Nhận được tin tức của Lạc, khóe miệng Tiêu Lam nhịn không được cong ra một độ cung, ánh mắt lấp lánh.

Một chỗ nào đó trong lòng tức khắc trở nên nhẹ nhàng nhảy nhót lên.

Cậu lập tức trả lời lại bạn trai nhà mình: 【 Anh đang ở đâu? 】

“Tiên sinh, tôi nhớ em.” Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên từ phía sau cậu.

Không có chút tiếng bước chân nào, tiếng nói xuất hiện vô cùng đột ngột, y như có ma.

Tiêu Lam thật ra đối với việc này tỏ vẻ thích ứng tốt đẹp, uy lực bạn trai nhà cậu lớn hơn cả ma nhiều, quen rồi thì tốt thôi.

Cậu quay đầu sang, Lạc liền đứng ngay phía sau cậu, đang mang theo ý cười ngóng nhìn cậu.

Nhìn thấy Tiêu Lam xoay qua, Lạc vươn tay nhẹ nhàng phất qua miệng vết thương trên cổ Tiêu Lam, mang theo cảm giác ấm áp: “Sao một hồi không gặp đã biến mình thành như vậy?”

Dưới sức mạnh của hắn, miệng vết thương ở cổ khi chiến đấu với Chu Chi Diệc nhanh chóng khép lại.

Tiêu Lam cảm thấy cổ hơi ngứa, nhưng cậu cũng không có giãy giụa: “Đừng lo lắng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thương nhỏ mà thôi.”

“Ừm.” Lạc ý nghĩa không rõ mà ừm một tiếng, không biết là tiếp nhận cách nói của Tiêu Lam, hay là đã quen khi cậu cẩu thả đối đãi vết thương của mình.

Lạc rũ mắt cẩn thận kiểm tra thương thế Tiêu Lam, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve lên vết thương của cậu, lực đạo kia vô cùng mềm nhẹ, phảng phất như đang che chở trân bảo gì.

Tuy rằng trân bảo này…… Cậu chẳng những có lực có thể khiêng vác, còn có thể một gậy đánh ngã mấy chục tráng hán.

Giờ phút này, thần sắc trên mặt Lạc yên lặng mà chuyên chú, lông mi như lông quạ buông xuống, hờ khép trên đôi mắt sáng rọi.

Từ góc độ của Tiêu Lam nhìn qua, hình ảnh kia vô cùng tốt đẹp.

“Tiên sinh, em nhìn tôi suy nghĩ gì vậy?” Lạc nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Lam lúc này mới phản ứng lại đây, động tác mình nhìn chằm chằm vào Lạc cứ như bản thân ở phương nào cũng quên mất. 

Tiêu Lam nói: “Em chỉ…… tùy tiện nhìn thôi……”

Nói rồi, cậu thuận tay sờ soạng khuôn mặt Lạc một phen: “Ai bảo bạn trai của em đẹp kia chứ?”

Nghe vậy, Lạc nâng mặt lên, để sát lại gần Tiêu Lam một chút, đôi môi đến gần bên tai cậu: “Tiên sinh có thể luôn tùy tiện nhìn như vậy mãi, muốn nhìn chỗ nào cũng được.”

Hắn còn dùng giọng điệu ưu nhã mà tăng thêm mấy chữ cuối cùng.

Cứ như có ẩn dụ nào đó.

Tiêu Lam: “……”

Cậu cảm thấy người này đang ‘lái xe’, hơn nữa còn có chứng cứ.

Đối diện với ánh mắt hơi mang hài hước của Lạc, Tiêu Lam hoài nghi mười phần, nếu cậu đem vấn đề này hỏi ra miệng, đối phương sẽ cho cậu lên một đoạn đường cao tốc luôn.

Thêm sở thích trước sau như một của Lạc, Tiêu Lam hoài nghi trong khoảng thời gian này có phải anh nhìn sách gì có nội dung không thể miêu tả đến từ xã hội loài người hay không? Không hổ là phi nhân loại đọc nhiều sách vở, lầy không lại vẫn là không lại.

Không bao lâu sau.

Lạc thu hồi tay lại, lúc này Tiêu Lam vừa rồi bị thương trong chiến đấu đã khỏi đến bảy tám phần. 

Tiêu Lam nhanh chóng nhân cơ hội tách ra cái đề tài có vẻ muốn chạy lệch này: “À ờm…… mảnh nhỏ của anh tìm được rồi sao?”

Lạc cười liếc nhìn Tiêu Lam một cái, không có ý đồ tiếp tục chọc ghẹo bạn trai mình nữa, hắn duỗi tay chỉ đến một phương hướng: “Ở ngay bên kia, cảm giác đều tụ tập vào nhau.”

Tiêu Lam nói: “Chúng ta vẫn nên sớm một chút qua đó đi.”

Lạc gật gật đầu: “Được.”

Mảnh nhỏ cần lấy ngay bây giờ. 

Mà xe…… lúc nào mà chẳng lái được kia chứ?

Tương lai còn dài.

——

Có Lạc chỉ dẫn, hai người ở mê cung bức tường hiến tế, đi về một hướng. 

Bọn họ đi càng ngày càng sâu hơn, mãi cho đến đạt đến chỗ sâu trước đó chưa từng đến.

Càng đi, cảnh tượng xung quanh càng giống bức tranh trước đó Tiêu Lam chứng kiến ở tế đàn.

Bức tường hiến tế xuất hiện càng ngày càng nhiều cơ thể người, những người này đều vẫn duy trì động tác giãy giụa, trên mặt là biểu cảm cuồng nhiệt không khác trên tranh là bao.

Bọn họ tựa hồ đã cùng vách tường hòa hợp thành một thể, phảng phất như điêu khác trên tường.

Nhưng nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện những thứ đó trên thực tế đều không phải thi thể chân chính, mà là từ rễ cây sắc máu trên tường tạo thành.

Không biết vì cái gì, những rễ cây đó sau khi cắn nuốt người, rồi lại hợp thành hình dạng người.

Đi một đoạn theo bức tường hiến tế, bọn họ đi tới cuối mớ rễ cây.

Hóa ra tất cả rễ cây đều là lớn lên trên một loại cành khô cao lớn màu đen.

Cành khô thoạt nhìn như là khô héo, lại không ngừng từ đỉnh chóp nhỏ giọt xuống chất lỏng màu đen, chất lỏng tụ tập trên mặt đất, hợp thành một cái ao nước đen diện tích không nhỏ.

Nước ao màu đen không có một tia gợn sóng, phảng phất như tụ tập tất cả tử khí nặng nề của người chết trên tường, nhìn qua không hiểu sao lộ ra một cảm giác âm trầm.

Nơi này đã không còn lối đi khác, giống như chính là cuối cùng hết thảy.

Tiêu Lam nhìn ao nước đen nhánh đến trông như ô nhiễm hóa chất trước mắt: “Nơi này chính là điểm cuối bức tường hiến tế?”

Cậu nhìn nhìn xung quanh, không có phát hiện cái gì lớn lên trông như Boss cả.

Sarah đâu? Chẳng lẽ Sarah kỳ thật là cái ao đen tuyền?

Ánh mắt Lạc dừng lại trong ao: “Sarah hẳn là ở dưới đó, cẩn thận.”

Tựa hồ là nghe được tên của mình bị nhắc tới, ao nước bỗng nhiên nổi lên một đợt gợn sóng nho nhỏ.

Gợn sóng rất nhanh mở rộng, có thứ gì đó sắp từ bên trong thoát ra.

Cùng với tiếng nước rầm, một thứ đen nhánh lại rất lớn từ trong ao hiện thân ra phảng phất như một ngọn núi nhỏ.

Nó nhìn qua tựa hồ là từ rễ cây tạo thành, thân thể có vài phần như con người.

Nhưng hình dạng mười phần bất quy tắc, có thể nhìn đến đầu và tứ chi kết cấu linh tinh, lại không có chi tiết.

Nơi hẳn là cái đầu kéo dài ra rất nhiều rễ nhánh màu đen thật dài, rễ nháy bay múa giữa không trung, giống như rắn độc trên đầu Medusa.

Thân thể nó chỉ rời một nửa khỏi mặt nước, phía dưới giống như là lớn lên ở trong ao, trông như vô pháp thoát ly.

Đây cứ như là một sản phẩm thất bại muốn bắt chước loài người nhưng lại không thành công. 

Dựa theo lý luận phim kinh dị mà nói, loại bộ dáng tựa người mà không phải người như này ngược lại làm người ta nhìn cảm giác càng thêm sợ hãi.

Đầu quái vật đen nhánh nứt ra một cái khe, từ giữa phát ra âm thanh: “Sarah……”

Tiêu Lam hỏi: “Ngươi chính là Sarah?”

Quái vật đen nhánh nói: “Bọn họ nói…… Ta là Sarah…… đều phải…… tín ngưỡng ta……”

“Tín ngưỡng ta…… Cùng ta hòa hợp một thể…… vui vẻ……”

Tiêu Lam và Lạc liếc nhau, trong lòng đều có loại cảm giác quái dị.

Tại sao Sarah này không quá giống với loại tà thần tà mị cuồng quyến, tràn ngập khí tràng như trong tưởng tượng của bọn họ vậy?

Thoạt nhìn giống như…… Cũng không được thông minh cho lắm.

Sarah vẫn còn đang nói: “Sarah… ăn……”

Tiêu Lam thử thăm dò hỏi: “Ngươi biết 1+1 bằng mấy sao?”

Sarah: “1 cộng 1…… tín ngưỡng…… Ăn……”

Trong lòng Tiêu Lam nghi hoặc càng sâu, cậu thay đổi một câu: “Nice to meet you.”

Sarah: “Nai…… Tu…… Mít……”

Tiêu Lam lặng lẽ nói với Lạc: “…Sarah này không phải là đồ ngốc đấy chứ?”

Nó giống như không có năng lực ngôn ngữ gì, chỉ là đang bắt chước lời đã từng nghe được mà thôi, lại còn có nhớ không được đầy đủ.

Lạc nhìn chằm chằm động tác của Sarah: “Khả năng không thấp.”

Sarah lại nghe được tên của mình: “Sarah…… là đồ ngốc……”

Tiêu Lam: “……”

Lạc: “……”

Cộc lốc, cả câu này mà ngươi cũng học sao?!

Không cần hỏi, gia hỏa này thật đúng là ngốc rồi.

Tiêu Lam có vài phần khiếp sợ, sao loại trình độ trí lực này cũng có thể ra làm tà thần, hiện giờ ngạch cửa làm phong kiến mê tín thấp dữ vậy sao?!

Bỗng nhiên đầu Sarah dọ dọ về phía Tiêu Lam: “Ngươi…… Ăn ngon……”

Nó lại chuyển qua Lạc: “Ngươi…… Không có hương vị…… Không thể ăn……”

Tiêu Lam bỗng nhiên rõ ràng cái gọi là tiêu chuẩn lựa chọn tế phẩm.

Đó chính là, Sarah cảm thấy ăn ngon chính là “tế phẩm đủ tư cách”, nó không thích chính là “tế phẩm không đủ tư cách”.

Thích liền thì giữ lại trong kén để dành từ từ ăn, không thích thì ném văng ra tự sinh tự diệt, rất nhiều động vật đều có bản năng như vậy.

Cái gì mà tín ngưỡng và phù hộ, cái gì mà sàng lọc tế phẩm, cái gì kẻ thành kính mới có thể đạt được vinh quang.

Này đó căn bản chính là cư dân trấn nhỏ tự phán đoán ra tới, hoặc là coi nội dung nghe được trong ảo giác là sự thật. 

Trên thực tế, thần trong lòng bọn họ cả năng lực tư duy hoàn chỉnh cũng chẳng có.

Quả thực là châm chọc đến cực điểm.

Sarah chỉ là dùng năng lực của mình dụ hoặc người nghe được âm thanh của nó, hơn nữa làm cho bọn họ sinh ra ý niệm cuồng nhiệt muốn tới gần. Sau đó trong đám người chủ động đưa tới cửa, chọn lựa đồ ăn mình thích mà thôi.

Nó kỳ thật chính là bằng vào bản năng mà săn thú, lại còn kén ăn.

Có lẽ chỉ là bởi vì trong nhóm người đầu tiên bị Sarah ảnh hưởng có giáo chủ của giáo đường, dưới ông ta dẫn đường, tiếng ca của Sarah bị coi như ý chỉ của thượng đế.

Dù sau này bọn họ có phát hiện ra Sarah cũng không phải thượng đế, nhưng cũng coi nó thuộc về một loại thần.

Sau đó, người bị ảnh hưởng cũng hoặc nhiều hoặc ít sẽ sinh ra ảo giác, bọn họ cũng coi ảo giác của mình như nội dung Sarah nói chuyện với mình.

Nhưng ai lại sẽ biết, Sarah kỳ thật chỉ là một cục thiểu năng trí tuệ cả lời nói cũng nói không nhanh nhẹn kia chứ?

Nhưng, dù Sarah là đồ ngốc, năng lực bản thân nó cũng rất khó chơi.

Hơn nữa bị chúa tể dùng mảnh nhỏ của Lạc nuôi nấng, rất có thể lại tăng mạnh lên tiếng ca của Sarah.

Tiêu Lam hỏi Lạc: “Mảnh nhỏ của anh ở nơi nào? Sẽ không bị nó ăn hết rồi chứ?”

Lạc nói: “Thử xem sẽ biết.”

Lạc vươn tay, ngắn ngủi mà hủy bỏ che chắn hơi thở của mình, nhưng vì phòng ngừa bị chúa tể phát hiện, chỉ trong một chớp mắt đã khôi phục lại nguyên trạng.

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, Sarah vẫn đột nhiên xoay đầu qua.

Nếu nó có mắt mà nói, bên trong hẳn là bắn ra ánh sáng tham lam.

Sarah gắt gao mà tỏa định về hướng Lạc: “Ngươi…… Ăn ngươi……”

Lạc mỉm cười lên: “Xem ra, là nằm trên người của ngươi không sai rồi.”

Một bàn tay vặn vẹo đen nhánh, từ vô số rễ cây tạo thành đột nhiên hướng về Lạc công kích lại.

Lạc nhanh chóng biến mất tại chỗ, công kích thất bại, hung hăng mà nện xuống mặt đất, làm khắp khu vực giống như động đất.

Rễ cây đỏ máu ở bức tường hiến tế tựa hồ cảm thấy sợ hãi, bất an mà mấp máy lên.

Sarah nâng bàn tay lên, liền thấy mảnh đất bị nó đập qua xuất hiện một dấu tay thật lớn.

Nhưng không chỉ như vậy, trên dấu tay còn tàn lưu sương mù màu đen, sương đen như là axit đậm đặc không ngừng ăn mòn mặt đất phía dưới, phát ra tiếng xèo xèo.

Một tát này uy lực cũng thật mãnh dữ, nếu chụp trên cơ thể người, hiệu quả có khả năng sẽ càng dữ.

Nháy mắt từ người thường ở thế giới thật biến thành người trong sách ở thế giới giả tưởng không còn là giấc mơ nữa.

Chiến đấu đã bắt đầu, Tiêu Lam và Lạc sôi nổi công kích Sarah. 

Hàng năm đồng hành làm cho bọn họ chiến đấu lên tràn ngập ăn ý.

Thân ảnh hai người không ngừng xuyên qua công kích của Sarah, bắt lấy mỗi một khe hở tiến hành phản kích nó.

Sarah công kích vài lần liên tiếp đều thất bại.

Không chỉ như thế, hai người còn không ngừng mà chém xuống rễ cây tạo thành thân thể nó.

Chuyện này làm cho đầu óc không được khôn lắm của nó cảm giác được phẫn nộ và bực bội, công kích càng mãnh liệt lên.

Nói thật, đối phó loại thiểu năng trí tuệ như Sarah cũng không cần chiến thuật gì, nó chỉ biết đấu đá lung tung mà thôi.

Dù lực công kích rất mạnh, tốc độ rất nhanh, không có mưu lược vẫn là nó ở hoàn cảnh xấu.

Nhưng Tiêu Lam phát hiện, cơ thể Sarah bị chém ra miệng vết thương rất nhanh sẽ bị rễ cây gần đó sinh trưởng lại đây lấp đầy, tuy rằng không xem như phục hồi như cũ, nhưng vậy cũng làm cho công kích của bọn họ khó có thể hiệu quả.

Hai bên ngươi tới ta đi một trận.

Tựa hồ là đối với việc chậm chạp không bắt được hai người cảm thấy không kiên nhẫn nữa, Sarah mở ra cái miệng đen nhánh, tiếng ca của Sarah lần thứ hai vang lên.

Ở khoảng cách gần như thế nghe được tiếng ca của Sarah, đột nhiên không kịp phòng ngừa khiến Tiêu Lam lập tức bị tiếng ca ảnh hưởng.

Thế giới trước mắt cậu tức khắc biến đổi.

Tiêu Lam phát hiện chính mình đang đứng ở một hành lang sạch sẽ.

Hai bên là bạn họ mặc đồng phục lui tới, mặt bọn họ đều rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời Tiêu Lam lại kêu không ra tên của bọn họ.

Tiêu Lam cùng bọn họ đi trong hành lang.

Cậu không quá rõ ràng tại sao mình phải đi, cậu nhìn nhìn đồng phục trên người mình giống như đúc những người khác, có lẽ là trường học có hoạt động gì chăng?

Đoàn người chung quanh vừa nói vừa cười, thoạt nhìn giống như rất nhẹ nhàng.

Chỉ có Tiêu Lam một mình trầm mặc mà đi tới, không hợp với bầu không khí vui sướng xung quanh.

Bọn họ muốn đi đâu cơ chứ?

Bỗng nhiên, âm thanh xung quanh chợt yên lặng.

Bọn học sinh phảng phất như bị một bàn tay vô hình ấn xuống cái nút tạm dừng, động tác bọn họ dừng lại ở một giây trước, vạt áo giơ lên và ngọn tóc đều còn chưa kịp rơi xuống, toàn bộ hình ảnh đều đọng lại.

Tiêu Lam nhất thời có chút khó hiểu, cậu nhìn xung quanh mình. 

Đây là làm sao vậy?

“Khặc khặc…… khục……”

Chỗ nữ sinh tóc dài phía trước cậu đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ quái yết hầu bị đè ép.

Tiếp theo, thân thể nữ sinh vẫn duy trì tư thế đi tới, cái đầu lại từng chút từng chút mà xoay lại đây.

Khi đã xoay sắp đến cực hạn con người, đầu cô đột nhiên tăng tốc xoay tròn, trực tiếp toàn bộ chuyển thẳng ra sau lưng.

Tiêu Lam lúc này mới thấy rõ mặt của nữ sinh, mặt cô nhỏ nhắn, ngũ quan cũng rất tinh xảo, nhưng chỗ đôi mắt lại bị nhét đầy rễ cây thực vật, nhìn qua dữ tợn quỷ dị.

Nữ sinh toét miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó cô mở miệng ra với Tiêu Lam, trong miệng là vô số rễ cây đen nhánh trào ra, đột nhiên đánh úp lại Tiêu Lam.

Trong lòng Tiêu Lam cả kinh, lui về phía sau một bước miễn cưỡng tránh khỏi công kích.

Cậu nhìn quanh bốn phía, định tìm đồ vật gì đó phòng thân.

Tiêu Lam mới vừa nâng tay lên, lại kinh ngạc phát hiện trong tay mình đang nắm một thanh trường đao đen như mực.

Lưỡi đao bằng chất liệu quái dị, nhưng nhìn qua sắc bén mười phần, ứng đối trường hợp trước mắt hẳn là sẽ cực kỳ nhẹ nhàng.

Rễ cây đánh úp lại đã gần ngay trước mắt, Tiêu Lam nắm chặt thanh đao đột nhiên xuất hiện này, đang định chém ra.

“Tiên sinh!”

Biểu cảm của nữ sinh vẫn là nụ cười dữ tợn trước đó, nhưng tiếng nói truyền đến lại là một giọng nam trầm thấp dễ nghe.

Tiêu Lam cảm thấy giọng nói kia có chút quen tai, tựa hồ cậu luôn có thể nghe được vậy.

Nhưng là có chỗ nào đó không đúng.

Giọng nói kia hẳn là luôn ôn hòa, ngữ khí không nhanh không chậm, mà không phải như bây giờ mang theo vài phần lo âu và bất an.

Động tác vung đao của Tiêu Lam không khỏi chậm lại.

Tiêu Lam liếc nhìn xung quanh.

Lúc này, các bạn học xung quanh không biết khi nào đều đã xoay đầu qua, cũng mặc kệ cực hạn cơ thể người có thể xoay được bao nhiêu độ.

Bọn họ cứ như vậy đem toàn bộ khuôn mặt chính diện đối mặt với Tiêu Lam.

Khuôn mặt vốn làm Tiêu Lam có chút quen thuộc của bọn họ vẫn như vậy, nhưng tất cả đôi mắt đều bị rễ cây thực vật chiếm cứ như nữ sinh vừa rồi, bọn họ nhìn Tiêu Lam, khóe miệng phảng phất như bị chỉ kéo theo giơ lên, lộ ra nụ cười toàn bộ giống nhau như đúc.

Tiêu Lam lại nhìn về phía đao trong tay mình. 

Cây đao này là đột nhiên xuất hiện trong tay cậu, nhưng vào lúc cậu nắm đao lại cảm giác thuận tay mười phần, tựa hồ cậu đã sử dụng thanh đao này chiến đấu qua vô số lần.

Thanh đao này…… Gọi là gì nhỉ……?

Nó hình như trọng yếu vô cùng……

Có người… đem thứ gì đó cho cậu……

“Tôi đem xương trong xương hiến cho em, em có nguyện ý nhận lấy nó không?”

Một câu vang lên trong đầu cậu.

Tuy rằng giọng nói mềm nhẹ, lại phảng phất như một tiếng sấm rền, làm thần chí Tiêu Lam có vài phần hỗn độn nháy mắt rõ ràng lên.

“Tiêu Lam!” Nữ sinh vừa nãy đứng đó lần thứ hai gọi lên tên cậu.

Gương mặt nữ sinh dữ tợn như cũ, rễ cây trong miệng lại một lần nữa tập kích lại đây, tựa hồ muốn treo cổ cậu luôn.

Nhưng giọng nói kia lại giống như đúc trong trí nhớ của Tiêu Lam.

Nụ cười trên mặt các bạn học xung quanh cười càng lúc càng lớn, chứa đầy ác ý cùng chờ mong không thể nói.

Tiêu Lam bỗng nhiên chém ra một đao, hướng về ——

Xung quanh mình.

Lưỡi dao đen nhánh đảo qua, một đao cắt đôp những bạn học mang theo cảm giác quen thuộc không rõ kia.

Trên mặt các bạn học còn mang theo tươi cười, sau đó sôi nổi hóa thành sương đen không thấy đâu nữa.

Tiêu Lam lấy lại tinh thần, thấy rõ hết thảy trước mắt.

Hành lang trường học trước mắt biến mất, xung quanh lại biến thành đoạn cuối bức tường hiến tế phủ kín rễ cây. 

Vách tường màu đỏ, nước ao đen nhánh. 

Lạc ngay trước mắt cậu.

Xung quanh hai người không biết từ khi nào xuất hiện rất nhiều quái vật dị dạng, Lạc đang một bên ngăn cản Sarah công kích, một bên không ngừng dọn dẹp chúng, Tiêu Lam tung một đao vừa rồi cũng giải quyết được không ít.

Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Lam, phát hiện ánh mắt cậu thay đổi lại mới yên lòng.

Tiêu Lam nhìn Sarah cách đó không xa.

Một ý niệm hiện lên trong lòng cậu ——

Mẹ nó, thật là đồ thiểu năng trí tuệ lợi hại.

Nếu Tiêu Lam vừa rồi cho nữ sinh tóc dài trong ảo giác một đao, trên thực tế công kích thật ra lại là Lạc.

Cậu xem như rõ ràng vì cái gì lại có nhiều người chết vì giết hại lẫn nhau như vậy.

Bởi vì trong mắt bọn họ, chính mình đối mặt căn bản không phải là đồng loại của mình, mà là quỷ quái đang tấn công mình.

Trách không được nhiều người chơi chết trong ‘Tiếng ca của Sarah’ đến thế.

Chẳng sợ bản thân Sarah là một bãi bùn lầy, có được năng lực như tiếng ca của Sarah, nó cũng tuyệt đối coi như là một đối thủ khó chơi.

Huống chi sức chiến đấu của Sarah kỳ thật rất mạnh.

Bất luận là lực công kích, tốc độ hay là năng lực khôi phục, nó đều là tồn tại gần như đứng đầu, thậm chí còn biết triệu hoán đàn em và chế tạo ảo giác thật giả khó phân biệt.

Nếu Sarah không có nhược điểm là thiểu năng trí tuệ, chỉ sợ các người chơi muốn thoát khỏi màn chơi thôi cũng làm không được.

Đồng thời lại bởi vì Sarah là thiểu năng trí tuệ, chính diện đối đầu nó gần như không có khả năng đấu trí, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.

Rốt cuộc nó không có trí, mưu kế có tinh diệu bao nhiêu đi nữa cũng mất đi đất dụng võ.

Suýt chút nữa thọc bạn trai mình một đao, sao Tiêu Lam có thể không đòi lại món nợ này?

Cậu nắm chặt 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】, dưới chân dùng sức, như mũi tên rời dây cung vọt đến Sarah. 

Kỹ năng mở ra:

【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】

【 Năng lực: Lực công kích tăng thêm (lv.5, 500%) 】

Đồng thời, Tiêu Lam tăng thêm bội số thiêu đốt giá trị bần cùng. 

Giá trị bần cùng thiếu đốt gấp bốn lần, làm hiệu quả kỹ năng biến thành 2000%, nói cách khác ——

Gấp 20 lần lực công kích.

Nếu muốn cứng đối cứng, vậy nhìn xem là ai càng cứng hơn nhé.

Đàn ông thực thụ chính là cứng như vậy đó.

Tiêu Lam vốn chính là một hán tử thật sự mạnh mẽ sinh ra kỳ tích.

Trải qua kỹ năng thêm vào, một đao này chém ra liền hung hăng chặt đứt một cánh tay của Sarah.

Lạc cũng không cần lại phân tâm cố kỵ Tiêu Lam bên này, toàn lực ra tay, cái bóng đen nhánh hung hăng mà xoắn lấy một cánh tay khác của Sarah.

Bóng đen mang theo sức mạnh cắn nuốt của hắn, nháy mắt cũng đã cắn nuốt cánh tay Sarah một lỗ hổng cực lớn..

Sarah phát ra tiếng thét chói tai.

Cái này làm cho hình ảnh trước mắt Tiêu Lam lại hoảng hốt một trận, nhưng lần này Tiêu Lam cưỡng bách chính mình nhanh chóng tỉnh lại, không còn lâm vào ảo giác khó phân thật giả nữa.

Sarah mất đi cánh tay phẫn nộ rồi.

Nó hoàn toàn vứt bỏ hình thái giống với loài người, hoàn nguyên thành rễ cây đen nhánh tràn đầy ao.

Hình thái như vậy làm nó cảm giác càng thêm tự nhiên, càng thêm dày đặc nhanh chóng công kích xung quanh, công kích không hề có kết cấu, lại bởi vì số lượng và sức mạnh mà trở nên cực kỳ khó chơi.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Lam và Lạc khó có thể gần nó được.

Không thể không nhanh chóng né tránh khỏi rễ cây công kích né.

Sarah không chỉ công kích Tiêu Lam và Lạc, còn mãnh liệt mà đập bức tường hiến tế, rễ cây đỏ như máu không ngừng bị quất đánh rơi xuống, lại biến thành mảnh vụn trong công kích lặp đi lặp lại.

Kết cục của bọn quái vật biến dị cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chúng nó vô lực ngăn cản Sarah công kích, sôi nổi bỏ mình.

Gặp được một màn này, Tiêu Lam có chút cảm khái ——

Không hổ là đồ thiểu năng trí tuệ.

Sarah quả thực là địch ta chẳng phân biệt, một đợt này nó giải quyết quái vật biến dị so với hai người Tiêu Lam cùng Lạc liên thủ giải quyết trước đó cộng lại còn nhiều hơn, gần như quét sạch chiến trường.

Mất đi hình người, Sarah thả bay bản thân mà công kích tới, cả đàn em nhà mình cũng thu thập luôn không hề phát giác.

Có lẽ trong cái đầu trống rỗng của nó căn bản không có khái niệm người một nhà gì.

Toàn bộ thế giới chỉ chia ra thành ăn ngon, có thể ăn, không thể ăn.

Bọn quái vật biến dị, cùng lắm là đồ ăn đã biến chất mà thôi.

Bỗng nhiên, Tiêu Lam trong rễ cây múa may đầy trời nhìn thấy một vật loang loáng.

Thứ kia giống như giấu thật sự rất sâu trong thân thể Sarah, chỉ có ngẫu nhiên mới có thể bại lộ ra trong lúc công kích.

Tiêu Lam một bên né tránh một bên nói: “Lạc, anh xem đó là cái gì?”

Lạc nói: “Trung tâm, một cái trung tâm bán thành phẩm. Hắn đây là muốn…… bồi dưỡng ra một sản phẩm thay thế không biết tự hỏi sao? Thật không hổ là hắn.”

Này tựa hồ cũng rất phù hợp với logic hành vi của chúa tể.

Anh em mình không nghe lời, vậy tróc sức mạnh của nó ra, một lần nữa bồi dưỡng một đứa khác nghe lời.

Tình anh em này quả thực là plastic tới đỉnh thế giới luôn rồi.

Tiêu Lam nhìn rễ cây múa may đầy trời: “Muốn đi lấy sao?”

Lạc nói: “Đương nhiên, còn phải phiền toái tiên sinh em mở đường cho tôi.”

Tiêu Lam vung đao một đường: “Lên thôi.”

Hai người lần thứ hai lao tới Sarah.

Lúc này đây, lưỡi dao và bóng đen đan xen, tách ra tất cả ngăn trở phía trước. 

Bọn họ giống như hai lưỡi dao sắc bén song hành, một đường thế như chẻ tre đi tới, mục tiêu thẳng chỉ đến trung tâm của Sarah.

Tuy rằng là thiểu năng trí tuệ, nhưng Sarah vẫn theo bản năng cảm giác được nguy cơ.

Nó định thu hồi đám rễ cây điên cuồng hướng ra phía ngoài công kích, quay lại cứu viện trung tâm của mình.

Nhưng đã chậm.

Thân ảnh Lạc trong nháy mắt tiếp cận trung tâm kia bỗng nhiên biến thành bóng đen. 

Bóng đen càng thâm trầm hơn cả đêm tối nháy mắt vây quanh trung tâm Sarah, điên cuồng mà cắn nuốt sức mạnh vốn thuộc về mình trong đó.

Viên trung tâm bán thành phẩm này nguyên bản chính là từ sức mạnh của Lạc tạo thành, cảm nhận được sức mạnh đến từ căn nguyên, nó cũng theo bản năng muốn cắn nuốt lấy Lạc.

Sarah lại một lần nữa phát ra tiếng ca của Sarah.

Nó không có miệng, cũng không biết âm thanh là từ đâu phát ra nữa.

Lúc này đây Tiêu Lam đã sớm có chuẩn bị, trước tiên bưng kín lỗ tai, hơn nữa nhanh chóng rời xa chiến trường Lạc và Sarah đang cắn nuốt lẫn nhau, còn vì tiết kiệm giá trị bần cùng nên tạm thời đóng kỹ năng lại.

Bóng đen và rễ cây đen như mực tranh đoạt nhau trong ao.

Đen thành một đống, căn bản phân không rõ ai là ai.

Tiêu Lam chỉ có thể canh giữ bên bờ, miễn cho không cẩn thận lại thọc trúng bạn trai mình một đao.

Bóng đen không ngừng cắn nuốt sức mạnh của Sarah, cho dù là thiểu năng trí tuệ cũng cảm giác được không đúng.

Tiếng nói Sarah đứt quãng: “Ta là… Sarah… Các ngươi… toàn bộ phải… tín ngưỡng ta……”

Nhưng lúc này đây nó đối mặt cũng không phải là tín đồ bị mê hoặc gì, mà là kẻ đi săn tính toán lấy nó làm thức ăn. 

Âm thanh Sarah dần dần mỏng manh:

“Tín ngưỡng ta……”

“Ăn……”

“Đồ… ngốc……”

“Cẩu nam nam……”

Tiêu Lam: “……”

Cái từ cuối cùng mày học được ở đâu vậy hả?!!

Hơn nữa, dưới tình huống trước mắt, còn vi diệu mà dùng đúng luôn là chuyện như thế nào……

Hết chương 187.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện