Tôi sợ rằng không bao giờ quên được những ngày tiếp sau đó.
Người ta đã đưa Ginger vào một bệnh viện tư nhân. Ở đấy tôi chỉ được thăm cô vào những giờ nhất định.
Người thầy thuốc của cô không hiểu tầm quan trọng của tình trạng bệnh tật mà người ta cho biết và chỉ coi đó là nguy kịch. Sự chẩn đoán rất là đơn giản: "Cúm kèm theo viêm phế quản thêm vào đó có những triệu chứng không rõ ràng. Những cái này thường xảy ra" - ông nói - "Chắc chắn là do phản ứng kháng sinh”.
Và ông ta có lý. Tất cả không có gì là bí mật về bệnh tật mà cô ấy mắc phải.
Tôi có một cuộc gặp gỡ với nhà tâm thần học của Bộ Nội Vụ. Đó là một con người nhỏ nhắn, dùng thời gian nhón những ngón chân lên để làm cao người, sau đó lại để rơi những gót chân xuống, và cặp mắt hấp háy sau đôi mắt kính rất dày.
Ông ta đặt ra cho tôi rất nhiều câu hỏi, mà phần lớn những câu hỏi đó không nhằm vào đối tượng công việc, nhưng ông lại hất đầu tỏ ra hiểu rõ những câu trả lời của tôi.
Tôi cho rằng ông ta đã cố gắng dùng nhiều cách để thôi miên Ginger nhưng như là một hợp âm chung, chẳng ai cho tôi biết thêm một chi tiết nào.
Có thể vì ông ta không có gì để mà nói.
Tôi tránh gặp bạn bè, tránh những quan hệ, nhưng sự trống rỗng trong đời sống của tôi đã trở thành không thể chịu đựng được nữa
* * *
Cuối cùng, thất vọng, tôi gọi dây nói cho Poppy ở cửa hàng hoa, mời cô đi ăn chiều với tôi. Cô ta vội vã nhận lời.
Tôi đưa cô đến nhà hàng Fantaisie. Cô nói chuyện vui vẻ và tôi thấy việc ở gần cô thật là dễ chịu. Nhưng không phải tôi mời cô vì chuyện ấy. Tôi đợi món ăn và rượu vang được đưa đến đầy đủ và tôi sẽ thử.
Tôi hỏi cô ta rằng cô có nhớ người bạn Ginger của tôi không? - Chắc chắn là nhớ - Cô ta trả lời và mở to đôi mắt - Chị ấy ra sao rồi?
- Cô ấy ốm.
- Thật là khốn khổ!
- Cô ấy bị rơi vào một chuyện kỳ lạ. Cô ấy đã hỏi ý kiến cô, tôi biết. Cái trò của CON NGỰA NHỢT NHẠT. Cái ấy làm cô mất nhiều tiền của.
- Ồ! - Poppy kêu, đôi mắt mở to hơn lúc bình thường - Đó là anh?
Tôi ngồi một lúc, không hiểu gì hết. Vì bất chợt tôi hiện ra trước mắt Poppy là một người đàn ông có vợ bị tàn tật làm trở ngại cho hạnh phúc của Ginger. Câu chuyện về đời sống tình ái của chúng tôi đã có một ảnh hưởng lớn khiến cô ta không sợ khi nghe nói đến CON NGỰA NHỢT NHẠT nữa.
- Cái đó đã được làm rồi sao? - Cô ta thì thào, quan tâm.
- Cái… Ờ... Cái ảnh hưởng hình như quay lại chống Ginger. Cô có nghe nói cái đó đã xảy ra ở đâu rồi không?
- Không.
- Thật vậy. Cái mà họ làm ở CON NGỰA NHỢT NHẠT tại Much Deeping... Cô biết vì sao họ lại làm thế có phải không?
- Tôi không biết nó ở đâu, ở nông thôn, chỗ nào...
- Tôi không nắm được những ý định của Ginger - Tôi cảnh giác, chờ đợi.
- Những tia, tôi hiểu là như thế. Một cái gì đó như vậy. Đến từ bình lưu, như là những người Nga.
Lần này, cô khêu gợi trí tưởng tượng của mình.
- Phải, cái đó, chắc chắn là như vậy. Nhưng cái đó phải rất là nguy hiểm, nếu Ginger bị bệnh vì cái đó…
- Nhưng đáng lẽ người phải chết là vợ anh phải không?
- Phải - Tôi trả lời và chấp nhận vai trò mà cô ta gán cho tôi - Nhưng người ta bảo cái đó không được làm, có một sự quay ngoặt trở lại như tay quay máy nổ ôtô ấy.
- Anh muốn nói rằng - Poppy phải cố gắng lắm mới nói được - Như là một cách nhả điện khi đổi hai đầu dây điện?
- Đúng là như vậy. Cô biết cái đó có thường xảy ra không?
- Không… không phải bằng cách đó.
- Vậy bằng cách nào?
- Ồ nếu người ta không trả tiền... sau đó… Tôi đã biết một người đã từ chối - Cô hạ giọng gần như thì thầm - Người ấy đã bị giết trong tàu điện ngầm. Người ấy đã rơi từ sân đợi vào đúng đầu tàu.
- Có thể đó là một tai nạn?
- Ồ! Không! Đó là do bọn họ.
Tôi rót rượu champagne vào cốc của Poppy. Cô ta có thể giúp tôi. Tôi đã chắc chắn về điều này. Nhưng làm thế nào mà có được sự giúp đỡ đó? Một lời nói vụng về thì cô ta sẽ câm như hến.
- Vợ tôi vẫn bị liệt - Tôi nói - nhưng hình như cô ta đi lại cũng không khó khăn lắm.
- Thật là thiệt thòi - Poppy xác nhận và uống từng ngụm nhỏ.
- Tôi phải làm gì? Đó là do Ginger bày đặt ta tất cả. Tôi có thể trực tiếp gặp một người nào đó không?
- Có một địa chỉ ở Birmingham - cô gái trẻ nói mà không có chứng cớ gì cả.
- Đã đóng cửa rồi - tôi nói mót cách chắc chắn - Cô có biết một người nào khác biết rõ công việc không?
- Elleen Brandon, có thể... nhưng cái đó làm tôi ngạc nhiên.
Việc nêu cái tên hoàn toàn xa lạ và làm tôi sửng sốt. Tôi hỏi những điều cần thiết về cái cô Elleen Brandon này.
- Cô ta rất tầm thường - Poppy nói - Và tính nết lại tàng tàng. Cô la có chiếc áo thường xuyên không có nếp gấp và không bao giờ đi giày cao gót. Tôi đã cùng học với cô ta. Hồi ấy cô ta rất tẻ nhạt, nhưng bao giờ cô ta cũng được giải nhất về môn địa lý.
- Cô ta đã làm gì với CON NGỰA NHỢT NHẠT?
- Không làm gì cả. Đó là ý kiến của cô ta. Và cô ta đã xin thôi việc.
- Ở đâu?
- Ở hãng H.P.K.
- H.P.K. là gì?
- Tôi không biết. Đó là một hãng mà cô ta đã làm việc. Ở đây người ta tiến hành những cuộc điều tra về thị hiếu của khách hàng nhưng không phải là một hãng lớn.
- Nhưng chức năng của Elleen Brandon là gì?
- Đơn giản là đi dạo và đặt ra những câu hỏi về kem đánh răng, về loại bếp ga và nhãn hiệu son phấn mà người ta thường dùng. Cái mà cô ta băn khoăn, lo ngại đó là ai quan tâm đến những cái đó?
- Chắc chắn đó là H.P.K.
Tôi cảm thấy mình đã thắng mình, tình cảm thật lạ lùng.
Cha Gorman trước khi chết đã được mời tới đầu giường của một người đàn bà làm việc trong một hãng kiểu như hãng này. Và Ginger đã tiếp một người đàn bà đến điều tra về việc giống như loại việc này...
- Tại sao cô ta lại bỏ việc? Vì lo lắng?
- Tôi không biết. Cô ta được trả lương hậu hĩnh. Nhưng cô ta tưởng tượng rằng… không phải... đúng như cái đó đã xảy ra.
- Cô ta nghĩ rằng ở đây có một sợi dây liên lạc với CON NGỰA NHỢT NHẠT?
- Tôi không biết. Một vài cái gì như thế. Trong mọi trường hợp, bây giờ cô ta đang làm việc trong một quán cà phê ở đường Tottenham Court.
- Cho tôi địa chỉ của cô ta.
- Cô ta không hợp với anh đâu!
- Tôi không muốn cầu thân với cô ta một chút nào. Đúng ra là tôi muốn biết cái hãng đã thuê mướn cô ta. Tôi muốn mua một số cổ phiếu trong một xí nghiệp thuộc loại này.
- À! Tốt! - Poppy nói, hài lòng về lời giải thích của tôi.
* * *
Sáng hôm sau tôi kiên nhẫn đợi Lejeune ở máy điện thoại nhưng không kết quả. Và chỉ sau rất nhiều lần quay máy tôi mới được gặp Corrigan.
- Thế nào, cái anh chàng tâm thần học xấu xí mà cậu đã gởi đến cho tớ nói về Ginger như thế nào, Corrigan?
- Rất nhiều điều. Nhưng, Mark, cậu biết có nhiều người mắc bệnh viêm họng. Trong đó chẳng có cái gì là bí mật cả.
- Phải. Và cũng có nhiều người mà tên của họ được ghi trong bản kê đều chết vì bệnh viêm họng, viêm dạ dày, u não, cận thương hàn và nhiều bệnh khác biết rất rõ.
- Tớ hiểu cậu, nhưng người ta có thể làm gì?
- Cô ấy nguy kịch hơn phải không?
- A... Phải.
- Phải hành động! Đến Much Deeping, bắt Thyrza Grey, quất cho mụ phải nói ra cái phép phù thủy...
- Phải... Cái đó có thể đưa lại một vài điều gì đó.
- Tớ cũng muốn tìm Venables.
- Venables? - Corrigan ngắt lời tôi - Ông ấy ở ngoài cuộc. Đó là một người tàn tật!
- Tớ cũng tự hỏi về cái đó! Tớ rất muốn giật tấm chăn ra để xem chân tay của hắn tê liệt như thế nào.
- Nhưng chúng tớ đã biết rõ.
- Đợi một chút. Tớ đã gặp người dược sĩ thấp bé Osborne, ở Much Deeping. Cậu hãy nghe những lời ông ta nói với tớ.
Tôi kể cho anh nghe câu chuyện của Osborne.
- Anh chàng bực mình! Đó là loại người không bao giờ thừa nhận là mình đã nhầm lẫn.
- Nhưng, Corrigan... Cái ông ta gợi ý có thể có không?
- Có thể - Conigan xác nhận sau một lúc phân vân - Cái đó có thể. Nhưng như vậy thì phải có rất nhiều người trong tổ chức và cái đó cần phải có một gia sản lớn để chặn miệng lưỡi của họ lại.
- Rồi sao? Hắn ta lăn trên vàng. Lejeune đã tìm ra nguồn gốc tiền bạc của hắn chưa?
- Không đúng như vậy! Thật thế, có một vài cái gì mờ ám ở cin người này. Ông ta đã tránh được mọi nghi ngờ. Nhưng cuộc điều tra đã làm trước đây nhiều năm, ông ta đã xoá sạch mọi dấu vết. Cậu cho rằng ông ta là người đứng đầu trong vụ này?
- Phải, theo tớ hắn nắm tất cả.
- Có thể. Tớ thấy ông ta khá thông minh để làm cái đó. Nhưng không chắc chắn là tự tay ông ta đã giết Cha Gorman.
- Trong trường hợp khẩn cấp. Cần phải ngăn chặn Cha Gorman tố cáo những cái mà Cha đã nắm được ở người đàn bà về những hoạt động của CON NGỰA NHỢT NHẠT. Mặt khác... - Tôi ngừng nói.
- Allô? Cậu vẫn ở máy đấy chứ?
- Phải. Nhưng tớ có một ý kiến và mặt khác, tớ cần phải đi. Tớ có một cuộc hẹn.
Tôi đặt máy và liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
* * *
Tôi ra đến cửa thì chuông điện thoại réo lên. Tôi ngần ngại, Jim Corrigan chắc chắn gọi tôi để biết rõ ý kiến của tôi. Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.
Chuông điện thoại cố nài nỉ... Có thể là bệnh viện... Ginger.
Tôi không muốn lâm vào sự rủi ro. Tôi chạy vào phòng, giật lấy ống nói.
- Allô!
- Anh đấy à, Mark?
- Vâng... vâng… Ai ở máy?
- Tôi, thật vậy, hãy nghe, tôi có vài điều cần nói với anh.
- Ồ! Cô đấy à? - Tôi đã nhận ra tiếng nói của Oliver - Tôi rất vội. Tôi sẽ gọi cho cô sau.
- Không! Không! Anh hãy nghe tôi! Rất khẩn cấp!
- Hãy nói vắn tắt. Tôi có một cuộc hẹn.
- Rất quan trọng đấy. Muộn một chút cũng được, người ta chỉ mang lại cho anh điều tốt đẹp.
- Thật vậy, cái đó tôi không thể...
- Nghe tôi, Mark. Rất quan trọng. Tôi chắc chắn là như vậy. Phải như thế.
Tôi nhìn đồng hồ.
- Thế nào?
- Bà Milly, người hầu phòng của tôi, bị sưng a-mi-đan. Bà rất đau đớn. Bà về quê... ở nhà người chị...
Tôi nghiến răng.
- Tôi rất tiếc, nhưng thật ra...
- Nghe! Tôi chưa bắt đầu. Đến đâu rồi nhỉ? A, phải, Milly ốm, tôi đã gọi dây nói cho phòng giới thiệu người...
- Tôi xin bảo đảm với cô rằng...
- Người ta nói với tôi rằng lất khó khăn trong việc tìm nhân công lúc này, nhưng đối với tôi...
Tôi rất muốn bóp cổ cô ta.
- Cuối cùng sáng hôm nay, một người đàn bà đến gặp tôi. Và anh có biết là ai không?
- Làm thế nào mà tôi biết được? Tôi cam đoan với cô.
- Edith Binns... một cái tên khá khôi hài, phải không. Nhưng anh biết cô ta đấy.
- Chắc chắn là không! Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cô ta.
- Anh biết cô ta và chắc chắn là anh đã trông thấy cô ấy trong thời gian gần đây. Cô ta đã ở bên cạnh mẹ đỡ đầu của anh, phu nhân Hesketh-Dubois, trong nhiều năm.
- Ô, cô ta!
- Cô ta đã trông thấy anh hôm anh đi nhận những bức tranh của anh.
- Thật là đúng và tôi nghĩ rằng cô đã may mắn tìm thấy cô ta. Cô Binns nói rằng cô ta rất trung thành và tận tâm. Nhưng thật ra, bây giờ...
- Đợi đã! Tôi chưa nói đến cái chính yếu. Cô ta nói nhiều với tôi về phu nhân Hesketh-Dubois, về trận ốm cuối cùng của bà và cô đã nói với tôi...
- Nói sao?
- Phải cái đó đã thu hút sự chú ý của tôi: "Người đàn bà khốn khổ, đau đớn như bà đã chịu đựng! Sức khoẻ của hà rất tốt trước khi có cái u ấy trong não. Và đau lòng biết bao khi trông thấy những mớ tóc bạc, dày như thế, được giữ gìn như thế rụng xuống gối”.
Và như thế, Mark, tôi nghĩ đến Mary Delefontaine. Cô ấy cũng bị rụng tóc. Rồi tôi nghĩ đến cô gái mà anh đã nói, đã đánh nhau với một cô gái khác và bị giật từng mảng tóc. Cái này không thể giật dễ như thế đâu Mark. Anh hãy thử giật tóc anh thì biết! Cái đó là không bình thường. Đây phải là một chứng bệnh mới... Cái đó phải nói lên một điều gì đó!
Tôi nắm chặt lấy ống nghe, đầu óc quay cuồng. Những hình ảnh, những chi tiết đó xâm chiếm lấy tôi. Rhoda và những con chó của chị trên bãi cỏ... một bài báo mà tôi đã đọc trong một tạp chí về y học, ở New York... Chắc chắn là như vậy!
- Thượng đế phù hộ cho cô - Tôi nói - Cô rất tuyệt vời!
* * *
Tôi đặt máy và ngay sau đó nhấc máy lên. Sự may mắn mỉm cười với tôi: chỉ trong một giây đồng hồ, Lejeune đã có mặt ở đầu dây bên kia.
- Nói cho tôi biết, tóc của Ginger có rụng từng nắm không?
- Ừ hình như... Do bị sốt, chắc chắn là như vậy.
- Mặc kệ anh! Cũng như những người khác. Ginger đã bị đầu độc bằng chất thallium! Xin Thượng đế hãy ra tay trước khi trở thành quá muộn...
Người ta đã đưa Ginger vào một bệnh viện tư nhân. Ở đấy tôi chỉ được thăm cô vào những giờ nhất định.
Người thầy thuốc của cô không hiểu tầm quan trọng của tình trạng bệnh tật mà người ta cho biết và chỉ coi đó là nguy kịch. Sự chẩn đoán rất là đơn giản: "Cúm kèm theo viêm phế quản thêm vào đó có những triệu chứng không rõ ràng. Những cái này thường xảy ra" - ông nói - "Chắc chắn là do phản ứng kháng sinh”.
Và ông ta có lý. Tất cả không có gì là bí mật về bệnh tật mà cô ấy mắc phải.
Tôi có một cuộc gặp gỡ với nhà tâm thần học của Bộ Nội Vụ. Đó là một con người nhỏ nhắn, dùng thời gian nhón những ngón chân lên để làm cao người, sau đó lại để rơi những gót chân xuống, và cặp mắt hấp háy sau đôi mắt kính rất dày.
Ông ta đặt ra cho tôi rất nhiều câu hỏi, mà phần lớn những câu hỏi đó không nhằm vào đối tượng công việc, nhưng ông lại hất đầu tỏ ra hiểu rõ những câu trả lời của tôi.
Tôi cho rằng ông ta đã cố gắng dùng nhiều cách để thôi miên Ginger nhưng như là một hợp âm chung, chẳng ai cho tôi biết thêm một chi tiết nào.
Có thể vì ông ta không có gì để mà nói.
Tôi tránh gặp bạn bè, tránh những quan hệ, nhưng sự trống rỗng trong đời sống của tôi đã trở thành không thể chịu đựng được nữa
* * *
Cuối cùng, thất vọng, tôi gọi dây nói cho Poppy ở cửa hàng hoa, mời cô đi ăn chiều với tôi. Cô ta vội vã nhận lời.
Tôi đưa cô đến nhà hàng Fantaisie. Cô nói chuyện vui vẻ và tôi thấy việc ở gần cô thật là dễ chịu. Nhưng không phải tôi mời cô vì chuyện ấy. Tôi đợi món ăn và rượu vang được đưa đến đầy đủ và tôi sẽ thử.
Tôi hỏi cô ta rằng cô có nhớ người bạn Ginger của tôi không? - Chắc chắn là nhớ - Cô ta trả lời và mở to đôi mắt - Chị ấy ra sao rồi?
- Cô ấy ốm.
- Thật là khốn khổ!
- Cô ấy bị rơi vào một chuyện kỳ lạ. Cô ấy đã hỏi ý kiến cô, tôi biết. Cái trò của CON NGỰA NHỢT NHẠT. Cái ấy làm cô mất nhiều tiền của.
- Ồ! - Poppy kêu, đôi mắt mở to hơn lúc bình thường - Đó là anh?
Tôi ngồi một lúc, không hiểu gì hết. Vì bất chợt tôi hiện ra trước mắt Poppy là một người đàn ông có vợ bị tàn tật làm trở ngại cho hạnh phúc của Ginger. Câu chuyện về đời sống tình ái của chúng tôi đã có một ảnh hưởng lớn khiến cô ta không sợ khi nghe nói đến CON NGỰA NHỢT NHẠT nữa.
- Cái đó đã được làm rồi sao? - Cô ta thì thào, quan tâm.
- Cái… Ờ... Cái ảnh hưởng hình như quay lại chống Ginger. Cô có nghe nói cái đó đã xảy ra ở đâu rồi không?
- Không.
- Thật vậy. Cái mà họ làm ở CON NGỰA NHỢT NHẠT tại Much Deeping... Cô biết vì sao họ lại làm thế có phải không?
- Tôi không biết nó ở đâu, ở nông thôn, chỗ nào...
- Tôi không nắm được những ý định của Ginger - Tôi cảnh giác, chờ đợi.
- Những tia, tôi hiểu là như thế. Một cái gì đó như vậy. Đến từ bình lưu, như là những người Nga.
Lần này, cô khêu gợi trí tưởng tượng của mình.
- Phải, cái đó, chắc chắn là như vậy. Nhưng cái đó phải rất là nguy hiểm, nếu Ginger bị bệnh vì cái đó…
- Nhưng đáng lẽ người phải chết là vợ anh phải không?
- Phải - Tôi trả lời và chấp nhận vai trò mà cô ta gán cho tôi - Nhưng người ta bảo cái đó không được làm, có một sự quay ngoặt trở lại như tay quay máy nổ ôtô ấy.
- Anh muốn nói rằng - Poppy phải cố gắng lắm mới nói được - Như là một cách nhả điện khi đổi hai đầu dây điện?
- Đúng là như vậy. Cô biết cái đó có thường xảy ra không?
- Không… không phải bằng cách đó.
- Vậy bằng cách nào?
- Ồ nếu người ta không trả tiền... sau đó… Tôi đã biết một người đã từ chối - Cô hạ giọng gần như thì thầm - Người ấy đã bị giết trong tàu điện ngầm. Người ấy đã rơi từ sân đợi vào đúng đầu tàu.
- Có thể đó là một tai nạn?
- Ồ! Không! Đó là do bọn họ.
Tôi rót rượu champagne vào cốc của Poppy. Cô ta có thể giúp tôi. Tôi đã chắc chắn về điều này. Nhưng làm thế nào mà có được sự giúp đỡ đó? Một lời nói vụng về thì cô ta sẽ câm như hến.
- Vợ tôi vẫn bị liệt - Tôi nói - nhưng hình như cô ta đi lại cũng không khó khăn lắm.
- Thật là thiệt thòi - Poppy xác nhận và uống từng ngụm nhỏ.
- Tôi phải làm gì? Đó là do Ginger bày đặt ta tất cả. Tôi có thể trực tiếp gặp một người nào đó không?
- Có một địa chỉ ở Birmingham - cô gái trẻ nói mà không có chứng cớ gì cả.
- Đã đóng cửa rồi - tôi nói mót cách chắc chắn - Cô có biết một người nào khác biết rõ công việc không?
- Elleen Brandon, có thể... nhưng cái đó làm tôi ngạc nhiên.
Việc nêu cái tên hoàn toàn xa lạ và làm tôi sửng sốt. Tôi hỏi những điều cần thiết về cái cô Elleen Brandon này.
- Cô ta rất tầm thường - Poppy nói - Và tính nết lại tàng tàng. Cô la có chiếc áo thường xuyên không có nếp gấp và không bao giờ đi giày cao gót. Tôi đã cùng học với cô ta. Hồi ấy cô ta rất tẻ nhạt, nhưng bao giờ cô ta cũng được giải nhất về môn địa lý.
- Cô ta đã làm gì với CON NGỰA NHỢT NHẠT?
- Không làm gì cả. Đó là ý kiến của cô ta. Và cô ta đã xin thôi việc.
- Ở đâu?
- Ở hãng H.P.K.
- H.P.K. là gì?
- Tôi không biết. Đó là một hãng mà cô ta đã làm việc. Ở đây người ta tiến hành những cuộc điều tra về thị hiếu của khách hàng nhưng không phải là một hãng lớn.
- Nhưng chức năng của Elleen Brandon là gì?
- Đơn giản là đi dạo và đặt ra những câu hỏi về kem đánh răng, về loại bếp ga và nhãn hiệu son phấn mà người ta thường dùng. Cái mà cô ta băn khoăn, lo ngại đó là ai quan tâm đến những cái đó?
- Chắc chắn đó là H.P.K.
Tôi cảm thấy mình đã thắng mình, tình cảm thật lạ lùng.
Cha Gorman trước khi chết đã được mời tới đầu giường của một người đàn bà làm việc trong một hãng kiểu như hãng này. Và Ginger đã tiếp một người đàn bà đến điều tra về việc giống như loại việc này...
- Tại sao cô ta lại bỏ việc? Vì lo lắng?
- Tôi không biết. Cô ta được trả lương hậu hĩnh. Nhưng cô ta tưởng tượng rằng… không phải... đúng như cái đó đã xảy ra.
- Cô ta nghĩ rằng ở đây có một sợi dây liên lạc với CON NGỰA NHỢT NHẠT?
- Tôi không biết. Một vài cái gì như thế. Trong mọi trường hợp, bây giờ cô ta đang làm việc trong một quán cà phê ở đường Tottenham Court.
- Cho tôi địa chỉ của cô ta.
- Cô ta không hợp với anh đâu!
- Tôi không muốn cầu thân với cô ta một chút nào. Đúng ra là tôi muốn biết cái hãng đã thuê mướn cô ta. Tôi muốn mua một số cổ phiếu trong một xí nghiệp thuộc loại này.
- À! Tốt! - Poppy nói, hài lòng về lời giải thích của tôi.
* * *
Sáng hôm sau tôi kiên nhẫn đợi Lejeune ở máy điện thoại nhưng không kết quả. Và chỉ sau rất nhiều lần quay máy tôi mới được gặp Corrigan.
- Thế nào, cái anh chàng tâm thần học xấu xí mà cậu đã gởi đến cho tớ nói về Ginger như thế nào, Corrigan?
- Rất nhiều điều. Nhưng, Mark, cậu biết có nhiều người mắc bệnh viêm họng. Trong đó chẳng có cái gì là bí mật cả.
- Phải. Và cũng có nhiều người mà tên của họ được ghi trong bản kê đều chết vì bệnh viêm họng, viêm dạ dày, u não, cận thương hàn và nhiều bệnh khác biết rất rõ.
- Tớ hiểu cậu, nhưng người ta có thể làm gì?
- Cô ấy nguy kịch hơn phải không?
- A... Phải.
- Phải hành động! Đến Much Deeping, bắt Thyrza Grey, quất cho mụ phải nói ra cái phép phù thủy...
- Phải... Cái đó có thể đưa lại một vài điều gì đó.
- Tớ cũng muốn tìm Venables.
- Venables? - Corrigan ngắt lời tôi - Ông ấy ở ngoài cuộc. Đó là một người tàn tật!
- Tớ cũng tự hỏi về cái đó! Tớ rất muốn giật tấm chăn ra để xem chân tay của hắn tê liệt như thế nào.
- Nhưng chúng tớ đã biết rõ.
- Đợi một chút. Tớ đã gặp người dược sĩ thấp bé Osborne, ở Much Deeping. Cậu hãy nghe những lời ông ta nói với tớ.
Tôi kể cho anh nghe câu chuyện của Osborne.
- Anh chàng bực mình! Đó là loại người không bao giờ thừa nhận là mình đã nhầm lẫn.
- Nhưng, Corrigan... Cái ông ta gợi ý có thể có không?
- Có thể - Conigan xác nhận sau một lúc phân vân - Cái đó có thể. Nhưng như vậy thì phải có rất nhiều người trong tổ chức và cái đó cần phải có một gia sản lớn để chặn miệng lưỡi của họ lại.
- Rồi sao? Hắn ta lăn trên vàng. Lejeune đã tìm ra nguồn gốc tiền bạc của hắn chưa?
- Không đúng như vậy! Thật thế, có một vài cái gì mờ ám ở cin người này. Ông ta đã tránh được mọi nghi ngờ. Nhưng cuộc điều tra đã làm trước đây nhiều năm, ông ta đã xoá sạch mọi dấu vết. Cậu cho rằng ông ta là người đứng đầu trong vụ này?
- Phải, theo tớ hắn nắm tất cả.
- Có thể. Tớ thấy ông ta khá thông minh để làm cái đó. Nhưng không chắc chắn là tự tay ông ta đã giết Cha Gorman.
- Trong trường hợp khẩn cấp. Cần phải ngăn chặn Cha Gorman tố cáo những cái mà Cha đã nắm được ở người đàn bà về những hoạt động của CON NGỰA NHỢT NHẠT. Mặt khác... - Tôi ngừng nói.
- Allô? Cậu vẫn ở máy đấy chứ?
- Phải. Nhưng tớ có một ý kiến và mặt khác, tớ cần phải đi. Tớ có một cuộc hẹn.
Tôi đặt máy và liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
* * *
Tôi ra đến cửa thì chuông điện thoại réo lên. Tôi ngần ngại, Jim Corrigan chắc chắn gọi tôi để biết rõ ý kiến của tôi. Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.
Chuông điện thoại cố nài nỉ... Có thể là bệnh viện... Ginger.
Tôi không muốn lâm vào sự rủi ro. Tôi chạy vào phòng, giật lấy ống nói.
- Allô!
- Anh đấy à, Mark?
- Vâng... vâng… Ai ở máy?
- Tôi, thật vậy, hãy nghe, tôi có vài điều cần nói với anh.
- Ồ! Cô đấy à? - Tôi đã nhận ra tiếng nói của Oliver - Tôi rất vội. Tôi sẽ gọi cho cô sau.
- Không! Không! Anh hãy nghe tôi! Rất khẩn cấp!
- Hãy nói vắn tắt. Tôi có một cuộc hẹn.
- Rất quan trọng đấy. Muộn một chút cũng được, người ta chỉ mang lại cho anh điều tốt đẹp.
- Thật vậy, cái đó tôi không thể...
- Nghe tôi, Mark. Rất quan trọng. Tôi chắc chắn là như vậy. Phải như thế.
Tôi nhìn đồng hồ.
- Thế nào?
- Bà Milly, người hầu phòng của tôi, bị sưng a-mi-đan. Bà rất đau đớn. Bà về quê... ở nhà người chị...
Tôi nghiến răng.
- Tôi rất tiếc, nhưng thật ra...
- Nghe! Tôi chưa bắt đầu. Đến đâu rồi nhỉ? A, phải, Milly ốm, tôi đã gọi dây nói cho phòng giới thiệu người...
- Tôi xin bảo đảm với cô rằng...
- Người ta nói với tôi rằng lất khó khăn trong việc tìm nhân công lúc này, nhưng đối với tôi...
Tôi rất muốn bóp cổ cô ta.
- Cuối cùng sáng hôm nay, một người đàn bà đến gặp tôi. Và anh có biết là ai không?
- Làm thế nào mà tôi biết được? Tôi cam đoan với cô.
- Edith Binns... một cái tên khá khôi hài, phải không. Nhưng anh biết cô ta đấy.
- Chắc chắn là không! Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cô ta.
- Anh biết cô ta và chắc chắn là anh đã trông thấy cô ấy trong thời gian gần đây. Cô ta đã ở bên cạnh mẹ đỡ đầu của anh, phu nhân Hesketh-Dubois, trong nhiều năm.
- Ô, cô ta!
- Cô ta đã trông thấy anh hôm anh đi nhận những bức tranh của anh.
- Thật là đúng và tôi nghĩ rằng cô đã may mắn tìm thấy cô ta. Cô Binns nói rằng cô ta rất trung thành và tận tâm. Nhưng thật ra, bây giờ...
- Đợi đã! Tôi chưa nói đến cái chính yếu. Cô ta nói nhiều với tôi về phu nhân Hesketh-Dubois, về trận ốm cuối cùng của bà và cô đã nói với tôi...
- Nói sao?
- Phải cái đó đã thu hút sự chú ý của tôi: "Người đàn bà khốn khổ, đau đớn như bà đã chịu đựng! Sức khoẻ của hà rất tốt trước khi có cái u ấy trong não. Và đau lòng biết bao khi trông thấy những mớ tóc bạc, dày như thế, được giữ gìn như thế rụng xuống gối”.
Và như thế, Mark, tôi nghĩ đến Mary Delefontaine. Cô ấy cũng bị rụng tóc. Rồi tôi nghĩ đến cô gái mà anh đã nói, đã đánh nhau với một cô gái khác và bị giật từng mảng tóc. Cái này không thể giật dễ như thế đâu Mark. Anh hãy thử giật tóc anh thì biết! Cái đó là không bình thường. Đây phải là một chứng bệnh mới... Cái đó phải nói lên một điều gì đó!
Tôi nắm chặt lấy ống nghe, đầu óc quay cuồng. Những hình ảnh, những chi tiết đó xâm chiếm lấy tôi. Rhoda và những con chó của chị trên bãi cỏ... một bài báo mà tôi đã đọc trong một tạp chí về y học, ở New York... Chắc chắn là như vậy!
- Thượng đế phù hộ cho cô - Tôi nói - Cô rất tuyệt vời!
* * *
Tôi đặt máy và ngay sau đó nhấc máy lên. Sự may mắn mỉm cười với tôi: chỉ trong một giây đồng hồ, Lejeune đã có mặt ở đầu dây bên kia.
- Nói cho tôi biết, tóc của Ginger có rụng từng nắm không?
- Ừ hình như... Do bị sốt, chắc chắn là như vậy.
- Mặc kệ anh! Cũng như những người khác. Ginger đã bị đầu độc bằng chất thallium! Xin Thượng đế hãy ra tay trước khi trở thành quá muộn...
Danh sách chương