Chương 147
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau khi thoát ly nguy hiểm, Tiêu Lam cùng Hoa Nhan tìm tòi trong căn phòng màu trắng này.
Rốt cuộc ai cũng không muốn bỏ lỡ manh mối có khả năng che giấu ở nơi này.
Nhưng lúc này đây, hai người vẫn ăn ý mà từng người chọn một hướng để tránh miễn xung đột không cần thiết, dựa theo quy tắc ước định giữa các người chơi, dưới tình huống như vậy, ai có thu hoạch thì thuộc về người đó, không tìm được chỉ có thể tự trách vận khí của mình.
Trong phòng, từ đồ nội thất đến vật trang trí đều là màu trắng, nhìn qua giống như là bị đại tuyết bao trùm.
Tiêu Lam vừa đi vừa cẩn thận quan sát đến mỗi một món đồ xuất hiện trong phòng.
Bỗng nhiên, tầm mắt cậu tỏa định ở một vật trang trí thủy tinh hình cầu nho nhỏ.
Trong quả cầu thủy tinh này tràn ngập hơi nước, dưới đáy đặt một ít bông tuyết, chỉ cần lay động một chút là có thể hạ xuống thế giới nhỏ này một trận tuyết lớn bay lả tả.
Tuy rằng chỉ là kích cỡ khoảng một ngón cái, nhưng bộ dáng nó cứ như vậy ở trên một mảnh nền tuyết gần như giống như đúc căn nhà nhỏ trên cánh đồng tuyết kia.
Tiêu Lam cầm lấy quả cầu thủy tinh này.
Quả nhiên, cậu phát hiện dưới đáy quả cầu đồ án giống như đúc ngoài bìa sách.
Cũng trong nháy mắt, mặt ngoài bìa sách lại lần nữa sáng lên.
Gần như giống với phòng màu đỏ lần trước, lần này sáng lên vẫn là hai ô.
Tiêu Lam thoáng nhẹ nhàng thở ra, ô vuông phòng cấp cho còn hên là không phải tùy cơ.
Làm một tên tù châu Phi, cậu thật sự lo lắng lúc này đây chỉ xứng có được một ô.
Vậy thật đúng là quá thảm.
Hiện tại tổng cộng mười ba ô vuông ngoài bìa đã sáng lên chín, cách toàn bộ thắp sáng chỉ kém bốn ô mà thôi.
Đến lúc đó là qua cửa hay là trò chơi tiến vào giai đoạn mới thì không được biết rồi.
Hoa Nhan cũng chú ý tới biến hóa này.
Cô nhìn thoáng qua hướng Tiêu Lam, trong mắt hiện lên thần sắc như suy tư gì: “Ra là vậy à……”
Sau khi thắp sáng ô vuông, Tiêu Lam không hề lưu luyến, cùng Hoa Nhan phân biệt rời phòng.
Hoa Nhan dẫn đầu lựa chọn đi về một hướng, hai người đường ai nấy đi.
——
Ngay trong nháy mắt Tiêu Lam rời phòng, cậu lại một lần nữa nghe được hệ thống nhắc nhở:
“Độ chú y của Ô Nha đối với bạn tăng lên rồi”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam trở thành độc giả được chú ý nhất, đạt được 【 Túi quà nhỏ ngẫu nhiên dành cho độc giả 】*1”
Tại sao Ô Nha chú ý đến cậu vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cậu đã liên tục hai lần tiến vào phòng đặc biệt, hơn nữa tồn tại ra tới?
Tiêu Lam một chút cũng không muốn đạt được sự chú ý của Boss đâu, thật sự, kiểu này nghe lên giống như trên người cắm đầy flag, sẽ bị chết siêu nhanh ấy.
Chỉ là cố tình lại cho cậu một túi quà.
Cậu cũng không biết này xem như may mắn hay là bất hạnh.
Tiêu Lam lấy ra 【 Túi quà nhỏ ngẫu nhiên dành cho độc giả 】an tĩnh xuất hiện trong không gian trữ vật của mình.
Hy vọng bên trong không phải mấy thứ kiểu như chữ ký tay của Ô Nha đi……
Bị nguyên sê ri en-nờ lần chữ ký tay của Trương Đông tai họa, Tiêu Lam nghĩ như thế.
Còn may, thân là tác giả nổi danh, cũng ngồi trong biệt thự cao cấp, lão sư Ô Nha không phải là một gia hỏa keo kiệt.
Đạo cụ xuất hiện là:
【 Tên: Nạp tiền hả 】
【 Năng lực: Tiêu hao tài phú cá nhân ngẫu nhiên, tăng tỉ lệ phần trăm giá trị may mắn ngẫu nhiên (50%-2000%), thời gian liên tục 5 phút (số lần có thể sử dụng 1/1) 】
【 Thuyết minh: Nạp tiền, là thủ đoạn duy nhất cứu vớt tù châu Phi, nhưng có đôi khi cũng sẽ dẫn tới phá sản 】
Tiêu Lam: “……”
Sao tự nhiên cảm giác mình đồng thời bị trào phúng gấp đôi vậy?
Cậu không chỉ có nghèo, còn là tù châu Phi nè.
Nhưng mà……
Nhìn mấy chữ "Tiêu hao tài phú cá nhân ngẫu nhiên", Tiêu Lam lộ ra mỉm cười tự tin.
Khi bạn nghèo đến một cảnh giới nào đó rồi, tiền đối với bạn mà nói cũng chỉ là một con số mà thôi.
Cậu không chỉ không sợ hãi, thậm chí còn có phần chờ mong.
Tiêu Lam thu hồi 【 Nạp tiền hả 】, nói không chừng lúc nào đó thứ này có thể cứu vớt vận mệnh tù châu Phi của cậu thì sao.
Chỉ là 'ngẫu nhiên' hơi làm người ta đau trứng chút thôi.
Lúc này, quyển 《 Minh Nguyệt Quán 》 trên tay người chơi lại một lần nữa xuất hiện biến hóa.
Mặt bìa lập loè lên, trong sách xuất hiện nội dung mới:
【 Kẻ báo thù oán giận nhắm hai mắt 】
【 Gột rửa tất cả thống khổ cùng bi thương trong lửa cháy 】
【 Trở về màn đêm yên lặng 】
Hô hấp Tiêu Lam cứng lại ——
“Kẻ báo thù oán giận”.
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là Kỳ Ninh.
Người ngập đầy thù hận như Kỳ Ninh thật sự là quá ít, hơn nữa lại là ở màn chơi số người có hạn này.
Xác suất đồng thời xuất hiện hai kẻ báo thù không thể nói là không có, nhưng cũng tuyệt đối cao không đến bao nhiêu.
Hiện tại, người đang trải qua nguy cơ tử vong có xác suất rất lớn chính là Kỳ Ninh.
Đồ án ngoài bìa lập loè, thuyết minh Kỳ Ninh tạm thời không có việc gì, nhưng cũng vẫn còn nằm trong nguy cơ.
Bởi vì không gian phân cách, Tiêu Lam cũng không có biện pháp biết được trạng thái của Kỳ Ninh bên kia, cậu cũng chỉ có thể giống như người chơi khác, thông qua sách biến hóa để biết sinh tử của Kỳ Ninh.
Dựa theo chiến lực của Kỳ Ninh mà nói, y hẳn sẽ không thua tại nơi này mới đúng.
Nhưng trong trò chơi, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, Tiêu Lam thu hồi sách, tiếp tục đi tới.
——
Đi được một hồi, Tiêu Lam đột nhiên cảm giác được liên hệ đến từ Lạc.
Trên phong thư xuất hiện chữ viết của Lạc, vẫn là gân cốt rõ ràng, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật:
【 Tiên sinh, trước đó ngoài bìa tiến độ đồng thời tăng lên hai ô, là cậu làm ư? Cậu không bị thương chứ? 】
Tiêu Lam trả lời:
【 Là tôi, yên tâm đi tôi không sao. 】
【 Bên kia có tiến triển gì không? 】
Lạc hình như có điểm tiếc nuối:
【 Xin lỗi, tôi vẫn luôn tìm kiếm loại phòng thoạt nhìn không giống các phòng kia, nhưng tựa hồ là vận khí của tôi không được tốt lắm, một phòng cũng không gặp được 】
【 Chúng giống như là đang bài xích tôi vậy 】
Tiêu Lam đang định nói cái gì đó an ủi một chút đối phương.
Nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới một chút —— nếu vua châu Âu như Lạc rất khó gặp được mấy căn phòng không bình thường này, nhưng tù châu Phi như Tiêu Lam vẫn không ngừng gặp được mà nói……
Thuyết minh mấy phòng đó căn bản chính là tượng trưng cho xui xẻo hả?
Suy nghĩ một chút hình như cũng phải.
Đi vào phải trải qua nguy hiểm gấp bội, cuối cùng thành công ra còn không có khen thưởng đặc biệt gì, nhiều nhất chính là tăng thêm tiến độ qua cửa mà thôi.
Nếu không cẩn thận một cái chết ở bên trong, đó chính là dùng đầu mình cống hiến tiến độ qua cửa cho người chơi khác.
Nghĩ kiểu gì cũng là bệnh thiếu máu à nha……
Người chơi lthường xuyên gặp được phòng, so với người may mắn mà nói càng giống như là trứng xui xẻo mà trời tuyển chọn.
Tiêu Lam đạt được khen thưởng cũng là vì đã được Ô Nha chú ý, mà không phải bởi vì thông qua phòng.
Chẳng lẽ là bởi vì cậu nhìn qua đặc biệt xui xẻo, mới có thể khiến cho Ô Nha chú ý sao?!
Cho nên 【 Túi quà nhỏ ngẫu nhiên dành cho độc giả 】 căn bản chính là sản phẩm an ủi cấp cho mấy cái trứng xui xẻo đi……
Thật là tri kỷ ghê, lão sư Ô Nha.
“……” Phảng phất như đã biết chân tướng nào đó, Tiêu Lam tự kỷ.
Đúng lúc này, Tiêu Lam chuyển qua một ngã rẽ, đang chuẩn bị tiếp tục đi tới.
Bước chân cậu bỗng nhiên dừng lại.
Hành lang ngay trước mặt cậu này rất cổ quái.
Vách tường vô cùng khô ráo, trên mặt đất lại có một tầng giọt nước đều đều, giọt nước hơi mỏng, thoạt nhìn tùy tiện là có thể dẫm qua.
Nhưng nước này nhìn qua bình tĩnh không gợn sóng rồi lại phảng phất có cảm giác như là keo cứng hoặc là thủy tinh, có điểm cổ quái.
Những giọt gần như chiếm cứ toàn bộ hành lang, nếu Tiêu Lam muốn tiến lên thì đi qua từ khu vực của nó.
Vừa vặn cậu liên hệ với Lạc, Tiêu Lam thuận tay đem trường hợp kỳ quái đang gặp miêu tả một chút với Lạc.
Một lát sau, trả lời của Lạc xuất hiện:
【 Cái này hẳn là một loại quỷ quái gọi là thủy mị dưới ngòi bút Ô Nha 】
【 Thoạt nhìn giống một tầng giọt nước hơi mỏng, sau khi dẫm lên lại sẽ phảng phất như đặt mình trong biển sâu】
【 Bản thân thủy mị cũng sẽ sinh ra lực lôi kéo cường đại, ngăn cản người trong đó rời đi 】
【 Tôi từ trong quyển tiểu thuyết thủy mị kia suy đoán ra, tốc độ di động của bản thể thủy mị không tính là nhanh, nó cũng không thể nhanh chóng truy săn, cho nên thường xuyên chọn dùng phương thức mai phục để đi săn 】
【 Thủy mị chủ yếu là dựa vào gò ép và ảnh hưởng cảm quan để tiến hành công kích, nếu bị bắt được sẽ rất phiền toái 】
【 Đồng thời, tốc độ di động của nó ở mặt vuông góc càng chậm hơn mặt phẳng 】
【 Hy vọng có thể trợ giúp được, xin hãy cẩn thận, tiên sinh 】
Không thể không nói, có tiểu trợ thủ toàn năng như Lạc, Tiêu Lam cảm thấy mình tựa như trong tay cầm một cuốn phao nhỏ đi thi vậy, cảm giác hết sức nhẹ nhàng.
Thủy mị an an tĩnh tĩnh mà ngủ đông, tựa như đang đợi chờ con mồi chui đầu vào lưới.
【 Cảm ơn 】
Tiêu Lam tạm thời thu hồi phong thư.
Cậu đánh giá một chút phạm vi thủy mị chiếm cứ, lại nhìn nhìn vách tường hai bên.
Nháy mắt tiếp theo, Tiêu Lam trực tiếp nhảy dựng lên, nhảy lên vách tường.
Giọt nước dưới đất nháy mắt xuất hiện vô số sợi mỏng, ý đồ bắt giữ thân ảnh Tiêu Lam, nhưng Tiêu Lam đã ở trên vách tường mượn lực, lại lần nữa nhảy về phía vách tường bên kia.
Đã trải qua nhiều huấn luyện như vậy, cậu không còn là kẻ mà vách tường cũng không thể nhảy lên kia.
Còn không phải là vượt nóc băng tường sao? Chuyện có bao lớn?
Sợi mỏng công kích thất bại, nhưng vẫn gắt gao đuổi theo thân ảnh Tiêu Lam, tiếp tục phát động công kích.
——
Vào thời điểm Tiêu Lam đang đánh nhau với thủy mị.
Bên kia, Lạc ngừng viết giữa hư không, đang chờ đợi Tiêu Lam trả lời.
Nhưng sau lưng hắn lại truyền đến một loạt tiếng bước chân kéo đến thật dài.
Đó là âm thanh mỗi đi một bước đều phải dùng đế giày kéo lê trên mặt đất mới có thể phát ra, nghe lên rất lười biếng.
Phảng phất như không gian tại nháy mắt này trùng điệp nhau, một bóng người từ trong hư không đi ra.
Đó là một người đàn ông khô gầy, trong tay cầm theo một cây kéo chiều dài bằng cánh tay, khung xương còn tính cao lớn, nhưng chính là quá gầy, liếc mắt một cái nhìn lại gần như không giống một người sống.
Trên mặt ông ta có hình xăm rậm rạp, làm người khác thấy không rõ mặt mũi nguyên bản của ông ta, chỉ có thể nhìn đến một đôi mắt vẩn đục.
Lạc cũng không có ý quay đầu lại phản ứng người mới đến.
Với hắn mà nói, chờ tin từ tiên sinh nhà mình tương đối quan trọng.
Nhưng người tới thấy được Lạc, trong ánh mắt vốn vẩn đục lại lòe ra ánh sáng hưng phấn.
“Là mày!” Trong giọng nói nghẹn ngào của ông ta thế nhưng có vài phần ngạc nhiên vui sướng, tựa như ngoài ý muốn gặp được kho báu.
Lạc lúc này mới cố mà làm, chia cho ông ta một chút tầm mắt: “Ông là?”
“Hắc hắc, hắc hắc hắc……” Người tới không đáp lời, mà lo tự mình nở nụ cười.
Ông ta càng cười càng lớn tiếng, cười đến cả người đều đang run rẩy, phảng phất như đã xảy ra chuyện tốt gì cực kỳ hiếm có.
Lạc không nói gì, chỉ là lạnh nhạt mà nhìn gia hỏa thần kinh này.
Lúc không ở bên người Tiêu Lam, cả người hắn tuy rằng vẫn ưu nhã khéo léo, nhưng luôn trông thiếu đi vài phần không khí sôi động.
Chẳng hạn như hiện tại.
Người tới cười to một trận xong, rốt cuộc ngồi dậy.
Ông ta xoa xoa nước miếng bên miệng cười ra tới, ánh mắt tham luyến mà nhìn chằm chằm hai mắt của Lạc: “Rõ ràng đôi mắt mới là thứ ăn ngon nhất, đáng tiếc con heo mập kia không hiểu! Heo mập không có phẩm vị chết tiệt!! Óc người dầu mỡ làm gì ngon bằng đôi mắt có tràn ngập hơi nước……”
Màn cao cấp cũng nhiều kẻ điên thật đấy.
Nên nói, không hổ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã sao?
Người này và gã mập ăn não kia rõ ràng chính là mặt hàng cùng con đường, thoạt nhìn bộ dáng còn có chút giao tình.
Nhưng bộ dáng gọi sau lưng người chết là heo mập này, biểu hiện ra tình hữu nghị giữa bọn họ hình như có hơi plastic.
Ông ta dùng sức khép mở một chút cây kéo trong tay, tiếng “Răng rắc”, “Răng rắc” trong không khí quanh quẩn ra một loại âm thanh lạnh nhạt mà thanh thúy.
Lạc vẫn không có biến hóa biểu cảm gì.
Người tới lại không để bụng: “Đôi mắt của mày cũng thật đẹp, màu đen như vậy giống như là hắc diệu thạch*, quả thực quá hoàn mỹ.”
(*Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.)
“Làm tao nhịn không được muốn đem nó —— ăn-vào-bụng~”
Ông ta tiến về phía Lạc thêm một bước: “A đúng rồi, thằng nhóc trước đó cùng đi với mày ở đâu rồi? Đôi mắt nó nhìn qua cũng rất ngon, trong sáng như vậy, nhất định tràn ngập đàn hồi……”
Nói rồi ông ta liếm liếm kéo của mình: “Bọn mày đều là tân nhân mới lên cấp đi, hắc hắc hắc…… Nếu mày nói cho tao nhược điểm của thằng nhãi kia, tao để mày đi cho thống khoái một chút, thế nào?”
Nháy mắt một câu này rơi xuống.
Mày đẹp của Lạc nhíu lại, người này đang mơ ước người không nên mơ ước.
Con ngươi vốn đang màu đen của hắn trong nháy mắt chuyển biến sang màu vàng nhạt.
Con ngươi vàng nhạt dưới ánh sáng chiết xạ ra sáng như đá quý, nhưng bên trong lại tràn đầy sát ý.
Lạc rốt cuộc xoay người nhìn chằm chằm ông ta, ngữ điệu lạnh lẽo: “Ông muốn làm gì chủ nhân của tôi?”
Người tới cảm nhận được sát ý nghênh diện mà đến làm làn da ông ta khá đau đớn, biểu cảm lại càng thêm hưng phấn lên.
Ông ta hoàn toàn không có chú ý đến Lạc nói gì: “Đôi mắt này!! Ực! Quá đẹp!! Quá tuyệt vời!! Sao mày lại có thể đem nó giấu đi!!”
“Cho tao! Mau cho tao!!”
Ông ta hưng phấn đến tròng mắt cũng đỏ lên, rốt cuộc như kìm nén không được nữa, tốc độ cao nhất nhào về hướng Lạc.
——
Tiêu Lam dưới công kích như sợi mỏng của thủy mị thành thạo né tránh.
Động tác cậu linh hoạt đến cực điểm, mỗi một bước đạp lên vách tường lại phóng nhanh về trước, lại một chút cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu.
Phía sau, công kích của thủy mị càng ngày càng mãnh liệt, lại trước sau vô pháp chạm đến Tiêu Lam dù chỉ mảy may.
Rốt cuộc, toàn bộ hành lang đến chỗ ngoặt, mặt đất thủy mị chiếm cứ cũng đến đoạn cuối.
Lại một lần dùng sức giẫm lên vách tường, Tiêu Lam trực tiếp rời khỏi khu vực thủy mị khống chế.
Chỉ còn lại phía sau sợi mỏng múa may, vẽ ra độ cung phẫn nộ giữa không trung.
Tiêu Lam đáp xuống đất, vẫy tay cáo biệt với khu vực thủy mị, làm thủy mị tức giận đến hung hăng vỗ vỗ xuống đất.
Sau khi chơi lầy xong, cậu nhanh chóng rời xa một mảnh khu vực này.
Xác nhận chung quanh an toàn xong, Tiêu Lam lấy phong thư ra:
【 Tôi không sao, toàn dựa vào phân tích của anh đấy 】
Vài giây sau, trả lời của Lạc lại lần nữa xuất hiện, chữ viết vẫn ưu nhã, nhìn không ra có gì khác trước:
【 Đây là vinh hạnh của tôi 】
Mà giờ phút này, bên chân hắn có một người đang nằm.
Đó có lẽ đã không hoàn toàn xem như "một con người", cái tay nắm kéo của ông ta đã không thấy bóng dáng, thân thể như phảng phất bị sức mạnh không biết tên ăn mòn, tàn khuyết từng tảng lớn, hốc mắt cũng trống rỗng.
Nhưng ông ta còn chưa chết.
Ông ta tựa hồ có chút thần chí không rõ, trên mặt đều là thần sắc hoảng sợ, trong miệng lại đang thần kinh mà cười lớn: “Ha ha…… Ha…… Ha ha ha……”
Đối với trường hợp như vậy, Lạc không có chút phản ứng nào.
Hắn không hề lưu luyến mà rời đi, thường ở không trung viết mấy chữ chỉ có chính mình và Tiêu Lam mới có thể nhìn thấy.
Khóe môi treo lên nụ cười ưu nhã trước sau như một.
Người nằm dưới đất chỉ có thể nghe được âm thanh không nhanh không chậm ở hành lang dần dần đi xa.
Cảm giác thế giới dần dần quy về yên lặng……
——
Qua không bao lâu.
Tiêu Lam vừa cùng Lạc nói chuyện phiếm, vừa lấy 《 Minh Nguyệt Quán 》ra.
Ngoài bìa đã ngừng hẳn lập lòe, hơn nữa sáng lên một ô.
Chẳng lẽ là Kỳ Ninh đã xảy ra chuyện?! Làm Tiêu Lam sợ tới mức nhanh chóng mở sách ra.
Kết quả, một tờ trong sách thuộc về Kỳ Ninh kia đã thay đổi.
Nội dung nguyên bản đã bị gạch bỏ, biến thành:
【 Kẻ báo thù tiếp tục độc hành trong bóng đêm 】
【 Vĩnh thế trầm luân 】
Đây thuyết minh Kỳ Ninh đã thoát hiểm.
Tiêu Lam thở ra một hơi, đồng thời nhìn chằm chằm mặt bìa nhiều thêm một ô vuông kia, vậy thì ai đã chết?
Hiện tại, toàn bộ mặt bìa đã sáng lên 10 ô vuông.
Hết chương 147.