Sau khi uống nước xong, nàng mới chú ý đến ống quần của Tiểu Thảo hãy còn ướt, ở bên cạnh không xa còn có một túi lớn ngao sò còn tươi. Xem ra là Tiểu Thảo mới từ trên biển trở về.

“Tiểu Thảo tỷ tỷ, không phải tỷ không ăn được những thứ này sao, cào nhiều như thế để làm gì?”

“Đương nhiên là mang đi để đổi lấy đồng bối rồi, mười cân thịt ngao sò có thể đổi được một đồng bối đó.”

Ngọc Trúc: “…”

Mười cân thịt sò, vậy thì cần đến bao nhiêu cân ngao sò đây? Thủy triều xuống chỉ kéo dài có vài tiếng, cứ coi như là cào không ngừng nghỉ thì đến giữa ngày cũng chỉ có thể cào được mười cân, mà lọc lấy vỏ đi rồi thì chút thịt này chắc chắn chưa đến mười cân.

Có điều, không thể không nói, đây cũng là một nguồn thu nhập, chẳng qua là hơi cực khổ một chút.

“Tiểu Thảo tỷ tỷ, vậy tỷ cứ bận bịu đi ha, muội về nhà trước.”

Ngọc Trúc bước đôi chân ngắn cũn đang định đi thì trông thấy hai người đã vào đến cửa.

Một nam một nữ, người đàn ông cao to cường tráng trông khá quen, người nữ còn càng quen hơn.

À… Nàng nhớ ra rồi, trước đây lúc đi sửa lưới với đại tỷ đã từng trông thấy người đàn ông kia, Đào Nhị Thẩm có nói đấy là nhi tử thứ hai của thôn trưởng Đào, tên là Đào Hữu Tài.

Còn nữ nhân bên cạnh kia chính là Hiểu Nguyệt.

Hai người họ vừa đi lại thi thoảng nhìn nhau cười, liếc qua thôi cũng thấy có chuyện.



“Hiểu Nguyệt, vậy ta tiễn nàng tới đây thôi, ngày mai ta đi mượn xe rồi đợi nàng ở cổng thôn, nàng… nàng ngủ muộn hơn chút cũng không sao, ta sẽ chờ nàng.”

“Biết rồi mà, chàng mau quay về đi.”

Vẻ mặt Hiểu Nguyệt ngọt ngào, tiễn người đi rồi còn đứng ở cửa trông ra một lúc lâu rồi mới quay người đi vào.

“Ô, đây chẳng phải là đứa trẻ con nhà họ Ngọc đấy ư, sao lại đến đây?”

“Con bé ra ngoài chơi một mình, khát quá nên muội dẫn nó vào uống hớp nước. Nguyệt tỷ, quần áo của tỷ muội đều giặt sạch hết rồi, còn chăn mền tỷ bảo không được động vào nên muội không giặt.”

Ngọc Trúc: “…”

Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Ngọc Trúc một cái, khẽ hừ một tiếng.

“Ta muốn đi ngủ một chút, muội mau mau đuổi con bé đi đi, nếu chốc nữa mà nó khóc thì ta sẽ đánh nó.”

“Vâng, chốc nữa muội kêu con bé trở về.”

Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ lấy lòng ấy của Tiểu Thảo thì lấy làm khó hiểu. Nàng thật sự không hiểu được vì sao con người như Hiểu Nguyệt lại đáng được Tiểu Thảo lấy lòng như vậy. Chả nhẽ là vì Hiểu Nguyệt từng cứu nàng ta một lần? “Tiểu Thảo tỷ tỷ, sao nàng ta lại lười thế, ngay cả quần áo còn phải để tỷ giúp nàng ta giặt giũ.”



“Xuỵt!”

Tiểu Thảo bịt miệng của Ngọc Trúc lại, lôi nàng cách xa khỏi phòng ngủ.

“Nguyệt tỷ là người rất tốt, giúp ta rất nhiều chuyện nên đều là ta tự nguyện. Tiểu Ngọc Trúc không được nói mấy điều thế này ra ngoài đâu, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm đó, để người ta hiểu lầm thì hôn sự sẽ không tốt.”

Hôn sự…

Ngọc Trúc ngay tức khắc nghĩ đến Đào Hữu Tài.

Ngày trước từng nghe Đào Nhị Thẩm kể về Đào Hữu Tài, ai cũng bảo y là đứa con ngoan, vừa chịu khó lại vừa có tài. Chỉ tiếc rằng trong thôn nhiều nam lại ít nữ nên chưa có ai phù hợp cả.

Chẳng ngờ y với cái cô Hiểu Nguyệt này lại tốt thế…

Nàng cứ cảm thấy Hiểu Nguyệt này không phải là người tốt đẹp gì. Ngọc Trúc ngẫm đi ngẫm lại cũng mặc kệ, thanh niên trẻ tuổi yêu đương, nói không chừng là người ta thích cái kiểu như thế.

“Dạ vâng, Tiểu Thảo tỷ tỷ, muội về nhà đây.”

Tiểu Thảo có hơi không nỡ, vì bình thường đều chẳng có ai có thể nói chuyện với nàng ta cả. Nhưng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh của mình, nàng cũng chỉ có thể phủi phủi tay đưa Ngọc Trúc ra đến cửa.

Lúc này mặt trời đã nóng như thiêu như đốt, Ngọc Trúc không dám chậm trễ, vội vàng lon ton chạy về nhà.

Bây giờ đại tỷ vẫn còn đang vá lưới ở trong thôn, nhị tỷ cũng đã lên thuyền, nên trong nhà chỉ còn mỗi mình nàng. Cũng may lúc đi ra ngoài nhị tỷ đã đưa cho nàng chiếc chìa khóa của mình chứ không là lại phải chạy một mạch để tìm đại tỷ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện