Mariel vùi mặt xuống giường. Cô đáng được nhận giải thưởng Hàn Lâm cho màn diễn tuyệt hảo đó, nhưng cô gần như chắc chắn anh không hề biết. Ngoại trừ một chút hé lộ khi cô mím môi. Chắc anh đã thấy. Chết tiệt, anh hiểu cô quá rõ.

Ôm gối trước ngực, cô trằn trọc qua lại rồi chăm chú vào bóng tối. Cô cố giữ giọng cùa mình lạnh nhạt đúng như giọng anh. Rốt cuộc, đó là tất cả những gì cô đã làm được.

Môi cô mím lại đầy chán chường. Rõ ràng cô đã giảm nhẹ trạng thái căng thẳng mà cô biết chắc cả anh và cô đều cảm nhận được bằng cách cố tình bàn về nó. Có thực anh không hề biết không? Cô vẫn phải tiếp tục đóng trò hề đó bởi vì cô và anh đã thỏa thuận.

Ngoài ra, cô tự nhủ chính mình, trước đây anh và cô chưa bao giờ là người yêu của nhau. Chưa bao giờ cùng nhau thống nhất về bất cứ thứ quái quỷ gì - từ diện mạo bên ngoài, các chương trình truyền hình cho đến vấn đề gia đình và con cái. Chưa bao giờ hứa hẹn.

Vì thế cô cũng cần anh xác định rõ anh và cô sẽ không qua đêm cùng nhau. Nếu anh nhìn cô trước khi cô kịp thận trọng tỏ ra bị tổn thương, chắc chắn anh sẽ nhìn thấu trong cô, đơn giản như nhìn qua thủy tinh trong suốt. Như thế sẽ vô cùng nguy hiểm, bởi cô sẽ ngã. Không thể kiểm soát bản thân.

Dường như trái tim cô đang lử dần, những ngón tay cô bấu chặt vào gối. Đã đến lúc phải thành thực rồi, cô quyết định. Cô đã thực sự gục ngã mất rồi. Từ đầu cho đến chân. Hoàn toàn. Suốt từ đầu đến cuối. Cô đã yêu Dane. Trước vậy, giờ vẫn vậy.

Giờ đây cô đã biết rõ đến từng centimet sâu kín trên thân thể anh, biết âm thanh môi anh phát ra khi mê đắm tột độ, cảm giác về anh ngập tràn trong cô. Bè bạn sẽ chẳng bao giờ đủ, “người tình” vẫn chỉ là một sự sắp đặt tạm thời.

Cô quẳng chiếc gối đang ôm vào khoảng không, lắng nghe tiếng nó nặng nề va vào tủ quần áo kiểu cổ trong phòng.

Nhưng giờ thì đã xong xuôi tất cả. Điều quan trọng là cô đã nắm giữ đằng chuôi, anh sẽ không bao giờ biết được sâu thẳm tâm hồn cô cảm nhận được điều gì, bởi vì như thế sẽ đặt anh vào tình thế bất khả. Anh không muốn tình cảm lâu bền. Anh chỉ muốn dọc ngang tung hoành với đời sống tự do và những cô ả tóc vàng ngực đồ sộ.

Khốn nạn.

Vì thế cô chỉ nên coi nó thật nhẹ nhàng, đơn giản. Cô sẽ tận hưởng đến cùng khoảng thời gian ở bên nhau và rồi... và rồi cô sẽ ra đi với một giỏ ký ức, kể cả khi phải để lại trái tim mình.

***

Sáng hôm say cô tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình. Cũng không đến nỗi khó như cô nghĩ, vì Dane đang vội. Anh thậm chí không kịp ăn sáng mà chỉ nhấp vội vàng một tách cà phê. Nhưng anh vẫn nhớ hôn tạm biệt cô nơi bậc cửa. Một nụ hôn dịu dàng cứ kéo dài ra mãi, cho đến khi tài xế chiếc limo đón Dane ra sân bay đang đợi bên lề đường kín đáo ho hắng thúc giục.

Dane ngửa đầu lui thăm dò gương mặt cô một lúc lâu. Mặt trời buổi sớm mai dát ánh vàng lên tóc anh, hơi nóng tỏa ra từ đôi mắt cô, làm khô héo gò má cô. “Gặp em tối nay nhé,” anh hứa hẹn.

Cô lắc đầu. “Anh sẽ trễ chuyến bay mất.” Bất chợt nhận ra anh và cô đang chào tạm biệt nhau như một cặp vợ chồng đúng nghĩa, cô bước lùi, lúng túng. “Chúc anh chuyến bay an toàn.”

“Đến nơi anh sẽ gọi.”

Nhón hôn anh nụ hôn thật nhẹ, cô quay người bước vào trong. Làm thế nào cô có thể đợi gặp lại anh? Để lại nghe giọng nói của anh? Lại cảm nhận thân người anh áp sát cô? Thật lạ lùng khi một mình vẩn vơ bước trong căn nhà của anh. Ý nghĩ thoáng qua nhắc cô nhớ cô đang ở đó chỉ vì cả anh và cô đều thấy đó là sự sắp đặt hợp lý nhất. Quan trọng là bản thân cô phải ngăn những ham muốn nông nổi đó lại, bởi cô không thể mong chờ gì nhiều ở anh.

Chỉ có một khả năng, chuyện gần gũi giữa anh và cô gói trọn trước khi tuần mới đến. Bởi vì cô muốn làm việc - và bởi vì cô thầm lo lắng anh và cô trở nên quá gắn bó với nhau - Dane sẽ suốt ngày lo chuyện làm ăn của mình, anh và cô sẽ chỉ gặp lại nhau vào ban đêm.

Nếu anh có việc phải xuất hiện trước đám đông, cô sẽ đi cùng anh. Đám nhà báo cũng sẽ bâu theo. Anh và cô sẽ trở thành cặp đôi quen thuộc trên các mục xã hội. Giới truyền thông sẽ đoán già đoán non xem Dane sẽ còn giữ danh hiệu Chàng trai của năm bao lâu nữa, nhưng anh từ chối mọi cuộc phỏng vấn có đề cập đến Mariel, cứ khăng khăng một mực rằng anh và cô “chỉ là bạn cũ thân thiết.” Anh cũng chẳng để Mariel nhận ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh có ý định thay đổi tình trạng độc thân của mình.

Mỗi tối, anh và cô chia sẻ bầu không khí yên ở nhà, có đêm cả hai cùng dạo dọc bờ biển dưới trăng, sau một ngày nóng kinh người, rồi thư giãn bên bể bơi. Làm những điều bình thường mà các cặp vẫn làm cùng nhau.

Mỗi đêm, anh và cô đến với nhau trong niềm đam mê không hề có dấu hiệu giảm nhịp độ hay suy yếu đi. Chỉ là một thỏa thuận tình yêu, cô tự nhủ.

Và rồi mọi thỏa thuận chấm dứt.

Nhưng cả hai đều chăm lo cho nhau, tôn trọng nhau. Mỗi ngày cô không muốn nghĩ xa hơn, chỉ đơn giản tận hưởng từng phút giây hiện hữu.

Mariel được biết Dane sở hữu một chuỗi các tòa nhà ở khu trung tâm thương mại. Các đối tượng thuê mướn vừa đặt vấn đề, ngoài sự gấp rút về thời gian, còn lại đều đáng xem xét. Anh còn phải chuẩn bị cho chuyến lên miền bắc xa xôi. Dường như anh cố ý lấp đầy những khoảng trống cuộc sống để giữ mình luôn bận rộn.

Cô cảm thấy bực bội khi anh quay lưng với gia đình duy nhất của mình. Một đêm nọ cô nằm trên giường, mắt chong chong nhìn trần, chẳng thể nào ngủ được. Cô biết anh và gia đình trước đây có đầy mối bất hòa, nhưng vẻ ăn năn trong mắt bố anh vào đêm dạ tiệc đã gieo trong cô ý nghĩ vẫn nên hy vọng, miễn sao cô thuyết phục được Dane dám nhìn nhận.

Trượt khỏi giường, cô khoác áo ngủ, nhẹ nhàng bước xuống lầu. Rót xong cho mình cốc sữa, cô cầm cốc bước ra ngoài nhà, giữa bầu không khí ban đêm thoang thoảng mùi hương. Ánh trăng nhuộm kín bức tường đá cao nhất và không gian xa hoa bên trong. Cô quay người ngắm nghía tòa biệt thự cổ - nhà của Dane.

Dane là người rất kiêu hãnh, gần đến độ kiêu căng. Độc lập. Bướng bỉnh. Qúa bướng bỉnh để có thể thừa nhận bản thân anh có thể gây ra lỗi lầm náo đó như bất cứ người bình thường nào khác. Ai ai cũng cần có gia đình, kể cả Dane. Cô đã cảm nhận được từ khi anh còn là bé xíu, sâu thẳm trong anh là khao khát về mối gắn kết đó.

Anh đã có những người phụ nữ đi qua đời mình, những người quen biết, bạn làm ăn, nhưng khi có biến cố hay rủi ro thì sao? Nếu có điều gì cô có thể làm cho anh thì chỉ có thể là cố gắng giúp anh gắn kết tình cha con.

“Em đang làm gì ngoài này thế kia?”

Dứt khỏi những ý nghĩ riêng, cô quay lại, thấy Dane đang đứng ở ngưỡng cửa, chiếc quần con hững hờ ngừng lại ngang hông. “Em suy nghĩ thôi.” Cô bước lại phía anh, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh, âm thanh mạnh mẽ và dồn dập trong tai cô. “Chỉ nghĩ thôi.”

“Anh cũng không ngủ được.” Đôi tay anh ôm gọn vòng eo cô. Cả hai cùng im lặng một lúc, trong khi những chú dế rí rách xung quanh và có con gì sột soạt trong mấy bụi cây.

Dane đã không khó khăn gì đoán những điều cô nghĩ, ngay từ khi cả hai còn nhỏ, nhưng đêm nay... Điều gì đã khiến cô ra đây giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này? Có phải anh đã làm gì khiến cô buồn? Không. Mariel không phải kiểu người che giấu cảm xúc của mình. Nếu cô cảm thấy có điều gì không hài lòng về anh, chắc chắn cô sẽ nói với anh. Vì thế anh chỉ tựa đầu bên mái tóc rối của cô, ôm cô.

Anh nghĩ, cô cảm nhận rõ đôi tay anh vỗ về nhè nhẹ trên lớp áo ngủ lụa để chạm lấy hơi ấm thân thể cô. Không giống những người đàn bà chung giường với anh những năm qua. Mà cũng có thể anh chưa biết họ đủ lâu, chưa dành đủ quan tâm cho họ để nhận ra. Không, điều đó không hoàn toàn đúng. Anh đã có những mối quan hệ đủ lâu, nếu không muốn nói là lâu hơn so với mối quan hệ hiện tại với Mariel. Nhưng lần này lại khác hẳn. Dường như anh và cô không chỉ là người tình của nhau.

Không. Anh không thể làm thế được. Không thể làm thế với Mariel. Anh không muốn làm cô bị tổn thương. Anh sẽ không gây tổn thương đến cô. Đối với anh cô quan trọng vô cùng, quý giá vô cùng. Có lẽ cô là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để tránh cho cô khỏi vớ phải một gã không thể gắn bó lâu dài như anh. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc cứ giữ nguyên con đường anh và cô đã thỏa thuận ban đầu. Êm thấm, bình lặng. Và thực dụng.

Cô hơi cựa mình, thư thái tựa vào anh. Anh ôm nhẹ vai cô trước khi đưa cô vào nhà.

***

Từ sao lớp của kính nhìn ngang ra hồ, Dane ngắm chiếc xe thể thao gầm thấp màu vàng hoàng yến đỗ lại trong nhà đỗ xe cạnh chiếc Porsche của anh.

Lúc đó chiều Chủ nhật, một ngày trước chuyến bay lên phương bắc của anh. Anh sẽ vắng nhà một tuần. Mariel bảo anh cô có một điều bất ngờ và bắt anh phải hứa sẽ ở nhà và không được tranh cãi cho đến khi cô quay trở lại.

Cửa bên hông ghế lái bật mở, anh được thỏa thuê ngắm đôi sandal gót nhọn màu vàng. Khi đôi giày chạm đất, anh nhìn ngược lên đôi chân dài láng mịn. Không cần phải bàn cãi. Móng chân sơn màu trắng mờ mờ như sương lộ ra bên ngoài quai sandal, những hạt đá lóng lánh uống vòng cung quanh mắt cá chân cô.

Mariel bước ra, mái tóc sẫm màu của cô được buộc gọn gang bằng một sợi dây ruy băng màu vàng. Dường như cô đã chọn chiếc xe làm một món phụ kiện cho chiếc váy thanh mảnh của mình, anh chợt nhận ra cách đây nhiều tháng, có lẽ cô đã làm như thế thật.

Anh chiêm ngưỡng dáng người cô khi cô vươn người lui ghế sau, mang ra chiếc hộp có logo cửa hiệu Chocolate Choices. Anh cũng không được bình luận gì thêm.

Trông cô thanh nhã và mát lành như một lát bánh trứng chanh. Hơi nóng thốc xuống dưới thắt anh, tiếng gì đó trỗi dậy trong họng anh.

Cho đến khi ghế bên hông cửa sau bật mở và bố anh bước ra.

Cú thoi trong bụng đánh anh lùi một bước. Lạy Chúa lòng lành, cô đang làm cái quái quỷ gì thế này? Thân thể Dane cứng đờ khi anh trân trân nhìn Mariel cùng bố anh tiến về chỗ anh đang đứng, tay anh như đóng băng trên tay nắm cửa. Như có quả banh nặng nề dâng lên trong họng anh. Sực người, anh lẩn khỏi ô cửa để ngỏ trước khi cô đến nơi.

“Dane,” Mariel nói trước khi anh có thể thốt nên lời. Vẻ căng thẳng dập dềnh trong mắt cô. “Em vừa đưa bố anh xuống đây. Em biết cả anh và bác đều thích chơi cờ và... em nghĩ anh có thể dần làm quen với cảm giác thua cờ.”

Ánh mắt anh đảo từ Mariel sang chỗ bố mình. “Bố.”

Bố anh ngừng lại cách chỗ anh chừng một sải tay. “Chào con, Dane. Mariel mời bố đến, nhưng nếu con muốn, con bé sẽ đưa bố về lại nhà ngay bây giờ.”

Lảng tránh ánh nhìn của cô, Dane những muốn có thể bảo cô làm như thế. Anh nắm mấy ngón tay lại. “Dù gì thì bố cũng đã ở đây rồi.”

Vẻ ảo não hiện rõ trong mắt anh, Dane biết điều đó bởi anh nhận ra nét đồng cảm và thấu hiểu trong mắt Mariel khi anh nhìn cô. Anh cảm thấy như thể cô đã lột trần toàn bộ niềm kiêu hãnh và sự tự tin trong anh, để anh trần trụi.

Anh cứng nhắc chỉ về chiếc sofa. “Dạo này bố uống gì?”

“Nếu có sẵn thì cho bố cốc bia. Cảm ơn con.”

Mariel bật một đĩa nhạc. Tiếng nhạc du dương khắp căn phòng. Cô bước ngang qua chỗ Dane, “Tốt rồi, em sẽ để anh và bác...”

“Không phải vội thế.” Dane tóm lấy tay cô, kéo lừng lững về gian bếp kế bên. Khi anh và cô đã ở ngoài tầm nghe thấy, anh xoay cô đối diện anh. Đôi mắt cô rưng rưng. Và ánh giận dữ.

Cô đang giận sao? “Em đang làm cái quái gì thế này?” anh hỏi, giọng trầm đầy đe dọa.

“Em nghĩ cho anh đấy Dane.” Cô đặt hộp sô cô la trên bồn bếp. “Bố anh cần anh, cho dù anh biết hay không thì bác vẫn cần anh. Em nghĩ đón bác đến đây chơi cờ vui vẻ là một cách bắt đầu nhẹ nhàng.”

Anh buông tay cô, bước thẳng về phía tủ lạnh lấy ra hai lon bia. “Anh thà đối mặt với một đám cháy còn hơn.”

“Tự anh có thể sắp xếp được.” Anh chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, để thấy được ánh mắt của cô, sắc lẻm như dao. “Mà thực ra, có thể anh chỉ muốn vui thú với mình anh thôi.”

Cơn giận của anh sôi sục. “Em đưa ông ấy đến đây để chơi cờ? Tốt thôi. Em sẽ chơi ván cờ. Anh chưa sẵn sàng.”

Mariel khép tay ôm người khi anh bước ngang qua cô, đặt lon bia trước mặt bố mình rồi tiến thẳng ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm một tiếng làm dội âm thanh vang động dọc bức tường.

Lạy Chúa. Liệu cô có vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng không? Tim cô đập rộn, đôi chân cô yếu ớt hẳn đi, nhưng cô tực buộc mình băng qua phòng đối diện với Daniel. Nỗi căng thẳng đào sâu trong ông đã hiện hình ra nét mặt. Cô đã làm cho không chỉ một người mà đến hai người thất vọng.

“Anh ấy sẽ trở lại nhanh thôi,” cô thì thầm, nhấc khóe môi mình thành nụ cười rồi kéo ghế ra, để ông và cô đều ngồi trước bàn cờ. “Trong lúc chờ đợi, bác dạy cháu luật chơi nhé?”

Daniel uống liền ba hơi dài lon bia rồi chùi tay qua cằm. “Tốt hơn bác nên đi khỏi đây.”

“Bác cho anh ấy thêm chút thời gian nữa đã.” Để làm Daniel phân tâm và củng cố tinh thần của chính mình, cô nhặt lên một quân cờ pha lê màu đen tuyệt đẹp. “Quân này gọi là gì ạ?”

Daniel thở dài chậm rãi. “Đấy là quân tượng. Quân cờ này chỉ có thể di chuyển theo đường chéo.” Ông nhặt một quân cờ khác lên. “Ngược lại quân mã lại có thể nhảy cóc qua các quân khác trên bàn cờ. Mục tiêu của trò chơi là chiếu bí quân tướng phe kia.”

“Nói chính xác thì như thế có nghĩa là gì ạ?”

“Đó là khi -“ Ông ngừng lại khi cửa chính đột ngột mở toang và Dane tiến vào.

Vẻ mặt anh chẳng biểu lộ tí gì cả. Dường như anh đã kịp kéo chiếc mặt nạ lên. Nhưng anh đã bình tĩnh hơn, Mariel để ý thấy thế. Vẻ căng thẳng khiến đôi vai rúm lại cũng được nới hẳn; tay anh không nắm thành hình nắm đấm nữa. Cơn căng thẳng của cô cũng dịu đi. Nhưng chỉ là đôi chút, bởi anh quá lạnh nhạt. Qúa lý trí.

Cô vẫn chưa xong chuyện với anh đâu, cô biết thế. Cô đã bước quá lằn giới hạn mà anh và cô cùng vạch ra. Cô chỉ là tình nhân của anh mà thôi, chấm hết. Tạm thời là thế, như vậy cô chẳng có quyền gì mà xen vào những quyết định của riêng anh. Hay của cuộc đời anh.

Chỉ vì đối với cô, gia đình là tất cả, và một ngày nào đó cô muốn tự tay xây nên gia đình của riêng mình, như thế không có nghĩa cô phải áp đặt lựa chọn cuộc sống của mình đối với bất cứ người nào khác. Kể cả Dane. Cho dù toàn bộ động cơ của cô đơn thuần vì lợi ích của anh.

Cô giật nảy người trên ghế, dây thần kinh cãi cọ ầm ầm. “Em có việc cần làm. Ở trên lầu.”

Dane trông theo cô, rồi ngồi vào chỗ cô vừa để lại, đặt lon bia rỗng xuống mặt sàn quen thuộc. Bề ngoài, anh những muốn mình cứ bước tiếp, để mình Mariel dọn dẹp toàn bộ đống lộn xộn cô vừa tạo ra. Cho đến khi anh nhận ra cô chỉ có hứng thú với trò chơi trái tim. Lần cuối cùng có ai đó làm điều tương tự với anh từ khi nào? Chỉ đơn giản anh chẳng thể nhớ nổi. Và anh đã phản ứng chẳng khác gì một đứa con nít giận dỗi ở trường.

Nhưng anh là người đã trưởng thành, vì thế anh chỉ cần hít một hơi và hành xử đúng kiểu người lớn. Như thế không có nghĩa anh thích làm vậy. “Vậy chúng ta cứ để mọi thứ trôi qua thôi. Bố chọn quân trắng à?”

Bố anh lắc đầu. “Chúng ta không nhất thiết phải chơi đâu.”

Nụ cười chớm xuất hiện bên khóe môi Dane. “Theo như con nhớ, bố chẳng bao giờ muốn bị thua cờ.” Anh di chuyển quân tốt đen bằng pha lê trong tiến hai bước.

Bố anh quan sát quân cờ. “Đã bao nhiêu năm nay bố không chơi cờ rồi.”

“Bố không cần biện hộ nữa.” Dane đi nước cờ thứ hai. Quân hậu, tiến bốn bước.

“Barbara bỏ đi rồi.”

“Con biết.” Cả Dane và bố đều ngâm cứu bàn cờ. “Cô ta thuộc loại phụ nữ đó mà. Đó là điều con đã cố nói cho bố hiểu.”

“Phụ nữ. Con chẳng thể tin tưởng họ được đâu.”

“Về cơ bản thì con đồng ý với bố.”

“Nhưng Mariel thì khác, đúng không?”

Dane cảm thấy mắt bố anh không rời anh. “Mariel không có gì liên quan đến vấn đề này.”

“Sao lại không? Con bé đang sống ở đây. Bố đã đọc báo rồi. Chỉ là bạn cũ thân thiết.” Tiếng cười thầm của bố anh bật ra thành điệu cười sang sảng, ông với tay lấy lon bia lần nữa.

Dane cố giữ không phủ nhận mối quan hệ giữa anh và cô. Qua lời bố anh, nó đã trở nên rẻ mạt vô cùng. Anh quan sát bàn cờ nhưng chẳng nhìn thấy chút gì. Mối quan hệ giữa anh và cô sẽ không bao giờ là kiểu gắn bó rẻ mạt cả. Anh chưa từng gặp ai như Mariel. Và cũng sẽ không bao giờ gặp thêm được nữa. Cái thực tế đến một lúc nào đó trong tương lai không xa, anh phải để cô ra đi bất chợt lờ mờ hiện ra, trong thoáng chốc mọi thứ trong anh dường như ngừng lại, chỉ có nỗi trống rỗng nhảy múa trước anh.

Muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác muốn thú nhận, anh phủi ý nghĩ đó đi và di chuyển nước tiếp theo.

***

Mariel nhớ đến món bánh sô cô la cô định đãi họ mười phút sau. Cái giống sô cô là này lúc nào cũng phát huy sức mạnh xoa dịu. Cô không muốn làm họ ngắt quãng hay phân tâm, vì vậy cô đặt đĩa bánh vào đĩa, cho lên bàn rồi đi. Cô rón rén bước chân trần xuống cầu thang.

Giọng hai người đàn ông vọng ra chỗ chân cầu thang khi cô xuống đến nơi. “Con có nghĩ rồi sẽ cùng Mariel kết...?”

“Không.”

Mariel như hóa đá trước lời phủ nhận được định sẵn, những ngón tay cô bám chặt thành cầu thang trơn nhẵn cũ kỹ.

“Một ngày nào đó con bé sẽ muốn chơi trò gia đình hạnh phúc. Một căn nhà to và những đứa trẻ con.”

Cô luôn biết anh muốn chấm dứt, nhưng nghe những lời vô tâm và kiên quyết như thế, đáy lòng cô vỡ vụn như thủy tinh.

“Trẻ con chưa bao giờ quan trọng trong gia đình ta,” cô nghe Daniel nói.

“Chúng ta không phải một gia đình.” Dane phản pháo. “Có mối quan hệ máu thịt không nhất thiết là thành gia đình.”

Tốt thôi, ít ra Dane cũng hiểu rõ điều đó, Mariel nghĩ. Nhưng cô không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Cô leo cầu thang ngược lên phòng mình. Khép chặt cửa và chờ đợi buổi chiều tàn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện