Chương 13: Mặc Sơ Mi Của Chú
"Chú... chú nói gì vậy?"
Triệu Dịch Đông còn chưa thôi ý cười, hắn nheo mắt nhìn cô: "Rất kích thích. Tuy nhiên cháu chỉ nên biết thôi, đừng có thử."
"Chú mà không nói thì tôi cũng đâu có nghĩ đến!"
Hắn chỉ cười mà không đáp, thản nhiên đi vào trong phòng khách đặt túi bvs lên bàn, xắn tay áo sơ mi lên bắt đầu đi vào bếp làm cho cô chút đồ ăn.
"À phải rồi quên nói, quần áo tôi ở trong phòng, cháu vào tìm xem chiếc nào hợp thì mặc. Cháu có thể tùy ý dùng nhà vệ sinh."
Triệu Dịch Đông từ trong bếp vói người ra, dáng vẻ bận bịu hệt người đàn ông đã có gia đình. Đằng Duy Yến nhìn thấy cảnh này, nghĩ hắn vì mình mà lăn xả như vậy cho nên tạm thời có thể tha thứ cho mấy lời cợt nhả kia.
Tầm hai mươi phút sau hắn từ trong bếp bưng ra hai bát mì nóng hổi, cởi tạp dề, gọi: "Ra ăn trưa nào! Duy Yến, sao thế, sao còn thay chưa xong?"
Đâu rồi nhỉ, sao không thấy cô bé đáp vậy?
"Duy Yến, cháu gặp vấn đề gì sao?" Triệu Dịch Đông tiến gần đến phòng mình, áp tai lên cửa lắng nghe, bên trong không có lấy một tiếng động.
Lông mày hắn nhíu lại thật chặt. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Vào lúc hắn đang muốn tung cửa xông vào thì giọng của cô vang lên gấp gáp: "Cháu ra ngay đây!"
Cửa phòng bật mở, Triệu Dịch Đông nhìn thấy cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình của hắn bẽn lẽn đứng đó, ba vòng chuẩn mực, đôi mắt phiếm hồng, tròng mắt có chút lấp lánh như sắp rơi lệ.
Hô hấp của Triệu Dịch Đông trở nên mất kiểm soát, hình ảnh này... thật sự khiến máu nóng trên người hắn dồn lên não. Đôi mắt của hắn nóng rực, cổ họng khô khốc, rồi chuyện gì đến cũng đến, ở phía dưới hắn... có phản ứng.
Dù là gã đàn ông nào nhìn thấy trong nhà mình có thêm một người con gái xinh đẹp thơm ngát lại còn mặc áo sơ mi của mình, là người có sinh lý bình thường thì ai cũng sẽ cương. Hình như trò đùa của hắn hơi quá trớn rồi!
Hắn chỉ muốn nhìn cô nhóc chật vật khi không có quần áo mặc, phải ngượng ngùng trước hắn, nhưng cuối cùng người rơi vào bế tắc lại là hắn.
Thế này có phải là gậy ông đập lưng ông không nhỉ?
"Chú... chú đừng có cười tôi."
Đằng Duy Yến cũng muốn khóc lắm rồi, cô tắm xong liền lấy áo sơ mi của hắn mặc vào thử, cỡ người hắn cao lớn vạm vỡ nên cô mặc vào rộng thùng thình. Mặc rồi mới thấy mình chơi ngu... đã tới nhà đàn ông lạ còn mặc đồ của chú ta, cô làm như thế có bị hắn xem là quá dễ dãi hay không?
Vậy là cô dành cả hai mươi phút ngồi giặt rồi đem bộ quần áo cũ của mình ra ban công phơi, không thể cứ mặc như vầy được.
"Tôi không cười cháu. Là do tôi suy nghĩ không được chu toàn."
Giọng hắn trầm khàn hơn bình thường, Đằng Duy Yến sợ muốn chết nhưng vẫn vờ như không biết gì, chỉ còn cách này mới khiến cả hai không ngại.
Triệu Dịch Đông nghĩ một chút rồi nói: "Để tôi gọi trợ lý mua cho cháu một bộ quần áo."
"Không cần đâu, cha mẹ mà thấy cháu mặc đồ khác, họ sẽ còn nghi ngờ hơn."
Không nói thì thôi, nói xong câu này cả hai lại càng giống như rơi vào tình huống vụng trộm yêu đương nhưng sợ cha mẹ biết.
Bước qua cái tuổi bốn mươi rồi, chưa lần nào mà Triệu Dịch Đông thấy cái mặt già của mình cũng biết xấu hổ giống như lúc này. Cả hai đồng thời hiểu ý nhau, mắt không chạm đến đối phương lòng liền yên định, ra bàn ngồi ăn cơm.
Bầu không khí đang áp lực, bỗng nhiên cô nghe hắn hỏi: "Cha cháu quản cháu rất chặt?"