Phoebe rời khỏi người bà ta, vui vẻ đưa tay chỉnh lại cổ áo lông chồn của bà ta. Lúc này, ông Lam giơ tay lên vỗ vai Phoebe.

"Phi Ỷ, đi ra ngoài với ông."

Thế là hai người một trước một sau đi ra khỏi sảnh tiệc. Tôi có chút lo lắng, rốt cuộc thì người mà Phoebe đang đối mặt là người đã có thể dễ dàng mang Tố Duy rời xa Phoebe, nghĩ lại cũng khá buồn cười, Phoebe có thể ở trước mặt mọi người từ chối Joan, cũng không phải một lần, đương nhiên cô ấy sẽ có cách ứng phó với ông nội cô ấy.

Cả buổi, tôi không thèm nhìn Mộ Tịch Nhiên một cái nào, nhưng mà không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang quan sát tôi, cho đến khi tôi quay đầu lại, thấy được cậu hai nhà họ Lam nhìn tôi chằm chằm. Tôi cau mày, không rõ chuyện là thế nào. Chỉ thấy anh ta lập tức đi đến chỗ tôi.

"Chào cô."

Anh ấy rất lịch sự và chào hỏi tôi đàng hoàng. Tôi chưa từng gặp anh ấy, tại sao anh ấy lại tìm tôi? "Có chuyện gì sao?"

"Cô có tiện không? Chúng ta đi qua bên kia tâm sự."

Mẹ ơi, tán gái à? Hoa rơi trên đầu tôi à.... Ánh mắt cũng tệ quá đi??? Không đúng, nói vậy thì khác gì chê bai Phoebe đúng không? Thôi thì coi như ánh mắt độc đáo đi. Tôi không biết mục đích của anh ấy là gì, chỉ nghĩ anh ấy là anh trai của Phoebe, vẫn tuỳ cơ ứng biến.

"Chào cô, tôi là Lam Phi Tuấn."

"Chào anh, tôi là Vương Phi Phàm. Trước đến giờ, chúng ta không quen nhau, anh tìm tôi...."

Tôi đi thẳng vào vấn đề, anh ta dựa người vào ghế.

"Cô rất giống một người bạn cũ của tôi, cho nên tôi hiếu kỳ muốn nói chuyện với cô."

Bạn cũ??? Chẳng lẽ là.... Tôi không do dự mà hỏi thẳng.



"Là Tố Duy?"

Chỉ thấy hành động uống rượu của anh ta dừng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục.

"Hai người biết nhau à?"

"Đúng vậy."

"Trái đất này nhỏ đến lạ kỳ."

"Tôi cũng nghĩ thế."

"Vậy nhất định quan hệ của cô và Tiểu Ỷ rất tốt."

Tôi e dè nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ấy cười ha ha.

"Có lẽ từ Tiểu Ỷ, cô biết được một ít chuyện, nhưng mà không cần e dè với tôi, quan hệ của tôi và Tiểu Ỷ rất tốt."

"Là sao? Có quan hệ tốt với Phi Ỷ và Tố Duy, chắc có lẽ anh là người rất đáng mến."

Tôi trêu đùa anh ấy, anh ấy uống cạn ly rượu gật đầu.

"Nói rất đúng."

Tôi rất muốn đi ra ngoài xem tình hình Phoebe thế nào, nhưng mà Lam Phi Tuấn hình như không có ý để tôi đi.



"Nếu tôi đoán không sai, Tiểu Ỷ là vì cô mới từ chối Joan."

"Làm sao anh nhìn thấy được?"

"Cũng không phải do cô và Tố Duy khá giống nhau, tôi mới gặp cô lần đầu thôi cũng cảm thấy thái độ của cô đối với Phoebe không giống những người khác."

"Dừng lại đây đi. Tôi muốn đi ra ngoài."

"Tôi khuyên cô đừng đi ra ngoài tìm Tiểu Ỷ, cô mà vội vàng xuất hiện chỉ khiến ông nội tôi càng thêm cố chấp với quan niệm của ông ấy. Bình tĩnh chút, chờ xem diễn biến tiếp theo."

"Cảm ơn lời khuyên của anh. Quen biết được anh tôi rất vui."

Nhưng mà tôi vẫn ngoan cố đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Lam Phi Tuấn này có chút thú vị, hành vi cử chỉ của anh ấy không làm tôi thấy phiền. Nhưng mà lúc anh ấy nhắc đến Tố Duy, tôi cũng cảm nhận được thái độ của anh ấy khác thường. Chẳng lẽ, Tố Duy cố tình che giấu tôi một số chuyện?

Tôi đi ra khỏi sảnh tiệc, cũng không nhìn thấy Phoebe và ông Lam, thế là lang thang trong khách sạn Kiệt Thế. Thế lại đụng mặt Mộ Tịch Nhiên, tôi làm như không thấy, bởi vì tôi đối với cô ấy chẳng còn cảm giác gì, chỉ là cảm thấy hơi chướng mắt. Cô ấy dừng lại, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi cũng bình tĩnh, mỉm cười gật đầu với cô ấy, không nói gì, lướt ngang qua cô ấy. Người dưng ngược lối cảm giác cũng rất tốt.

"Chúc em hạnh phúc."

Tôi dừng chân lại, không quay đầu.

"Cảm ơn cô."

"Tại sao lại cảm ơn tôi?"

"Bởi vì mất đi cô, tôi mới gặp được người vì tôi không màng tất cả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện