Trong xe...
Đằng Duy Yến bị màn quấy rối biến thái vừa rồi dọa cho tinh thần không được ổn định, nước mắt nước mũi ướt đẫm khuôn mặt, vừa xinh đẹp lại vừa thê thảm. Cô vừa nhìn thấy người liền hoảng sợ, nhưng trong lúc niềm tin trên bờ vực tan vỡ, cô thế nhưng lại nhầm Triệu Dịch Đông là ba của mình, há miệng nức nở khóc òa thành tiếng:
"Ba ba!"
"..."
Triệu Dịch Đông ban đầu là bất ngờ, sau đó liền nhận ra con gái đối thủ không những gọi mình bằng ba ba, mà lại còn ôm lấy, chùi nước mắt nước mũi lên người mình. Mặt hắn tức thì tối đen.
"Ba...aa, hức, người sao lại không đưa con đi học, con đã nói rồi mà người không tin, con đang bị bọn họ theo dõi. Hức, chắc chắn là cái người đối thủ kia của ba cho người hại con..."
"???"
Triệu Dịch Đông lâm vào trầm tư mà quên mất phải đẩy cô ra. Đối thủ của ba ngươi không phải ta thì là ai? Tôi hại cô lúc nào. Nhà họ Đằng không phải biến thái tới mức giáo dục con cái từ khi còn nhỏ để chúng ôm thù địch với hắn đấy chứ? "Hức... ba, con sợ lắm... ba ơi..."
Cô càng khóc càng tha thiết, vùi mặt vào lồng ngực hắn tỉ tê, cho đến khi Nguyên Diệu xử lý xong đám người rồi bước lên xe. Anh nhìn thấy cảnh nghìn năm có một này, cô bé đang ngồi gọn trong lòng chủ tịch, tức thì mắt miệng đều thành chữ O.
"Câm miệng!"
Triệu Dịch Đông quát khẽ. Anh cảm nhận được cô bé trong lòng mãnh liệt run lên một cái vì sợ. Quả nhiên, tiếng khóc của Đằng Duy Yến nhỏ dần, nghe uất ức như một con mèo nhỏ.
"Chủ tịch... Ngài Triệu, cuộc họp chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu, chúng ta xử lý cô gái này thế nào đây ạ?"
Nguyên Diệu nhớ đến lời dặn khi ở trước mặt người ngoài phải gọi hắn bằng họ, không được gọi chức danh.
Triệu Dịch Đông nhìn mái tóc mềm mại của người trong lòng, không hiểu vì sao sinh ra thương tiếc, đứa nhỏ này nếu so về tuổi thì đúng là thuộc hàng cháu chắt, tiểu bối trong nhà hắn. Nếu cháu hắn mà chịu uất ức thế này hắn nhất định sẽ rất xót... Thù của người lớn không tính trên đầu trẻ nhỏ, hắn nói với Nguyên Diệu:
"Đến công ty, cho đứa nhỏ ở trong phòng làm việc của tôi."
Nguyên Diệu vâng lời, lái xe đến tổng bộ tập đoàn Trung Đỉnh nằm ở đường vành đai 3 của thủ đô.
Suốt dọc đường đi, Đằng Duy Yến mỏi mệt tựa vào lòng hắn ngủ say. Không hiểu sao người này cho cô cảm giác an toàn và che chở giống hệt cha cô vậy.
Đằng Duy Yến tìm tư thế thích hợp, nằm ngủ đến ngoan ngoãn. Mà Triệu Dịch Đông không biết mắc bệnh gì lại ưu ái cho cô nằm trên người mình, không có đẩy ra.
"Chủ tịch, tới nơi rồi, ngài bế cô ấy xuống hay để tôi ạ?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh nhạt: "Cậu bế đi. Để tôi làm thì còn ra thể thống gì?"
"Dạ được."
Nguyên Diệu quên mất người như hắn tiếp xúc gần phụ nữ đã khó, làm gì có chuyện chấp nhận bế ai đó giữa thanh thiên bạch nhật.
Hai người dùng thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất của cao ốc.
***
Lúc Đằng Duy Yến mở mắt tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi đây vừa sang trọng lại toát ra hơi thở quyền lực, không hề kém cạnh văn phòng làm việc của cha cô.
Hàng loạt hình ảnh tua chậm trước mắt nhắc nhở cô về trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi, suýt chút nữa cô đã bị cưỡng bức, may mà có hai người đàn ông xuất hiện cứu giúp.
"Văn phòng này chắc là của chú ấy." Đằng Duy Yến nén lại bất an, tò mò đi lại hai vòng, đem hết thảy bài trí thu vào trong mắt, cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của người đàn ông trên bàn làm việc, tức thì, cô hơi giật mình.
Đằng Duy Yến bị màn quấy rối biến thái vừa rồi dọa cho tinh thần không được ổn định, nước mắt nước mũi ướt đẫm khuôn mặt, vừa xinh đẹp lại vừa thê thảm. Cô vừa nhìn thấy người liền hoảng sợ, nhưng trong lúc niềm tin trên bờ vực tan vỡ, cô thế nhưng lại nhầm Triệu Dịch Đông là ba của mình, há miệng nức nở khóc òa thành tiếng:
"Ba ba!"
"..."
Triệu Dịch Đông ban đầu là bất ngờ, sau đó liền nhận ra con gái đối thủ không những gọi mình bằng ba ba, mà lại còn ôm lấy, chùi nước mắt nước mũi lên người mình. Mặt hắn tức thì tối đen.
"Ba...aa, hức, người sao lại không đưa con đi học, con đã nói rồi mà người không tin, con đang bị bọn họ theo dõi. Hức, chắc chắn là cái người đối thủ kia của ba cho người hại con..."
"???"
Triệu Dịch Đông lâm vào trầm tư mà quên mất phải đẩy cô ra. Đối thủ của ba ngươi không phải ta thì là ai? Tôi hại cô lúc nào. Nhà họ Đằng không phải biến thái tới mức giáo dục con cái từ khi còn nhỏ để chúng ôm thù địch với hắn đấy chứ? "Hức... ba, con sợ lắm... ba ơi..."
Cô càng khóc càng tha thiết, vùi mặt vào lồng ngực hắn tỉ tê, cho đến khi Nguyên Diệu xử lý xong đám người rồi bước lên xe. Anh nhìn thấy cảnh nghìn năm có một này, cô bé đang ngồi gọn trong lòng chủ tịch, tức thì mắt miệng đều thành chữ O.
"Câm miệng!"
Triệu Dịch Đông quát khẽ. Anh cảm nhận được cô bé trong lòng mãnh liệt run lên một cái vì sợ. Quả nhiên, tiếng khóc của Đằng Duy Yến nhỏ dần, nghe uất ức như một con mèo nhỏ.
"Chủ tịch... Ngài Triệu, cuộc họp chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu, chúng ta xử lý cô gái này thế nào đây ạ?"
Nguyên Diệu nhớ đến lời dặn khi ở trước mặt người ngoài phải gọi hắn bằng họ, không được gọi chức danh.
Triệu Dịch Đông nhìn mái tóc mềm mại của người trong lòng, không hiểu vì sao sinh ra thương tiếc, đứa nhỏ này nếu so về tuổi thì đúng là thuộc hàng cháu chắt, tiểu bối trong nhà hắn. Nếu cháu hắn mà chịu uất ức thế này hắn nhất định sẽ rất xót... Thù của người lớn không tính trên đầu trẻ nhỏ, hắn nói với Nguyên Diệu:
"Đến công ty, cho đứa nhỏ ở trong phòng làm việc của tôi."
Nguyên Diệu vâng lời, lái xe đến tổng bộ tập đoàn Trung Đỉnh nằm ở đường vành đai 3 của thủ đô.
Suốt dọc đường đi, Đằng Duy Yến mỏi mệt tựa vào lòng hắn ngủ say. Không hiểu sao người này cho cô cảm giác an toàn và che chở giống hệt cha cô vậy.
Đằng Duy Yến tìm tư thế thích hợp, nằm ngủ đến ngoan ngoãn. Mà Triệu Dịch Đông không biết mắc bệnh gì lại ưu ái cho cô nằm trên người mình, không có đẩy ra.
"Chủ tịch, tới nơi rồi, ngài bế cô ấy xuống hay để tôi ạ?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh nhạt: "Cậu bế đi. Để tôi làm thì còn ra thể thống gì?"
"Dạ được."
Nguyên Diệu quên mất người như hắn tiếp xúc gần phụ nữ đã khó, làm gì có chuyện chấp nhận bế ai đó giữa thanh thiên bạch nhật.
Hai người dùng thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất của cao ốc.
***
Lúc Đằng Duy Yến mở mắt tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi đây vừa sang trọng lại toát ra hơi thở quyền lực, không hề kém cạnh văn phòng làm việc của cha cô.
Hàng loạt hình ảnh tua chậm trước mắt nhắc nhở cô về trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi, suýt chút nữa cô đã bị cưỡng bức, may mà có hai người đàn ông xuất hiện cứu giúp.
"Văn phòng này chắc là của chú ấy." Đằng Duy Yến nén lại bất an, tò mò đi lại hai vòng, đem hết thảy bài trí thu vào trong mắt, cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của người đàn ông trên bàn làm việc, tức thì, cô hơi giật mình.
Danh sách chương