Dịch giả: Hương Ly

Chập tối, Lạc Vấn khoác túi xách, dẫn con chó nhỏ, đi dọc theo phần đường dành cho người đi bộ trên con đường ven sông.

Chú chó nhỏ cứ mỗi lần đi đến một gốc cây, đều dừng lại ngửi một lúc, sau đó hào hứng để lại chút nước tiểu nhằm đánh dấu. Lạc Vấn rất kiên nhẫn dắt nó, nhìn chăm chú vào nó, bất giác, dòng suy tư lại trội về tám năm trước.

“Bố ơi, con chó nhỏ này bao giờ mới lớn ạ?” Cô con gái cầm dây xích, cưỡng ép lôi chú chó nhỏ đến trước mặt Lạc Vấn.

“Ô... có lẽ là phải một hai năm nữa đấy.” Lạc Vấn cũng không hiểu về loài chó lắm, ông đang sắp xếp túi hành lí, trả lời qua loa với con gái.

“Sao lại lâu thế chứ?”

Đúng lúc đó, vợ ông nhét mấy chiếc áo sơ mi đã gấp gọn gàng vào tron túi hành lí của Lạc Vấn, cúi người ôm lấy vai cô con gái, mềm cười nói: “Bố con nói linh tinh đấy, chỉ cần mấy tháng nữa là chú chó nhỏ sẽ trưởng thành.”

Chỉ cần mấy tháng nữa thôi sao?” Lạc Vấn đi đến bên cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo, sắp xếp tập giấy tờ trong đó.

Cô vợ cười trêu ông: “Loài chó một năm là đã trưởng thành rồi, điều này mà anh cũng không biết á, thể mà anh còn học ngành Y cơ đấy.”

“Thế à?” Lạc Vấn cầm mấy loại giấy tờ lên, nhét vào trong túi hành lý, đáp lời, “Vậy đến khi anh về nhà, thì nó đã thành một con chó to rồi.”

Cô vợ bĩu môi: “Lần này rốt cuộc anh phải đi bao lâu?”

“Lần này là nhận sự ủy thác của Bộ Công an, sau khi tham gia mấy cuộc họp ở Bắc Kinh, còn phải ở lại Bắc Kinh giảng dạy cho một số bác sĩ pháp y và nhân viên giám định vật chứng trẻ tuổi, ừm chắc khoảng một, hai tháng.” Ông lại đứng dậy sắp xếp tài liệu, trả lời vợ.

“Anh cứ luôn bận rộn như vậy.” Giọng cô vợ có ý than thở trách móc, rồi lại tỉ mỉ kiểm tra vật dụng trong túi hành lá, để chồng không bị thiếu sót thứ gì.

“Chẳng có cách nào khác cả, công việc mà.”

Cô vợ chu môi nói: “Năm nay anh vừa được thăng chức thành trưởng ban, lại được bình chọn làm chuyên gia của sở Công an tỉnh. Em còn tưởng sau này anh chỉ cần chỉ huy người khác làm việc, còn mình không cần động tay vào cơ, nào ngờ anh còn bận rộn hơn lúc trước. Bây giờ, ở trong Sở, anh kiêm nhiệm mấy chức vụ, vừa là chủ quản Pháp y, vừa là chủ nhiệm Trung tâm Giám định vật chứng. Anh xem có ai gánh vác cả hai mảng công việc này một lúc như anh không, hay là xin từ chức một việc?

Lạc Vấn ôm tập tài liệu nhét vào túi hành lí, rồi tiện tay kéo khóa lại, ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn vợ, nói: “Từ chức công việc nào?”

Cô vợ biết ông chỉ đang đùa thôi, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ tung hứng: “Ừm... từ chức công việc Pháp y đi, công việc của Trung tâm Giám định vật chứng, ban ngày có thể làm được, còn công việc của bác sĩ pháp y, có khi xảy ra vụ án, đêm hôm khuya klloắt cũng gọi anh đến.”

“Nhưng anh vốn dĩ là học ngành Y ra mà, đây mới chính là chức vụ chính của anh mà.”

“Vâng... thế thì anh hãy từ chức Chủ nhiệm Trung tâm Giám định vật chứng Lạc Vấn cười nói: “Anh cũng đã lấy được học vị tiến sĩ của ngành Giám định vật chứng mà, còn cả chức danh chuyên gia cao cấp của kĩ thuật vi trắc. Ở nước ta, rất ít người làm lĩnh vực này, còn hiếm hoi hơn bác sĩ pháp y nhiều.”

Cô vợ đẩy ông một cái: “Được rồi, em biết trong lòng anh luôn thầm đắc ý, chắc ngày nào anh cũng thầm hét vang, tôi có hai học vị tiến sĩ về bác sĩ pháp y và giám định vật chứng.”

Lạc Vấn cúi đầu, ôm cô con gái lên, thơm lên trán, nói: “Bố tài giỏi không?”

Con gái cố chấp lắc đầu: “Không tài giỏi, mẹ tài giỏi hơn. Con muốn chú chó nhỏ mau mau trưởng thành.”.

“Được rồi, đợi lần này bố về, con chó sẽ trưởng thành đấy.” “Bố phải mua đồ ăn cho con cún đấy.”

“Không thành vấn đề, mua đồ ăn. Thế con có cần đồ ăn vặt không?” Lạc Vấn ôm lấy hai vai cô con gái.

“Con cần, bây giờ con muốn uống nước hoa quả.” “Việc này thì bố không quyết định được.” Lạc Vấn quay con gái về phía vợ.

“Không được uống, con sắp đi ngủ rồi, bây giờ mà xuống thì đêm sẽ tè dầm đấy.” Cô vợ nhìn cô con gái lấy vẻ nghiêm nghị.

Cô con gái lập tức chạy đến bên cạnh mẹ, dùng đủ các chiêu trò nũng nịu, Lạc Vấn thấy vậy, nở nụ cười mãn nguyện.

Nụ cười mỉm này lập tức di chuyển đến khuôn mặt Lạc Vấn của tám năm sau.

“Lạc Vấn, hôm nay sao trùng hợp thế.” Một giọng nói quen thuộc truyền tới, cắt ngang dòng hồi tưởng ấm áp của ông.

Nụ cười mỉm trên môi Lạc Vấn dần biến mất, tư duy quay trở lại thực tại, ánh mắt di chuyển từ chú chó nhỏ lên khuôn mặt người đối diện mình, Nghiêm Lương đang nhìn ông mỉm cười.

“Thầy Nghiêm, sao lại gặp mặt rồi?” Lạc Vấn cố mỉm cười đi lên, “Sao, lại đi đến nhà thầy giáo khác à?”

“Không, hôm nay là điều tra vụ án, vừa vặn đi qua đây.” “Điều tra vụ án?” Lạc Vấn tỏ ra hơi bất ngờ.

Nghiêm Lương nói: “Đúng vậy, lần này tôi quyết định tham gia vào vụ án của Triệu Thiết Dân, hỗ trợ anh ấy điều tra.”

“Anh quay trở lại làm cảnh sát à?”

“Không phải, tôi vẫn là giảng viên đại học, bây giờ là thế, và sau này cũng vẫn vậy.

“Vậy anh... sao đột nhiên lại thay đổi thái độ đối với cảnh sát?”

“Có lẽ là vì anh.” Nghiêm Lương nhìn Lạc Vấn.

Bỗng chốc, con người mắt Lạc Vấn thoáng thu nhỏ lại, khẽ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Vì tôi ư?”

Nghiêm Lương cười ha ha, nói: “Sau khi gặp anh, khiến tôi nhớ đến câu nói trước đây của anh, phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ. Tôi rất thích câu nói này của anh, câu nói này của anh đã thay đổi một số suy nghĩ ban đầu của tôi.”

“Ha ha,” Lạc Vấn cười khan mấy tiếng, nói: “Dù sao thì anh làm giảng viên cũng có khá nhiều thời gian rảnh, thỉnh thoảng đóng góp sức lực của mình cho xã hội cũng rất tốt.”

“Thế à?” Nghiêm Lương mỉm cười nói, “Vậy liệu anh cũng có suy nghĩ tương tự không?”

“Tôi à...”, Lạc Vấn lắc đầu, “Sau khi từ chức, tôi đã không quan tâm đến những việc này rồi, làm một công dân bình thường rất tốt.”

“Ừm, thế cũng hay.” Nghiêm Lương cười nói, “Ồ, phải rồi, cô gái trong quán mì hôm qua tên Chu Tuệ Như ấy, anh có than quen không?”.

Trong lòng Lạc Vấn đang suy tính, nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi: “Tôi đã ăn ở quán đó rất nhiều lần, nhưng tôi không trò chuyện gì mây với chủ quán mì đó, anh đã điều tra được gì rồi?”

“Cô gái có tên Chu Tuệ Như đó, có mối hiểm nghi phạm tội rất lớn.” Nghiêm Lương tiếp tục săm soi Lạc Vấn.

Lạc Vấn vẫn tỏ ra bình thản như cũ: “Thế à? Tôi thì lại không nhận ra, chỉ là một cô gái trẻ thôi mà, người như vậy mà cũng có khả năng phạm tội sao? Ha ha, tôi cũng chưa thấy loại vụ án này.”

Ha ha, nghe ra đúng là không thực tế lắm, tôi cũng không thể xác định chắc chắn, tôi vẫn còn có việc, hôm nay không làm phiền anh nữa, hôm khác gặp lại nhé.”

“Tạm biệt!”

Đến khi Nghiêm Lương biến mất khỏi sau lưng, nét mặt Lạc Vấn vẫn không hề có chút xao độn, ông vẫn giống như ban nãy, từ tốn dắt chú chó nhỏ bước chậm rãi về hướng nhà mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện