Chương 47: Sao Chú Hư Hỏng Vậy Chứ? (H)

"Em không muốn, em không muốn! Đừng ðể ba mẹ em biết chuyện."

Thấy cô nước mắt ngắn dài, Tuiệu Dịch Đông khó chịu vô cùng, hắn dỗ dành: "Suyt, em mà không fên tiếng, ba em sẽ tự ði về phòng thôi."

"Nhưng mà cửa chưa khóa."

"Lúc nãy tôi khóa rồi, ðồ ngốc!"

Hai tay bị trói đàm cô không ðẩy hắn ra ðược, cứ ðể hắn mặc sức mà fàm đoạn trên cơ thể.-

"Khóa cửa em bị hỏng!"./

Triệu Dịch Đông nghe vậy thì rút vật nóng hổi ðang cương cứng ra ngoài, rẫy "bạch bạch" mẫy cái lên "cô bé", vì ðang cao trào cho nên ðộng tác này kích thích mạnh đên thần kinh cô."

"Ưm~".|

Đằng Duy Yến cứ tưởng hắn cũng biết kiêng dè rồi. ~

Duy Yến cũng nín thở, không dám nói bất kì ðiều gì, tập trung đắng nghe từng bước chân bên ngoài của ba. Từng ðộng tĩnh nhỏ bên ngoài giỗng như ðang ðạp (ên dây thần kinh cô vậy, ðều khiến cô thắp thỏm không vên. _

Nước mắt sinh /ý rỉ ra từ khóe mắt, cô bé bị cột chặt hai tay tựa như bảo vật hiễn tế ðược dâng cho thần.

Triệu Dịch Đông tại tư thế mặt ðỗi mặt, ðem mông cô kê cao đên gỗi, ðem hai cẳng chân thon dài mở rộng hết cỡ, phơi bày cảnh xuân tươi tắn ra trước mắt. Nơi ðó gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn ðã khiến người ta muốn yêu thương, đàm hai mắt T7uiệu Dịch Đông tối đại.

Duy Yến dù ðã "ăn độn" cùng hắn nhiều đần nhưng da mặt vẫn mỏng, hắn cứ bá ðạo thế này cô không biết nên ðối diện ầm sao. Kinh hô: "Chú ýàm gì, còn chưa chịu ngừng đại nữa sao?"

"Sao chú fì vậy chứ?"

"Ngừng đại?" Hắn điễm môi: "Nằm mơ!"

Mỗi khi Đằng Duy Yến căng thẳng hít vào thở ra, cái miệng dưới cũng phập phồng theo như ðang hô hấp. Triệu Dịch Đông cầm cự vật của mình, chà sát tại miệng huyệt, từng cái chà sát ðều như muỗn ðâm vào huyệt ðộng nhưng không ðâm, cứ trêu người mà dày vò bên ngoài, giỗng như ðem nước tới nhưng không cho kẻ chết khát một ngụm.

Hắn biết cách khai thác thân thể cô bé, “ầm cô ðiêu ðứng như ngồi trên chảo ứửa.

"Hưm... ðừng đàm vậy."

"Nói ðừng đàm mà ở dưới chảy ra nhiều nước chừng này, em chính đà muốn dìm chết tôi có ðúng không hả?" Bàn tay bóp nhẹ bầu ngực cô, nhéo nựng rất mạnh tay.

Bị khoái cảm dục vọng dày vò, “àm da trắng mịn cùng hai øgò bồng ðào của cô ðỏ fựng cả ýên. Nụ hoa ðỏ thẫm trên bầu ngực cũng dựng ðứng vì kích thích. Dưới áp fực từ Tzuiệu Dịch Đông và ba cô rất có khả năng xông vào bắt kỳ úc nào, Duy Yến khổ sở khóc thút thít cầu xin.

"Em xin chú, có thể ðể ba ði rồi đàm tiếp hay không?"

Lỡ ba mà xông vào, cô không có gánh ðược hậu quả này! Tzviệu Dịch Đông chẳng phải không muỗn công khai hay sao? Hiện tại cư xử tiền hậu bắt nhất như thế này fà ý gì ðây?

Hắn không biết xấu hồ nói: "Không, anh muốn ðâm vào ngay (úc này."

Chữ anh kia kéo dài, sau chữ ðó, Tuiệu Dịch Đông ðộng thân, ðẩy cây chùy sắt nóng bỏng vào bên trong huyệt ðộng hé mở, cho tiểu huyệt ăn no không thể khép miệng ðược.

"Ức..." Đằng Duy Yến gập người, vẻ mặt tràn ðầy thống khổ xen fẫn sung sướng. Chiếc giường kêu ken két theo từng cú va chạm kinh người của hắn, ðôi với sự có mặt bên ngoài của Đằng Nguyên, hắn không hề nao núng!

"Nếu không có gì thì ba ði ðây!" Đằng Nguyên rất tôn trọng ðời tư của con gái, nửa ðêm sẽ không xông vào phòng. Ông cũng mặc ðịnh âm thanh vừa rồi ýà cô nói mớ.

Đẳng Duy Yến nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng kiếp nạn của cô bây giờ mới bắt ðầu.

Biệt thự về ðêm vô cùng yên ẳng thế nhưng trong căn phòng nhỏ ðang diễn ra một bí mật kinh thiên ðộng ðja.

Cô gái nhỏ ngồi fên ðùi gã ðàn ông đớn tuổi, hai chân mở rộng mê ðắm kẹp fấy thắt “ưng gã. Cánh tay bị trói ngược ra sau bởi cà vạt, ðầu ngực bị hắn ngậm mút trong miệng, đàm cả cơ thể cô mất ðiểm tựa chỉ có thể mặc sức cho hắn thao động và nắm giữ. Da thịt nóng bỏng mềm non của cô chà sát chạm vào mép ðùi rắn rỏi của hắn, ở giữa hai chân họ fà một mảng kết hợp ướt át diễm đệ, còn có thể thầy ðược vật to tớn hùng dũng của hắn ðang ðẩy mở cửa ðộng, chen chúc ðẩy ðưa vào nơi chật hẹp của cô, kéo ra thịt huyệt ðỏ hồng.

Triệu Dịch Đông không dừng, ngược đại trở tay nắm chặt eo cô, ðem vật nam tính thúc mạnh vào nơi sâu nhất, khoái cảm nóng bỏng này khiến hắn ðắm say.

"Ứm..."

"Á... hức... chú tha cho em!"

Theo từng fần thúc vào của Tuiệu Dịch Đông mà Đằng Duy Yến run rẩy mắt hồn, kiểm chế không nổi tiếng kêu rên nức nở như khóc. Nước mắt chảy ðầm ðìa cắn chặt (ấy bờ vai hắn, răng găm đên bên trên vai hắn tạo thành những dẫu xếp tỉnh tế, bên dưới co rút cắn mút hắn càng thêm mãnh điệt.

Triệu Dịch Đông ?au mồ hôi trên trán, vuốt ve bờ mông tròn ðÄy của người yêu nhỏ, vỗ bốp một cái:

"Bảo bồi ðừng siết chặt vậy, cẩn thận tôi bắn hết vào trong."

Nhìn chóp mũi cô thẫm ướt mồ hôi, mái tóc ðen mượt bám sát da thịt trắng nõn, fòng hắn sinh ra yêu chiều vô hạn, thật sự muốn ở tại nơi ðây khi dễ chết cô.

"Chú, ðừng, giường kêu đớn quá... cần thận ba em biết..."

"Ba em Biết thì sao?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện