"Tốt lắm, không có việc gì, mọi người giải tán đi, đang làm việc gì thì về làm tiếp đi..." Tiểu Thải Hồng đuổi quần chúng đang vây quanh xem náo nhiệt đi.
Hoắc Chu nghe được tiếng mọi người cười vang, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Lạc Thanh Hoài không có việc gì là tốt rồi, hiện tại nói không chừng xung quanh còn có ánh mắt kẻ địch nhìn chằm chằm, không thể đắc ý mà quên cẩn thận.
Hoắc Chu kiềm chế tình tự tuôn từ đáy lòng ra, tiếp tục sắm vai tiểu tình nhân phẫn nộ vì bị lừa gạt, giãy dụa muỗn đẩy Lạc Thanh Hoài ra.
Lạc Thanh Hoài cũng không buông tay, nửa kéo nửa ôm Hoắc Chu vào trong quán bar, Tiểu Thải Hồng vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng không có những người khác nhưng có camera, thời điểm Lạc Thanh Hoài ôm Hoắc Chu vào cửa liền có ý bảo anh nhìn.
Hoắc Chu vì muốn diễn kịch thật một chút bèn giơ tay muốn đánh Lạc Thanh Hoài, kết quả Lạc Thanh Hoài thế lại không trốn, Hoắc Chu không kịp trở tay đánh một cái.
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên túm chặt tay anh, đau lòng nói: "Anh bị thương?"
Hốc mắt Hoắc Chu lập tức đỏ.
Tiểu Thải Hồng hoảng sợ, còn tưởng hai người đánh nhau thật, vội tiến đến an ủi: "Có chuyện gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động tay chân..."
"Chờ em một chút." Lạc Thanh Hoài túm chặt tay Hoắc Chu, không để anh lộn xộn, xoay người nói với Tiểu Thải Hồng, "Thải Hồng, anh nói với cậu một chuyện."
"Anh nói đi, muốn em làm gì cũng được." Tiểu Thải Hồng lập tức nói.
Lạc Thanh Hoài nói: "Từ hôm nay trở đi anh không còn là quản lý Mị Sắc nữa, anh cũng không có yêu cầu gì với cậu, về sau chú ý bảo vệ tốt bản thân là được."
Hoắc Chu ngẩn ra, khiếp sợ nhìn về phía Lạc Thanh Hoài.
Tiểu Thải Hồng cũng choáng váng, vô cùng đáng thương, nói năng cũng lộn xộn: "Anh Lạc đang nói gì vậy? Em, em tại sao nghe không hiểu..."
"Anh không làm nữa, muốn sống yên ổn cùng Hoắc Chu." Lạc Thanh Hoài nói, "Thải Hồng cậu phải làm việc thật tốt..."
"Không, anh Lạc." Tiểu Thải Hồng kích động mà nắm chặt tay Lạc Thanh Hoài, "Anh đi đâu em đi đó, anh không ở đây thì em cũng không làm nữa, em đi theo anh."
Lạc Thanh Hoài thở dài: "Nếu cậu không muốn làm ở đây thì chờ Quận tỷ tới rồi tự từ chức với cô ta đi. Về sau muốn đi đâu thì đi đấy, bản thân anh không có việc làm, cậu cũng đừng đi theo anh. Đúng rồi, chiếc BMW ở cửa kia giúp anh trả lại Quận tỷ. Anh đi đây, hẹn gặp lại."
Hắn đưa chìa khóa xe cho Tiểu Thải Hồng.
"Anh, anh Lạc..." Tiểu Thải Hồng bắt lấy ống tay áo Lạc Thanh Hoài, lần này thật sự muốn khóc, "Này rốt cuộc sao lại thế này..."
Lạc Thanh Hoài không giải thích, chỉ là gỡ ngón tay cậu ta, kéo Hoắc Chu vẫn đang ngây ngốc rời khỏi quán bar Mị Sắc.
Lạc Thanh Hoài đứng ở giao lộ bắt xe, nhìn thấy chiếc xe theo dõi kia vẫn ở đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Kéo Hoắc Chu lên xe xong, Lạc Thanh Hoài trực tiếp báo địa chỉ nhà.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Vào trong nhà, Hoắc Chu liền nhịn không được mà hỏi.
Lạc Thanh Hoài lại gấp không chờ nổi mà ấn anh lên tường, hôn xuống: "Anh đừng nói chuyện, ngoan."
Cả người Hoắc Chu đều mềm nhũn, cảm xúc cuồn cuộn rốt cuộc không kìm nén được, nhắm mắt hôn môi Lạc Thanh Hoài.
Rất nhanh mà cả hai người đã không còn mảnh áo che thân, ôm nhau lăn đến trên sô pha.
Thời điểm tắm rửa lại ở phòng tắm mà tới một lần nữa.
Hôm nay Lạc Thanh Hoài vô cùng điên cuồng, lúc dùng sức có chút thô bạo, cảm xúc của Hoắc Chu cũng không khống chế nổi, giọng nói sau đó cũng nghẹn ngào.
"Không được." Hoắc Chu cuối cùng cũng mềm nhũn mà ngả vào người Lạc Thanh Hoài, "Anh muốn chết."
"Anh muốn đi tắm hay là đi ngủ luôn?" Lạc Thanh Hoài mở nước ấm, thay anh rửa dấu vết trên người.
"Anh không thể ngủ." Hoắc Chu cố gắng giữ tỉnh táo, "Anh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi em."
Lạc Thanh Hoài xả nước vào bồn tắm: "Chúng ta cùng nhau tắm vậy, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Hai người cùng nhau nằm trong bồn tắm, Lạc Thanh Hoài ôm Hoắc Chu vào ngực, thay anh mát-xa.
"Không được, như vậy anh càng buồn ngủ hơn." Hoắc Chu buồn bực bò dậy, ngồi đối diện Lạc Thanh Hoài.
Bồn tắm có hơi nhỏ, bốn chân đan xen vào nhau, nhưng thật ra lại làm giảm bớt buồn ngủ.
"Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra việc gì?" Hoắc Chu hỏi, "Vì sao em phải rời khỏi quán bar Mị Sắc?"
Lạc Thanh Hoài thở dài, hỏi lại: "Anh biết em là nằm vùng chứ?"
Đến lúc này, Lạc Thanh Hoài cũng vô cùng chắc chắn rằng Hoắc Chu biết thân phận của hắn. Vài lần cố tình che dấu cùng phối hợp, nếu Hoắc Chu không thể xác định thân phận của hắn thì chẳng sợ có yêu Lạc Thanh Hoài đến đâu thì anh cũng thân là cảnh sát, không có khả năng vi phạm nguyên tắc mà giúp hắn, điểm này Lạc Thanh Hoài rất rõ ràng.
Hoắc Chu gật gật đầu: "Anh đã xác nhận với cục trưởng Lâm, ổng đồng ý để anh giúp em."
Lạc Thanh Hoài cũng gật đầu, "Cũng có nhiều việc cần giải thích, nhiệm vụ nằm vùng của em là xâm nhập bên trong tổ chức Đá Ngầm, thu thập chứng cứ phạm tội của bọn chúng. Việc này đã được lên kế hoạch rất lâu, em đi từ một tên côn đồ lên, chậm rãi hấp dẫn sự chú ý của Quận tỷ, cuối cùng cũng lên được vị trí quản lý quán bar Mị Sắc, được phép tham dự giao dịch tối hôm qua. Chỉ cần giao dịch tối hôm qua thành công thì em có thể tiếp xúc với kẻ đứng thứ hai tổ chức, sau đó bò lên cao hơn nữa. Giao dịch tối hôm qua tuy rằng bị cảnh sát bắt nhưng có anh phối hợp, em cứu được Quận tỷ với Tuân gia cũng coi như là lập công lớn. Tất cả đều rất thuận lợi, em gặp được kẻ đứng thứ hai, nhưng anh biết y là ai không?"
Những lời này nguyên bản cũng chỉ là hắn cảm khái với bản thân, cũng không có ý muốn để Hoắc Chu đoán là ai.
Lạc Thanh Hoài cảm thấy Hoắc Chu cũng không có khả năng đoán được.
Nhưng mà, Hoắc Chu rất nhanh đã trả lời: "Long Hạo Kiệt?"
Lạc Thanh Hoài ngược lại chấn kinh: "Làm sao anh biết?"
Thời điểm tối qua hắn nhìn thấy Long Hạo Kiệt đã khiếp sợ đến choáng váng cả người, Hoắc Chu không ở đó, làm sao anh lại biết?
"Bởi vì hôm nay anh nhận ra người chúng ta gặp ở cửa khu chung cư hôm nọ." Hoắc Chu nói, "Có một lần anh gặp gã đưa đồ ăn vặt cho đồng nghiệp của anh, lấy danh nghĩa công ty của Bàn Tử đưa tới. Thời điểm em vừa tới thành phố A, Bàn Tử bị người tố cáo làm giả giấy tờ, cuối cùng điều tra ra không có vấn đề, gã nói là tới cảm ơn."
Lạc Thanh Hoài nhìn Hoắc Chu, không rõ việc này có liên quan gì đến Long Hạo Kiệt.
Hoắc Chu tiếp tục nói: "Từ vài lần ngẫu nhiên gặp được có thể nhận ra người này vẫn luôn âm thầm giám sát chúng ta. Hôm nay anh đã hỏi qua, gã còn thường xuyên đưa đồ ăn vặt cho các đồng nghiệp. Nhưng kỳ quái chính là hắn chỉ đưa cho văn phòng Tiểu Thái Dương một lần, lại trước nay chưa từng đưa cho khoa Pháp y."
Lạc Thanh Hoài đã hiểu: "Gã sợ anh phát hiện."
"Đúng vậy, anh còn đi xem lại án của công ty Bàn Tử một chút." Hoắc Chu nói, "Người tố cáo hiểu rất rõ công ty cậu ta, hoặc là nhân viên bên trong, hoặc là người có quan hệ hợp tác. Anh nhớ rõ Bàn Tử từng nói Long Hạo Kiệt là khách hàng lớn nhất của cậu ta."
Phó Dư Phi bị tố cáo thì nhất định sẽ tìm đến cậu bạn cảnh sát của mình để giúp đỡ hỗ trợ một chút, vì thế liền có cơ hội có thể giao tiếp với nhân viên bên trong cục cảnh sát. Phó Dư Phi không trái pháp luật, lại là bạn của đám Hoắc Chu, những cảnh sát khác khẳng định cũng để cho cậu ta vài phần mặt mũi, thường xuyên qua lại sẽ không phải thành người quen sao? Ngày thường nói chuyện phiếm, dù ít dù nhiều thì cũng sẽ lộ ra một chút tin tức.
Đương nhiên đây cũng không phải bắt gặp trực tiếp, chỉ là suy đoán của Hoắc Chu.
Nhưng suy đoán này kết hợp với lời nói của Lạc Thanh Hoài liền rất dễ dàng đoán được.
Lạc Thanh Hoài là nằm vùng, đây không phải công tác bình thường mà có thể tùy hứng muốn không làm thì không làm.
Khi đã trở thành nằm vùng, cảm tình cá nhân chắc chắn sẽ đặt ở cuối cùng. Cho dù có ghét bỏ ai đó hay có mâu thuẫn rất lớn, Lạc Thanh Hoài vì nhiệm vụ cũng sẽ nhịn xuống. Có thể làm Lạc Thanh Hoài từ bỏ nhiệm vụ, rời khỏi Mị Sắc chỉ có thể là vì có chuyện gì đó khiến em ấy không thể ngụy trang được nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thể là mối thù giết cha.
Bởi vì giả sử Lạc Thanh Hoài nhịn xuống được thì Long Hạo Kiệt cũng sẽ không tin tưởng em ấy.
"Vợ em thật thông minh." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên nói.
Hoắc Chu thình lình nghe thấy xưng hô này, cả kinh đến tỉnh ngủ, nhấc chân muốn đá Lạc Thanh Hoài, tư thế này của hai người khiến anh vừa vặn đá vào hạ bộ.
Vì thế Lạc Thanh Hoài liền sửa lời, "Cứng lên rồi thì anh xã sẽ phụ trách sao?"
Trong nháy mắt da đầu Hoắc Chu tê dại, vừa cảm thấy thẹn lại vừa kích động, hận không thể nhào qua thượng tiểu tử thối này.
Lạc Thanh Hoài lại thuận thế bắt lấy chân anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Chu thoải mái hừ một tiếng, cả người đều mềm nhũn, quả thực không có biện pháp với Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài một bên ấn chân Hoắc Chu một bên nói: "Hiện tại nghĩ lại, y cổ vũ Bàn Tử tổ chức họp mặt chính là để xác định quan hệ của chúng ta một chút."
Hoắc Chu không ngừng gật đầu, hành động che chở của anh với Lạc Thanh Hoài tối đó rất rõ ràng, nếu bọn họ biểu hiện xa cách hoặc khi Lạc Thanh Hoài nói với Quận tỷ rằng không quen Hoắc Chu thì không hề nghi ngờ gì, Lạc Thanh Hoài chắc chắn có vấn đề.
Long Hạo Kiệt ước chừng cũng không nghĩ tới hai người là loại quan hệ này, hơn nữa lại không buồn che giấu chút nào, cho nên đến bây giờ còn chưa xác định được thân phận thật sự của Lạc Thanh Hoài.
"Vậy bây giờ làm sao?" Hoắc Chu lo lắng, "Em đã bại lộ, Long Hạo Kiệt không có khả năng buông tha em. Quá nguy hiểm, hay là từ bỏ đi."
"Không được." Lạc Thanh Hoài bóp chân kia của Hoắc Chu, "Giờ em mà bỏ cuộc, đừng nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nằm vùng mới đi tiếp cận bọn chúng sẽ vô cùng khó khăn. Mà dù có từ bỏ nhiệm vụ, chúng ta cũng sẽ nguy hiểm."
Nếu xác định Lạc Thanh Hoài là cảnh sát nằm vùng, Long Hạo Kiệt nhất định sẽ trả thù, đến lúc đó không chỉ có Lạc Thanh Hoài mà cả Hoắc Chu, thậm chí Hứa Diệu cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Em nghĩ ra được một phương án giải quyết." Lạc Thanh Hoài nói, "Vốn nên tự mình đi báo cho cục trưởng Lâm nhưng hiện tại có người theo dõi em, em không tiện nên hiện tại em sẽ nói cho anh, anh giúp em nói với ông ấy."
Lạc Thanh Hoài nói ra kế hoạch của mình.
Hoắc Chu nghe xong, trực tiếp từ bồn tắm nhảy dựng lên: "Này quá nguy hiểm."
"Khả năng thành công rất lớn." Lạc Thanh Hoài kéo Hoắc Chu vào trong lồng ngực, "Anh nghe em, đây là biện pháp tốt nhất."
"Không, ưm..."
Lạc Thanh Hoài bá đạo mà ôm chặt Hoắc Chu vào trong ngực, kịch liệt hôn anh tựa mưa rền gió dữ. Đã quen bị Lạc Thanh Hoài khống chế, thân thể nay không nghe lời đầu óc, Hoắc Chu bị hôn đến không kiềm chế nổi.
Hai người tình nùng ý mật, không nhịn được lại làm thêm một lần nữa.
Hoắc Chu cả một đêm không nghỉ ngơi, thân thể vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có sức lực chống lại Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài ôm anh về trên giường, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, đảm bảo: "Ca ca, anh tin tưởng em, em yêu anh như vậy thì sao có thể đi làm việc mà không nắm chắc được? Em muốn mỗi buổi tối đều ôm anh đi ngủ, muốn mỗi sáng sớm mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh bên người, muốn cùng anh hôn môi âu yếm, muốn cả đời ở bên anh... Em muốn đến điên rồi, hiện tại vô cùng yêu quý mạng này, sẽ không làm việc ngu xuẩn. Đây là biện pháp tốt nhất nhanh nhất, em muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cùng anh thành một đôi tình nhân bình thường."
Hắn mở bàn tay Hoắc Chu, cùng anh mười ngón đan xen, nhìn vào mắt Hoắc Chu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Ca ca, chỉ cần có anh ở bên em liền không sợ hãi gì cả. Anh tin tưởng em, cho em dũng khí, được không?"
Hoắc Chu lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, anh biết Lạc Thanh Hoài đã ra quyết định, anh không thay đổi được, chỉ có thể giúp đỡ em ấy.
Hoắc Chu hôn lên môi Lạc Thanh Hoài, cũng nghiêm túc nói: "Được, anh tin em."
Hoắc Chu nghe được tiếng mọi người cười vang, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Lạc Thanh Hoài không có việc gì là tốt rồi, hiện tại nói không chừng xung quanh còn có ánh mắt kẻ địch nhìn chằm chằm, không thể đắc ý mà quên cẩn thận.
Hoắc Chu kiềm chế tình tự tuôn từ đáy lòng ra, tiếp tục sắm vai tiểu tình nhân phẫn nộ vì bị lừa gạt, giãy dụa muỗn đẩy Lạc Thanh Hoài ra.
Lạc Thanh Hoài cũng không buông tay, nửa kéo nửa ôm Hoắc Chu vào trong quán bar, Tiểu Thải Hồng vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng không có những người khác nhưng có camera, thời điểm Lạc Thanh Hoài ôm Hoắc Chu vào cửa liền có ý bảo anh nhìn.
Hoắc Chu vì muốn diễn kịch thật một chút bèn giơ tay muốn đánh Lạc Thanh Hoài, kết quả Lạc Thanh Hoài thế lại không trốn, Hoắc Chu không kịp trở tay đánh một cái.
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên túm chặt tay anh, đau lòng nói: "Anh bị thương?"
Hốc mắt Hoắc Chu lập tức đỏ.
Tiểu Thải Hồng hoảng sợ, còn tưởng hai người đánh nhau thật, vội tiến đến an ủi: "Có chuyện gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động tay chân..."
"Chờ em một chút." Lạc Thanh Hoài túm chặt tay Hoắc Chu, không để anh lộn xộn, xoay người nói với Tiểu Thải Hồng, "Thải Hồng, anh nói với cậu một chuyện."
"Anh nói đi, muốn em làm gì cũng được." Tiểu Thải Hồng lập tức nói.
Lạc Thanh Hoài nói: "Từ hôm nay trở đi anh không còn là quản lý Mị Sắc nữa, anh cũng không có yêu cầu gì với cậu, về sau chú ý bảo vệ tốt bản thân là được."
Hoắc Chu ngẩn ra, khiếp sợ nhìn về phía Lạc Thanh Hoài.
Tiểu Thải Hồng cũng choáng váng, vô cùng đáng thương, nói năng cũng lộn xộn: "Anh Lạc đang nói gì vậy? Em, em tại sao nghe không hiểu..."
"Anh không làm nữa, muốn sống yên ổn cùng Hoắc Chu." Lạc Thanh Hoài nói, "Thải Hồng cậu phải làm việc thật tốt..."
"Không, anh Lạc." Tiểu Thải Hồng kích động mà nắm chặt tay Lạc Thanh Hoài, "Anh đi đâu em đi đó, anh không ở đây thì em cũng không làm nữa, em đi theo anh."
Lạc Thanh Hoài thở dài: "Nếu cậu không muốn làm ở đây thì chờ Quận tỷ tới rồi tự từ chức với cô ta đi. Về sau muốn đi đâu thì đi đấy, bản thân anh không có việc làm, cậu cũng đừng đi theo anh. Đúng rồi, chiếc BMW ở cửa kia giúp anh trả lại Quận tỷ. Anh đi đây, hẹn gặp lại."
Hắn đưa chìa khóa xe cho Tiểu Thải Hồng.
"Anh, anh Lạc..." Tiểu Thải Hồng bắt lấy ống tay áo Lạc Thanh Hoài, lần này thật sự muốn khóc, "Này rốt cuộc sao lại thế này..."
Lạc Thanh Hoài không giải thích, chỉ là gỡ ngón tay cậu ta, kéo Hoắc Chu vẫn đang ngây ngốc rời khỏi quán bar Mị Sắc.
Lạc Thanh Hoài đứng ở giao lộ bắt xe, nhìn thấy chiếc xe theo dõi kia vẫn ở đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Kéo Hoắc Chu lên xe xong, Lạc Thanh Hoài trực tiếp báo địa chỉ nhà.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Vào trong nhà, Hoắc Chu liền nhịn không được mà hỏi.
Lạc Thanh Hoài lại gấp không chờ nổi mà ấn anh lên tường, hôn xuống: "Anh đừng nói chuyện, ngoan."
Cả người Hoắc Chu đều mềm nhũn, cảm xúc cuồn cuộn rốt cuộc không kìm nén được, nhắm mắt hôn môi Lạc Thanh Hoài.
Rất nhanh mà cả hai người đã không còn mảnh áo che thân, ôm nhau lăn đến trên sô pha.
Thời điểm tắm rửa lại ở phòng tắm mà tới một lần nữa.
Hôm nay Lạc Thanh Hoài vô cùng điên cuồng, lúc dùng sức có chút thô bạo, cảm xúc của Hoắc Chu cũng không khống chế nổi, giọng nói sau đó cũng nghẹn ngào.
"Không được." Hoắc Chu cuối cùng cũng mềm nhũn mà ngả vào người Lạc Thanh Hoài, "Anh muốn chết."
"Anh muốn đi tắm hay là đi ngủ luôn?" Lạc Thanh Hoài mở nước ấm, thay anh rửa dấu vết trên người.
"Anh không thể ngủ." Hoắc Chu cố gắng giữ tỉnh táo, "Anh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi em."
Lạc Thanh Hoài xả nước vào bồn tắm: "Chúng ta cùng nhau tắm vậy, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Hai người cùng nhau nằm trong bồn tắm, Lạc Thanh Hoài ôm Hoắc Chu vào ngực, thay anh mát-xa.
"Không được, như vậy anh càng buồn ngủ hơn." Hoắc Chu buồn bực bò dậy, ngồi đối diện Lạc Thanh Hoài.
Bồn tắm có hơi nhỏ, bốn chân đan xen vào nhau, nhưng thật ra lại làm giảm bớt buồn ngủ.
"Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra việc gì?" Hoắc Chu hỏi, "Vì sao em phải rời khỏi quán bar Mị Sắc?"
Lạc Thanh Hoài thở dài, hỏi lại: "Anh biết em là nằm vùng chứ?"
Đến lúc này, Lạc Thanh Hoài cũng vô cùng chắc chắn rằng Hoắc Chu biết thân phận của hắn. Vài lần cố tình che dấu cùng phối hợp, nếu Hoắc Chu không thể xác định thân phận của hắn thì chẳng sợ có yêu Lạc Thanh Hoài đến đâu thì anh cũng thân là cảnh sát, không có khả năng vi phạm nguyên tắc mà giúp hắn, điểm này Lạc Thanh Hoài rất rõ ràng.
Hoắc Chu gật gật đầu: "Anh đã xác nhận với cục trưởng Lâm, ổng đồng ý để anh giúp em."
Lạc Thanh Hoài cũng gật đầu, "Cũng có nhiều việc cần giải thích, nhiệm vụ nằm vùng của em là xâm nhập bên trong tổ chức Đá Ngầm, thu thập chứng cứ phạm tội của bọn chúng. Việc này đã được lên kế hoạch rất lâu, em đi từ một tên côn đồ lên, chậm rãi hấp dẫn sự chú ý của Quận tỷ, cuối cùng cũng lên được vị trí quản lý quán bar Mị Sắc, được phép tham dự giao dịch tối hôm qua. Chỉ cần giao dịch tối hôm qua thành công thì em có thể tiếp xúc với kẻ đứng thứ hai tổ chức, sau đó bò lên cao hơn nữa. Giao dịch tối hôm qua tuy rằng bị cảnh sát bắt nhưng có anh phối hợp, em cứu được Quận tỷ với Tuân gia cũng coi như là lập công lớn. Tất cả đều rất thuận lợi, em gặp được kẻ đứng thứ hai, nhưng anh biết y là ai không?"
Những lời này nguyên bản cũng chỉ là hắn cảm khái với bản thân, cũng không có ý muốn để Hoắc Chu đoán là ai.
Lạc Thanh Hoài cảm thấy Hoắc Chu cũng không có khả năng đoán được.
Nhưng mà, Hoắc Chu rất nhanh đã trả lời: "Long Hạo Kiệt?"
Lạc Thanh Hoài ngược lại chấn kinh: "Làm sao anh biết?"
Thời điểm tối qua hắn nhìn thấy Long Hạo Kiệt đã khiếp sợ đến choáng váng cả người, Hoắc Chu không ở đó, làm sao anh lại biết?
"Bởi vì hôm nay anh nhận ra người chúng ta gặp ở cửa khu chung cư hôm nọ." Hoắc Chu nói, "Có một lần anh gặp gã đưa đồ ăn vặt cho đồng nghiệp của anh, lấy danh nghĩa công ty của Bàn Tử đưa tới. Thời điểm em vừa tới thành phố A, Bàn Tử bị người tố cáo làm giả giấy tờ, cuối cùng điều tra ra không có vấn đề, gã nói là tới cảm ơn."
Lạc Thanh Hoài nhìn Hoắc Chu, không rõ việc này có liên quan gì đến Long Hạo Kiệt.
Hoắc Chu tiếp tục nói: "Từ vài lần ngẫu nhiên gặp được có thể nhận ra người này vẫn luôn âm thầm giám sát chúng ta. Hôm nay anh đã hỏi qua, gã còn thường xuyên đưa đồ ăn vặt cho các đồng nghiệp. Nhưng kỳ quái chính là hắn chỉ đưa cho văn phòng Tiểu Thái Dương một lần, lại trước nay chưa từng đưa cho khoa Pháp y."
Lạc Thanh Hoài đã hiểu: "Gã sợ anh phát hiện."
"Đúng vậy, anh còn đi xem lại án của công ty Bàn Tử một chút." Hoắc Chu nói, "Người tố cáo hiểu rất rõ công ty cậu ta, hoặc là nhân viên bên trong, hoặc là người có quan hệ hợp tác. Anh nhớ rõ Bàn Tử từng nói Long Hạo Kiệt là khách hàng lớn nhất của cậu ta."
Phó Dư Phi bị tố cáo thì nhất định sẽ tìm đến cậu bạn cảnh sát của mình để giúp đỡ hỗ trợ một chút, vì thế liền có cơ hội có thể giao tiếp với nhân viên bên trong cục cảnh sát. Phó Dư Phi không trái pháp luật, lại là bạn của đám Hoắc Chu, những cảnh sát khác khẳng định cũng để cho cậu ta vài phần mặt mũi, thường xuyên qua lại sẽ không phải thành người quen sao? Ngày thường nói chuyện phiếm, dù ít dù nhiều thì cũng sẽ lộ ra một chút tin tức.
Đương nhiên đây cũng không phải bắt gặp trực tiếp, chỉ là suy đoán của Hoắc Chu.
Nhưng suy đoán này kết hợp với lời nói của Lạc Thanh Hoài liền rất dễ dàng đoán được.
Lạc Thanh Hoài là nằm vùng, đây không phải công tác bình thường mà có thể tùy hứng muốn không làm thì không làm.
Khi đã trở thành nằm vùng, cảm tình cá nhân chắc chắn sẽ đặt ở cuối cùng. Cho dù có ghét bỏ ai đó hay có mâu thuẫn rất lớn, Lạc Thanh Hoài vì nhiệm vụ cũng sẽ nhịn xuống. Có thể làm Lạc Thanh Hoài từ bỏ nhiệm vụ, rời khỏi Mị Sắc chỉ có thể là vì có chuyện gì đó khiến em ấy không thể ngụy trang được nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thể là mối thù giết cha.
Bởi vì giả sử Lạc Thanh Hoài nhịn xuống được thì Long Hạo Kiệt cũng sẽ không tin tưởng em ấy.
"Vợ em thật thông minh." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên nói.
Hoắc Chu thình lình nghe thấy xưng hô này, cả kinh đến tỉnh ngủ, nhấc chân muốn đá Lạc Thanh Hoài, tư thế này của hai người khiến anh vừa vặn đá vào hạ bộ.
Vì thế Lạc Thanh Hoài liền sửa lời, "Cứng lên rồi thì anh xã sẽ phụ trách sao?"
Trong nháy mắt da đầu Hoắc Chu tê dại, vừa cảm thấy thẹn lại vừa kích động, hận không thể nhào qua thượng tiểu tử thối này.
Lạc Thanh Hoài lại thuận thế bắt lấy chân anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Chu thoải mái hừ một tiếng, cả người đều mềm nhũn, quả thực không có biện pháp với Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài một bên ấn chân Hoắc Chu một bên nói: "Hiện tại nghĩ lại, y cổ vũ Bàn Tử tổ chức họp mặt chính là để xác định quan hệ của chúng ta một chút."
Hoắc Chu không ngừng gật đầu, hành động che chở của anh với Lạc Thanh Hoài tối đó rất rõ ràng, nếu bọn họ biểu hiện xa cách hoặc khi Lạc Thanh Hoài nói với Quận tỷ rằng không quen Hoắc Chu thì không hề nghi ngờ gì, Lạc Thanh Hoài chắc chắn có vấn đề.
Long Hạo Kiệt ước chừng cũng không nghĩ tới hai người là loại quan hệ này, hơn nữa lại không buồn che giấu chút nào, cho nên đến bây giờ còn chưa xác định được thân phận thật sự của Lạc Thanh Hoài.
"Vậy bây giờ làm sao?" Hoắc Chu lo lắng, "Em đã bại lộ, Long Hạo Kiệt không có khả năng buông tha em. Quá nguy hiểm, hay là từ bỏ đi."
"Không được." Lạc Thanh Hoài bóp chân kia của Hoắc Chu, "Giờ em mà bỏ cuộc, đừng nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nằm vùng mới đi tiếp cận bọn chúng sẽ vô cùng khó khăn. Mà dù có từ bỏ nhiệm vụ, chúng ta cũng sẽ nguy hiểm."
Nếu xác định Lạc Thanh Hoài là cảnh sát nằm vùng, Long Hạo Kiệt nhất định sẽ trả thù, đến lúc đó không chỉ có Lạc Thanh Hoài mà cả Hoắc Chu, thậm chí Hứa Diệu cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Em nghĩ ra được một phương án giải quyết." Lạc Thanh Hoài nói, "Vốn nên tự mình đi báo cho cục trưởng Lâm nhưng hiện tại có người theo dõi em, em không tiện nên hiện tại em sẽ nói cho anh, anh giúp em nói với ông ấy."
Lạc Thanh Hoài nói ra kế hoạch của mình.
Hoắc Chu nghe xong, trực tiếp từ bồn tắm nhảy dựng lên: "Này quá nguy hiểm."
"Khả năng thành công rất lớn." Lạc Thanh Hoài kéo Hoắc Chu vào trong lồng ngực, "Anh nghe em, đây là biện pháp tốt nhất."
"Không, ưm..."
Lạc Thanh Hoài bá đạo mà ôm chặt Hoắc Chu vào trong ngực, kịch liệt hôn anh tựa mưa rền gió dữ. Đã quen bị Lạc Thanh Hoài khống chế, thân thể nay không nghe lời đầu óc, Hoắc Chu bị hôn đến không kiềm chế nổi.
Hai người tình nùng ý mật, không nhịn được lại làm thêm một lần nữa.
Hoắc Chu cả một đêm không nghỉ ngơi, thân thể vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có sức lực chống lại Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài ôm anh về trên giường, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, đảm bảo: "Ca ca, anh tin tưởng em, em yêu anh như vậy thì sao có thể đi làm việc mà không nắm chắc được? Em muốn mỗi buổi tối đều ôm anh đi ngủ, muốn mỗi sáng sớm mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh bên người, muốn cùng anh hôn môi âu yếm, muốn cả đời ở bên anh... Em muốn đến điên rồi, hiện tại vô cùng yêu quý mạng này, sẽ không làm việc ngu xuẩn. Đây là biện pháp tốt nhất nhanh nhất, em muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cùng anh thành một đôi tình nhân bình thường."
Hắn mở bàn tay Hoắc Chu, cùng anh mười ngón đan xen, nhìn vào mắt Hoắc Chu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Ca ca, chỉ cần có anh ở bên em liền không sợ hãi gì cả. Anh tin tưởng em, cho em dũng khí, được không?"
Hoắc Chu lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, anh biết Lạc Thanh Hoài đã ra quyết định, anh không thay đổi được, chỉ có thể giúp đỡ em ấy.
Hoắc Chu hôn lên môi Lạc Thanh Hoài, cũng nghiêm túc nói: "Được, anh tin em."
Danh sách chương