Trường quay.
Ninh Thanh tranh thủ thu xong ca khúc, xuống tầng tìm Lạc Minh Tuyền, nhưng tìm khắp phim trường vẫn không thấy, không khỏi lo lắng.
Thấy Kỷ Tú Hiên và Dụ Kiều Nga đang ngồi ở hàng ghế chờ, bước nhanh qua bên đó hỏi thăm: “Em thấy Minh Tuyền đâu không?”
Kỷ Tú Hiên không có cảnh quay buổi sáng, cậu vừa mới đến nên cũng không rõ: “Em không biết, anh đã tìm trong phòng trang điểm chưa? Một chốc nữa anh ta có cảnh quay mà.”
Ninh Thanh nhíu may: “Anh tìm rồi, không thấy.”
Dụ Kiều Nga bắt chéo chân, lột chuối ra nhai, vừa ăn vừa nói: “Ậy ắc ong à ệ inh ồi.”
Ninh Thanh trả lời: “…Tầng này nhà vệ sinh đang sửa chửa, bên ngoài treo bảng cấm vào.”
Dụ Kiều Nga nói lớn, sự thật chỉ có một: “Vậy thì chắc chắn 100% Minh Tuyền ở trỏng rồi. Nãy tôi còn xài ngon ơ mà.”
Ninh Thanh vừa nghe xong liền chạy, Dụ Kiều Nga lại lột quýt cho Kỷ Tú Hiên: “Hung thủ chắc chắn là người phụ nữ.”
Kỷ Tú Hiên nhâm nhi vài miếng: “Sao anh biết?” Cậu chỉ có suy đoán thôi chứ không dám chắc, nhưng cô trợ lý là đáng nghi nhất, bởi quà tặng phải trải qua trợ lý tuyển chọn mới đưa cho Lạc Minh Tuyền.
Dụ Kiều Nga chớp mắt, nựng Kỷ Tú Hiên vài cái: “Anh đoán.” Hệ thống nó vừa nói cậu nghe mà.
Lập tức có tiếng bước chân nhanh chóng lại gần hai người, Kỷ Tú Hiên đã bị kéo qua, ôm cứng ngắc.
“Anh làm gì? Hiên là của tôi!” Thẩm Lăng gầm gừ, ôm chặt Kỷ Tú Hiên thêm chút nữa, hôn vài cái tuyên bố chủ quyền.
Dụ Kiều Nga ngậm quýt trong miệng nhạt nhẽo vô vị: “…” Cơm chó với cả cơm mèo, xí.
_____
Lạc Minh Tuyền nhớ lại ly cà phê lúc trước mà cô trợ lý đưa không khỏi quơ quơ đầu: “Cô bỏ thuốc tôi?”
Cô trợ lý đã cởi hết áo ngoài, dựa lại gần, sắc mặt đỏ lên không bình thường: “Chỉ là chút thuốc tê thôi mà, anh yên tâm hưởng thụ, em sẽ làm anh thoải mái.”
Bịch!
Lạc Minh Tuyền bị đè xuống sàn, dù có muốn kháng cự cũng không thể động đậy được, vừa hoảng vừa loạn: “Cô đừng qua đây, tôi, tôi la lên á!”
Lạc Minh Tuyền dù già cái đầu rồi nhưng vẫn là xử nam ngây thơ, suốt ngày chỉ có đóng phim với đóng phim. Nhờ Ninh Thanh mà anh mới để ý đến phương diện kia một tí, định hôm nào rủ Ninh Tay cùng nhau.
Có bị đè anh cũng không muốn bị cô ta đè đâu!
Cô trợ lý ngang nhiên ngồi lên người Lạc Minh Tuyền, vói tay ra sau muốn cởi áo bra: “Anh thật đáng yêu quá đi, nhưng la cũng vô dụng, không ai đến cứu anh được đâu.”
Dù có bị bắt tại trận cô ta cũng không lo, có scandal càng tốt, mọi người sẽ chỉ nghĩ, ảnh đế nhịn không được cưỡng bức cô trợ lý làm hành vi người lớn, sẽ không có ai nghi ngờ cô ta lớn gan như vậy.
Xong chuyện này, có khi cô ta thành Lạc phu nhân cũng nên!
Nhìn gần Lạc Minh Tuyền như vậy, càng làm cô ta hưng phấn, bắt đầu cởi lưng quần của Lạc Minh Tuyền.
Lạc Minh Tuyền muốn khóc, không khác gì con cá nằm trên thớt, không khỏi ảo não. Là anh quá chủ quan, cô trợ lý này là người đại diện của anh giới thiệu vào làm, lòng người cách một lớp da, anh còn tưởng cô bé này đàng hoàng lắm chứ.
Quả nhiên giới giải trí không ai là người tốt hết, chỉ có Ninh Thanh là tốt nhất thôi.
Ninh Thanh mặc ngoài lạnh lùng ít nói nhưng sống chung 2 tháng, ăn mặc của anh đều là một tay hắn làm, giặt giũ, còn biết làm bánh kem. Anh đã nghĩ, nếu có cưới thì phải cưới người như hắn mới được.
Nhớ Ninh Thanh quá đi…
Cô trợ lý vứt dây lưng qua một bên, hơi thở gấp gáp, đưa tay xuống mép quần anh: “Nhanh thôi, ha ha ha!”
Lạc Minh Tuyền không nhịn được, hồng con mắt, la lên: “Oa! Ninh Thanh ơi!” Cứu cứu bé!
Rầm!
Cô trợ lý giật thót: “C-Cái gì vậy?!”
Ninh Thanh phá cửa xông vào, đập vào tầm mắt là Lạc Minh Tuyền nằm sóng soài ra sàn, quần bị tuột, nước mắt đảo quanh hốc mắt hồng hồng. Bộ dáng như thiếu nam bị cưỡng ép thành công làm Ninh Thanh trán nổi gân xanh, muốn bóp chết trợ lý tới nơi.
Lạc Minh Tuyền cũng há hốc, đáng thương vô cùng gọi tên hắn: “Ninh Thanh…” Anh sợ hắn hiểu lầm, anh không có muốn chạm vào cô trợ lý đâu.
Ninh Thanh cởi áo ngoài trùm lên cho anh, sẵn tiện bế người trên tay nhanh gọn lẹ, liếc mắt nhìn cô trợ lý chỉ còn nội y, kiềm xuống xúc động muốn đánh phụ nữ: “Cô chờ.” Bế anh vào phòng nghỉ, gọi cho bệnh viện.
Lạc Minh Tuyền vinh hạnh được công chúa ôm ra ngoài: “…” Ninh Thanh khi nãy, đẹp trai ghê.
Cô trợ lý biết chuyện không thành thế nào cũng sẽ bị trả thù, cuống quýt muốn chạy thì bị 3 người chặn lại.
Dụ Kiều Nga cười khoe hàm răng: “Chạy đâu đó chị đẹp, lên phường uống ly trà cái rồi đi? Vừa hay em đây có video full HD của chị, lát nữa chiêm ngưỡng nha?” Con chim hệ thống cuối cùng cũng được việc.
Kỷ Tú Hiên và Thẩm Lăng hai bên trái phải, người chống nạnh người khoanh tay, rất có khí thế chỉ cần cô ta dám chạy, liền cho ngồi tù mọc nấm.
Cô ta biết, mình xong đời rồi.
_______
Ninh Thanh đặt Lạc Minh Tuyền ngồi trên sô pha, lo lắng: “Chỉ thuốc tê thôi? Anh còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Lạc Minh Tuyền còn chưa thể động đậy: “Đầu quay hơn chong chóng của Nobita nữa.” Chắc nhỏ còn bỏ thuốc lắc cho anh đây mà.
“…” Chắc không sao rồi.
Ninh Thanh chỉ có thể vừa ôm vừa dỗ, nhịn không được cười: “Lúc nguy cấp mới nhớ tới tôi à?”
Lạc Minh Tuyền miệng nhanh hơn não: “Đâu có đâu, ngày nào chả nhớ-”
“…” Ấy chết, lỡ mồm, thế nào Ninh Thanh cũng lên mặt cho xem.
Ninh Thanh cười, dịu dàng nói: “Muốn tôi ngày nào cũng làm bánh cho ăn không?”
Lạc Minh Tuyền nhanh nhảu: “Muốn!”
Ninh Thanh: “Muốn tôi ngày 3 bữa làm cơm cho ăn không?”
Lạc Minh Tuyền: “Muốn!”
Ninh Thanh: “Muốn ngày nào cũng nhìn thấy tôi không?”
Lạc Minh Tuyền: “Muốn!”
Ninh Thanh nham nhở cười: “Muốn quen không?”
Lạc Minh Tuyền quen miệng: “Muốn!”
“…” Hình như anh vừa bị gài? “Ê Ninh Thanh, xe cấp cứu tới rồi đó.” Dụ Kiều Nga ló đầu vô thông báo.
Ninh Thanh liền đứng lên, cúi người ôm anh lên: “Không được nuốt lời, không là tôi xử anh đó.”
“…ừ.” Giang hồ quá, nhưng anh thích!
Vậy là có bạn trai rồi, thích ghê.
Ninh Thanh tranh thủ thu xong ca khúc, xuống tầng tìm Lạc Minh Tuyền, nhưng tìm khắp phim trường vẫn không thấy, không khỏi lo lắng.
Thấy Kỷ Tú Hiên và Dụ Kiều Nga đang ngồi ở hàng ghế chờ, bước nhanh qua bên đó hỏi thăm: “Em thấy Minh Tuyền đâu không?”
Kỷ Tú Hiên không có cảnh quay buổi sáng, cậu vừa mới đến nên cũng không rõ: “Em không biết, anh đã tìm trong phòng trang điểm chưa? Một chốc nữa anh ta có cảnh quay mà.”
Ninh Thanh nhíu may: “Anh tìm rồi, không thấy.”
Dụ Kiều Nga bắt chéo chân, lột chuối ra nhai, vừa ăn vừa nói: “Ậy ắc ong à ệ inh ồi.”
Ninh Thanh trả lời: “…Tầng này nhà vệ sinh đang sửa chửa, bên ngoài treo bảng cấm vào.”
Dụ Kiều Nga nói lớn, sự thật chỉ có một: “Vậy thì chắc chắn 100% Minh Tuyền ở trỏng rồi. Nãy tôi còn xài ngon ơ mà.”
Ninh Thanh vừa nghe xong liền chạy, Dụ Kiều Nga lại lột quýt cho Kỷ Tú Hiên: “Hung thủ chắc chắn là người phụ nữ.”
Kỷ Tú Hiên nhâm nhi vài miếng: “Sao anh biết?” Cậu chỉ có suy đoán thôi chứ không dám chắc, nhưng cô trợ lý là đáng nghi nhất, bởi quà tặng phải trải qua trợ lý tuyển chọn mới đưa cho Lạc Minh Tuyền.
Dụ Kiều Nga chớp mắt, nựng Kỷ Tú Hiên vài cái: “Anh đoán.” Hệ thống nó vừa nói cậu nghe mà.
Lập tức có tiếng bước chân nhanh chóng lại gần hai người, Kỷ Tú Hiên đã bị kéo qua, ôm cứng ngắc.
“Anh làm gì? Hiên là của tôi!” Thẩm Lăng gầm gừ, ôm chặt Kỷ Tú Hiên thêm chút nữa, hôn vài cái tuyên bố chủ quyền.
Dụ Kiều Nga ngậm quýt trong miệng nhạt nhẽo vô vị: “…” Cơm chó với cả cơm mèo, xí.
_____
Lạc Minh Tuyền nhớ lại ly cà phê lúc trước mà cô trợ lý đưa không khỏi quơ quơ đầu: “Cô bỏ thuốc tôi?”
Cô trợ lý đã cởi hết áo ngoài, dựa lại gần, sắc mặt đỏ lên không bình thường: “Chỉ là chút thuốc tê thôi mà, anh yên tâm hưởng thụ, em sẽ làm anh thoải mái.”
Bịch!
Lạc Minh Tuyền bị đè xuống sàn, dù có muốn kháng cự cũng không thể động đậy được, vừa hoảng vừa loạn: “Cô đừng qua đây, tôi, tôi la lên á!”
Lạc Minh Tuyền dù già cái đầu rồi nhưng vẫn là xử nam ngây thơ, suốt ngày chỉ có đóng phim với đóng phim. Nhờ Ninh Thanh mà anh mới để ý đến phương diện kia một tí, định hôm nào rủ Ninh Tay cùng nhau.
Có bị đè anh cũng không muốn bị cô ta đè đâu!
Cô trợ lý ngang nhiên ngồi lên người Lạc Minh Tuyền, vói tay ra sau muốn cởi áo bra: “Anh thật đáng yêu quá đi, nhưng la cũng vô dụng, không ai đến cứu anh được đâu.”
Dù có bị bắt tại trận cô ta cũng không lo, có scandal càng tốt, mọi người sẽ chỉ nghĩ, ảnh đế nhịn không được cưỡng bức cô trợ lý làm hành vi người lớn, sẽ không có ai nghi ngờ cô ta lớn gan như vậy.
Xong chuyện này, có khi cô ta thành Lạc phu nhân cũng nên!
Nhìn gần Lạc Minh Tuyền như vậy, càng làm cô ta hưng phấn, bắt đầu cởi lưng quần của Lạc Minh Tuyền.
Lạc Minh Tuyền muốn khóc, không khác gì con cá nằm trên thớt, không khỏi ảo não. Là anh quá chủ quan, cô trợ lý này là người đại diện của anh giới thiệu vào làm, lòng người cách một lớp da, anh còn tưởng cô bé này đàng hoàng lắm chứ.
Quả nhiên giới giải trí không ai là người tốt hết, chỉ có Ninh Thanh là tốt nhất thôi.
Ninh Thanh mặc ngoài lạnh lùng ít nói nhưng sống chung 2 tháng, ăn mặc của anh đều là một tay hắn làm, giặt giũ, còn biết làm bánh kem. Anh đã nghĩ, nếu có cưới thì phải cưới người như hắn mới được.
Nhớ Ninh Thanh quá đi…
Cô trợ lý vứt dây lưng qua một bên, hơi thở gấp gáp, đưa tay xuống mép quần anh: “Nhanh thôi, ha ha ha!”
Lạc Minh Tuyền không nhịn được, hồng con mắt, la lên: “Oa! Ninh Thanh ơi!” Cứu cứu bé!
Rầm!
Cô trợ lý giật thót: “C-Cái gì vậy?!”
Ninh Thanh phá cửa xông vào, đập vào tầm mắt là Lạc Minh Tuyền nằm sóng soài ra sàn, quần bị tuột, nước mắt đảo quanh hốc mắt hồng hồng. Bộ dáng như thiếu nam bị cưỡng ép thành công làm Ninh Thanh trán nổi gân xanh, muốn bóp chết trợ lý tới nơi.
Lạc Minh Tuyền cũng há hốc, đáng thương vô cùng gọi tên hắn: “Ninh Thanh…” Anh sợ hắn hiểu lầm, anh không có muốn chạm vào cô trợ lý đâu.
Ninh Thanh cởi áo ngoài trùm lên cho anh, sẵn tiện bế người trên tay nhanh gọn lẹ, liếc mắt nhìn cô trợ lý chỉ còn nội y, kiềm xuống xúc động muốn đánh phụ nữ: “Cô chờ.” Bế anh vào phòng nghỉ, gọi cho bệnh viện.
Lạc Minh Tuyền vinh hạnh được công chúa ôm ra ngoài: “…” Ninh Thanh khi nãy, đẹp trai ghê.
Cô trợ lý biết chuyện không thành thế nào cũng sẽ bị trả thù, cuống quýt muốn chạy thì bị 3 người chặn lại.
Dụ Kiều Nga cười khoe hàm răng: “Chạy đâu đó chị đẹp, lên phường uống ly trà cái rồi đi? Vừa hay em đây có video full HD của chị, lát nữa chiêm ngưỡng nha?” Con chim hệ thống cuối cùng cũng được việc.
Kỷ Tú Hiên và Thẩm Lăng hai bên trái phải, người chống nạnh người khoanh tay, rất có khí thế chỉ cần cô ta dám chạy, liền cho ngồi tù mọc nấm.
Cô ta biết, mình xong đời rồi.
_______
Ninh Thanh đặt Lạc Minh Tuyền ngồi trên sô pha, lo lắng: “Chỉ thuốc tê thôi? Anh còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Lạc Minh Tuyền còn chưa thể động đậy: “Đầu quay hơn chong chóng của Nobita nữa.” Chắc nhỏ còn bỏ thuốc lắc cho anh đây mà.
“…” Chắc không sao rồi.
Ninh Thanh chỉ có thể vừa ôm vừa dỗ, nhịn không được cười: “Lúc nguy cấp mới nhớ tới tôi à?”
Lạc Minh Tuyền miệng nhanh hơn não: “Đâu có đâu, ngày nào chả nhớ-”
“…” Ấy chết, lỡ mồm, thế nào Ninh Thanh cũng lên mặt cho xem.
Ninh Thanh cười, dịu dàng nói: “Muốn tôi ngày nào cũng làm bánh cho ăn không?”
Lạc Minh Tuyền nhanh nhảu: “Muốn!”
Ninh Thanh: “Muốn tôi ngày 3 bữa làm cơm cho ăn không?”
Lạc Minh Tuyền: “Muốn!”
Ninh Thanh: “Muốn ngày nào cũng nhìn thấy tôi không?”
Lạc Minh Tuyền: “Muốn!”
Ninh Thanh nham nhở cười: “Muốn quen không?”
Lạc Minh Tuyền quen miệng: “Muốn!”
“…” Hình như anh vừa bị gài? “Ê Ninh Thanh, xe cấp cứu tới rồi đó.” Dụ Kiều Nga ló đầu vô thông báo.
Ninh Thanh liền đứng lên, cúi người ôm anh lên: “Không được nuốt lời, không là tôi xử anh đó.”
“…ừ.” Giang hồ quá, nhưng anh thích!
Vậy là có bạn trai rồi, thích ghê.
Danh sách chương