"Mời cô đi theo tôi vào phòng chờ." Thư ký mỉm cười dẫn đường.
Đằng Duy Yến chán nản ngồi chờ hắn hơn nửa tiếng, cô chơi đi chơi lại đến thuộc lòng ván game mà hắn vẫn còn chưa họp xong. Chờ không nổi nữa, cô báo với thư ký một tiếng rồi ra về.
Cũng cùng lúc đó, cửa phòng họp luôn đóng chặt bỗng bật ra, các lãnh đạo tập đoàn Trung Đỉnh đi ra cùng nhau, vừa đi vừa bàn bạc sôi nổi.
Nhìn thấy dáng người cao lớn của Triệu chủ tịch, thư ký khéo léo đi đến gần hắn, thuật lại: "Thưa chủ tịch, vừa rồi có Đằng tiểu thư đến tìm ngài trả đồ."
"Đằng tiểu thư?" Triệu Dịch Đông gấp notebook lại.
"Vâng, là Đằng Duy Yến ấy ạ, cô bé tầm tuổi học sinh cấp ba. Đợi ngài nửa tiếng nhưng không thấy nên cô ấy đi rồi."
Nói rồi cô cung kính đưa túi đồ sang cho hắn, Triệu Dịch Đông mở ra nhìn, bên trong vậy mà lại là chiếc áo vest hắn phủ lên người cô đêm đó. Cô bé đã giặt sạch sẽ, gấp gọn rồi mới đem trả. Nhìn nếp gấp này, không biết người kia đã cẩn thận sửa đi sửa lại bao nhiêu lần.
Hôm đó hắn say nên nói quá lời, cứ tưởng Đằng Duy Yến sẽ tổn thương lòng tự trọng, giận cá chém thớt mà vứt luôn chiếc áo này rồi.
Triệu Dịch Đông gật đầu với thư ký, sải bước rời đi. Thư ký thở phào một hơi, đứng gần chủ tịch có chút xíu thôi mà áp lực muốn chết!
Chưa kịp cảm thán xong, đột nhiên không hiểu vì sao Triệu Dịch Đông quay trở lại, hỏi: "Cô bé rời đi lâu chưa?"
"Vừa mới đi thôi ạ, khoảng mười phút."
Triệu Dịch Đông nghe xong lập tức trở về văn phòng nhanh như một cơn gió, chốc lát sau, thư ký đã thấy hắn cầm theo chìa khóa và túi công văn đi ra khỏi phòng. Dáng vẻ có bộ rất vội vã.
Giữa trưa nắng oi ả, Đằng Duy Yến không mang theo nón, mồ hôi đã sớm nhễ nhại thấm ướt vạt áo sơ mi sau lưng. Trung Đỉnh tọa lạc ở khu vành đai 3, xung quanh đây là cao ốc thương nghiệp, không cho taxi đi vào. Muốn bắt xe buộc cô phải đi ra đường lớn, mà đường lớn lại cách nơi này tương đối xa.
Đang rảo bước, đột nhiên cô nhận ra chiếc xe Audi ở phía sau hình như đang đi theo mình? Đằng Duy Yến khựng lại, tròn mắt nhìn chiếc xe đang chạy sát sau lưng cô với tốc độ như rùa bò. Chủ xe này... là ai được đây? Chắc hẳn không phải Triệu Dịch Đông bởi vì lần trước hắn cứu cô, cô thấy hắn đi Porsche dòng Cayenne Platinum. Còn người này lại chạy Audi...
"Hay do mình nghĩ nhiều nhỉ?"
Đằng Duy Yến nghĩ thầm, ngoảnh mặt bước đi.
Chủ xe Audi đằng sau cong môi cười, qua một lớp kính đen ngòm không ai thấy nụ cười ấy của hắn. Hắn nhấn ga đuổi theo sau lưng cô, không lên tiếng mà dùng hành động để trêu chọc cô bé nọ, một người đi bộ mệt bở hơi tai, một người thong dong lái xe đuổi theo suốt năm mét.
Sự tồn tại của chiếc xe kia quá lớn, chưa kể không biết có ý định gì mà cứ đi theo sau lưng mình! Cô bắt đầu thấy hãi, muốn bỏ của chạy lấy người.
Triệu Dịch Đông ngồi trong xe thấy cô muốn bỏ chạy, hắn bật cười lắc đầu, dừng lại hành động trêu chọc ấu trĩ của mình.
"Này!" Cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt nghiêng siêu kinh điển của Triệu chủ tịch dần hé lộ: "Lên xe."
"Sao lại là ngài?" Đằng Duy Yến vừa nhìn thấy hắn thì thở phào một cái, may mà không phải người xấu! Nhưng cô vẫn hơi cáu bởi vì hắn cứ theo sát cô từ đầu đến giờ, Triệu Dịch Đông lúc gần lúc xa, lúc nói lời tàn nhẫn lúc thì lại chọc ghẹo cô, rốt cuộc hắn bị cái gì vậy chứ?
"Vì sao không thể là tôi?"
"Từ đây ra đến đường lớn tương đối xa, có muốn đi nhờ một đoạn không?"
Đằng Duy Yến bị lời mời kia làm cho giật mình, sao hôm nay chú ấy lại tốt tính như vậy? Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa kịp lớn, chính kiến không hề vững, chưa cần hắn thuyết phục thêm thì cô đã đồng ý: "Dạ muốn ạ."
"Vậy thì lên đây."
Đằng Duy Yến chán nản ngồi chờ hắn hơn nửa tiếng, cô chơi đi chơi lại đến thuộc lòng ván game mà hắn vẫn còn chưa họp xong. Chờ không nổi nữa, cô báo với thư ký một tiếng rồi ra về.
Cũng cùng lúc đó, cửa phòng họp luôn đóng chặt bỗng bật ra, các lãnh đạo tập đoàn Trung Đỉnh đi ra cùng nhau, vừa đi vừa bàn bạc sôi nổi.
Nhìn thấy dáng người cao lớn của Triệu chủ tịch, thư ký khéo léo đi đến gần hắn, thuật lại: "Thưa chủ tịch, vừa rồi có Đằng tiểu thư đến tìm ngài trả đồ."
"Đằng tiểu thư?" Triệu Dịch Đông gấp notebook lại.
"Vâng, là Đằng Duy Yến ấy ạ, cô bé tầm tuổi học sinh cấp ba. Đợi ngài nửa tiếng nhưng không thấy nên cô ấy đi rồi."
Nói rồi cô cung kính đưa túi đồ sang cho hắn, Triệu Dịch Đông mở ra nhìn, bên trong vậy mà lại là chiếc áo vest hắn phủ lên người cô đêm đó. Cô bé đã giặt sạch sẽ, gấp gọn rồi mới đem trả. Nhìn nếp gấp này, không biết người kia đã cẩn thận sửa đi sửa lại bao nhiêu lần.
Hôm đó hắn say nên nói quá lời, cứ tưởng Đằng Duy Yến sẽ tổn thương lòng tự trọng, giận cá chém thớt mà vứt luôn chiếc áo này rồi.
Triệu Dịch Đông gật đầu với thư ký, sải bước rời đi. Thư ký thở phào một hơi, đứng gần chủ tịch có chút xíu thôi mà áp lực muốn chết!
Chưa kịp cảm thán xong, đột nhiên không hiểu vì sao Triệu Dịch Đông quay trở lại, hỏi: "Cô bé rời đi lâu chưa?"
"Vừa mới đi thôi ạ, khoảng mười phút."
Triệu Dịch Đông nghe xong lập tức trở về văn phòng nhanh như một cơn gió, chốc lát sau, thư ký đã thấy hắn cầm theo chìa khóa và túi công văn đi ra khỏi phòng. Dáng vẻ có bộ rất vội vã.
Giữa trưa nắng oi ả, Đằng Duy Yến không mang theo nón, mồ hôi đã sớm nhễ nhại thấm ướt vạt áo sơ mi sau lưng. Trung Đỉnh tọa lạc ở khu vành đai 3, xung quanh đây là cao ốc thương nghiệp, không cho taxi đi vào. Muốn bắt xe buộc cô phải đi ra đường lớn, mà đường lớn lại cách nơi này tương đối xa.
Đang rảo bước, đột nhiên cô nhận ra chiếc xe Audi ở phía sau hình như đang đi theo mình? Đằng Duy Yến khựng lại, tròn mắt nhìn chiếc xe đang chạy sát sau lưng cô với tốc độ như rùa bò. Chủ xe này... là ai được đây? Chắc hẳn không phải Triệu Dịch Đông bởi vì lần trước hắn cứu cô, cô thấy hắn đi Porsche dòng Cayenne Platinum. Còn người này lại chạy Audi...
"Hay do mình nghĩ nhiều nhỉ?"
Đằng Duy Yến nghĩ thầm, ngoảnh mặt bước đi.
Chủ xe Audi đằng sau cong môi cười, qua một lớp kính đen ngòm không ai thấy nụ cười ấy của hắn. Hắn nhấn ga đuổi theo sau lưng cô, không lên tiếng mà dùng hành động để trêu chọc cô bé nọ, một người đi bộ mệt bở hơi tai, một người thong dong lái xe đuổi theo suốt năm mét.
Sự tồn tại của chiếc xe kia quá lớn, chưa kể không biết có ý định gì mà cứ đi theo sau lưng mình! Cô bắt đầu thấy hãi, muốn bỏ của chạy lấy người.
Triệu Dịch Đông ngồi trong xe thấy cô muốn bỏ chạy, hắn bật cười lắc đầu, dừng lại hành động trêu chọc ấu trĩ của mình.
"Này!" Cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt nghiêng siêu kinh điển của Triệu chủ tịch dần hé lộ: "Lên xe."
"Sao lại là ngài?" Đằng Duy Yến vừa nhìn thấy hắn thì thở phào một cái, may mà không phải người xấu! Nhưng cô vẫn hơi cáu bởi vì hắn cứ theo sát cô từ đầu đến giờ, Triệu Dịch Đông lúc gần lúc xa, lúc nói lời tàn nhẫn lúc thì lại chọc ghẹo cô, rốt cuộc hắn bị cái gì vậy chứ?
"Vì sao không thể là tôi?"
"Từ đây ra đến đường lớn tương đối xa, có muốn đi nhờ một đoạn không?"
Đằng Duy Yến bị lời mời kia làm cho giật mình, sao hôm nay chú ấy lại tốt tính như vậy? Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa kịp lớn, chính kiến không hề vững, chưa cần hắn thuyết phục thêm thì cô đã đồng ý: "Dạ muốn ạ."
"Vậy thì lên đây."
Danh sách chương