làm phim sắp xếp hoạt động tụ tập giải trí buổi tối cho cả dàn nhân viên và nghệ sĩ. Quan Cố dự định mua vé máy bay về Bắc Kinh sớm để đoàn viên cùng gia đình anh luôn.
Sáng sớm Chu Phóng đã tỉnh giấc, ở dưới chăn dùng chân cọ cọ người Quan Cố.
Quan Cố bị cọ đến tỉnh, anh bắt cái chân đang ngọ nguậy đó lại rồi hỏi: “Trời còn chưa sáng đâu, em làm gì đấy?”
Chu Phóng hỏi ngược lại: “Sao hả?”
Quan Cố bật cười: “…Ăn em.”
Cả tiếng đồng hồ sau bọn họ mới ‘xong việc’ mà lê thân vào phòng tắm. Ở trong đấy thân thiết một hồi lại châm ra lửa, nhưng xíu nữa Chu Phóng còn phải quay phim, thật sự không thể làm thêm, cả hai bèn dùng tay và miệng giúp đối phương giải quyết cậu em đang bừng bừng sức sống kia.
Bảy giờ hơn, hai người đứng trước cửa quyến luyến không nỡ tạm biệt nhau. Mãi một lúc sau Chu Phóng mới dứt khoát cố bắt mình di chuyển đến trường quay, để Tiểu An ở lại giúp Quan Cố mang hành lý ra sân bay.
Cũng không phải trước đây hai người chưa từng tách nhau ra, nhưng không hiểu sao lần này lại không giống. Quan Cố vừa đi thì trong lòng hắn đã thấy vắng vẻ, xôn xao lạ lùng, cứ cảm giác như chuyến này anh đi đã mang theo một cái gì đó ra khỏi người hắn rồi vậy.
Khi Tiểu An trở lại trường quay thì hai tay còn cầm theo gói đồ, là một cái hộp vừa được nhân viên bưu điện chuyển phát nhanh lại đây.
Chu Phóng đang học thuộc lời thoại mà cũng chẳng yên lòng, thuận miệng hỏi thăm: “Cậu lại mua cái gì à?”
Tiểu An cười đáp: “Em đâu có, là cậu nhóc đang đắm chìm trong bể tình với anh gửi đến đây đấy.”
Chu Phóng sửng sốt, nét mặt rất nhanh hiện ra vẻ hào hứng, hắn vội bước lại đỡ lấy cái thùng: “Tiểu Trang hả?”
Tiểu An dở khóc dở cười: “… Không phải, là Giản Ninh Xuyên đó anh.”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên gửi đến một hộp bánh trung thu và một phần điểm tâm được làm vô cùng tinh xảo, đính kèm theo một tấm thiệp nho nhỏ: “Trung Thu vui vẻ nha anh Phóng!”, bên dưới còn vẽ một trái tim đỏ nữa.
Tiểu An vừa gỡ hộp vừa tò mò hỏi: “Sao tự dưng anh lại nghĩ đến cậu Tiểu Trang kia vậy?”
Chu Phóng có chút xấu hổ, không nói nên lời.
Tiểu An thức thời không hỏi tiếp, chủ động lảng sang chuyện khác: “Anh, mình gọi Giản Ninh Xuyên nói tiếng cám ơn nhé?”
“Anh nhận được rồi à?” Giản Ninh Xuyên ở đầu dây bên kia cực kỳ vui vẻ, “Bánh trung thu và phần điểm tâm kia đều là em và mẹ tự tay nướng đó, hương vị được lắm, anh mau mau nếm thử đi.”
Chu Phóng khẽ thở dài: “Tiểu Giản, cám ơn cậu. Đáng tiếc là tôi không thích ăn đồ ngọt lắm.”
Giọng điệu Giản Ninh Xuyên thoáng chốc suy sụp hẳn: “Xin lỗi, em không biết chuyện này… Lần sau em sẽ thử làm món nướng mặn.”
Chu Phóng không biết nên nói như thế nào, tự dưng hắn có cảm giác hơi tội lỗi, như thể mình vừa bắt nạt cậu nhóc này vậy.
Giản Ninh Xuyên lại nói tiếp: “Anh Phóng, em không có ý gì khác. Dù sao đây cũng là Tết Trung Thu, chỉ là một món quà nhỏ thôi, không đáng tiền gì đâu, anh đừng bận tâm nhiều nhé.”
Tuy rất có lỗi nhưng Chu Phóng vẫn muốn thẳng thắn cho Giản Ninh Xuyên hiểu rõ: “Tôi từng nói với cậu rồi, tôi không muốn thiếu nợ cậu bất kỳ việc gì cả, cậu… hiểu được đúng không?”
Giọng Giản Ninh Xuyên buồn thiu: “Em hiểu rồi. Thế lễ tết năm sau, anh đưa em phần quà khác là được rồi mà, như vậy đâu tính là thiếu nợ gì em…”
Hai người khách sáo thêm vài câu rồi nói tạm biệt. Cúp điện thoại rồi, Chu Phóng mới chợt nhận ra hơi sai sai. Lời Giản Ninh Xuyên nói thoạt nghe rất có lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu cứ ‘cậu tặng quà tôi, tôi đáp lễ lại’ mãi, vậy chẳng phải là cứ dây dưa hoài không dứt sao?
Nghĩ vậy hắn bèn lập tức mở weixin ra, gửi sang cho Giản Ninh Xuyên một cái bao lì xì đỏ thẫm.
—
Buổi tối, nhà đầu tư mở tiệc liên hoan mừng Trung Thu tưng bừng cho tất cả mọi người.
Đoàn làm phim đa phần toàn người trẻ tuổi, vì vậy ai cũng chơi đùa vô cùng náo nhiệt. Chu Phóng thì ngược lại, hắn trốn trong một góc khuất ngồi lướt điện thoại. Hai năm nay dưới sự dẫn dắt cẩn thận của công ty, Chu Phóng ngày càng thu liễm tính tình, dù có không thích vẫn cố gắng góp mặt đông đủ cùng mọi người chứ không bày vẻ khó chịu ra nữa. Cũng may việc tửu lượng hắn cực kém khá nhiều người đều biết nên đêm nay chẳng mấy ai dám đến ép hắn uống cả, thành ra Chu Phóng được tự do tự tại khá thoải mái.
Cả đám điên cuồng đến khoảng 10 giờ hơn thì bắt đầu giải tán, dù sao đạo diễn vẫn còn ở đây, với cả ngày mai vẫn phải tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Trở về phòng trong khách sạn, Chu Phóng nằm vật ra giường rồi thay giày ngay tại đấy. Hắn không khép rèm cửa sổ mà cứ để đấy, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoàn toàn không có xíu xiu vẻ buồn ngủ nào.
Ngoài kia vẫn đang mưa rả rích không ngừng, chẳng có chút bóng dáng ánh trăng đâu cả.
Hắn xốc tấm chăn đang đắp lên rồi nâng chân phải nhìn chằm chằm vào đấy.
Có nên gọi điện thoại cho Quan Cố không nhỉ?
Chu Phóng cầm di động lên nhưng cả nửa ngày vẫn cứ do dự.
Gọi thì nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo “anh mới đi nửa ngày em đã nhớ anh không chịu nổi”? Không không, Chu đại minh tinh đâu thể làm chuyện mất mặt như vậy được. À, nghĩ ra rồi, cứ lôi con trai cưng ra làm lý do đỡ đi!
Tiếng chuông vừa reng vài cái Quan Cố đã nhấc máy, đầu dây bên anh hơi ồn ào, tiếng vọng lan sang cả bên đây khiến Chu Phóng nghe không được rõ ràng lắm. “Alo, anh đây, sao thế?”
“Anh đang ở đâu mà náo nhiệt dữ vậy?” Chu Phóng tò mò hỏi thăm.
Quan Cố cố hét lớn tiếng đáp lại: “Anh đang ở nhà ông bà nội thôi.”
Chu Phóng tỏ ý săn sóc: “Thế thôi em gọi lại sau, anh cúp máy đi!”
“Đừng, đợi anh một chút, anh tìm chỗ nào yên tĩnh cái.” Quan Cố vừa di chuyển vừa nói.
Chu Phóng chờ giây lát, tiếng ồn bên kia quả nhiên nhỏ dần rồi im ắng hẳn.
Quan Cố dịu dàng hỏi: “Anh tưởng tối nay bên em có hoạt động thì sẽ chơi khuya lắm chứ, sớm như vậy đã kết thúc rồi à?”
Chu Phóng bật cười: “Ngày mai vẫn phải quay phim mà, nên mọi người dẹp đường hồi phủ về nghỉ ngơi hết rồi.”
“Biết thế hôm nay anh đã ở lại với em rồi.” Giọng Quan Cố đầy tiếc nuối.
Lòng Chu Phóng chợt hơi ngứa ngáy, vừa có tình ý lại cũng đầy tình sắc bảo: “Hoành điếm lại mưa rồi…”
“Bên đấy có chuẩn bị bánh trung thu cho em ăn không?” Quan Cố cảm thấy cậu nhóc nhà anh đang phải một mình quay phim ở xa thì lòng rất xót.
Thế nhưng Chu Phóng chẳng có tẹo cảm động nào, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm rằng sao anh chẳng bắt trúng sóng não với hắn gì hết vậy rồi tức giận đáp: “Ăn cái… uhm.. Mèo Tới đâu?”
Quan Cố khẽ cười: “Con trai em còn đang ở nhà, anh chuẩn bị về hầu hạ bảo bối ấy đây.”
Chu Phóng đáp: “Ừ, vậy thôi em cúp máy đây.”
“À, hôm nay…” Quan Cố ngập ngừng.
Chu Phóng nghe anh chỉ nói nửa câu đã dừng bèn thúc giục: “Sao thế? Hôm nay anh có chuyện gì à?”
Quan Cố ngượng ngùng nói nốt: “Hôm nay anh rất nhớ em.”
Chu Phóng: “…”
Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại, đạp tung hết cả mền gối, trong lòng hào hứng và vui sướng đến mức không biết diễn tả như nào mới đủ.
Gọi một cuộc điện thoại, đầu toát đầy mồ hôi, cúp máy xong hắn liền ngửa mặt nhìn lên trần nhà cười ngây ngô cả buổi không ngừng được.
Chu Phóng cảm thấy khẳng định là Quan Cố đặc biệt thích hắn, hắn cũng thích Quan Cố lắm lắm, thích chết đi được luôn ấy.
Ban đêm không có trăng, trời lại còn mưa rả rích mãi, thế nhưng hắn thấy tối nay thiệt mọe nó quá đẹp đi!
Cười ngu cả tiếng đủ rồi Chu Phóng mới đứng dậy đi tắm rửa để chuẩn bị leo lên giường làm một giấc với Chu Công đại nhân. Không ngờ lúc chuẩn bị tắt đèn, hắn tiện tay cầm điện thoại nhìn lướt qua lại thấy tin nhắn weixin của Tiểu Trang gửi đến.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, xin lỗi nha, hai ngày nay em bận quá nên không dành thời gian cho anh được, em rất rất nhớ anh!”
Tiểu Trang: “Trung Thu vui vẻ nhé, hôn anh.”
Thoắt cái nét buồn ngủ trên mặt Chu Phóng bay sạch, hắn tỉnh táo ghé vào gối đầu giường hớn hở nhắn tin đáp lại cho người kia.
Chu Phóng: “Mấy nay cậu bận gì vậy?”
Tiểu Trang: “AAAA, chồng yêuuuuuu.” Thấy Chu Phóng tỉ năm mới chịu quan tâm mình một lần, nội tâm Tiểu Trang vô cùng kích động và hưng phấn.
Tiểu Trang: “Em phải đi công tác thôi ấy mà.”
“Sao anh còn chưa ngủ? Không phải anh đi Hoành Điếm quay phim mới à? Bộ tối nay đạo diễn còn bắt anh quay cảnh đêm hở?” Tiểu Trang quan tâm hỏi han một lèo, hẳn là bên kia thật sự xót hắn giờ này vẫn còn phải thức khuya lắm.
Chu Phóng: “Đâu có, tôi vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy tin nhắn của cậu thôi.”
Tiểu Trang: “Í, chồng vừa tắm xong à?”
Tiểu Trang: “icon thẹn thùng vậy giờ anh mặc quần áo vô chưa?”
Chu Phóng đen mặt: “Cậu đang nghĩ lung tung gì đấy?”
Tiểu Trang: “Không không, em không nghĩ gì hết, ha ha ha ha.”
Chu Phóng lại càng đen mặt: “Dừng sự tưởng tượng của cậu lại mau.”
Tiểu Trang: “Ha ha ha ha, chồng ơi, em tưởng tượng như nào anh cũng đâu can thiệp được.”
Tiểu Trang: “icon thích thú Anh dùng ngữ khí tổng tài bá đạo như vậy nói chuyện với em.”
Tiểu Trang: “Khiến đêm nay em hết ngủ nổi rồi.”
Chu Phóng nghĩ đến Quan Cố bên kia đang ngượng ngùng đỏ mặt gõ mấy dòng chữ này thì khoái chí cười đến sốc cả hông.
Chu Phóng vội vàng truy hỏi: “Mấy tấm hình lần trước cậu gửi tôi thật là ảnh của chính cậu sao?”
Tiểu Trang tỏ vẻ oan ức: “Anh vẫn chưa tin lời em nói à? Đấy là em thật mà!”
Tiểu Trang lại tiếp tục thề thốt: “Em không thích nói dối, càng sẽ không bao giờ lừa gạt anh đâu.”
Chu Phóng nghĩ nghĩ rồi nhắn qua: “Cậu đang ở đâu?”
Tiểu Trang: “Ở nhà ạ, em vừa mới từ bên ngoài về.”
Chu Phóng đắc ý bảo: “Thế cậu chụp vài tấm nữa gửi qua cho tôi xem đi.”
Tiểu Trang: “Bây giờ luôn hả anh?”
Chu Phóng vô cùng hào hứng: “Đúng rồi, nhanh nhanh nào!”
Một lát sau, Tiểu Trang gửi tấm ảnh selfie sang đây. Trong hình là Quan Cố với vẻ mặt hơi miễn cưỡng xíu xiu đang chu môi bán manh tự sướng, khung cảnh đằng sau tuy hơi mờ nhưng Chu Phóng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được đấy là căn phòng khách quen thuộc ở nhà anh.
Chu Phóng giả vờ hỏi: “Ồ, nhà cậu đây à?”
Tiểu Trang: “Vâng, đúng rồi ạ.”
Chu Phóng cố tìm hiểu tiếp: “Chỉ một mình cậu ở thôi hả?”
Tiểu Trang: “Không đâu chồng, còn có một người bạn sống cùng nữa, nhưng cậu ta ít khi ở nhà lắm.”
Chu Phóng: “Nam hay nữ?”
Tiểu Trang: “Là nam ạ, chồng đừng ghen nhé, không đẹp bằng anh đâu. Cậu ta lại còn nuôi mèo nữa kìa.”
Chu Phóng: “Mèo ư?”
Tiểu Trang chụp thêm một tấm nữa gửi qua. Trong hình là Mèo Tới đang nằm trên ghế sô pha, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Tiểu Trang: “Bạn cùng nhà của em rất yên tĩnh, không thích nói nhiều, thói quen sinh hoạt cũng lành mạnh, trừ bỏ việc nuôi mèo ra thì nhìn chung đều khá ổn.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “Cậu không thích mèo à?”
Tiểu Trang: “Sợ chết đi được! Nó còn nhào tới người em đấy!”
Tiểu Trang: “Chồng không biết đâu, đôi khi nó còn nhảy lên giường em nằm nữa kìa.”
Chu Phóng cảm giác dần dần mình đã hiểu rõ chân tướng: “Đừng nói vì vậy nên cậu nhốt nó ra ban công nghen?”
Tiểu Trang: “Ồ, làm sao anh biết thế?”
Tối qua Chu Phóng thức quá khuya, thành ra mỗi khi đạo diễn vừa hô ‘cắt’ là hắn lại ngáp muốn sái quai hàm. Ráng tự vỗ vỗ mặt một hồi mà vẫn buồn ngủ không chịu nổi, cuối cùng hắn đành gọi nhân viên công tác đi mua giúp đồ uống lạnh, tiện thể mời cả đoàn luôn. Cả dàn ekip đoàn phim đều sôi nổi bước qua cám ơn Chu Phóng.
Tuy tính tình hắn bình thường không tốt lắm, nhưng được cái vẫn luôn rất hào phóng với nhân viên xung quanh. Mỗi lần tiến nhập tổ phim còn thường xuyên mua thức ăn, đồ uống, hoa quả để tặng tất cả mọi người. Nếu có bộ nào hắn là nam chính thì khi quay xong kiểu gì cũng sẽ mời ekip cùng đi ăn lẩu hoặc món nướng. Bộ phim lịch sử lần này thì hắn không phải nam chính, hắn chỉ sắm vai Lý Thế Dân thời còn trẻ, diễn đến đoạn chính biến Huyền Vũ môn thì xem như kết thúc công việc, còn sau khi lên ngôi hoàng đế thì vai đấy sẽ do một vị tiền bối thuộc phái thực lực khác đảm nhận.
Tiểu An ngồi bên thấy hắn nhăn nhó thì vội lấy cái quạt giấy vừa phẩy cho hắn vừa vuốt mông ngựa: “Cảnh mới rồi anh diễn siêu hay!”
Vẻ mặt Chu Phóng đầy ghét bỏ: “Thôi đi, cậu làm gì có nhìn? Tưởng anh không biết nãy giờ cậu ngồi một góc ngủ gà ngủ gật à, xem xem, mắt còn ghèn chưa lau kia kìa.”
Tiểu An xấu hổ cười gượng rồi len lén xoa khóe mắt.
Chu Phóng không để tâm chuyện đó lắm, xưa giờ hắn vẫn khá dễ tính với cậu trợ lý đã theo mình nhiều năm. “Điện thoại anh đâu rồi? Lấy anh coi với.”
Tiểu An nhanh nhẹn nhét di động vào trong tay Chu Phóng. Hắn mở ra nhìn thử, đập vào mắt đầu tiên là mấy tin nhắn của tổng đài gửi tới quảng cáo, ngân hàng thì nhắc nhở hắn có thể đăng ký tài khoản trên trang web nào đấy kiếm tiền, ở Hoành Điếm có rất nhiều trạm phát wifi cho nên một ngày nhận 5-6 tin nhắn rác như vậy là chuyện thường.
Weixin thì vẫn im lìm, từ tối qua đến giờ Tiểu Trang vẫn chưa xuất hiện lần nào. Chu Phóng mở đoạn đối thoại giữa mình và cậu nhóc kia ra, tin gần nhất là từ sáng sớm hôm trước: “Chồng yêu ơi, anh rời giường chưa? Ngày mới tốt lành nhé, hôn anh hôn anh hôn anh.”
Chu Phóng nhịn không được bật cười.
Tiểu An ngạc nhiên nhìn sang Chu Phóng làm hắn cố bày vẻ mặt nghiêm túc trở lại, rồi quay qua nhờ cậu ta: “Qua bên kia canh hộ anh, khi nào cà phê đến thì lấy giúp anh một ly cà phê đá xay nhé.”
Tiểu An đáp ứng rời đi. Chỉ còn một mình Chu Phóng ngồi đó, hắn bèn lục coi hết đám tin nhắn Tiểu Trang gửi đến, hào hứng xem lại từng cái một.
Trước kia Chu Phóng chưa từng xem nghiêm túc chút nào, dù có đọc cũng không để trong lòng, nhưng hiện giờ thì khác, những lời này đều là Quan Cố tự tay viết cho hắn, là chính người hắn yêu thầm 9 năm viết cơ đấy!
Quan Cố đúng là một tên muộn tao, ngày hôm qua lúc anh hôn bàn chân hắn, ánh mắt và cả nét mặt khi ấy đều damdang đến nỗi muốn tức giận với anh cũng không thể. Cái nhân cách thứ hai lại càng phóng đãng đến không nói nên lời.
“Chồng yêu à, em muốn hôn anh.”
“Chồng ơi, em rất rất thích anh.”
“Em muốn lăn giường với anh quá chồng yêu.”
Ha ha ha ha Quan Cố sao lại đáng yêu đến vậy chứ? Chu Phóng cầm điện thoại ngồi ở một góc khuất cười đến muốn ná thở.
Giữa trưa, Quan Cố từ khách sạn lại đây thăm hắn. Tiểu An mượn được thẻ công tác bên đoàn làm phim cho anh, lại giới thiệu với mọi người anh là bạn thân của Chu Phóng, vừa hay tới Hoành Điếm chơi nên tò mò muốn ghé qua xem Chu đại minh tinh quay phim thử. Cả một buổi chiều, anh ngoan ngoãn ngồi im ở vị trí của Chu Phóng nhìn hắn ghi hình.
Quan Cố vốn không phải là người nổi tiếng, thế nên sự xuất hiện của anh cũng chẳng khiến mấy ai chú ý.
Chờ đến tối Chu Phóng kết thúc công việc xong thì hai người liền đi ăn cơm rồi trở về khách sạn ây ẩy ầy ây cả một đêm.
—
Ngày hôm sau là tết Trung Thu, đoàn làm phim sắp xếp hoạt động tụ tập giải trí buổi tối cho cả dàn nhân viên và nghệ sĩ. Quan Cố dự định mua vé máy bay về Bắc Kinh sớm để đoàn viên cùng gia đình anh luôn.
Sáng sớm Chu Phóng đã tỉnh giấc, ở dưới chăn dùng chân cọ cọ người Quan Cố.
Quan Cố bị cọ đến tỉnh, anh bắt cái chân đang ngọ nguậy đó lại rồi hỏi: “Trời còn chưa sáng đâu, em làm gì đấy?”
Chu Phóng hỏi ngược lại: “Sao hả?”
Quan Cố bật cười: “…Ăn em.”
Cả tiếng đồng hồ sau bọn họ mới ‘xong việc’ mà lê thân vào phòng tắm. Ở trong đấy thân thiết một hồi lại châm ra lửa, nhưng xíu nữa Chu Phóng còn phải quay phim, thật sự không thể làm thêm, cả hai bèn dùng tay và miệng giúp đối phương giải quyết cậu em đang bừng bừng sức sống kia.
Bảy giờ hơn, hai người đứng trước cửa quyến luyến không nỡ tạm biệt nhau. Mãi một lúc sau Chu Phóng mới dứt khoát cố bắt mình di chuyển đến trường quay, để Tiểu An ở lại giúp Quan Cố mang hành lý ra sân bay.
Cũng không phải trước đây hai người chưa từng tách nhau ra, nhưng không hiểu sao lần này lại không giống. Quan Cố vừa đi thì trong lòng hắn đã thấy vắng vẻ, xôn xao lạ lùng, cứ cảm giác như chuyến này anh đi đã mang theo một cái gì đó ra khỏi người hắn rồi vậy.
Khi Tiểu An trở lại trường quay thì hai tay còn cầm theo gói đồ, là một cái hộp vừa được nhân viên bưu điện chuyển phát nhanh lại đây.
Chu Phóng đang học thuộc lời thoại mà cũng chẳng yên lòng, thuận miệng hỏi thăm: “Cậu lại mua cái gì à?”
Tiểu An cười đáp: “Em đâu có, là cậu nhóc đang đắm chìm trong bể tình với anh gửi đến đây đấy.”
Chu Phóng sửng sốt, nét mặt rất nhanh hiện ra vẻ hào hứng, hắn vội bước lại đỡ lấy cái thùng: “Tiểu Trang hả?”
Tiểu An dở khóc dở cười: “… Không phải, là Giản Ninh Xuyên đó anh.”
Chu Phóng: “…”
Giản Ninh Xuyên gửi đến một hộp bánh trung thu và một phần điểm tâm được làm vô cùng tinh xảo, đính kèm theo một tấm thiệp nho nhỏ: “Trung Thu vui vẻ nha anh Phóng!”, bên dưới còn vẽ một trái tim đỏ nữa.
Tiểu An vừa gỡ hộp vừa tò mò hỏi: “Sao tự dưng anh lại nghĩ đến cậu Tiểu Trang kia vậy?”
Chu Phóng có chút xấu hổ, không nói nên lời.
Tiểu An thức thời không hỏi tiếp, chủ động lảng sang chuyện khác: “Anh, mình gọi Giản Ninh Xuyên nói tiếng cám ơn nhé?”
“Anh nhận được rồi à?” Giản Ninh Xuyên ở đầu dây bên kia cực kỳ vui vẻ, “Bánh trung thu và phần điểm tâm kia đều là em và mẹ tự tay nướng đó, hương vị được lắm, anh mau mau nếm thử đi.”
Chu Phóng khẽ thở dài: “Tiểu Giản, cám ơn cậu. Đáng tiếc là tôi không thích ăn đồ ngọt lắm.”
Giọng điệu Giản Ninh Xuyên thoáng chốc suy sụp hẳn: “Xin lỗi, em không biết chuyện này… Lần sau em sẽ thử làm món nướng mặn.”
Chu Phóng không biết nên nói như thế nào, tự dưng hắn có cảm giác hơi tội lỗi, như thể mình vừa bắt nạt cậu nhóc này vậy.
Giản Ninh Xuyên lại nói tiếp: “Anh Phóng, em không có ý gì khác. Dù sao đây cũng là Tết Trung Thu, chỉ là một món quà nhỏ thôi, không đáng tiền gì đâu, anh đừng bận tâm nhiều nhé.”
Tuy rất có lỗi nhưng Chu Phóng vẫn muốn thẳng thắn cho Giản Ninh Xuyên hiểu rõ: “Tôi từng nói với cậu rồi, tôi không muốn thiếu nợ cậu bất kỳ việc gì cả, cậu… hiểu được đúng không?”
Giọng Giản Ninh Xuyên buồn thiu: “Em hiểu rồi. Thế lễ tết năm sau, anh đưa em phần quà khác là được rồi mà, như vậy đâu tính là thiếu nợ gì em…”
Hai người khách sáo thêm vài câu rồi nói tạm biệt. Cúp điện thoại rồi, Chu Phóng mới chợt nhận ra hơi sai sai. Lời Giản Ninh Xuyên nói thoạt nghe rất có lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu cứ ‘cậu tặng quà tôi, tôi đáp lễ lại’ mãi, vậy chẳng phải là cứ dây dưa hoài không dứt sao?
Nghĩ vậy hắn bèn lập tức mở weixin ra, gửi sang cho Giản Ninh Xuyên một cái bao lì xì đỏ thẫm.
—
Buổi tối, nhà đầu tư mở tiệc liên hoan mừng Trung Thu tưng bừng cho tất cả mọi người.
Đoàn làm phim đa phần toàn người trẻ tuổi, vì vậy ai cũng chơi đùa vô cùng náo nhiệt. Chu Phóng thì ngược lại, hắn trốn trong một góc khuất ngồi lướt điện thoại. Hai năm nay dưới sự dẫn dắt cẩn thận của công ty, Chu Phóng ngày càng thu liễm tính tình, dù có không thích vẫn cố gắng góp mặt đông đủ cùng mọi người chứ không bày vẻ khó chịu ra nữa. Cũng may việc tửu lượng hắn cực kém khá nhiều người đều biết nên đêm nay chẳng mấy ai dám đến ép hắn uống cả, thành ra Chu Phóng được tự do tự tại khá thoải mái.
Cả đám điên cuồng đến khoảng 10 giờ hơn thì bắt đầu giải tán, dù sao đạo diễn vẫn còn ở đây, với cả ngày mai vẫn phải tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Trở về phòng trong khách sạn, Chu Phóng nằm vật ra giường rồi thay giày ngay tại đấy. Hắn không khép rèm cửa sổ mà cứ để đấy, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoàn toàn không có xíu xiu vẻ buồn ngủ nào.
Ngoài kia vẫn đang mưa rả rích không ngừng, chẳng có chút bóng dáng ánh trăng đâu cả.
Hắn xốc tấm chăn đang đắp lên rồi nâng chân phải nhìn chằm chằm vào đấy.
Có nên gọi điện thoại cho Quan Cố không nhỉ?
Chu Phóng cầm di động lên nhưng cả nửa ngày vẫn cứ do dự.
Gọi thì nói cái gì bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo “anh mới đi nửa ngày em đã nhớ anh không chịu nổi”? Không không, Chu đại minh tinh đâu thể làm chuyện mất mặt như vậy được. À, nghĩ ra rồi, cứ lôi con trai cưng ra làm lý do đỡ đi!
Tiếng chuông vừa reng vài cái Quan Cố đã nhấc máy, đầu dây bên anh hơi ồn ào, tiếng vọng lan sang cả bên đây khiến Chu Phóng nghe không được rõ ràng lắm. “Alo, anh đây, sao thế?”
“Anh đang ở đâu mà náo nhiệt dữ vậy?” Chu Phóng tò mò hỏi thăm.
Quan Cố cố hét lớn tiếng đáp lại: “Anh đang ở nhà ông bà nội thôi.”
Chu Phóng tỏ ý săn sóc: “Thế thôi em gọi lại sau, anh cúp máy đi!”
“Đừng, đợi anh một chút, anh tìm chỗ nào yên tĩnh cái.” Quan Cố vừa di chuyển vừa nói.
Chu Phóng chờ giây lát, tiếng ồn bên kia quả nhiên nhỏ dần rồi im ắng hẳn.
Quan Cố dịu dàng hỏi: “Anh tưởng tối nay bên em có hoạt động thì sẽ chơi khuya lắm chứ, sớm như vậy đã kết thúc rồi à?”
Chu Phóng bật cười: “Ngày mai vẫn phải quay phim mà, nên mọi người dẹp đường hồi phủ về nghỉ ngơi hết rồi.”
“Biết thế hôm nay anh đã ở lại với em rồi.” Giọng Quan Cố đầy tiếc nuối.
Lòng Chu Phóng chợt hơi ngứa ngáy, vừa có tình ý lại cũng đầy tình sắc bảo: “Hoành điếm lại mưa rồi…”
“Bên đấy có chuẩn bị bánh trung thu cho em ăn không?” Quan Cố cảm thấy cậu nhóc nhà anh đang phải một mình quay phim ở xa thì lòng rất xót.
Thế nhưng Chu Phóng chẳng có tẹo cảm động nào, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm rằng sao anh chẳng bắt trúng sóng não với hắn gì hết vậy rồi tức giận đáp: “Ăn cái… uhm.. Mèo Tới đâu?”
Quan Cố khẽ cười: “Con trai em còn đang ở nhà, anh chuẩn bị về hầu hạ bảo bối ấy đây.”
Chu Phóng đáp: “Ừ, vậy thôi em cúp máy đây.”
“À, hôm nay…” Quan Cố ngập ngừng.
Chu Phóng nghe anh chỉ nói nửa câu đã dừng bèn thúc giục: “Sao thế? Hôm nay anh có chuyện gì à?”
Quan Cố ngượng ngùng nói nốt: “Hôm nay anh rất nhớ em.”
Chu Phóng: “…”
Hắn ở trên giường lăn qua lộn lại, đạp tung hết cả mền gối, trong lòng hào hứng và vui sướng đến mức không biết diễn tả như nào mới đủ.
Gọi một cuộc điện thoại, đầu toát đầy mồ hôi, cúp máy xong hắn liền ngửa mặt nhìn lên trần nhà cười ngây ngô cả buổi không ngừng được.
Chu Phóng cảm thấy khẳng định là Quan Cố đặc biệt thích hắn, hắn cũng thích Quan Cố lắm lắm, thích chết đi được luôn ấy.
Ban đêm không có trăng, trời lại còn mưa rả rích mãi, thế nhưng hắn thấy tối nay thiệt mọe nó quá đẹp đi!
Cười ngu cả tiếng đủ rồi Chu Phóng mới đứng dậy đi tắm rửa để chuẩn bị leo lên giường làm một giấc với Chu Công đại nhân. Không ngờ lúc chuẩn bị tắt đèn, hắn tiện tay cầm điện thoại nhìn lướt qua lại thấy tin nhắn weixin của Tiểu Trang gửi đến.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, xin lỗi nha, hai ngày nay em bận quá nên không dành thời gian cho anh được, em rất rất nhớ anh!”
Tiểu Trang: “Trung Thu vui vẻ nhé, hôn anh.”
Thoắt cái nét buồn ngủ trên mặt Chu Phóng bay sạch, hắn tỉnh táo ghé vào gối đầu giường hớn hở nhắn tin đáp lại cho người kia.
Chu Phóng: “Mấy nay cậu bận gì vậy?”
Tiểu Trang: “AAAA, chồng yêuuuuuu.” Thấy Chu Phóng tỉ năm mới chịu quan tâm mình một lần, nội tâm Tiểu Trang vô cùng kích động và hưng phấn.
Tiểu Trang: “Em phải đi công tác thôi ấy mà.”
“Sao anh còn chưa ngủ? Không phải anh đi Hoành Điếm quay phim mới à? Bộ tối nay đạo diễn còn bắt anh quay cảnh đêm hở?” Tiểu Trang quan tâm hỏi han một lèo, hẳn là bên kia thật sự xót hắn giờ này vẫn còn phải thức khuya lắm.
Chu Phóng: “Đâu có, tôi vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy tin nhắn của cậu thôi.”
Tiểu Trang: “Í, chồng vừa tắm xong à?”
Tiểu Trang: “icon thẹn thùng vậy giờ anh mặc quần áo vô chưa?”
Chu Phóng đen mặt: “Cậu đang nghĩ lung tung gì đấy?”
Tiểu Trang: “Không không, em không nghĩ gì hết, ha ha ha ha.”
Chu Phóng lại càng đen mặt: “Dừng sự tưởng tượng của cậu lại mau.”
Tiểu Trang: “Ha ha ha ha, chồng ơi, em tưởng tượng như nào anh cũng đâu can thiệp được.”
Tiểu Trang: “icon thích thú Anh dùng ngữ khí tổng tài bá đạo như vậy nói chuyện với em.”
Tiểu Trang: “Khiến đêm nay em hết ngủ nổi rồi.”
Chu Phóng nghĩ đến Quan Cố bên kia đang ngượng ngùng đỏ mặt gõ mấy dòng chữ này thì khoái chí cười đến sốc cả hông.
Chu Phóng vội vàng truy hỏi: “Mấy tấm hình lần trước cậu gửi tôi thật là ảnh của chính cậu sao?”
Tiểu Trang tỏ vẻ oan ức: “Anh vẫn chưa tin lời em nói à? Đấy là em thật mà!”
Tiểu Trang lại tiếp tục thề thốt: “Em không thích nói dối, càng sẽ không bao giờ lừa gạt anh đâu.”
Chu Phóng nghĩ nghĩ rồi nhắn qua: “Cậu đang ở đâu?”
Tiểu Trang: “Ở nhà ạ, em vừa mới từ bên ngoài về.”
Chu Phóng đắc ý bảo: “Thế cậu chụp vài tấm nữa gửi qua cho tôi xem đi.”
Tiểu Trang: “Bây giờ luôn hả anh?”
Chu Phóng vô cùng hào hứng: “Đúng rồi, nhanh nhanh nào!”
Một lát sau, Tiểu Trang gửi tấm ảnh selfie sang đây. Trong hình là Quan Cố với vẻ mặt hơi miễn cưỡng xíu xiu đang chu môi bán manh tự sướng, khung cảnh đằng sau tuy hơi mờ nhưng Chu Phóng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được đấy là căn phòng khách quen thuộc ở nhà anh.
Chu Phóng giả vờ hỏi: “Ồ, nhà cậu đây à?”
Tiểu Trang: “Vâng, đúng rồi ạ.”
Chu Phóng cố tìm hiểu tiếp: “Chỉ một mình cậu ở thôi hả?”
Tiểu Trang: “Không đâu chồng, còn có một người bạn sống cùng nữa, nhưng cậu ta ít khi ở nhà lắm.”
Chu Phóng: “Nam hay nữ?”
Tiểu Trang: “Là nam ạ, chồng đừng ghen nhé, không đẹp bằng anh đâu. Cậu ta lại còn nuôi mèo nữa kìa.”
Chu Phóng: “Mèo ư?”
Tiểu Trang chụp thêm một tấm nữa gửi qua. Trong hình là Mèo Tới đang nằm trên ghế sô pha, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Tiểu Trang: “Bạn cùng nhà của em rất yên tĩnh, không thích nói nhiều, thói quen sinh hoạt cũng lành mạnh, trừ bỏ việc nuôi mèo ra thì nhìn chung đều khá ổn.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “Cậu không thích mèo à?”
Tiểu Trang: “Sợ chết đi được! Nó còn nhào tới người em đấy!”
Tiểu Trang: “Chồng không biết đâu, đôi khi nó còn nhảy lên giường em nằm nữa kìa.”
Chu Phóng cảm giác dần dần mình đã hiểu rõ chân tướng: “Đừng nói vì vậy nên cậu nhốt nó ra ban công nghen?”
Tiểu Trang: “Ồ, làm sao anh biết thế?”
Danh sách chương