"Bây giờ cô muốn tôi đi theo cô?"
"Đúng vậy, bây giờ chỉ có cảnh sát mới có thể đảm bảo an toàn cho em." Bạch Khởi nói.
Bạch Khởi nhìn Giang Uyển Thư do dự chưa quyết định, lại nói thêm một câu.
"Cảnh sát Tôn đang đợi em, chẳng lẽ em không muốn gặp ông ấy sao?"
Cho dù Giang Uyển Thư có mắc triệu chứng Stockolm* nặng đến đâu, cũng không để vuột mất cơ hội trốn thoát ở ngay trước mặt mình, sao có thể để số phận của mình bị trói mãi trong tay một kể sát nhân hàng loạt như Nhậm Bình Sinh chứ.
Cô lên moto của Bạch Khởi rời đi.
Khi hai người đi moto cách trường xa rồi, Giang UYển Thư đột nhiên hét lên.
"Mẹ nó! Tôi, cổ tôi có đeo máy định vị của cô ta!" Giang Uyển Thư hoảng sợ nói, cô đang chìm đắm trong vui sướng vì được thoát ra và cảm giác đã mất từ lâu, thì đột nhiên nhớ trên cổ mình vẫn còn đeo vòng cổ của Nhậm Bình Sinh.
"Mẹ kiếp! Chuyện như vậy sao không nói sớm chứ!"
Nghe thấy những lời Giang UYển Thư nói, Bạch Khởi nhịn không nổi chửi bậy, lời của Giang Uyển Thư không đầu không đuôi, làm người khác không thể hiểu nổi, nhưng cô lập tức hiểu được đã phát sinh ra chuyện gì. Không ngờ rằng trên người Giang Uyển Thư lại có máy định vị của tên sát nhân, vậy không phải là mình sắp bị đuổi theo đến nơi sao!
Giang Uyển Thư quả nhiên có quen biết tên sát nhân.
Trong đầu hiện lên câu này làm Bạch Khởi liền bình tỉnh lại , những chuyện này không nằm ngoài suy đoán của cô. Tay phải cô dùng lực, tăng tốc độ của moto lên nhanh nhất, tốc độ moto bây giờ giống như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng.
"Như vậy cũng tốt, tôi cũng đang muốn tìm cô ta."
Moto đạt tốc độ tối đa, bên tai Giang Uyển Thư truyền đến âm thanh vù vù của không khí, những gì Bạch Khởi vừa nói bay theo gió, cô chẳng nghe được chữ nào.
Hai người chạy trên đường cao tốc giống như con sư tử đang mất kiểm soát, Giang Uyển Thư bị doạ sợ, cô ôm chặt lấy eo Bạch Khởi, sợ rằng không để ý thì ngay lập tức sẽ bị cuốn đi, cô vừa nãy kích động nói ra những lời không đầu không đuôi như vậy, cô chắc chắn Bạch Khởi đã nghe thấy, cô vốn không hề nói với Bạch Khởi mình bị giam lỏng, nhưng thái độ của đối phương dường như đã biết hết mọi chuyện, cô thầm nghĩ Bạch Khởi hiểu rõ việc này hơn những gì cô tưởng, nhưng đối phương đã che giấu đi.
Tốc độ xe quá nhanh, dọa Giang Uyển Thư toát hết cả mồ hôi lạnh, cô có chút hối hận khi lên xe của Bạch Khởi, cảm giác như bản thân đang rước thêm phiền phức, những không biết nói như thế nào. Sau đó cô lại trấn an bản thân, chỉ cần gặp được Tôn lão đầu, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết thôi, dù sao lão cảnh sát tốt bụng và nghĩa khí trong ấn tưởng lúc nào cũng luôn bảo vệ cô.
Thời gian qua lâu như một thế kỉ, cuối cùng tốc độ của Bạch Khởi cũng giảm, Giang Uyển Thư quan sát cảnh vật gần đó, cô chắc chắn mình chưa từng đến nơi này, nơi này chỉ có hai ba căn nhà gỗ, nhìn giống như nhà của công nhân ở thành phố.
"Xuống xe." Ngữ khí của Bạch Khởi trở nên lạnh lùng.
Giang Uyển Thư cẩn thận leo xuống xe moto, "Nơi này...không phải sở cảnh sát, đây rốt cục là đâu?"
Lời còn chưa dứt cô đã cảm thấy cảm giác lành lạnh ở cổ tay mình, cho đến khi nghe thấy âm thanh 'Cách', cô ngơ ngác nhìn Bạch Khởi dùng còng tay khóa cô lại, còn chưa kịp phản ứng, sau gáy cô truyền đến một cơn đau, trước mắt cô là một màu đen, sau đó ngã ngay xuống đất.
Nhìn Giang Uyển Thư trên nền đất, Bạch Khởi liếc nhìn xung quanh, sau đó đỡ Giang Uyển Thư dậy, cõng cô lên lầu.
Kim giây đen nhỏ chạy trên đồng hồ của Bạch Khởi lại quay thêm một vòng, Nhậm Bình Sinh ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát sáng, cô lấy điện thoại, nhìn thấy chấm đỏ của máy định vị đã dừng lại, vị trí ở một khu dân cư bên ngòai thành phố, nơi đó cô cũng chưa từng đến, nhưng cô tra qua giá những ngôi nhà gần đó, là loại khá rẻ, xem nơi như vậy, là chỗ của những người tốt xấu lẫn lộn, tóm lại là nói không nên đến.
Điều duy nhất cô chắc chắn đó là Giang Uyển Thư bị kẻ khác đưa đi, chỉ là không biết hắn có mục đích gì.
Không ngờ đến đồ mà bản thân cô nhìn trúng lại bị kẻ khác cướp, cảm giác mới lạ này, đây là lần đầu cô trải qua cảm giác này.
"Này, đồ của cô chuẩn bị xong rồi."
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, người đến trực tiếp ngồi lên xe, đối phương mang theo một túi đồ đưa cho cô.
"Có thể thanh toán bằng Weixin không?"
"Không được, ta chỉ lấy tiền mặt."
"Ông phiền thật đấy." Nhậm Bình Sinh lầm bầm trong miệng, lấy trong túi ra một cọc giấy bạc đưa cho ông ta, "Nhưng mà không định giảm một chút à?"
"Sao chứ, ta cũng cần ăn cơm mà ~" Đối phương cười tít mắt châm điếu thuốc, lấy tiền từ trong tay Nhậm Bình Sinh, đầu lưỡi liếm qua ngón tay đếm lại tiền trước mặt Nhậm Bình Sinh, "Lần này mang theo ít đồ vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Lâu như vậy rồi tôi thực sự chưa thử qua cảm giác xảy ra chuyện."
Trong xe khói thuốc bay nghi ngút, Nhậm Bình Sinh không chút khách khí ném điếu thuốc trong miệng hắn đang hút dỡ, xuống vũng nước bên đường, 'Phụt' một tiếng, đầu thuốc tắt rồi.
"Cẩn thận chút tốt hơn, dù gì cô cũng là khách quen, ta đang chờ lần sau cô lại đến."
"Tôi đi đây."
Đối phương vừa đóng cửa xe lại, Nhậm Bình Sinh đạp chân ga phóng đi, người đàn ông mặc đồ kimono tóc dài cột nửa nheo mắt nhìn chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt, trên đầu cạo trọc của hắn ta có hình xăm "1998" lộ rõ.
Sau khi tỉnh dậy căn bản không phân biệt được là ngày hay đêm, hoặc có thể vì bị Nhậm Bình Sinh giam mãi trong nhà, nên cô cũng mất dần quan niệm về thời gian, lao tâm nhiều chuyện như vậy, thần kinh yếu đuối của cô bị tra tấn đến mức không thể nhận ra, ngay lúc cô ngất đi, cô vẫn nhớ được ai đã còng tay mình.
Một tay của cô bị còng với ống dẫn nước trong nhà tắm, dù đã tỉnh lại , những vẫn chóng mặt hoa mắt, sau gáy vừa tê vừa đau.
Người phụ nữ có vết sẹo đó, rõ ràng đã nói là bạn của Tôn Lão Đầu, vậy cớ sao lại làm như vậy, chẳng lẽ Tôn Lão Đầu đã sai cô ta làm này? Không thể nào, rõ ràng ông ấy đã nói chuyện rất vui vẻ ở trên mạng mà.
Cô nheo mắt lại , nhìn thấy có người đang đi về phía mình, cô khó khăn ngẩn đầu lên nhìn người đang đứng trước mặt, đối phương cầm theo một cốc nhựa, bên trong là nước lọc.
"Uống nước."
"Tại...tại sao lại làm như vậy?"
Cô nhìn đôi mặt lạnh lùng của Bạch Khởi, so với dáng vẻ nhiệt tình trước đây ở trường như hai người khác biệt.
"Tôi mới là người hỏi cô muốn làm cái gì!" Bạch Khởi hét lên với cô, bởi vì âm thanh quá lướn, Giang Uyển Thư bị dọa đến run người, "Sao cô lại thông đồng với tên sát nhân đó? Hai người đang hợp tác nhỉ? Sau đó giả dạng thành dáng vẻ của nạn nhân."
"Tôi, tôi không có...Cô hiểu lầm rồi...Tôi vốn không có hợp tác với ai cả....."
"Vậy cô nói cho tôi nghe, sao chương mới sửa trên mạng lại có tình tiết giống với cái chết của Nhiếp Giai Huyên, cô nói đi! Cô nói đi! Nó giống hệt như nội dung trong hồ sơ, tôi có xem qua chương trước đó cô viết, vốn không phải vậy!"
"Thì ra là vậy, vậy cô trực tiếp đưa tôi đến cục cảnh sát đi___" Giang Uyển Thư ngay lúc đó cảm thấy thật sự mệt mỏi, cũng không muốn giải thích gì nữa, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ngay từ đầu cô viết cuốn tiểu thuyết [Quý Ngài Pasek] này đã là có tội rồi, nếu như cô không viết tiểu thuyết, thì mọi chuyện sẽ khác chứ? "Sau đó để tòa án xét xử tôi."
"Ha, cô bây giờ chỉ là con mồi mà thôi."
"Ý, ý gì thế..."
"Cứ cho là cô không nói, thì tôi cũng biết, khoảng thời gian gần đây cô đi đâu, cô sống với tên sát nhân đó chắc tốt nhỉ? Hắn giam cô lại sao?" Bạch Khởi đứng dậy từ trên cao nhìn cô, "Cô hình như rất thích hắn."
Lời của Bạch Khởi làm Giang Uyển Thư nhớ đến gương mặt của Nhậm Bình Sinh, thích sao? Đây quả thật là câu chuyện buồn cười nhất hôm nay cô nghe được, Nhậm BÌnh Sinh nhốt cô trong nhà, sau đó còn đeo cho cô một cái vòng cô, biến cô trở thành thú cưng, sao cô có thể thích cô ta.
"Tôi với cô ấy không có quan hệ gì." Giang Uyển Thư cúi đầu nói.
"Vậy cô có nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu không?"
Giag Uyển Thư ngay lúc đó không biết nên nói gì, thực ra cô đến việc Nhậm Bình Sinh nhốt mình ở đâu cũng không biết, cô không biết khu đó gọi là gì, càng không biết tên đường cụ thể là gì, cô có thể nói gì với Bạch Khởi? Với lại trong thâm tâm, cô vẫn không muốn đem tất cả tội ác của Nhậm Bình Sinh tố cáo với cảnh sát.
"Nếu như tôi nói, cô sẽ thả tôi đi sao?" Giang Uyển Thư dò hỏi.
"Phải xem biểu hiện của cô."
Giang Uyển Thư bây giờ mới phát hiện thì ra cô thoát khỏi cái vực thẳm khủng khiếp của Nhậm Bình Sinh, thì lại rơi vào một địa ngục khác. Nhưng cách cô nhìn nhận Bạch Khởi và Nhậm Bình Sinh hoàn toàn khác, Nhậm Bình Sinh vì để đạt được mục đích cải trang bản thân dưới lớp da, từng bước từng bước đưa con một tiến vào, nhưng Bạch Khởi thì không, cô ta rất thẳng thắn, nếu như lúc nãy ở trường đã cô cảnh giác đề phòng một chút, thì bây giờ cũng rơi vào tình cảnh thế này.
Cô chỉ nghĩ đến việc trốn thoát khỏi cuộc sống bị giam cầm kia mà thôi.
"Tôn Lão Đầu ở đâu? Không phải cô nói ông ấy đang đợi tôi sao."
"Tôn Lão Đầu? Hahaha, chẳng lẽ cô vẫn chưa phát hiện?" Bạch Khởi đột nhiên bậc cười nói.
"Phát hiện cái gì?"
"Tôi chính là 'Tôn Lão Đầu' mà cô hay nhắc đến. À, từ đầu đến cuối đều là tôi nhắn tin với cô."
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
"Đúng vậy, bây giờ chỉ có cảnh sát mới có thể đảm bảo an toàn cho em." Bạch Khởi nói.
Bạch Khởi nhìn Giang Uyển Thư do dự chưa quyết định, lại nói thêm một câu.
"Cảnh sát Tôn đang đợi em, chẳng lẽ em không muốn gặp ông ấy sao?"
Cho dù Giang Uyển Thư có mắc triệu chứng Stockolm* nặng đến đâu, cũng không để vuột mất cơ hội trốn thoát ở ngay trước mặt mình, sao có thể để số phận của mình bị trói mãi trong tay một kể sát nhân hàng loạt như Nhậm Bình Sinh chứ.
Cô lên moto của Bạch Khởi rời đi.
Khi hai người đi moto cách trường xa rồi, Giang UYển Thư đột nhiên hét lên.
"Mẹ nó! Tôi, cổ tôi có đeo máy định vị của cô ta!" Giang Uyển Thư hoảng sợ nói, cô đang chìm đắm trong vui sướng vì được thoát ra và cảm giác đã mất từ lâu, thì đột nhiên nhớ trên cổ mình vẫn còn đeo vòng cổ của Nhậm Bình Sinh.
"Mẹ kiếp! Chuyện như vậy sao không nói sớm chứ!"
Nghe thấy những lời Giang UYển Thư nói, Bạch Khởi nhịn không nổi chửi bậy, lời của Giang Uyển Thư không đầu không đuôi, làm người khác không thể hiểu nổi, nhưng cô lập tức hiểu được đã phát sinh ra chuyện gì. Không ngờ rằng trên người Giang Uyển Thư lại có máy định vị của tên sát nhân, vậy không phải là mình sắp bị đuổi theo đến nơi sao!
Giang Uyển Thư quả nhiên có quen biết tên sát nhân.
Trong đầu hiện lên câu này làm Bạch Khởi liền bình tỉnh lại , những chuyện này không nằm ngoài suy đoán của cô. Tay phải cô dùng lực, tăng tốc độ của moto lên nhanh nhất, tốc độ moto bây giờ giống như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng.
"Như vậy cũng tốt, tôi cũng đang muốn tìm cô ta."
Moto đạt tốc độ tối đa, bên tai Giang Uyển Thư truyền đến âm thanh vù vù của không khí, những gì Bạch Khởi vừa nói bay theo gió, cô chẳng nghe được chữ nào.
Hai người chạy trên đường cao tốc giống như con sư tử đang mất kiểm soát, Giang Uyển Thư bị doạ sợ, cô ôm chặt lấy eo Bạch Khởi, sợ rằng không để ý thì ngay lập tức sẽ bị cuốn đi, cô vừa nãy kích động nói ra những lời không đầu không đuôi như vậy, cô chắc chắn Bạch Khởi đã nghe thấy, cô vốn không hề nói với Bạch Khởi mình bị giam lỏng, nhưng thái độ của đối phương dường như đã biết hết mọi chuyện, cô thầm nghĩ Bạch Khởi hiểu rõ việc này hơn những gì cô tưởng, nhưng đối phương đã che giấu đi.
Tốc độ xe quá nhanh, dọa Giang Uyển Thư toát hết cả mồ hôi lạnh, cô có chút hối hận khi lên xe của Bạch Khởi, cảm giác như bản thân đang rước thêm phiền phức, những không biết nói như thế nào. Sau đó cô lại trấn an bản thân, chỉ cần gặp được Tôn lão đầu, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết thôi, dù sao lão cảnh sát tốt bụng và nghĩa khí trong ấn tưởng lúc nào cũng luôn bảo vệ cô.
Thời gian qua lâu như một thế kỉ, cuối cùng tốc độ của Bạch Khởi cũng giảm, Giang Uyển Thư quan sát cảnh vật gần đó, cô chắc chắn mình chưa từng đến nơi này, nơi này chỉ có hai ba căn nhà gỗ, nhìn giống như nhà của công nhân ở thành phố.
"Xuống xe." Ngữ khí của Bạch Khởi trở nên lạnh lùng.
Giang Uyển Thư cẩn thận leo xuống xe moto, "Nơi này...không phải sở cảnh sát, đây rốt cục là đâu?"
Lời còn chưa dứt cô đã cảm thấy cảm giác lành lạnh ở cổ tay mình, cho đến khi nghe thấy âm thanh 'Cách', cô ngơ ngác nhìn Bạch Khởi dùng còng tay khóa cô lại, còn chưa kịp phản ứng, sau gáy cô truyền đến một cơn đau, trước mắt cô là một màu đen, sau đó ngã ngay xuống đất.
Nhìn Giang Uyển Thư trên nền đất, Bạch Khởi liếc nhìn xung quanh, sau đó đỡ Giang Uyển Thư dậy, cõng cô lên lầu.
Kim giây đen nhỏ chạy trên đồng hồ của Bạch Khởi lại quay thêm một vòng, Nhậm Bình Sinh ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát sáng, cô lấy điện thoại, nhìn thấy chấm đỏ của máy định vị đã dừng lại, vị trí ở một khu dân cư bên ngòai thành phố, nơi đó cô cũng chưa từng đến, nhưng cô tra qua giá những ngôi nhà gần đó, là loại khá rẻ, xem nơi như vậy, là chỗ của những người tốt xấu lẫn lộn, tóm lại là nói không nên đến.
Điều duy nhất cô chắc chắn đó là Giang Uyển Thư bị kẻ khác đưa đi, chỉ là không biết hắn có mục đích gì.
Không ngờ đến đồ mà bản thân cô nhìn trúng lại bị kẻ khác cướp, cảm giác mới lạ này, đây là lần đầu cô trải qua cảm giác này.
"Này, đồ của cô chuẩn bị xong rồi."
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, người đến trực tiếp ngồi lên xe, đối phương mang theo một túi đồ đưa cho cô.
"Có thể thanh toán bằng Weixin không?"
"Không được, ta chỉ lấy tiền mặt."
"Ông phiền thật đấy." Nhậm Bình Sinh lầm bầm trong miệng, lấy trong túi ra một cọc giấy bạc đưa cho ông ta, "Nhưng mà không định giảm một chút à?"
"Sao chứ, ta cũng cần ăn cơm mà ~" Đối phương cười tít mắt châm điếu thuốc, lấy tiền từ trong tay Nhậm Bình Sinh, đầu lưỡi liếm qua ngón tay đếm lại tiền trước mặt Nhậm Bình Sinh, "Lần này mang theo ít đồ vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Lâu như vậy rồi tôi thực sự chưa thử qua cảm giác xảy ra chuyện."
Trong xe khói thuốc bay nghi ngút, Nhậm Bình Sinh không chút khách khí ném điếu thuốc trong miệng hắn đang hút dỡ, xuống vũng nước bên đường, 'Phụt' một tiếng, đầu thuốc tắt rồi.
"Cẩn thận chút tốt hơn, dù gì cô cũng là khách quen, ta đang chờ lần sau cô lại đến."
"Tôi đi đây."
Đối phương vừa đóng cửa xe lại, Nhậm Bình Sinh đạp chân ga phóng đi, người đàn ông mặc đồ kimono tóc dài cột nửa nheo mắt nhìn chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt, trên đầu cạo trọc của hắn ta có hình xăm "1998" lộ rõ.
Sau khi tỉnh dậy căn bản không phân biệt được là ngày hay đêm, hoặc có thể vì bị Nhậm Bình Sinh giam mãi trong nhà, nên cô cũng mất dần quan niệm về thời gian, lao tâm nhiều chuyện như vậy, thần kinh yếu đuối của cô bị tra tấn đến mức không thể nhận ra, ngay lúc cô ngất đi, cô vẫn nhớ được ai đã còng tay mình.
Một tay của cô bị còng với ống dẫn nước trong nhà tắm, dù đã tỉnh lại , những vẫn chóng mặt hoa mắt, sau gáy vừa tê vừa đau.
Người phụ nữ có vết sẹo đó, rõ ràng đã nói là bạn của Tôn Lão Đầu, vậy cớ sao lại làm như vậy, chẳng lẽ Tôn Lão Đầu đã sai cô ta làm này? Không thể nào, rõ ràng ông ấy đã nói chuyện rất vui vẻ ở trên mạng mà.
Cô nheo mắt lại , nhìn thấy có người đang đi về phía mình, cô khó khăn ngẩn đầu lên nhìn người đang đứng trước mặt, đối phương cầm theo một cốc nhựa, bên trong là nước lọc.
"Uống nước."
"Tại...tại sao lại làm như vậy?"
Cô nhìn đôi mặt lạnh lùng của Bạch Khởi, so với dáng vẻ nhiệt tình trước đây ở trường như hai người khác biệt.
"Tôi mới là người hỏi cô muốn làm cái gì!" Bạch Khởi hét lên với cô, bởi vì âm thanh quá lướn, Giang Uyển Thư bị dọa đến run người, "Sao cô lại thông đồng với tên sát nhân đó? Hai người đang hợp tác nhỉ? Sau đó giả dạng thành dáng vẻ của nạn nhân."
"Tôi, tôi không có...Cô hiểu lầm rồi...Tôi vốn không có hợp tác với ai cả....."
"Vậy cô nói cho tôi nghe, sao chương mới sửa trên mạng lại có tình tiết giống với cái chết của Nhiếp Giai Huyên, cô nói đi! Cô nói đi! Nó giống hệt như nội dung trong hồ sơ, tôi có xem qua chương trước đó cô viết, vốn không phải vậy!"
"Thì ra là vậy, vậy cô trực tiếp đưa tôi đến cục cảnh sát đi___" Giang Uyển Thư ngay lúc đó cảm thấy thật sự mệt mỏi, cũng không muốn giải thích gì nữa, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ngay từ đầu cô viết cuốn tiểu thuyết [Quý Ngài Pasek] này đã là có tội rồi, nếu như cô không viết tiểu thuyết, thì mọi chuyện sẽ khác chứ? "Sau đó để tòa án xét xử tôi."
"Ha, cô bây giờ chỉ là con mồi mà thôi."
"Ý, ý gì thế..."
"Cứ cho là cô không nói, thì tôi cũng biết, khoảng thời gian gần đây cô đi đâu, cô sống với tên sát nhân đó chắc tốt nhỉ? Hắn giam cô lại sao?" Bạch Khởi đứng dậy từ trên cao nhìn cô, "Cô hình như rất thích hắn."
Lời của Bạch Khởi làm Giang Uyển Thư nhớ đến gương mặt của Nhậm Bình Sinh, thích sao? Đây quả thật là câu chuyện buồn cười nhất hôm nay cô nghe được, Nhậm BÌnh Sinh nhốt cô trong nhà, sau đó còn đeo cho cô một cái vòng cô, biến cô trở thành thú cưng, sao cô có thể thích cô ta.
"Tôi với cô ấy không có quan hệ gì." Giang Uyển Thư cúi đầu nói.
"Vậy cô có nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu không?"
Giag Uyển Thư ngay lúc đó không biết nên nói gì, thực ra cô đến việc Nhậm Bình Sinh nhốt mình ở đâu cũng không biết, cô không biết khu đó gọi là gì, càng không biết tên đường cụ thể là gì, cô có thể nói gì với Bạch Khởi? Với lại trong thâm tâm, cô vẫn không muốn đem tất cả tội ác của Nhậm Bình Sinh tố cáo với cảnh sát.
"Nếu như tôi nói, cô sẽ thả tôi đi sao?" Giang Uyển Thư dò hỏi.
"Phải xem biểu hiện của cô."
Giang Uyển Thư bây giờ mới phát hiện thì ra cô thoát khỏi cái vực thẳm khủng khiếp của Nhậm Bình Sinh, thì lại rơi vào một địa ngục khác. Nhưng cách cô nhìn nhận Bạch Khởi và Nhậm Bình Sinh hoàn toàn khác, Nhậm Bình Sinh vì để đạt được mục đích cải trang bản thân dưới lớp da, từng bước từng bước đưa con một tiến vào, nhưng Bạch Khởi thì không, cô ta rất thẳng thắn, nếu như lúc nãy ở trường đã cô cảnh giác đề phòng một chút, thì bây giờ cũng rơi vào tình cảnh thế này.
Cô chỉ nghĩ đến việc trốn thoát khỏi cuộc sống bị giam cầm kia mà thôi.
"Tôn Lão Đầu ở đâu? Không phải cô nói ông ấy đang đợi tôi sao."
"Tôn Lão Đầu? Hahaha, chẳng lẽ cô vẫn chưa phát hiện?" Bạch Khởi đột nhiên bậc cười nói.
"Phát hiện cái gì?"
"Tôi chính là 'Tôn Lão Đầu' mà cô hay nhắc đến. À, từ đầu đến cuối đều là tôi nhắn tin với cô."
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Danh sách chương