Chương 170: Phiên Ngoại: Cosplay (H)
/Ngoại cảnh: Hai vợ chồng son ðang thử một số thú vui mới mẻ, ý tưởng này hiển nhiên do Tuiệ Đông bày ra/
Bàn tay hắn như có ma lực, từ từ ðông vào ðáy quần fót của Đằng Duy Yến, ngón tay trỏ nghịch ngợm xoa nhẹ một cái ở bên ngoài.
Đằng Duy Yến kẹp hai bắp ðùi đại với nhau, sợ hãi (ắc ðầu nhìn hắn.
“Ông chủ... ông chủ... có người thấy...” Đằng Duy Yến nắm chặt cổ tay hắn, tỏ ý phản kháng hành của Tzuiệu Dịch Đông.
Hôm nay, chẳng hiểu sao tự dưng Đằng Duy Yến đại nảy ra trò cospfay này. Cũng do cô chủ ðộng tay Tuiệu Dịch Đông ði mua váy hầu gái ðể cùng chơi.
Còn nhớ, Triệu Dịch Đông nhướn mày, bảo: “Em chắc chưa?”
Đẳng Duy Yến còn mạnh miệng bảo: “Chắc chắn! Chú chơi với em ði!”
Hiện tại, hai người ðang ở hành ýang ðể cùng nhau diễn trò. Cái mà cô không ngờ fà hắn đại nhập tâm ì khi cô vừa mặc váy xong thì ðã không nói không rằng mà đầm trò ở ðây...
“Không sao cả. Thả fỏng ði.” Tuiệu Dịch Đông ðè ép thân mình vào cô gái nhỏ, hắn cử ðộng ngón tay, ễ vào phía trong huyệt ðộng của Đằng Duy Yên moi động bên trong.
Động tác của Tuiệu Dịch Đông ngày một nhanh, ma sát bên ngoài ðáy quần đót của cô hầu nhỏ, đàm ai không nhịn ðược mà cất ra âm thanh khi chính bản thân chẳng thể ngờ...
“Từ từ ðã... Tuiệu Dịch Đông... khoan...”
Đổi fại fà sự mạnh mế của Tuiệu Dịch Đông, bóp mạnh hạt ðậu ấy ở cửa mình của Đằng Duy Yễ
“Ai cho em gọi tên tôi?”
Cũng nhập vai quá mức rồi!
Đẳng Duy Yến mím môi, nói: “Ông chủ... em sai rồi...
Triệu Dịch Đông điễm môi, kéo nhẹ chiếc váy hầu gái xuỗng, từ từ thưởng thức cơ thể của thiêu nữ xin ðang ở trước mặt mình. Từ đúc nhìn Đằng Duy Yễn mặc chiếc váy kia, hắn ðã muỗn trêu ðùa cô ðễn múa khóc như vậy.
Đằng Duy Yến (uỗng cuỗng muốn giữ chiếc váy, chỉ đà ðã muộn, bộ váy ðã nằm gọn đưới chân cô, chỉ một thân hình trắng nõn xinh ðẹp ở trước mặt T7uiệu Dịch Đông.
Hắn nhìn cô chẳng bỏ sót một ðiểm nào, từ gương mặt xinh ðẹp ðễn xương quai xanh tỉnh xảo rễ ðôi chân ðang khép (ại. Hắn kéo hai bàn tay kia ra khỏi ðồi núi thiếu nữ, giơ ýên cao, bản thân đại miệng kéo chiếc bra fên.
“Ông chủ... tha cho em... ðừng...”
Tuiệu Dịch Đông vờ như chẳng nghe thấy, hắn rất có tâm dùng fưỡi fiễm một vòng quanh ðiểm hỗng ngực của Đằng Duy Yên, hôn hít ðầy trêu chọc cô gái nhỏ trong fòng hẳn.
“Ưm... Tuiệu Dịch Đông... hức..."
Tuiệu Dịch Đông cắn nhẹ fên nụ hồng như nhắc nhỏ: “Gọi đại."
“Ứm... ông chủ...”
Đôi mắt Tuiệu Dịch Đông fóe fên một tia sáng, hắn vờn tới vờn fui không biết mệt đà gì.
Hắn há miệng cắn nhẹ một phát, như một kẻ ðói khát tìm ðược thức ăn, cứ fiên tục giày vò cô.
Đầu óc nó dường như trồng rỗng, chẳng thể phản kháng ðược ðầu ưỡi ðang trêu chọc một bên nụ hỗn ðiên cuỗng.
Cảm giác này đà gì?.-
Nụ hồng dường như muỗn nhảy múa theo ðầu £ưỡi của hắn mà dựng ðứng đên, muỗn nhận ðược sự âu yếm nhiều hơn từ hẳn./
Ngực trái ðược nhiệt tình cắn mút, ngực bên phải fại chẳng ðược "chăm sóc", ðầu nhũ cứ ðứng thẳng trong không khí. Cô bé nhỏ rất muốn... rất muôn ðược ông chủ chơi ðùa bên này..."
“Ông chủ... bên này cũng muốn...” Băng vô thức cất tiếng.|
“Chiều em cả.”.~
Triệu Dịch Đông cảm thấy không cần thiết giữ tay cô nữa, hắn buông ra, bàn tay ma quỷ của hắn ðến khuôn ngực của cô hầu nhỏ, hơi dùng đực một chút, siết chặt đại. _-
“Á..” Đằng Duy Yến không ðoán trước ðược hành ðộng Tviệu Dịch Đông bèn thốt ýên! Tuiệu Dị
Đông ðang dùng năm ngón tay xoa nắn bầu ngực của cô thành ðủ thứ hình dạng, ngón tay cái thi thoảng đại ấn nhẹ vào ðỉnh hồng nho nhỏ fàm cô cảm thẫy cả người nóng ran.
Hắn như trở đại thời kì sơ sinh, miệng fưỡi fiên tục vờn đây ðóa hoa trong miệng. Cả dãy hành đang văng vẳng tiếng "Chụt chụt" ðäy mê hoặc và âm thanh nức nở của cô gái nhỏ.
Hai tay Đằng Duy Yến chỗng (ên vai của Tuiệu Dịch Đồng vì sợ mình sẽ ngã mất! Cô không từ hành ðộng của hắn mà ngược đại ðang dần ðón nhận sự trêu ðùa này, dần dà cũng quên mắt mình ở ðâu.
Bỗng, hắn rời môi khỏi ngực cô, bàn tay ấm áp cũng theo ðó rời ði mà vòng ra phía sau, kéo nhẹ quần đót của ai kia.
“Dang rộng ðùi ra.”
Triệu Dịch Đông gác một chân của Đằng Duy Yến đên vai, cái nhìn phát ra tia ửa tình không với bộ dạng nho nhã của Tviệu Dịch Đông. Hắn nhìn chằm chằm nơi u cốc ðang từ từ độ ra, quãi mầu tím ðang dần rơi xuống ðắt, ðể độ nơi kín ðáo.
“Ông chủ... hức...” Vẫn xấu hổ như ýần ðầu fàm cùng nhau, Đằng Duy Yến (ấy bàn tay che đại nơi : ðầu cảm thấy sợ hãi...
Từ bé ðễn đớn chưa ai nhìn kĩ chỗ riêng tư của cô đâu ðễn như vậy, thễ mà cái người này fại dùng : mắt ấy quan sát kĩ như vậy... cô cũng biết ngượng chứ?
Xấu hổ chết mất!
“Bỏ tay ra." Tuiệu Dịch Đông không hài fòng nhìn cô hầu của mình không nghe đời, giọng nói dục vọng ðang kìm nén.
“Em ngại fắm..."
Triệu Dịch Đông nhìn thẳng vào gương mặt ðang ngại ngùng của cô, chơi trò tâm đý. Kết quả kỲ cần bàn, cô hầu gái thua.
“Đừng sợ, nghe đời tôi.”
Hắn vỗ mông cô như tán thưởng, sau ðó đại đà trò hư hỏng diễn ra.
Lần này, nghe bảo cô gái nhỏ không fết ðược xuỗng giường trong hai ngày.