"Nhưng mà như thế này em không thể đánh máy?" Giang Uyển Thư nhìn màn hình máy tính mở ra trước mắt, tay cô vẫn bị khóa trên tay vịn của ghế, hoàn toàn không thể chạm đến bàn phím, "Hay là cô giúp em mở......còng tay đi? Cô yên tâm, em sẽ không chạy mất đâu."

Nhậm Bình Sinh nhìn cô một cái, vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, cô ta cũng đã mở còng tay cho Giang Uyển Thư, Giang Uyển Thư vặn cổ tay một cái, bên trên xuất hiện một vòng vết máu, còn có màu tím bầm.

"Mặc dù với bộ dạng của em như thế này có chạy cũng không thoát, nhưng tôi vẫn không tin em thành thật như vậy."

Nhậm Bình Sinh vừa nói vừa ngồi xổm xuống, sau đó ước lượng chân của Giang Uyển Thư, Giang Uyển Thư thuộc dạng người hơi béo, còng tay thì tương đối nhỏ, cô ta vốn định dùng còng tay khóa chân của Giang Uyển Thư lại nhưng cuối cùng không thể.

"Cứ như vậy đi, dù gì chân của em đang bị thương, quả thật có chạy cũng không xa được...."

Giang Uyển Thư cười nói, nhưng Nhậm Bình Sinh căn bản không thèm để tâm tới, cô ta mở ngăn kéo lấy ra một đoạn dây thừng, sau đó trói chân cô, rồi dùng dây thừng cột hai tay Giang Uyển Thư lại, chỉ đế cho hai tay Giang Uyển Thư đặt lên bàn phím gõ chữ.

Người phụ nữ này lúc nào cũng để dây thừng trong nhà ư...... Giang Uyển Thư nuốt nước bọt, suy nghĩ một hồi.

"Được rồi, trước tiên em cứ đánh máy như vầy đi, tôi bây giờ phải ra ngoài, sau khi quay về tôi muốn em ít nhất phải viết được một nửa."

"Cô, cô muốn đi đâu?"

"Đi mua còng chân cho em~"

Giang Uyển Thư không dám tin Nhậm Bình Sinh nói ra câu này không chút kiêng dè, hoàn toàn không có một chút áy náy với hành động của mình.

"Cạch!"

Theo âm thanh của cánh cửa bị đóng, Nhậm Bình Sinh cũng đi ra ngoài sau khi trói cô qua loa, Giang Uyển Thư nhìn trang Words trống không, một chữ cũng không muốn viết, trong đầu cô bây giờ hiện lên một ý niệm là chạy khỏi nơi này.

Bất luận nhà Nhậm Bình Sinh có kín như thế nào, chắc chắn cũng sẽ có cách ra ngoài, hoặc là cô có thể cầu cứu hàng xóm xung quanh.

Cô nhìn sợi dây thừng đang trói mình, thực ra dây thừng đang trói cô rất dễ tháo, cô giơ tay lên, sau đó cúi đầu, phối hợp cử động của tay, dùng răng tháo dây thừng ra, tay trái được cởi trói, một khi tay trái mở được, thì nút thắt trên tay phải không phải là vấn đề gì.

Sau khi nút thắt trên hai cánh tay được mở, cô cúi xuống tháo đây thừng trói ở chân, nhưng nói đến cũng lạ, nút thắt trên chân cô không biết làm sao, bất luận cô kéo sợi dây thừng như thế nào, nút thắt vẫn không có dấu hiệu nới lỏng, mà còn càng chặt hơn.

"Đáng sợ......"

Cô thử mấy lần vẫn không tháo được, ngược lại bị dây thừng siết đến khó chịu, với lại vết thương trên chân cô vẫn chưa khỏi, tình hình càng trở nên tệ hơn.

Còn không nhanh bỏ trốn, cô ta sắp quay lại rồi!

Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng, cô lo lắng mồ hôi đầm đìa, nếu bị Nhậm Bình Sinh phát hiện cô muốn chạy trốn, thì sẽ đối xử với cô như thế nào? Cô đoán chỉ có thể là chết mà thôi.

Thời gian sắp hết rồi!

Bây giờ tháo không được dây thừng ở chân đành bỏ thôi, dựa vào bàn đứng thẳng dậy, nhưng lúc cô vừa đứng dậy, xém chút nữa thì bị ngã xuống đất, cảm giác đau từ mắt cá chân bị trẹo của cô truyền đến tận tim, nhăn mặt cắn răng ngăn không cho bản thân khóc.

"...Đau quá...."

Chân của cô bị trói, đi lại rất khó khăn, cô dùng lưng dựa vào tường, mỗi lần đi từng bước, hao phí của cô không ít sức lực, cộng thêm vết thương ở chân rất đau, vẫn chưa đến cửa phòng ngủ, cô đau đến sắp khóc rồi.

"Huhuhu......"

Giang Uyển Thư tự nhận mình không phải là loại người yếu đuối, nhưng gần đây phát sinh ra những chuyện như vậy, cô không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô vừa khóc vừa từ phòng ngủ xoay người hướng về phía nhà bếp, cô phải tìm thấy dao hoặc kéo để cắt đứt dây thừng đang trói ở chân.

Lúc cô từ từ di chuyển vào nhà bếp tìm đồ sắt nhọn, tìm khắp cả phòng đều không phát hiện ra dao cắt ray hay dao cắt hoa quả nào.

Làm sao có thể??? Cô nhìn xung quanh, thật sự không tìm thấy dao, lục tung từng ngăn tủ một, ngoài máy đánh trứng còn có một cây khuấy vô dụng ra thì cái gì cũng không có.

Vậy Nhậm Bình Sinh làm sao cắt được cà rốt, cả cải xanh nữa? Làm sao nấu cơm? Cái phòng lớn như vậy mà không có lấy một con dao ư?

Giang Uyển Thư tức giận đập vào máy đánh trứng, chẳng lẽ cả đời bị Nhậm Bình Sinh nhốt trong căn nhà này, bất luận như thế nào cũng không thể thoát sao? Suy nghĩ này gây áp lực càng lúc càng lớn trong lòng Giang Uyển Thư, còn có gì tuyệt vọng hơn phải sống cùng với một kẻ điên như Nhậm Bình Sinh trong một căn phòng.

Thời gian từng chút một trôi qua, Giang Uyển Thư vẫn chưa nghĩ được cách gì để thoát khỏi nơi này, lúc nãy cô có liếc ra phía cửa sổ, cửa sổ đã bị khóa, bất luận cầu cứu thế nào, giọng của cô cũng bị tấm kính dày đó chặn lại.

Hiện tại không có cách gì cô chỉ có thể xoay người xuống lầu một, cô mong Nhậm Bình Sinh đừng có khóa cửa chính.

Nhưng muốn xuống lầu một phải đi qua một cầu thang rất dài, lần trước bị ngã cũng từ cái cầu thang này mà ra, cô có chút ám ảnh với nó.

Làm sao để xuống mới là một vấn đề.

Cô dùng tay vịn cầu thang, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó đi xuống bậc thang.

"Aaaaa!"

Lúc chân vừa chạm đất, cơn đau làm cô hét lên một tiếng, hai chân đau đến mức mềm nhũn, cô bắt đầu hối hận tại sao phải chạy trốn, chỉ cần cô ngồi trước laptop ngoan ngoãn gõ chữ đợi Nhậm Bình Sinh quay về, đưa cho đối phương đoạn đã sửa là được rồi, nói không chừng Nhậm Bình Sinh sẽ vui vẻ đại phát từ bi không truy cứu chuyện cô viết Pasek chết.

Giang Uyển Thư phát hiện hiện tại cô đã nghĩ đến việc đầu hàng Nhậm Bình Sinh, hiện thực đáng sợ này, cô thế mà lại có tâm thái như vậy với một kẻ giết người kinh hoàng.

Nhân lúc Nhậm Bình Sinh chưa quay lại nhất định phải trốn thoát ra ngoài!

Cô đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh, từng bước một, vết thương ở chân cô nặng thêm mấy phần, cô sợ khi mình xuống hết mười mấy bậc thang này, chân cô chắc cũng tàn mất.

"Chỉ còn mấy bậc nữa thôi....."

Sắp đến mặt đất rồi, cô nhìn thấy cửa chính vẫn chưa bị khóa, chắc là Nhậm Bình Sinh chỉ tùy ý khép cửa lại, chỉ cần mở nhẹ chốt cửa là cô có thể trốn ra ngoài.

"Một hai ba ___"

Lúc Giang Uyển Thư đếm đến bậc thang thứ ba, tay cô bị trượt, cả người cô không ổn định, cô quay mặt về phía trước hướng mặt đất, nhưng lúc ngã xuống, cô co chân lại, nên mắt cá không bị thương lần nữa, chỉ là mặt với bụng cô hướng xuống mặt đất lạnh ngắt.

Cô nằm dưới đất như một con sâu đang bò, miệng cũng đã rướm máu, nhưng cô vẫn không từ bỏ dùng tay chống xuống đất bò dậy.

Cô phải trốn ra ngoài! Cô phải trốn ra ngoài! Cô phải trốn ra ngoài!

Khoảng cách với cửa chỉ còn một chút, lúc cô đưa ray định chạm vào cánh cửa sắt, đột nhiên một tiếng "cạch" , tim cô như bị một bàn tay lạnh ngắt bóp thắt lại.

Đầu tiên cô nhìn thấy được một tia sáng chói mắt, sau đó trước mắt nhìn thấy một thân cao gầy mang đôi giày cao gót màu đen, cô ngây người nhìn chằm chằm hai chân, ngước mắt lên nhìn.

"Tôi biết em sẽ không ngoan ngoãn đợi tôi quay về mà "

Gương mặt vô hại của Nhậm Bình Sinh lúc này còn đáng sợ hơn những con quái vật trong phim kinh dị.

Cô sẽ chết!

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện