Mai Tố Tố đã mất một thời gian dài để hiểu ra tâm tư hai tỳ nữ kia, nàng không phản ứng gì, nhưng đó không có nghĩa là nàng không cần làm gì cả, nàng chỉ đang đợi cẩu vương gia thay thế hai người họ. Theo quan điểm của Mai Tố Tố, sự cố này cũng có thể là một cơ hội cho nàng.

Bây giờ nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết, Mai Tố Tố đang cầm một bộ bài thật tệ, một cử động bất cẩn sẽ mất đầu, mặc dù sự dụ dỗ của ngày hôm qua là vô ích, nhưng nó cũng nói rõ cho nàng biết rằng sự sống chết của bản thân chỉ là vấn đề về suy nghĩ của vương gia vậy nên nàng không thể ngồi yên. Nàng có thứ mà Tấn Vương muốn, nhưng có nên đưa cho hắn hay không hay làm sao để bảo vệ bản thân sau khi đưa cho hắn... những điều này đều cần cân nhắc kỹ càng, cũng cần sắp xếp cẩn thận.

Hai nha hoàn bên trắc phi phái tới thoạt nhìn không đáng kể nhưng lâu dài lại có thể đồng hóa khiến nàng quy phục mà buông lỏng cảnh giác. Theo quan sát của Mai Tố Tố mấy ngày nay, nàng phát hiện nam nhân này mặc dù tâm tư sâu xa khó đoán, nhưng hắn cũng mắc một vấn đề chung đó là lòng tự phụ của nam nhân. Nếu nàng có thể tận dụng tốt điểm này chắc chắn Mai Tố Tố có thể tìm thấy con đường an toàn cho mình.

Tất nhiên mọi thứ đều khó khăn khi mới bắt đầu, Mai Tố Tố cũng không muốn đạt được nó trong một sớm một chiều. Nghĩ đến đây, Mai Tố Tố vừa sợ vừa kích động, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Hoa Nùng. Trong tiểu viện đột nhiên xuất hiện thêm hai người, tuy rằng bọn họ có chút không thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn, Mai Tố Tố không để bọn họ làm việc, cũng không có người đi cùng, lúc này mới gần đến lúc trời tối, mọi người trở về nhà. Hai nha hoàn cũng cảm thấy không có chuyện gì làm liền xoay người rời đi, đặc biệt là cái người tên Hạ Yến, mặt đầy phấn son, thậm chí không thèm che giấu sự kiêu ngạo trong mắt. Xem ra trong lòng nàng ta cũng biết vì sao trắc phi lại đưa bọn họ tới đây, nàng ta cũng không coi mình là nô tỳ đi hầu hạ người khác.

Hoa Nùng không khỏi phồng mặt lên: "Chủ tử, người xem bọn họ kìa."

Mai Tố Tố đang dựa vào trên ghế, cầm chiếc quạt trong tay chán nản phe phẩy, giả vờ như không nghe thấy.



Tấn Vương đã nhiều ngày không quay lại, vì vậy Mai Tố Tố không muốn chờ đợi nữa, nàng tắt đèn và đi ngủ sớm. Không ngờ nửa đêm hắn trở về, trực tiếp tìm đến nàng.

Mai Tố Tố nghe thấy động tĩnh, còn chưa kịp đứng dậy chào đón, một giọng nữ mềm mại kiều diễm từ ngoài cửa truyền đến: “Nô tỳ thỉnh an vương gia.”

Nàng mặc quần áo vào, dừng lại một chút, tóc không chải, tùy tiện thắt lưng rồi chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã thấy Xuân Quyên và Hạ Yến đang quỳ xuống hành lễ, quay lưng về phía nàng, Tấn Vương chỉ đang đứng cách đó vài bước chân. Không biết hai nha hoàn này làm như thế nào, quần áo đầu tóc chỉnh tề, thậm chí còn thay trang phục.

Tấn Vương còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy trước mặt lóe lên một bóng người, hắn kinh ngạc kêu lên hai tiếng, liền đụng phải một thân thể mềm nhũn trong ngực.

Xuân Quyên và Hạ Yến bị đẩy đứng không vững, Xuân Quyên không sao, nàng ta chỉ bị đẩy vào bức tường phía sau, trong khi đó Hạ Yến bị một cây cột bên cạnh đập thẳng vào người, nàng ta không thể không ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào thủ phạm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện