"Triệu Thái An, trong đêm gây án, bên cạnh anh trừ bỏ có gái gọi, có phải còn có một người tên Joan không? Mong anh thành thật nói anh và anh ta có quan hệ gì với nhau."

"Joan là sếp của tôi, tôi là quản lý của quán bar anh ta mới mở."

"Nếu đã như vậy, biết rõ còn thù oán với Vương Phi Phàm, tại sao lại còn xuất hiện ở Comma?"

"Bởi vì chúng tôi muốn đến thăm dò việc kinh doanh của bọn họ, xem họ làm thế nào mà lại làm ăn tốt như thế."

"Chỉ vậy thôi sao? Anh nói anh có bệnh trầm cảm, ok, lúc anh đến đó, tôi biết Mộ Tịch Nhiên không có ở đó, cô ấy xuất hiện sau đó gây gỗ với anh, là bởi vì do anh gọi gái. Anh có thừa nhận không?"

"Tôi thừa nhận."

"Rất tốt. Một bệnh nhân có giấy chứng nhận bệnh trầm cảm của bệnh viên, thế mà có thể ở quán bar đàm điếm nhảy nhót ăn chơi, hơn nữa còn không chung thuỷ với hôn nhân của mình.

Ngay sau đó còn gây chuyện, hơn nữa, mọi người đều nói rõ, anh còn xô ngã bạn thân của thân chủ tôi.

Mà cô Soso thì đang mang thai mới được vài tháng, cái xô ngã này đã làm cô ấy xảy thai. Nói cách khác, Triệu Thái An chính là tội phạm giết người, không chỉ giết người cùng mình kề vai ấp gối, mà còn cướp đi tính mạng của một sinh linh sắp có mặt trên thế giới này, vốn dĩ sinh linh đó có thể nhìn thấy được ánh mặt trời rạng rỡ trên thế giới này. Hành vi này của anh ta làm cho người ta phẫn nộ."

"Thưa thẩm phán, tôi phản đối."

Luật sư Triệu Thái An đứng dậy, thẩm phán ra hiệu anh ta có thể bào chữa.

"Hành vi của Triệu Thái An là xuất phát từ việc vợ anh ta không chung thuỷ với anh ấy trước, còn thân chủ của tôi gây thương tích cho cô Soso, cái này không thể nào gán vào việc giết người được. Bởi vì thân chủ của tôi không biết là Soso sẽ xuất hiện ở cửa quán bar, cho nên vô tình đụng phải, hơn nữa thân chủ tôi không hề biết cô Soso có thai.

Ngược lại Vương Phi Phàm, cô ấy vào trạng thái thanh tỉnh lại dùng đá đập vào đầu Triệu Thái An, đây mới chính là cố ý giết người."



Phiên toà này diễn ra khá lâu, thẩm phán yêu cầu nghị án, trong lúc nghỉ ngơi, Lam Phi Tuấn nhỏ giọng ở bên tai tôi nói.

"Biểu hiện rất tốt. Triệu Thái An không bị kết án tử hình thì cũng là tù chung thân."

Mặc dù tay còn đang bị còng, nhưng tôi vẫn đưa tay ra nắm cánh tay Lam Phi Tuấn.

"Cảm ơn anh."

Phiên tòa sơ thẩm lần thứ hai mở ra, và thẩm phán bước vào với bản án.

"Vương Phi Phàm, vào lúc cô còn ý thức tỉnh táo nhưng không đưa ra biện pháp xử lý thích hợp ngay lập tức, mà lại cầm hung khí gây thương tổn cho người khác. Căn cứ vào hành vi gây án nghiêm trọng của hung thủ khiến cô mấy trí gây án, chúng tôi đã thông qua nghị quyết, kết án tội cố ý gây thương tích cho người khác mức độ nghiêm trọng. Kết quả xét xử, ngồi tù 3 năm."

Tôi sững sờ nhìn vị thẩm phán, ba năm thật sự là khoảng thời gian không dài, nhưng mà tôi sợ tôi sẽ có cách nào trở lại vị trí ban đầu để chờ Phoebe. Tôi quay đầu nhìn Triệu Thái An, thẩm phán gõ gõ cái bàn nhắc nhở mọi người yên tĩnh.

"Triệu Thái An, đánh nhau gây rối, xâm phạm tài sản cá nhân của cô Vương Phi Phàm và gây tổn thất không thể bù đắp cho cô Soso. Đồng thời, trong lúc điều khiển giao thông còn cố ý sát hại người vợ hợp pháp là cô Mộ Tịch Nhiên, khiến cho 1 người chết 1 người bị thương. Dựa vào xác nhận bệnh trầm cảm của Triệu Thái An, áp dụng theo phiên toà nhân tính giảm nhẹ tội. Bây giờ, tôi tuyến bố, kết án giành cho bị phạm Triệu Thái An, bồi thường cho tài sản Vương Phi Phàm và bồi thường thiệt hại về tinh thần cho cô Soso tổng là 600 ngàn nhân dân tệ. Hơn nữa, bị kết án tù chung thân có hiệu lực ngay lập tức."

"Đứng dậy."

Thẩm phán tuyên án xong, tất cả chúng tôi đứng dậy nhìn thẩm phán rời đi. Tù chung thân, tôi cười, Triệu Thái An mất đi tự do so với chết càng đáng sợ hơn. Đau muốn chết nhưng lại phải kéo dài hơi tàn để sống.

Có vẻ như bạn bè của tôi không hài lòng với kết quả xét xử của tôi, sau khi bị đưa đến nhà tù nữ, Tố Duy và Dư Đinh Chi ngay lập tức xuất hiện. Tôi lặng lẽ ngồi bên kia bàn trong bộ đồng phục tù nhân mới, hai người mang theo một số nhu yếu phẩm. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tố Duy. Chiếc còng khiến tôi không thể chạm vào mặt cô ấy.

"Đừng khóc. Kết quả thế này cũng tốt rồi, người phạm tội nên chịu tôi. Tôi rất hài lòng với kết quả này. Những ngày không có tôi, thay tôi quản lý Comma, có rảnh thì đến thăm ba tôi dùm, còn có đến tảo mộ giúp tôi. Cảm ơn."

Dư Đinh Chi đưa tay ra nắm lấy đôi tay tôi, cô ấy nghẹn ngào nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện