Biểu cảm của ba người chúng tôi không giống nhau. Tịch Nhiên vội vàng xin lỗi, nhưng Triệu Thái An vẫn rống lên tỏ thái độ không hợp tác, tôi lặng lẽ nhìn quanh, chỉ thấy Phoebe đang ngồi ở một gian cái bàn cách đó không xa, thong dong cắt bít tết. Cô ấy ưu nhã cầm nĩa cho miếng thịt bò vào miệng, nhai chậm nuốt kỹ.

Tôi không biết có nên đi lên chào hỏi cô ấy không, hay cứ thế rời đi. Rốt cuộc thì, với cái bộ dáng chật vật này, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy, thật lòng chẳng muốn.

Tôi không biết cô ấy có nghe được cuộc nói chuyện của tôi và Triệu Thái An không nữa, bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, dù sao phía trên tôi cũng bị rượu đỏ làm ướt, tôi cảm thấy rất lạnh.

Lúc này, Phoebe đặt dao nĩa xuống, cô ấy đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, vẫn là cái khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp, híp mắt lại nhìn từ đầu tới chân tôi, sau đó nhìn qua Tịch Nhiên.

Tôi không hiểu cô ấy định làm gì, thấy cô ấy ly rượu vang đỏ của Triệu An Thái lên nhìn, sau đó rót rượu vào ly, rồi lắc lắc nó, nhưng đang nghiên cứu xem thử liệu rượu vang có bị rơi ra ngoài không.

Thật không thể ngờ, cô ấy lại hắc rượu vang lên mặt Triệu Thái An.

Triệu Thái An giãy giụa muốn động thủ, nhưng mà người đàn ông vạm vỡ kia đã giữ chặt anh ta lại. Phoebe ưu nhã xoay người đặt ly rượu lên bàn.

"Cậu đã làm phiền bữa tối của tôi."

Khẩu khí của Phoebe rất mạnh, cô đi tới trước mặt Triệu Thái An nói từng chữ một, Triệu Thái An nhìn Phoebe, ánh mắt tức giận từ đổi lại thành lo lắng. Đột nhiên tôi cảm thấy rằng Phoebe thực sự có tác dụng trấn áp tà ác.

Nhìn cô ấy duyên dáng bước ra cửa, Phoebe quay lại nhìn tôi.

"Vương Phi Phàm, cô còn muốn được bị hắc rượu một lần nữa à?"



Tôi hiểu ý của Phoebe, vội vàng đuổi theo cô ấy đi bước ra khỏi nhà hàng, bỏ lại Tịch Nhiên ngơ ngác và Triệu Thái An nổi trận lôi đình. Mẹ ơi, cuộc sống tuyệt vời thực sự ở khắp mọi nơi.

Cô ấy bước đi thật nhanh, còn tôi thì cũng đi theo sát sau đó, bởi vì đi quá nhanh cho nên cơ thể đang bị ướt của tôi lạnh hơn. Phoebe đi vào một cửa hàng, nhân viên trong đó nhìn Phoebe như nhìn gà hoá cuốc, Phoebe phớt lờ bọn họ, cũng chẳng hỏi tôi, chỉ lấy đồ nhét vào tay tôi.

"Đi thay đi."

Tôi bước vào phòng thay đồ và thay quần áo, tôi nhịn không được nhìn vào giá tiền, má ơi, sao nó lại đắt thế!

Bước ra khỏi phòng thay đồ, Phoebe nhìn tôi và gật đầu hài lòng.

"Thanh toán."

Nói xong, Phoebe lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.

Tôi rụt rè đến gần Phoebe và thì thầm.

"Này... đợi tôi có tiền, tôi sẽ trả lại cho cô."

"Có thể."

Tôi theo sau Phoebe như một con chó đang vẫy đuôi. Nhìn dáng vẻ của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Tôi đoán, bọn họ đang hiểu lầm, tôi không phải là tiểu bạch kiểm đâu, tôi không phải tiểu tam, tôi cũng không phải là vô công rỗi nghề, tôi không phải....

Cho đến khi Phoebe ngồi vào trong xe, cô ấy ngồi dựa vào ghế lái, cũng không có khởi động xe. Tôi ngây người nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của cô ấy, đã lâu rồi không ngửi được mùi hương làm tôi an tâm. Phoebe không nhìn tôi, môi cô ấy hé mở, sau đó ném một loạt câu hỏi cho tôi.



"Lúc phỏng vấn, cô nói cô làm việc ở Bắc Thịnh Quốc Tế không được coi trọng và được thăng tiến cho nên mới nghỉ việc ở đó. Tôi không quan tâm cô bịa đặt nói dối thế nào về bản thân. Nhưng ở chỗ tôi, nguyên tắc đầu tiên là chính trực."

Tôi bị Phoebe, không là Lam Phi Ỷ nghi ngờ. Xem ra cô ấy không chỉ nghe được lời mắng của Triệu Thái An, mà còn nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi, Tịch Nhiên và Triệu Thái An. Tôi không giải thích lời nào, chỉ mở cửa xuống xe.

"Cho dù tôi có giải thích, cô sẽ tin tôi sao?"

Tôi xoay người, bật lửa châm điếu thuốc, ngày tươi đẹp mới được mấy ngày đâu? Xem ra, tôi lại sắp thất nghiệp tới nơi rồi ~~

Xe của Phoebe gầm rú phía sau, tôi khảy tàn thuốc trên tay, đi về phía trước ở đây ngột ngạt đến mức không thở nổi. Lại có cảm giác thất bại, quá khứ tồi tệ của tôi tại sao các người một hai lại phải vạch ra xem một lần nữa? Chiếc xe thể thao lướt qua tôi, tôi nhìn Phoebe bẻ lái, tiếp theo là tiếng phanh chói tai sau khi rẽ, và trong tích tắc, chiếc xe của cô ấy đã chặn ngang trước mặt tôi. Chúng tôi nhìn nhau qua ô cửa kính, cô ấy thản nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

"Lên xe."

Tôi khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu.

"Lam đổng, cô cảm thấy tôi rất dễ chơi sao? Cô cao cao tại thượng khiến người ta cúi đầu xưng thần. Cô cho rằng tôi sẽ giống người khác, sẽ nghe lời cô sao? Nhưng xin lỗi, tôi lần này không xuôi theo dòng nước."

Phoebe mở cửa đi ra ngoài, chúng tôi cứ thế giáp mặt nhau.

Cô ấy đột nhiên cười, quen biết nhau một thời gian, đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười, nhưng mà nụ cười này chẳng mấy tốt đẹp. Trong ánh mắt cô ấy, đầy sự khinh bỉ và thờ ơ, cô ấy đang cười chế nhạo tôi, tôi cau mày, vứt tàn thuốc xuống rồi xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện