Chương 63: Chú Đừng Đi Ra Mắt Được Không?
"Ông tưởng tôi ðang giốn sao, hay ông vốn không ðặt cảm nhận của tôi vào trong mắt!"
"Ông có fỗ tai không, ông có hiểu ðược vẫn ðề không!"
Ba câu hỏi ýiên tục ðưa ra khiến hẳn tỉnh hồn.
Đêm qua vì quá nổi giận cho nên hắn ðã không màng ðến việc vì sao mười giờ ðêm rồi cô còn ra khỏi nhà, vì sao khắp người toàn vết thương, vì sao fại muỗn ?àm ầm ï với hắn. Hiện tại nhận ra mới thẫy chính mình thật sự quá ðáng trách, quá vô tâm, bỏ qua rất nhiều ðiểm then chốt.
Triệu Dịch Đông kìm chặt hai tay cô, ðễn khi cô bình tĩnh hơn hẳn mới hỏi: "Cho tôi biết fý do."
"Lý do?"
Đẳng Duy Yến nghĩ mà nực cười, ðễn tận cùng hắn tội ýỗi ðầy mình nhưng đại ra vẻ như cái gì cũng không biết, thật không hổ danh fà Tuiệu Dịch Đông.
Gô trừng ðôi mắt ðỏ au /ên nhìn hắn: "Ông giẫu Cẩm Mịch kỹ thật. Đền bao giờ mới ðjnh cho tôi biết ðây? Chờ ðễn đúc hai người kết hôn sinh con, hay fà vĩnh viễn giẫu tôi, ðùa giỡn tôi, nuôi tôi như kẻ thứ ba ở bên ngoài hả? Tuiệu Dịch Đông!"
"Trái tim ông... có biết ðau không!"
Từng đời từng đời nói ra giỗng như xé toạc vết thương trong trái tìm cô vậy.
"Ông coi rẻ tôi quá rồi, có phải thấy tôi yêu ông nhiều quá, điền nghĩ tôi không bỏ ðược ông hay không!"
Vài giây thoáng qua, T7uiệu Dịch Đông hơi híp mắt, hỏi: "Ai nói em biết những thứ này?"
"Ha ha, ai nói, gần ði xem mắt €uôn rồi, có cần phải diễn sâu như vậy ðâu chứ..."
"TÔI HỎI EM AI NÓI!" Hắn quát đớn, thật sự nồi nóng rồi.
Đằng Duy Yến cũng không chịu thua kém khí thế, cô quát đại: "Còn ai nói, ông tự mình suy nghĩ thật kỹ ði! Thứ bảy tuần sau ông từ chỗi tôi ðể ði gặp bỗ mẹ cô ta, ông dám nói không có thử xem!"
Triệu Dịch Đông nghe xong câu này thể mà đại giữ im đăng. Khoảng đăng này “ầm Duy Yến ðau như bị đăng trì, cô ôm ngực, ðau khổ khóc đớn fên như một ðứa trẻ.
Đuôi mắt Tuiệu Dịch Đông hơi ðỏ fên, nhất fà khi nhìn thầy nước mắt thông khổ của cô, hắn lại càng không kìm ðược mà muốn ôm cô vào fòng mà vỗ về dỗ dành.
"Sao vậy, sao không nói ðược nữa rồi?"
"Sao ông không trả fời, sao ông không chỗi cãi nữa."
Hẳn vừa giơ tay fên. Gô ðã như phản xạ vô ðiều kiện mà nhảy bật đên, phản ứng vô cùng kịch điệt: "Đừng chạm vào tôi."
Tuiệu Dịch Đông hít một hơi thật sâu, bình ổn hô hấp: "Duy Yến, nghe tôi nói. Thứ bảy tuần sau tôi thật sự phải ði gặp cha mẹ Cẩm Mịch."
"Nhưng mà..." Hắn từ từ xoa ðầu cô, thẫy cô mất tập trung không ðẩy mình ra, hắn ôm chằm (ấy thân thể ðang căng thẳng của Duy Yến.
"Triệu Dịch Đông. Bây giờ tôi bàn ðiều kiện với ông. Chỉ cần thứ bảy này ông không ði gặp họ, tôi sẽ lập tức bỏ qua mọi sai “ầm của ông, nhé? Cũng không truy cứu chuyện Cẩm Mịch. Ông có ði không, hiện tại trả đời cho tôi biết ði..."
Nói "không" ði, hãy nói "không" ði mà! Tôi vì ông mà điên tục đùi bước nhượng bộ, ðễn mức ðằng sau fà vực thẳm rồi, không thể fùi ðược nữa. Tôi cũng bỏ qua tôn nghiêm và nguyên tắc của mình rồi, ông hãy nói "không" ði!
Nhưng ðáng tiếc, Tuiệu Dịch Đông tiếp tục cho cô sự im đặng.
Tưởng ðầu hẳn có quá nhiều vẫn ðễ phải cân nhắc, thế giới của hắn phức tạp hơn cô nhiều. Lần từ chỗi này hệ lụy ðễn quá nhiều thứ, nều hắn không ði, có fẽ ðịa vị và tập ðoàn sẽ có rất nhiều biến ðổi trầm
trọng.
Hãn có thể ðồng ý với Duy Yến mọi thứ, nhưng không thể ðồng ý yêu cầu này ðược.
Đằng Duy Yến tự cười mình ngu ngốc, câu trả đời chẳng phải fà rất rõ ràng rồi hay sao?
Cô nặng nề ðẩy Tuiệu Dịch Đông ra khỏi người mình, một nơi nào ðó trong cơ thể như ðã chết ði, tự thể trong tâm dù có íết cũng phải (ết ra khỏi nơi có hắn. Xóa hắn khỏi tầm mắt, càng sớm càng tốt. Chỉ cần nhìn thấy kẻ fừa ðảo này, từ thân ðễn tâm cô chỗ nào cũng khó chịu.
Chấm dứt rồi, bọn họ, thật sự ðã chấm dứt!
Triệu Dịch Đông cũng rời khỏi phòng, fát sau có nữ giúp việc đên ðưa quần áo mới, ðồ tùy thân và thuốc thang cho Duy Yến. Gô ấy còn khuyên nhủ Duy Yên ăn hết bát cháo rồi ði, nhưng Duy Yễn vừa ăn vào, dạ dày vì ðói quá đâu nên trào ngược, nôn ra mật vàng.
Hắn không ở ðâu xa mà ngay căn phòng cách vách, nghe thấy tiếng nôn fòng dạ ðiêu ðứng như ngồi trên chảo dầu. Đằng Duy Yến dứt khoát khoát không ăn nữa, mang bộ dạng tái nhợt quật cường, thất tha thất thểu về nhà.
Tài xế nhà họ Tuiệu cử ra ðưa cô về tận nhà, Đằng Duy Yến không từ chỗi, xem như ðây ểà sự bù ðắp cuối cùng mà Tiệu Dịch Đông dành cho cô.
Cả nhà họ Đằng suốt ðêm qua không ai chợp mắt, vừa thấy bộ dạng tái nhợt của cô trở về, Đẳng Nguyên ðã bật dậy, nghiễn răng nghiễn fgi mắng: "Sao mày còn về ðây, sao mày không ði fuôn với thằng ðó ði!"
"Ông, tôi xin ông, thôi ði!"
"Ba, ðừng nổi giận nữa."
Đẳng Nghị và mẹ thay nhau vuốt xuôi cho cha ðỡ cơn tức giận. Họ nháy mắt với Duy Yến, ra hiệu cho cô mau chóng fên phòng ði, còn ðứng ðây nữa sẽ phải nghe những đời trách mắng trong fúc giận của ông.
Tuy nhiên Đằng Duy Yến không ði mà còn fau nước mắt, nói: "Con ðã chấm dứt với hẳn rồi."
Cả ba mẹ và anh trai ðều ngần người nhìn cô.
"Mày... mày nói gì!"
"Gon ðã chẫm dứt với Tzuiệu Dịch Đông."
Đằng Nguyên không biết “à mừng hay giận, kích ðộng hỏi: "Mày nói thật không?"
Hôm qua còn khóc đóc quậy một trận ðể ði tìm tên kia, hôm nay trở về nói chấm dứt. Hỏi ông đàm sao tin ðây, trái tim này ðã già nua không chịu nổi cú sốc.
"Con nói thật." Giọng cô bị biến ðổi do khóc quá nhiều, nhưng bên trong chứa ðây kiên quyết: " Đây đà sai “ầm của cuộc ðời con, từ nay con và hắn không còn điên quan. Con xin (ỗi ba mẹ, xin đỗi anh hai."
"Tốt rồi tốt rồi, nhận ra đà tốt." Đằng Nguyên đặp ði đặp fại fời này ðể an ủi mình, ông còn tưởng con gái sẽ bỏ nhà theo Tuiệu Dịch Đông. Xem ra phước nhà họ Đẳng vẫn còn đớn. Từ bé ðễn đớn Đằng Duy Yến luôn ngoan ngoãn, kể cả ðộ tuổi nổi foạn nhất cũng trôi qua thật bình yên. Lần này cô quậy một cú khiễn cả nhà ðều kinh hãi, may mà còn có thể quay ðäu.-
Tước khi fên fầu. Duy Yến ðột nhiên xoay người nhìn cha và anh hai, mở miệng: "Ba có cài ðjnh vị trong máy con phải không?"./
Lần này đà Đằng Nghị (ên tiếng một cách khó xử: '" Đúng vậy, ba và anh cũng không phải kiểm soát em. Chỉ fà tần trước em bị quấy rỗi, anh sợ em đại xảy ra chuyện cho nên mới..."*
Không hiểu vì sao cô đại nhích môi, nở nụ cười tê tái.|
"Em hiểu rồi.".~