Tùng Vũ đã sớm nhận định Nam Liệt là một đồ ngốc.
Rất nhiều lúc cô sẽ cảm thấy may mà cậu ngốc nghếch nên cô mới nhiều lần thực hiện được kế hoạch, chẳng qua có những khoảnh khắc cô cũng rơi nước mắt vì đồ ngốc này.
Ví dụ như lần đó cậu không màng tính mạng cứu Nam Tuyết ở bể bơi.
Nam Liệt đề nghị học bơi chỉ là một cái cớ để Tùng Vũ có thể tự do ra vào bể bơi trên sân thượng, sau đó Nam Tích Dân hỏi ý kiến của bác sĩ và chuyên gia trị liệu phục hồi chức năng, thật sự mời huấn luyện viên cá nhân đến nhà, Nam Liệt cũng rất nghiêm túc học bơi.
Về mặt lý thuyết mà nói, cơ thể cậu không thích hợp để học bơi lội, nhưng dù sao mục đích của cậu cũng không phải là trở thành vận động viên bơi lội khuyết tật chuyên nghiệp, hơn nữa trái tim của cậu cũng không được khoẻ, cho dù chỉ học chút kỹ thuật đạp nước hay là nằm trên ván cũng chỉ vụng về bơi được một đoạn ngắn.
Tùng Vũ nhớ rõ một ngày nghỉ hè năm cậu lên cấp hai, thời tiết rất oi bức, Nam Tuyết thật sự rất muốn được bơi, hiếm khi không chờ Nam Liệt và Tùng Vũ rời đi đã xuống nước. Mới đầu mỗi người bơi một chỗ, nhưng không lâu sau con bé đột nhiên kêu lên một tiếng, ngã phịch một cái sau đó chìm xuống.
Tùng Vũ cách nó khá xa, trùng hợp Nam Liệt gần hơn một chút, con bé vừa kêu lên cậu đã cảnh giác chú ý tới, lập tức ôm ván đạp nước bơi đến. Động tác của cậu lung tung rối loạn nhưng cuối cùng cũng bơi được đến chỗ Nam Tuyết đuối nước.
Tùng Vũ thấy một bàn tay cậu đã thả ra khỏi tấm ván mò xuống nước vớt người, cô cũng nóng nảy vội vàng bơi qua.
"Nam Tuyết, mau nắm lấy ván nổi!" Cô mơ hồ nghe thấy Nam Liệt nói với Nam Tuyết.
Nam Tuyết một bên chật vật dùng tay bắt lấy tấm ván, một bên ầm ừ nói: "Chân bị chuột rút."
Tấm ván không lớn, Nam Liệt không giữ vững được nên bị chìm xuống.
"A Liệt!" Tùng Vũ kêu lên, cũng may cô chỉ còn cách Nam Liệt một bước, cô lập tức lặn xuống kéo Nam Liệt lên khỏi mặt nước, đặt tay cậu lên tấm ván nổi.
"Nam Liệt! Anh đừng chết! Anh đừng chết... Hu hu, anh làm tôi sợ muốn chết!" Người khóc chính là Nam Tuyết.
"Em đừng ầm ĩ nữa, đi lên rồi nói." Tùng Vũ vốn đã tâm phiền ý loạn, nghe thấy Nam Tuyết khóc sướt mướt chỉ cảm thấy càng mất kiên nhẫn.
"Tôi, chân tôi bị chuột rút..." Nam Tuyết sụt sịt nói.
"Giang Tùng Vũ, chị đưa Nam Tuyết lên bờ trước đi, tôi bám vào ván nổi không sao đâu." Nam Liệt sặc nước thở hổn hển nói.
Tùng Vũ đành phải đưa Nam Tuyết lên bờ trước, quay đầu lại nhìn Nam Liệt thấy cậu đang bám ván nổi thong thả bơi vào bờ. Thấy cậu không có việc gì cô mới nhẹ nhàng thở ra.
"Nam Tuyết, em thế nào rồi?" Nam Liệt đi đến trước mặt Nam Tuyết, thoạt nhìn chân tay có chút luống cuống.
"Chân đau." Cõ lẽ bị chuột rút rất nghiêm trọng, Nam Tuyết đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nếu em không ngại anh chạm vào người thì để anh ấn cho em..." Trong giọng nói của Nam Liệt rõ ràng có chút do dự, "Nếu em không đồng ý... vậy quên đi..."
"Tôi đi gọi người tới giúp." Tùng Vũ không thể nhìn nổi bộ dáng gần như hèn mọn này của cậu, lắc lắc mái tóc ướt đẫm đứng dậy chạy vào trong nhà.
Lúc Tùng Vũ quay lại, Nam Liệt đang dùng khuỷu tay ấn bắp chân Nam Tuyết, thấy có người tới lập tức dừng lại.
Sau chuyện này thái độ của Nam Tuyết đối với Nam Liệt dường như đã hoà hoãn hơn. Con bé không còn há miệng gọi cậu là "đồ tàn tật", ngậm miệng là "quái vật" nữa, mặc dù không gọi "anh trai" nhưng ít nhất cũng có thể bình tĩnh gọi tên của cậu. Bình thường bọn họ ít có cơ hội gặp nhau, lúc ở cạnh nhau cũng không nói chuyện nhiều, nhưng thỉnh thoảng gặp nhau ngày lễ tết con bé cũng không còn cố tình khiêu khích tranh giành nữa, đối với Tùng Vũ cũng khách khí hơn.
Nhưng Tùng Vũ vẫn không thích con bé. Thay vì nói cô bướng bỉnh luôn nhớ kỹ việc Nam Tuyết tuỳ hứng, không bằng nói cô chán ghét Nam Tuyết vì trái tim của Nam Liệt quá mềm yếu.
Cô từng hỏi cậu: Tại sao biết rõ cơ thể của mình như vậy mà còn muốn cứu Nam Tuyết? Nếu cậu trượt khỏi ván nổi mà chết đuối thì phải làm sao? Nam Liệt nói: "Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu bây giờ chị muốn tôi nghĩ lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Tôi không thích Nam Tuyết, Nam Tuyết lại càng không thích tôi, nhưng con bé là đứa con khoẻ mạnh duy nhất của nhà tôi, mười mấy năm qua ba tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi tôi rồi, ông ấy không thể chấp nhận mất đi Nam Tuyết nữa."
Lúc ấy Tùng Vũ tức giận đỏ mắt nói: "Vậy cậu mặc kệ tôi không thể mất đi cậu sao? Đối với tôi một trăm Nam Tuyết cũng không bằng một đầu ngón tay của cậu đâu!"
Cô thở hổn hển cầm tay cậu lên nắm lấy ngón út tay phải của cậu, ánh mắt dừng trên ngón tay cong queo ốm yếu của cậu, trong lòng không khỏi chua xót: Nam Liệt! Nam Liệt! Cậu có muốn xem ông trời đối xử với cậu như thế nào không? Cậu quan tâm nhiều chuyện không liên quan đến mình như vậy làm gì? Mặc dù những người đó là người thân ruột thịt của cậu nhưng không ai có thể thực sự chia sẻ nỗi đau thể xác và tinh thần của cậu! Lúc cậu ở một mình dưới tầng hầm, người khác ở trên diễn hình ảnh gia đình vui vẻ, nếu cậu chết bọn họ sẽ khổ sở vì cậu bao lâu?
Một đứa trẻ tàn tật, mẹ ruột đã qua đời, tự yêu thương bản thân mình còn không kịp, vì cái gì ông trời lại cố tình ban cho cậu một trái tim biết nghĩ đến người khác? Tùng Vũ cảm thấy điều này quá nực cười và bất công!
"Giang Tùng Vũ, thật ra Nam Tuyết cũng không hư đến thế đâu. Chị xem, con bé còn cho phép tôi chạm vào nó." Nam Liệt mỉm cười với Tùng Vũ, ý cười thản nhiên chua xót, "Con bé chỉ là quá nhỏ, hơn nữa cũng không cùng mẹ với tôi, luôn cảm thấy tôi sẽ tranh giành tình yêu thương của ba và mọi thứ trong nhà. Nó không biết thật ra mấy năm nữa tôi sẽ chết..."
Tùng Vũ nắm chặt tay cậu, cũng không biết là sợ hãi hay tức giận, khi nói chuyện giọng cô run lên: "Cậu không được chết! Dù có chết cũng phải chiến đấu vì chính mình chứ? Dựa vào cái gì để cho người khác được lợi? Ai sẽ biết ơn cậu? Người ta sẽ chỉ cười nhạo cậu là đồ ngốc thôi!"
Nam Liệt nói: "Giang Tùng Vũ, thật ra tôi cũng rất xấu, nếu cơ thể của tôi không như vậy có lẽ tôi cũng sẽ muốn tranh giành với con bé. Nhưng nếu một người biết mình sắp chết, hơn nữa đối với hắn tồn tại thực sự quá vất vả, hắn sẽ không muốn tranh với người khác nữa, không có ý nghĩa."
Vốn dĩ Tùng Vũ hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, bệnh của Nam Liệt có thể khỏi hẳn. Cho dù không thể chữa khỏi cô cũng hy vọng cậu có thể sống lâu hơn một chút.
Nhưng nếu phải gả cho cậu thì lại là chuyện khác.
Tùng Vũ nhìn cậu mặc quần bơi nằm trên chiếc phao giữa làn nước xanh biếc, trong lòng không khỏi có một tia ghét bỏ.
Cô cũng là một sinh viên nghệ thuật, hàng ngày đều tiếp xúc với những thứ đẹp đẽ. So với người bình thường, khả năng đánh giá và thưởng thức xấu đẹp của cô càng cao hơn.
Cô cũng không còn là trẻ con nữa mà là một người phụ nữ trưởng thành. Cô đã nếm trải qua tư vị của một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh tràn đầy sức sống, đối mặt với chàng trai tay chân biến dạng như Nam Liệt thật sự rất khó khiến người ta sinh ra dục vọng.
Nam Liệt không có bả vai rộng lớn, khớp xương lại xoay vào trong.
Nam Liệt không có cánh tay thon dài vạm vỡ, khớp xương khuỷu tay và cổ tay đều cứng đờ mất tự nhiên, cổ tay càng cong hơn.
Ngón tay cậu vĩnh viên không thể duỗi thẳng cũng không thể nắm chặt.
Đầu gối cậu cũng bị gập lại rõ ràng, hai bàn chân đều bị hướng vào trong như vó ngựa.
Có thể nói ngoại trừ gương mặt kia ra cả người cậu chẳng có gì đáng nhìn.
Lúc mặc lên người bộ áo tắm trắng tinh nhưng táo bạo cô đã đứng trước gương rất lâu, nghĩ đến độ tuổi và dung mạo của mình như vậy mà lại phải "khuất phục" ở bên cạnh Nam Liệt, cô không khỏi cảm thấy tiếc cho bản thân mình.
Nếu một ngày nào đó thật sự gả cho một người bệnh tàn tật, loại chuyện này chỉ có thể gọi là "kế hoạch thành công" chứ không phải là "được như ý nguyện."
Lúc xuất hiện ở bể bơi, cô đã lấy lại tinh thần.
Dưới ánh nắng rực rỡ, cô biết làn da và mái tóc của mình đang sáng lên.
Cô cố ý không đội mũ bơi, mái tóc dài hơi xoăn buông xoã rối tung.
Nam Liệt nhìn cô, ánh mắt đình trệ.
Cô cong môi cười, chậm rãi bơi về phía cậu.
"Chào!" Cô vịn nhẹ lên phao của cậu, thò đầu ra khỏi mặt nước, trên mi còn có giọt nước đọng lại, làm đôi mắt của cô càng trở nên sáng hơn.
Cậu nhìn sang chỗ khác.
Cô đặt bàn tay ướt đẫm lên hàm dưới của cậu, sau đó từ từ kéo mặt cậu quay về phía cô.
"Có muốn bơi cùng nhau một lúc không?" Đôi mắt cô quyến rũ như tơ.
"Tôi nói rồi, tôi không thể bơi nữa." Cậu hơi cụp mắt xuống như đang muốn né tránh điều gì, rồi đột nhiên lại giống như nhận ra điều gì không ổn vội vàng nhấc lông mi lên.
Khuôn mặt cậu ở trong lòng bàn tay ẩm ướt của cô nóng bừng lên, Tùng Vũ vừa cúi đầu xuống đã nhận ra vừa rồi trong lúc lơ đãng cậu đã nhìn thấy bộ phận nào đó của cô.
Tàn phế thì tàn phế, tóm lại vẫn là một chàng trai trẻ.
Cô không tin mình không thể hạ gục được cậu.
"Vậy cậu xem tôi bơi đi." Cô buông lỏng tay, bơi qua lại hai lần cạnh phao bơi của cậu. Đầu tiên là bơi tự do, sau đó là bơi ngửa, không nhanh không chậm, tư thái ưu nhã.
"A Liệt, cậu xuống chơi với tôi một lát đi, không bơi cũng không sao, chỉ cần ngâm mình trong nước trải nghiệm chút thôi. Nếu không một mình tôi sẽ chán lắm!" Cô chớp mắt đầy chờ mong và động viên nhìn cậu.
Nam Liệt nói: "Tôi xuống nước chị lại thêm gánh nặng, phân tâm chơi sẽ không vui."
Tùng Vũ làm bộ tức giận đập xuống nước tạo nên một lớp sóng rồi thở hồng hộc bơi đi. Sau đó cô giả vờ chân bị chuột rút, hô một tiếng "cứu mạng".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Anh Cũng Có Ngày Này 2. Ngây Ngô 3. Cành Đào Sum Suê 4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi =====================================
Nam Liệt quả nhiên bị lừa, không chút do dự nhảy xuống khỏi phao bơi.
Mặc dù khả năng đạp nước của cậu vẫn còn nhưng tay chân so với năm đó phản ứng càng kém hơn.
Tùng Vũ thấy cậu sắp chết đuối không nhẫn tâm diễn kịch nữa vội vàng bơi qua.
"A Liệt!" Cô kéo cậu lên khỏi mặt nước, lại gắt gao ôm chặt lấy eo cậu, "Thử xem, ôm tôi, cố gắng tự mình đạp nước!"
Bàn tay cậu từ từ ôm lấy cô. Thành thật mà nói, khớp xương của cậu khác với người bình thường, cô bị cộm đến không thoải mái. Nhưng cuối cùng trái tim cô cũng dần bình tĩnh lại, cô không muốn hại cậu bỏ mạng vì trò đùa của mình.
"Chị giả vờ đúng không?" Vẻ mặt của cậu dường như phản ứng lại.
"Tôi muốn nhìn xem cậu có thể cố gắng đến quên mình tới cứu tôi giống như cứu Nam Tuyết không."
"Điều chị nên suy xét là tôi còn có năng lực cứu chị hay không!" Ngữ khí của cậu vừa dồn dập vừa đau đón, "Tùng Vũ, chị thấy rõ rồi đấy, thể trạng của tôi còn tệ hơn cả lúc mới học bơi! Nói đúng hơn là tệ hơn bao giờ hết! Hơn nữa về sau tình huống cũng sẽ càng ngày càng xấu hơn! Đây không phải vấn đề tôi có sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để cứu chị hay không, mà là dù tôi nguyện ý vì chị lập tức chết đi cũng không giải quyết được vấn đề gì!"
Tùng Vũ cảm giác như có ai đó đột nhiên ném mạnh một hòn đá vào trong lòng mình, nó không thể tạo ra sóng to giớ lớn nhưng cũng đủ khuấy động một gợn sóng, cô rùng mình, một cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy cô.
Những năm gần đây cô sinh ra một cái "tật xấu", thời điểm càng mềm yếu cô lại thường nói chuyện càng tàn nhẫn: "Được thôi, vậy xin cậu ngay lập tức hãy chết đi!"
Nam Liệt dường như bị những lời nói gay gắt đột ngột của cô làm cho choáng váng. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị cô ôm lấy má rồi cắn lên môi.
Cô không hôn cậu mà cắn thật mạnh lên môi cậu.
Hung hăng cắn cho đến khi chảy máu.
Rất nhiều lúc cô sẽ cảm thấy may mà cậu ngốc nghếch nên cô mới nhiều lần thực hiện được kế hoạch, chẳng qua có những khoảnh khắc cô cũng rơi nước mắt vì đồ ngốc này.
Ví dụ như lần đó cậu không màng tính mạng cứu Nam Tuyết ở bể bơi.
Nam Liệt đề nghị học bơi chỉ là một cái cớ để Tùng Vũ có thể tự do ra vào bể bơi trên sân thượng, sau đó Nam Tích Dân hỏi ý kiến của bác sĩ và chuyên gia trị liệu phục hồi chức năng, thật sự mời huấn luyện viên cá nhân đến nhà, Nam Liệt cũng rất nghiêm túc học bơi.
Về mặt lý thuyết mà nói, cơ thể cậu không thích hợp để học bơi lội, nhưng dù sao mục đích của cậu cũng không phải là trở thành vận động viên bơi lội khuyết tật chuyên nghiệp, hơn nữa trái tim của cậu cũng không được khoẻ, cho dù chỉ học chút kỹ thuật đạp nước hay là nằm trên ván cũng chỉ vụng về bơi được một đoạn ngắn.
Tùng Vũ nhớ rõ một ngày nghỉ hè năm cậu lên cấp hai, thời tiết rất oi bức, Nam Tuyết thật sự rất muốn được bơi, hiếm khi không chờ Nam Liệt và Tùng Vũ rời đi đã xuống nước. Mới đầu mỗi người bơi một chỗ, nhưng không lâu sau con bé đột nhiên kêu lên một tiếng, ngã phịch một cái sau đó chìm xuống.
Tùng Vũ cách nó khá xa, trùng hợp Nam Liệt gần hơn một chút, con bé vừa kêu lên cậu đã cảnh giác chú ý tới, lập tức ôm ván đạp nước bơi đến. Động tác của cậu lung tung rối loạn nhưng cuối cùng cũng bơi được đến chỗ Nam Tuyết đuối nước.
Tùng Vũ thấy một bàn tay cậu đã thả ra khỏi tấm ván mò xuống nước vớt người, cô cũng nóng nảy vội vàng bơi qua.
"Nam Tuyết, mau nắm lấy ván nổi!" Cô mơ hồ nghe thấy Nam Liệt nói với Nam Tuyết.
Nam Tuyết một bên chật vật dùng tay bắt lấy tấm ván, một bên ầm ừ nói: "Chân bị chuột rút."
Tấm ván không lớn, Nam Liệt không giữ vững được nên bị chìm xuống.
"A Liệt!" Tùng Vũ kêu lên, cũng may cô chỉ còn cách Nam Liệt một bước, cô lập tức lặn xuống kéo Nam Liệt lên khỏi mặt nước, đặt tay cậu lên tấm ván nổi.
"Nam Liệt! Anh đừng chết! Anh đừng chết... Hu hu, anh làm tôi sợ muốn chết!" Người khóc chính là Nam Tuyết.
"Em đừng ầm ĩ nữa, đi lên rồi nói." Tùng Vũ vốn đã tâm phiền ý loạn, nghe thấy Nam Tuyết khóc sướt mướt chỉ cảm thấy càng mất kiên nhẫn.
"Tôi, chân tôi bị chuột rút..." Nam Tuyết sụt sịt nói.
"Giang Tùng Vũ, chị đưa Nam Tuyết lên bờ trước đi, tôi bám vào ván nổi không sao đâu." Nam Liệt sặc nước thở hổn hển nói.
Tùng Vũ đành phải đưa Nam Tuyết lên bờ trước, quay đầu lại nhìn Nam Liệt thấy cậu đang bám ván nổi thong thả bơi vào bờ. Thấy cậu không có việc gì cô mới nhẹ nhàng thở ra.
"Nam Tuyết, em thế nào rồi?" Nam Liệt đi đến trước mặt Nam Tuyết, thoạt nhìn chân tay có chút luống cuống.
"Chân đau." Cõ lẽ bị chuột rút rất nghiêm trọng, Nam Tuyết đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nếu em không ngại anh chạm vào người thì để anh ấn cho em..." Trong giọng nói của Nam Liệt rõ ràng có chút do dự, "Nếu em không đồng ý... vậy quên đi..."
"Tôi đi gọi người tới giúp." Tùng Vũ không thể nhìn nổi bộ dáng gần như hèn mọn này của cậu, lắc lắc mái tóc ướt đẫm đứng dậy chạy vào trong nhà.
Lúc Tùng Vũ quay lại, Nam Liệt đang dùng khuỷu tay ấn bắp chân Nam Tuyết, thấy có người tới lập tức dừng lại.
Sau chuyện này thái độ của Nam Tuyết đối với Nam Liệt dường như đã hoà hoãn hơn. Con bé không còn há miệng gọi cậu là "đồ tàn tật", ngậm miệng là "quái vật" nữa, mặc dù không gọi "anh trai" nhưng ít nhất cũng có thể bình tĩnh gọi tên của cậu. Bình thường bọn họ ít có cơ hội gặp nhau, lúc ở cạnh nhau cũng không nói chuyện nhiều, nhưng thỉnh thoảng gặp nhau ngày lễ tết con bé cũng không còn cố tình khiêu khích tranh giành nữa, đối với Tùng Vũ cũng khách khí hơn.
Nhưng Tùng Vũ vẫn không thích con bé. Thay vì nói cô bướng bỉnh luôn nhớ kỹ việc Nam Tuyết tuỳ hứng, không bằng nói cô chán ghét Nam Tuyết vì trái tim của Nam Liệt quá mềm yếu.
Cô từng hỏi cậu: Tại sao biết rõ cơ thể của mình như vậy mà còn muốn cứu Nam Tuyết? Nếu cậu trượt khỏi ván nổi mà chết đuối thì phải làm sao? Nam Liệt nói: "Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu bây giờ chị muốn tôi nghĩ lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Tôi không thích Nam Tuyết, Nam Tuyết lại càng không thích tôi, nhưng con bé là đứa con khoẻ mạnh duy nhất của nhà tôi, mười mấy năm qua ba tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi tôi rồi, ông ấy không thể chấp nhận mất đi Nam Tuyết nữa."
Lúc ấy Tùng Vũ tức giận đỏ mắt nói: "Vậy cậu mặc kệ tôi không thể mất đi cậu sao? Đối với tôi một trăm Nam Tuyết cũng không bằng một đầu ngón tay của cậu đâu!"
Cô thở hổn hển cầm tay cậu lên nắm lấy ngón út tay phải của cậu, ánh mắt dừng trên ngón tay cong queo ốm yếu của cậu, trong lòng không khỏi chua xót: Nam Liệt! Nam Liệt! Cậu có muốn xem ông trời đối xử với cậu như thế nào không? Cậu quan tâm nhiều chuyện không liên quan đến mình như vậy làm gì? Mặc dù những người đó là người thân ruột thịt của cậu nhưng không ai có thể thực sự chia sẻ nỗi đau thể xác và tinh thần của cậu! Lúc cậu ở một mình dưới tầng hầm, người khác ở trên diễn hình ảnh gia đình vui vẻ, nếu cậu chết bọn họ sẽ khổ sở vì cậu bao lâu?
Một đứa trẻ tàn tật, mẹ ruột đã qua đời, tự yêu thương bản thân mình còn không kịp, vì cái gì ông trời lại cố tình ban cho cậu một trái tim biết nghĩ đến người khác? Tùng Vũ cảm thấy điều này quá nực cười và bất công!
"Giang Tùng Vũ, thật ra Nam Tuyết cũng không hư đến thế đâu. Chị xem, con bé còn cho phép tôi chạm vào nó." Nam Liệt mỉm cười với Tùng Vũ, ý cười thản nhiên chua xót, "Con bé chỉ là quá nhỏ, hơn nữa cũng không cùng mẹ với tôi, luôn cảm thấy tôi sẽ tranh giành tình yêu thương của ba và mọi thứ trong nhà. Nó không biết thật ra mấy năm nữa tôi sẽ chết..."
Tùng Vũ nắm chặt tay cậu, cũng không biết là sợ hãi hay tức giận, khi nói chuyện giọng cô run lên: "Cậu không được chết! Dù có chết cũng phải chiến đấu vì chính mình chứ? Dựa vào cái gì để cho người khác được lợi? Ai sẽ biết ơn cậu? Người ta sẽ chỉ cười nhạo cậu là đồ ngốc thôi!"
Nam Liệt nói: "Giang Tùng Vũ, thật ra tôi cũng rất xấu, nếu cơ thể của tôi không như vậy có lẽ tôi cũng sẽ muốn tranh giành với con bé. Nhưng nếu một người biết mình sắp chết, hơn nữa đối với hắn tồn tại thực sự quá vất vả, hắn sẽ không muốn tranh với người khác nữa, không có ý nghĩa."
Vốn dĩ Tùng Vũ hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, bệnh của Nam Liệt có thể khỏi hẳn. Cho dù không thể chữa khỏi cô cũng hy vọng cậu có thể sống lâu hơn một chút.
Nhưng nếu phải gả cho cậu thì lại là chuyện khác.
Tùng Vũ nhìn cậu mặc quần bơi nằm trên chiếc phao giữa làn nước xanh biếc, trong lòng không khỏi có một tia ghét bỏ.
Cô cũng là một sinh viên nghệ thuật, hàng ngày đều tiếp xúc với những thứ đẹp đẽ. So với người bình thường, khả năng đánh giá và thưởng thức xấu đẹp của cô càng cao hơn.
Cô cũng không còn là trẻ con nữa mà là một người phụ nữ trưởng thành. Cô đã nếm trải qua tư vị của một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh tràn đầy sức sống, đối mặt với chàng trai tay chân biến dạng như Nam Liệt thật sự rất khó khiến người ta sinh ra dục vọng.
Nam Liệt không có bả vai rộng lớn, khớp xương lại xoay vào trong.
Nam Liệt không có cánh tay thon dài vạm vỡ, khớp xương khuỷu tay và cổ tay đều cứng đờ mất tự nhiên, cổ tay càng cong hơn.
Ngón tay cậu vĩnh viên không thể duỗi thẳng cũng không thể nắm chặt.
Đầu gối cậu cũng bị gập lại rõ ràng, hai bàn chân đều bị hướng vào trong như vó ngựa.
Có thể nói ngoại trừ gương mặt kia ra cả người cậu chẳng có gì đáng nhìn.
Lúc mặc lên người bộ áo tắm trắng tinh nhưng táo bạo cô đã đứng trước gương rất lâu, nghĩ đến độ tuổi và dung mạo của mình như vậy mà lại phải "khuất phục" ở bên cạnh Nam Liệt, cô không khỏi cảm thấy tiếc cho bản thân mình.
Nếu một ngày nào đó thật sự gả cho một người bệnh tàn tật, loại chuyện này chỉ có thể gọi là "kế hoạch thành công" chứ không phải là "được như ý nguyện."
Lúc xuất hiện ở bể bơi, cô đã lấy lại tinh thần.
Dưới ánh nắng rực rỡ, cô biết làn da và mái tóc của mình đang sáng lên.
Cô cố ý không đội mũ bơi, mái tóc dài hơi xoăn buông xoã rối tung.
Nam Liệt nhìn cô, ánh mắt đình trệ.
Cô cong môi cười, chậm rãi bơi về phía cậu.
"Chào!" Cô vịn nhẹ lên phao của cậu, thò đầu ra khỏi mặt nước, trên mi còn có giọt nước đọng lại, làm đôi mắt của cô càng trở nên sáng hơn.
Cậu nhìn sang chỗ khác.
Cô đặt bàn tay ướt đẫm lên hàm dưới của cậu, sau đó từ từ kéo mặt cậu quay về phía cô.
"Có muốn bơi cùng nhau một lúc không?" Đôi mắt cô quyến rũ như tơ.
"Tôi nói rồi, tôi không thể bơi nữa." Cậu hơi cụp mắt xuống như đang muốn né tránh điều gì, rồi đột nhiên lại giống như nhận ra điều gì không ổn vội vàng nhấc lông mi lên.
Khuôn mặt cậu ở trong lòng bàn tay ẩm ướt của cô nóng bừng lên, Tùng Vũ vừa cúi đầu xuống đã nhận ra vừa rồi trong lúc lơ đãng cậu đã nhìn thấy bộ phận nào đó của cô.
Tàn phế thì tàn phế, tóm lại vẫn là một chàng trai trẻ.
Cô không tin mình không thể hạ gục được cậu.
"Vậy cậu xem tôi bơi đi." Cô buông lỏng tay, bơi qua lại hai lần cạnh phao bơi của cậu. Đầu tiên là bơi tự do, sau đó là bơi ngửa, không nhanh không chậm, tư thái ưu nhã.
"A Liệt, cậu xuống chơi với tôi một lát đi, không bơi cũng không sao, chỉ cần ngâm mình trong nước trải nghiệm chút thôi. Nếu không một mình tôi sẽ chán lắm!" Cô chớp mắt đầy chờ mong và động viên nhìn cậu.
Nam Liệt nói: "Tôi xuống nước chị lại thêm gánh nặng, phân tâm chơi sẽ không vui."
Tùng Vũ làm bộ tức giận đập xuống nước tạo nên một lớp sóng rồi thở hồng hộc bơi đi. Sau đó cô giả vờ chân bị chuột rút, hô một tiếng "cứu mạng".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Anh Cũng Có Ngày Này 2. Ngây Ngô 3. Cành Đào Sum Suê 4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi =====================================
Nam Liệt quả nhiên bị lừa, không chút do dự nhảy xuống khỏi phao bơi.
Mặc dù khả năng đạp nước của cậu vẫn còn nhưng tay chân so với năm đó phản ứng càng kém hơn.
Tùng Vũ thấy cậu sắp chết đuối không nhẫn tâm diễn kịch nữa vội vàng bơi qua.
"A Liệt!" Cô kéo cậu lên khỏi mặt nước, lại gắt gao ôm chặt lấy eo cậu, "Thử xem, ôm tôi, cố gắng tự mình đạp nước!"
Bàn tay cậu từ từ ôm lấy cô. Thành thật mà nói, khớp xương của cậu khác với người bình thường, cô bị cộm đến không thoải mái. Nhưng cuối cùng trái tim cô cũng dần bình tĩnh lại, cô không muốn hại cậu bỏ mạng vì trò đùa của mình.
"Chị giả vờ đúng không?" Vẻ mặt của cậu dường như phản ứng lại.
"Tôi muốn nhìn xem cậu có thể cố gắng đến quên mình tới cứu tôi giống như cứu Nam Tuyết không."
"Điều chị nên suy xét là tôi còn có năng lực cứu chị hay không!" Ngữ khí của cậu vừa dồn dập vừa đau đón, "Tùng Vũ, chị thấy rõ rồi đấy, thể trạng của tôi còn tệ hơn cả lúc mới học bơi! Nói đúng hơn là tệ hơn bao giờ hết! Hơn nữa về sau tình huống cũng sẽ càng ngày càng xấu hơn! Đây không phải vấn đề tôi có sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để cứu chị hay không, mà là dù tôi nguyện ý vì chị lập tức chết đi cũng không giải quyết được vấn đề gì!"
Tùng Vũ cảm giác như có ai đó đột nhiên ném mạnh một hòn đá vào trong lòng mình, nó không thể tạo ra sóng to giớ lớn nhưng cũng đủ khuấy động một gợn sóng, cô rùng mình, một cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy cô.
Những năm gần đây cô sinh ra một cái "tật xấu", thời điểm càng mềm yếu cô lại thường nói chuyện càng tàn nhẫn: "Được thôi, vậy xin cậu ngay lập tức hãy chết đi!"
Nam Liệt dường như bị những lời nói gay gắt đột ngột của cô làm cho choáng váng. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị cô ôm lấy má rồi cắn lên môi.
Cô không hôn cậu mà cắn thật mạnh lên môi cậu.
Hung hăng cắn cho đến khi chảy máu.
Danh sách chương