Chương 46: Huyết Ảnh Xuất Hiện

Lại đứng nhìn một hồi lâu, Lưu Long thuận miệng hỏi: "Trong đội còn bao nhiêu năng lượng thần bí?"

Ngô Siêu khẽ đáp: "12 phương, 10 phương có thuộc tính và 2 phương không thuộc tính."

Lưu Long dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới nói: "Ngày mai khi Lý Hạo đến Tuần Kiểm Ti, bảo hắn đến gặp ta! Lấy ra 2 cái không thuộc tính cho hắn hấp thu thử xem."

Ngô Siêu ngập ngừng: "Lão đại, chúng ta không có nhiều lắm, vả lại không thuộc tính cũng trân quý hơn. Hay là lấy cái có thuộc tính cho hắn thử xem sao?"

Sức mạnh bí ẩn có thuộc tính, pha trộn với một số sức mạnh đặc biệt, có cả hỏa diễm và lôi đình, nhiều khi không phù hợp với con người.

Tất nhiên, nếu gặp người phù hợp,hoặc Siêu Năng Giả tu luyện thuộc tính đó thì tác dụng sẽ rất tốt.

Tùy từng người mà khác nhau!

Nhưng đối với Ngô Siêu hoặc những võ sư chưa tấn cấp siêu năng như y, thì thứ không thuộc tính lại càng quý giá hơn, bởi vì chúng vừa có thể tăng sức mạnh cho họ, hơn nữa lại còn không bài xích, rủi ro rất thấp.

Trong đội, mọi người đều quan tâm hơn đến năng lượng bí ẩn không thuộc tính.

"Hắn quá yếu!"

Lưu Long bình tĩnh nói: "Chúng ta không phải Tuần Dạ Nhân. Không phải cường giả nào cũng có thể hấp thu năng lượng có thuộc tính. Một khi đã hấp thu và xuất hiện bài xích, chúng ta khó có thể khống chế, khi đó hắn sẽ nổ tung. Lý Hạo mà chết, ngươi chịu trách nhiệm làm mồi nhử nhé?"

Được rồi, Ngô Siêu không phản đối nữa.

Lý Hạo quả thực quá yếu, vừa mới gia nhập chiến đội, cho hắn chút đồ tốt nâng cao chính mình cũng được.

Nhưng Ngô Siêu vẫn có phần hiếu kỳ, y khẽ hỏi: "Lão đại, ngươi chiêu hắn gia nhập, là một lần... hay thực sự định tiếp tục huấn luyện?"

Đây cũng là điểm y rất muốn biết.

Lưu Long liếc mắt nhìn y, nói thẳng: "Nếu có thể sống sót thì hắn vẫn luôn là đồng đội của chúng ta! Chỉ cần người còn sống thì đó chính là chiến hữu. Nên của hắn chính là của hắn, nên bảo hộ thì bảo hộ, nên huấn luyện thì huấn luyện… Nếu chết… nói mấy thứ này có tác dụng gì?"

Ngô Siêu đã rõ.

Kẻ phù hợp thì tồn tại!

Nếu sống sót được ở đội săn quỷ thì tức là đồng đội; Còn một khi đã ngã xuống thì cũng hết cách.

Từ ngày đầu tiến vào tiểu đội thì mọi người đều hiểu, việc săn giết Siêu Năng Giả nguy hiểm như thế nào.

Nếu bản thân không có truy cầu thì e rằng sẽ không tham gia.

"Vẫn là người mới tốt!"

Trong lòng Ngô Siêu cảm khái một câu, tân nhân không cần làm gì, vừa vào đã nắm được lợi ích, thật hâm mộ!

Tất nhiên, đây cũng là quy củ.

Người mới quá yếu, không có biện pháp bảo vệ, cả đội sẽ chỉ mất dần máu mới, ngày càng yếu, sớm muộn gì cũng chết.

Chỉ là trước đây khi bọn họ gia nhập, cả đội cũng chỉ có duy nhất một phương thần bí.

Thậm chí thuở ban đầu khi vừa thành lập đội săn quỷ thì một phương cũng không có, khi ấy lấy đâu ra hàng dự trữ. Hiện tại trong đội có hàng dự trữ cũng là do bản thân các thành viên trải qua bao nguy hiểm thu thập được.

Ngô Siêu nghĩ nghĩ lại mong chờ nói: "Không biết lần này có thể giết chết đối phương hay không, đối phương có thể cung cấp bao nhiêu sức mạnh bí ẩn, không có thuộc tính hay là có thuộc tính. Lão đại, nếu hấp thu được một ít nữa có khi nào ngươi sẽ thăng cấp không?"

Lưu Long lắc đầu không nói gì.

Thăng cấp? Khó!

Lần đầu tiên không thể thuận lợi dung nhập vào cơ thể để thăng cấp thành Tinh Quang Sư, sẽ chỉ làm cho căn cơ tu luyện võ thuật của ông mạnh hơn. Thể chất và thực lực càng mạnh thì về sau thăng cấp lại càng thêm phiền phức.

Ông đã là võ sư Phá Bách, muốn thăng cấp thì e rằng phải dung nhập thêm nhiều lần, tốt nhất là gặp được một năng lực thần bí phù hợp.

Sức mạnh thần bí không thuộc tính mặc dù rất dễ sử dụng, nhưng chủ yếu là để nâng cao thể chất của một người. Tới tình trạng của ông, hấp thu nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, ngược lại chỉ càng khiến ông khó tấn cấp hơn.

Trong lòng thở dài một tiếng, Lưu Long lại liếc nhìn cửa sổ ở tòa nhà đối diện, dặn dò: "Ngươi ở chỗ này quan sát, có chuyện gì thì báo ta ngay!"

"Rõ!"

Lưu Long xoay người rời đi trước.

Về phía Lý Hạo, mấy ngày nay có lẽ sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm, nhưng mấy ngày nữa là đến mùa mưa thì khó có thể nói trước, đến lúc đó hắn sẽ tùy thời gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

. . .

Không lâu sau khi Lưu Long rời đi, sắc trời cũng tối dần, màn đêm hoàn toàn kéo đến.

Trong phòng, Lý Hạo vẫn đang luyện tập Vượn thuật.

Thời gian kiên trì càng lúc càng lâu.

Mồ hôi rơi xuống sàn làm cho mặt đất trơn trượt.

Ngay khi Lý Hạo đang định tiếp tục luyện tập thêm một vòng nữa, đột nhiên, Hắc Báo vốn đang nằm im bất chợt thấp giọng sủa lên.

Trong lòng Lý Hạo khẽ động.

Có ai đó tới đây sao?

Ngay sau đó, tim Lý Hạo nảy mạnh, ngay cả hô hấp cũng có phần ngưng trệ.

Bất quá rất nhanh Lý Hạo đã tiếp tục luyện tập Vượn thuật, cố ra vẻ trấn định, nhưng thật ra động tác đã yếu hơn trước rất nhiều.

Lý Hạo ráng kiềm nén tiếng thở gấp, thế nhưng trời mới biết hắn thật sự đang rất sợ hãi!

Bởi vì trong dư quang có thể nhìn thấy huyết ảnh đang hiển hiện bên ngoài phòng, cái bóng đỏ đó cứ áp sát trên cửa sổ.

Huyết ảnh đến rồi!

Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nhìn thấy huyết ảnh ngay tại nhà mình!

Lưu Long có ở gần đây không?

Ông ta có nhìn thấy nó không?

Có thể thấy không?

Chết tiệt!

Lý Hạo vừa nôn nóng lại vừa bất an, huyết ảnh đang giám sát mình sao?

Hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, như thể hoàn toàn không nhìn thấy nó.

Sau khi luyện tập Vượn thuật một lần nữa, Lý Hạo đã hoàn toàn bị rút cạn sức, không phải là vì thể lực không đủ mà là áp lực tinh thần đè nén quá lớn, hắn thở hắt ra, mệt mỏi ngừng lại.

Trên cửa sổ, huyết ảnh vẫn còn đang lơ lửng nơi đó.

Nếu không cách một bức rèm, nó trông như xuyên thẳng qua, trực tiếp dính vào kính.

Lý Hạo thầm đoán, lẽ nào Siêu Năng Giả sau lưng huyết ảnh cũng đang ở gần đây?

Đối phương sẽ xuống tay với mình ngay hôm nay sao?

Quá to gan!

Vụ phá nhà Trương Viễn chỉ mới xảy ra hôm qua, thế mà đêm nay đối phương đã xuất đầu lộ diện, điều này cho thấy chúng hoàn toàn không để Lưu Long vào mắt!

"Làm gì bây giờ?"

Huyết ảnh vẫn chưa rời đi khiến Lý Hạo càng thêm lo lắng, để che giấu sự bất an của mình, hắn không thể làm gì khác hơn là vờ đi tắm rửa.

Mà ngay khi hắn vừa cởi đồ xong, lông tơ trên người tức khắc dựng đứng lên, Lý Hạo cắn chặt đầu lưỡi, cố ép bản thân đè nén xuống để bình tĩnh lại, không dám nhìn thêm hay suy nghĩ gì nữa. Hắn lo sẽ bị huyết ảnh phát hiện ra sự bất thường của mình.

Bởi vì ngay lúc này, huyết ảnh đang ở sát bên cạnh hắn, chết tiệt!

Trong phòng tắm nhỏ, Lý Hạo và huyết ảnh gần như dán chặt vào nhau.

"Yên tâm! Đối phương xuất hiện chỉ là để quan sát mình chứ không động thủ, nhất định là vì hiện tại chưa muốn giết ta. Theo suy đoán của lão sư, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Thoải mái đi, ta không có nhìn thấy gì hết! Tập võ thật sự thoải mái, Liễu Diễm ngực khủng như vậy, lúc nàng ta đánh nhau có thấy vướng víu cồng kềnh không nhỉ?"

Hắn chuyển tầm nhìn, dời tâm trí, không ngừng suy nghĩ lung tung.

Hắn sợ rằng cứ nghĩ đến chuyện huyết ảnh sẽ khiến bản thân không tự chủ được mà run lên.

Ngọc kiếm trên ngực hắn lúc này cũng giống như mặt dây chuyền ngọc bình thường, chẳng có phản ứng gì. Lý Hạo không biết huyết ảnh có nhìn thấy không, có nghĩ tới không, thế nhưng hiện tại hắn chẳng còn tâm trí nào để quan tâm.

Đối với việc bị huyết ảnh nhìn chằm chằm từ đầu đến chân, Lý Hạo lại càng không quan tâm.

Lúc này ai lại để tâm tới mấy chuyện như vậy?

"Tình cảnh của ta càng ngày càng nguy hiểm!"

Lý Hạo cố gắng suy nghĩ về những chuyện hàng xóm, đồng nghiệp bên ngoài, thời gian trôi qua từng chút một, thẳng cho đến khi hắn tắm xong thì mới phát hiện huyết ảnh đã lặng lẽ biến mất.

Trong phòng khách, Hắc Báo vẫn còn đang nằm rạp dưới mặt đất.

Cho đến khi huyết ảnh rời khỏi thì từ miệng chó mới thổi phù ra một hơi.

Cùng lúc đó, Lý Hạo cũng khẽ thở dài, một người một chó, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không phát ra âm thanh.

Về phần Hắc Báo, trong mắt con chó vẫn còn chút nghi ngờ.

Ngươi cũng có thể nhìn thấy? Ta còn tưởng ngươi thật sự mù chứ!

Thật lợi hại, thấy mà vờ như không thấy, so với bổn cẩu còn giống cẩu hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện