Mạnh Thanh Thu mặt mày âm trầm, ánh mắt sắc bén. “Rốt cuộc là ngu tới cỡ nào mà đến chỗ công cộng như công viên gây khó dễ cho thằng biên kịch kia!”
Từ Bạch ngồi bên cạnh lại không thèm để ý, uống cà phê trong tay: “Thanh Thu, anh hà tất tức giận như vậy làm gì? Chỉ là một video mà thôi, mà chuyện này còn không trực tiếp liên quan đến anh, chỉ cần anh có thể làm sáng tỏ trên mạng, anh căn bản không tổn hại gì, không phải sao?”
Mạnh Thanh Thu lại không thích dáng vẻ không thèm để ý của Từ Bạch, hắn cười lạnh nhìn thoáng qua Từ Bạch: “Cậu không phải ảnh đế, lại không lăn lộn trong giới giải trí, là sao biết danh tiếng quan trọng đến cỡ nào trong giới? Cho dù tôi ra ngoài nói tôi không hề hay biết gì về chuyện này, vẫn sẽ có người cho là tôi quản giáo bất lực, hoặc là nhìn người không rõ mới có thể nhận một người như vậy làm vệ sĩ. Hình tượng tôi vất vả gầy dựng mấy năm nay sẽ giảm sút, vậy còn không gọi là tổn thất?”
“Hơn nữa Chu Thế chính là người mà cậu đề cử cho tôi. Cậu nói hắn rất có ánh mắt, làm việc quyết đoán, tôi mới để hắn làm trợ lý bên cạnh. Nhìn xem bây giờ hắn thành cái gì? Việc nên làm thì không làm, ngược lại ỷ thế hiếp người rất thành thạo.”
Mấy câu của Mạnh Thanh Thu làm Từ Bạch ngồi trên sô pha trầm mặt xuống: “Anh là đang trách tôi? Ha, tôi không phải là ảnh đế? Dù tôi không phải là ảnh đế, nhưng dù sao tôi cũng là người cầm quyền nhà họ Từ, nói thế nào tôi cũng có đường lui, anh là ảnh đế thì sao chứ? Không ngẫm lại xem làm thế nào anh có được cái danh ảnh đế này, mọi người đều nghĩ anh là người có thực lực, nhưng làm người đóng thế của người kia, năm đó anh diễn bộ phim kia thế nào, cần tôi kể lại không? Mỗi một động tác đều cần người khác diễn một lần dạy lại, chỉ có tên ngu kia mới kiên nhẫn như vậy.”
Mạnh Thanh Thu đứng phắt dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ: “Mày câm miệng! Mày không có tư cách nhắc đến anh ấy! Mày chỉ là đồ giả, tu hú chiếm tổ chim khách! Chuyện năm năm trước tao còn chưa tính sổ với mày, đừng ép tao ra tay!”
Lúc này tâm trạng của Từ Bạch cũng cực kỳ tệ hại, năm năm nay nhà họ Từ đã bị hắn và hai người chị gây sức ép chẳng còn gì, nhưng một tháng gần đây, vài vụ kinh doanh bắt đầu có vấn đề, hắn xử lý mấy chuyện này đã muốn sứt đầu mẻ trán, hiện tại hắn còn phải chịu đựng Mạnh Thanh Thu nói hắn không bằng người khác!
Từ Bạch cười lạnh một tiếng: “Tôi còn đang nghĩ tại sao nửa năm gần đây anh không muốn thân mật với tôi. Năm đó không biết ai ngoài mặt thì vui vẻ với người kia, sau lưng lại cố sức quyến rũ tôi nhỉ. Tôi không có tư cách nói người kia, vậy anh thì có à? Một tên đê tiện lẳng lơ còn vờ thâm tình cho ai xem? Dù năm năm trước là chính tôi ra tay, nhưng lúc ấy anh hoàn toàn có thời gian đi cứu hắn, anh có đi không nhỉ? Mạnh Thanh Thu, đám fan và người khác không biết anh là loại người gì đúng không? Tôi còn không biết sao? Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, tim của anh còn đen hơn tôi nhiều. Cùng giường cùng gối còn có thể mở to mắt nhìn hắn đi chết, anh cho là tôi không đề phòng anh? Thử đụng đến tôi xem? Anh thân bại danh liệt trước, hay là tôi ngã xuống trước?”
Hai người đối chọi gay gắt, lúc này họ nhìn đối phương đều tràn ngập chán ghét và đề phòng. Dù năm đó hai người cấu kết làm việc xấu, hợp mưu hại Từ Đồ Chi, nhưng bọn họ chẳng phải người tốt lành gì, không hề thật lòng với nhau mặc dù lăn giường một thời gian, năm năm trôi qua, họ đã sớm không còn “nhiệt tình” năm đó, chẳng qua chỉ là đồng minh cùng làm chuyện xấu mà thôi.
Chẳng qua mối quan hệ “đồng minh” lại vô cùng yếu ớt, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay và áp lực cũng đủ làm bọn họ vứt bỏ đối phương bảo toàn bản thân, như lúc này chẳng hạn.
Mạnh Thanh Thu hít sâu một hơi, áp buộc bản thân kiềm chế lửa giận ngút trời trong lòng. Hắn mặt không thay đổi nhìn Từ Bạch nói: “Tôi sẽ lên Weibo làm sáng tỏ chuyện Chu Thế không phải là do tôi tuyển, mà do bạn tốt đề cử. Đồng thời cũng nói không biết gì về chuyện này. Yên tâm, tôi sẽ không nói bạn tốt là cậu, nhưng Chu Thế không thể để lại. Cậu gọi hắn về làm việc cho cậu đi.”
Từ Bạch nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Chu Thế này rất khôn khéo, hơn nữa rất có khả năng làm việc, dù không dùng hắn bên ngoài, sau lưng cũng có thể làm không ít việc. Nhưng tên Mạnh Thanh Thu này đúng là qua cầu rút ván. Xem ra hắn phải nhanh chóng gom góp tài sản của Từ gia rồi rời đi, gần đây không biết vì nguyên nhân gì, Từ Bạch cứ cảm thấy mỗi ngày đều ngủ không ngon, hắn không gặp ác mộng, nhưng lúc đang ngủ cứ có cảm giác như bị người nào đó nhìn chằm chằm.
Chờ Từ Bạch rời đi, Mạnh Thanh Thu hung hăng đá ghế sô pha một cú. Sau đó hắn như mất hết sức lực nằm nhoài xuống ghế, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nội tâm bỗng nhiên tràn ngập thống khổ và hối hận.
“… Đồ Chi…”
Rốt cuộc lúc ấy hắn bị cái gì mê hoặc đầu óc? Có thể không quý trọng một người toàn tâm toàn ý vì hắn như vậy? Từ Đồ Chi gần như nâng hắn trong lòng bàn tay mà cưng chiều, nhưng hắn lại thấy Từ Đồ Chi không đủ hài hước, trên giường cũng cứng ngắt. Mà tên đóng thế Từ Bạch của Từ Đồ Chi lại hoàn toàn tương phản, hắn liền nhịn không được đến gần tên kia. Bây giờ ngẫm lại, tại sao hắn lại không thấy đủ và ngu xuẩn như vậy? Từ Bạch tham lam ích kỷ, sao có thể so sánh với Từ Đồ Chi, vậy là vì hắn lựa chọn sai lầm, nên hắn mới bị trừng phạt phải không? “… Đồ Chi, nếu đây là anh đang trừng phạt em, vậy thì em biết sai rồi, cầu mong anh tha thứ cho em… Anh tha thứ cho em được không?”
Mạnh Thanh Thu nằm trên ghế sô pha thì thào lẩm bẩm.
Mà cùng lúc đó, trong căn biệt thự sang trọng do Yến Khôn cung cấp, Từ Đồ Chi lẳng lặng nhìn người đang nằm trên sô pha qua màn hình giám sát, âm u nở nụ cười.
“Ha ha… Ha ha ha ha…”
“Tha thứ? Lúc này còn chưa là gì đâu. Không làm mày thân bại danh liệt, hận không thể chết, tao mới không tha thứ cho bản thân.”
Từ Đồ Chi đã sớm thông qua một vài con đường ngầm, giám sát biệt thự của Mạnh Thanh Thu và một vài nơi hắn thường xuất hiện. Vì lực lượng bảo vệ Quang Diệu Tinh Quang của Yến thị quá mạnh mẽ, hắn mới không cách nào trang bị camera theo dõi được. Nhưng tối nay thấy một màn này trong biệt thự của Mạnh Thanh Thu cũng đủ để Từ Đồ Chi phát tiết một ít suy nghĩ âm u và cực đoan trong lòng. Chỉ cần nhìn những tên hại hắn năm đó sống không tốt, trái tim luôn phẫn nộ của hắn mới có thể bình tĩnh một chút.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Từ Đồ Chi dừng một chút rồi nhận điện thoại: “Yến tổng.”
“Xem ra tâm trạng của anh không tồi. Thế nào, khi nào thì hoàn toàn chiếm hết việc kinh doanh của Từ gia, Từ Bạch sắp không nhịn được nữa rồi.”
Gương mặt của Từ Đồ Chi chợt lóe lên một tia dữ tợn: “Vậy thì lúc hắn sắp có được, sẽ làm hắn mất tất cả. Bài Weibo Tiểu Dịch đăng là một khúc nhạc dạo rất tốt, có thể làm Mạnh Thanh Thu tự chuốc lấy họa.”
Yến Khôn nghe thế mỉm cười: “Vậy tôi có nên chúc mừng Từ tổng trở về vị trí cũ trước không?”
Từ Đồ Chi thản nhiên: “Nhận lời chúc lành của Yến tổng… Có lẽ sau này tôi sẽ chuyển sang lĩnh vực từ thiện. Đương nhiên cũng sẽ hết sức giúp đỡ Tiểu Dịch. Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với Yến tổng.”
Yến Khôn nheo mắt: “Ồ, từ thiện là chuyện tốt. Nhưng giúp đỡ thì không cần, dù sao có tôi ở đây, cậu ta có thể ăn đến mười đời.”
Từ Đồ Chi nhớ đến đôi mắt sáng ngời của Tư Không Dịch, hơi thở âm u nhạt đi, cả người đều khá lên: “Anh giúp đỡ của anh, tôi giúp của tôi. Dù sao ai cũng có tự do và cuộc đời của chính mình, không phải sao? Nhưng tôi không cách nào so sánh với Yến thị, tôi vẫn tự hiểu lấy mình.”
Yến Khôn nghe thế mới không tiếng động nhếch khóe miệng, cho dù Từ Đồ Chi không tự hiểu lấy, hắn cũng sẽ làm Từ Đồ Chi ý thức được, bọn họ hoàn toàn khác nhau không thể so sánh. “Hợp tác vui vẻ.”
Yến Khôn cúp điện thoại, đại mật Ngô Hình bên cạnh nhìn tổng tài nhà hắn bạo kiều lộ ra vẻ mặt “Toàn thế giới ai cũng kém hơn ông đây”, hơi bất đắc dĩ lại tự hào, sau đó Ngô Hình nghe tổng tài ra lệnh: “Cậu nói Khổng Triệu, dùng tốc độ nhanh nhất bàn chuyện kịch bản với Địch Nam Trúc, sau đó ký hợp đồng với hắn, sau này để hắn chuyên viết kịch bản cho Tư Không Dịch. Đương nhiên hắn có thể nhận công việc riêng, nhưng không thể xung đột với công việc của Tư Không Dịch. Tên tuổi và tiền lương của Quang Diệu Tinh Quang, hẳn là không ai từ chối đâu.”
“Vâng.”
Đến bây giờ Ngô Hình vẫn không rõ, tổng tài đại nhân nhà hắn luôn nhìn người khác như thiểu năng trí tuệ, tại sao lại coi trọng Tư Không Dịch, thanh niên kia ngoại trừ gương mặt đẹp trai, tính tình không tồi, dáng người cũng tốt, bằng cấp cũng được… Ừm, hình như có quá nhiều ưu điểm, nhưng cậu ta lại đặc biệt thích bát quái, đậu bỉ, lo chuyện bao đồng, thích góp vui.
Yến tổng nhìn thanh niên đang ngủ dưới ánh trăng trong màn hình điện thoại di động, đặc biệt vô sỉ sờ sờ gương mặt thanh niên, màn hình chờ biến mất, lộ ra hình ảnh Tư Không Dịch ôm Hoàng và Đại Hoa lăn lộn bên bức tường.
Giữa trưa Tư Không Dịch phát Weibo, mãi đến chín giờ tối, khi cậu đã rửa mặt xong lên giường nằm, cậu mới lướt Weibo lần nữa, thấy bài đăng trả lời của Mạnh Thanh Thu cho đề tài #Ảnh đế dung túng đàn em đánh người cường đoạt kịch bản.
Cậu lập tức ngồi dậy, làm Hình Lưu Vân đang đọc sách và Mạnh Mạt đang hý hoáy máy chụp hình đều ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Sao vậy?” Hình Lưu Vân thân thiết hỏi.
Tư Không Dịch nhanh chóng cầm điện thoại cho Hình Lưu Vân giường bên cạnh xem: “Mấy cậu không biết gì sao? Mạnh ảnh đế đáp trả bài Weibo chiều nay. Chậc chậc, quả nhiên giống như chúng ta nghĩ từ đầu, hắn căn bản không thừa nhận chuyện này, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu tên Chu Thế kia. Còn nói rất đạo lý, có rất nhiều người tin tưởng hắn đó.”
Hình Lưu Vân nhìn màn hình di động của Tư Không Dịch, trên màn hình là bài Weibo của Mạnh Thanh Thu.
@Thanh Thu chi mộng V: Thật có lỗi, tôi đến bệnh viện điều trị, nên không biết chuyện xảy ra trên Weibo. Đến lúc tôi biết thì đã qua mấy giờ đồng hồ rồi. Tôi nghĩ cần giải thích chuyện này với mọi người, nếu không thì thật có lỗi với những fan và bạn bè đã quan tâm đến tôi. Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi thanh niên trong video kia, xin liên lạc với tôi, tôi muốn đối mặt xin lỗi cậu, còn hết sức bồi thường cho cậu. Tiếp theo, thật ra tôi cũng không biết chuyện này, tuy tôi rất khát vọng có được kịch bản tốt để mang đến cho mọi người một tác phẩm hay, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thấp hèn cường đoạt kịch bản của người khác. Chu Thế làm vậy đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, hắn hẳn sẽ nhận trừng phạt, mà còn phải xin lỗi người bị hại. Cuối cùng, hy vọng mọi người bình tĩnh, công ty của chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận và rõ ràng chuyện này, cho mọi người một công đạo.
@Mộng Thanh Thu: Ôm đại đại ôm một cái! Chỉ biết đại đại nhất định là vô tội! Một người như vậy để bên người rất không an toàn, nhanh bảo hắn cút đi!!
@Hướng về chính nghĩa: Thoạt nhìn lời giải thích này coi như cũng tạm, nhưng rốt cuộc có biết chuyện hay không thì khó nói. Vẫn chờ tiếp theo.
@Tôi xem mà không nói lời nào: Không nói trước, chờ công đạo. Thế nhưng thái độ này còn được. Ít nhất không trốn tránh trách nhiệm.
@Càng nghĩ càng thấy sợ: … Chờ kết quả đi, dù sao tôi không quá tin làm một minh tinh mà lại không nắm rõ hành vi của trợ lý.
Có rất nhiều người bình luận và share bài đăng của Mạnh Thanh Thu, phỏng chừng một tiếng sau, công ty của Mạnh Thanh Thu đăng một báo cáo điều tra tỉ mỉ. Thậm chí còn có ghi âm và video. Trong video, Chu Thế bày vẻ mặt hối hận, khóc chít chít bày tỏ, hắn nghe được Mạnh Thanh Thu nói thanh niên kia rất có tài, viết kịch bản rất hay, vì thế hắn nghĩ phải giúp ảnh đế có nhiều kịch bản tốt, cho nên khi đối phương từ chối giả cả hắn đưa ra, hắn mới hành động như vậy. Hắn sai, hắn không nên vô lễ như vậy. Thậm chí còn làm phiền Mạnh ảnh đế, hắn đồng ý gánh trách nhiệm, xin lỗi và bồi thường người bị hại. Chỉ hy vọng mọi người không hiểu lầm Mạnh ảnh đế, Mạnh ảnh đế là người rất tốt, lúc trước người thân trong nhà hắn bệnh nặng, chính là Mạnh ảnh đế đưa tiền giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, cho nên hắn mới giúp Mạnh ảnh đế làm việc, bất cứ việc gì cũng được.
Video này nháy mắt làm rất nhiều fan của Mạnh Thanh Thu chấn động và cảm động không thôi, mọi người sôi nổi nghĩ, Mạnh ảnh đế đúng là người tốt, quả nhiên người lương thiện ôn hòa như vậy sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người. Chính là Chu Thế tự mình làm, mà dù vậy thì lý do của Chu Thế cũng tốt. Thậm chí còn có fan não tàn cảm thấy thanh niên bị đánh kia đang cố tình gây sự, kịch bản được ảnh đế coi trọng, chẳng phải nên ngoan ngoãn dâng lên hay sao?! Nói không chừng vì biết Chu Thế là trợ lý của Mạnh ảnh đế nên cố tình đưa giá cao.
Trong nhất thời, chuyện #Ảnh đế dung túng đàn em đánh người bị xoay ngược lại, Tư Không Dịch nhìn nhóm fan điên cuồng nói tốt Mạnh Thanh Thu, cười lạnh một tiếng.
Hình Lưu Vân bên cạnh nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dịch? Cậu không tin Mạnh Thanh Thu sao?”
Tư Không Dịch hừ một tiếng: “Trước giờ Đại Sơn chưa từng làm bất cứ chuyện gì mà chưa có sự đồng ý của tôi. Mạnh Thanh Thu coi mọi người là đồ ngu à. Chờ xem, dối trá sẽ gặp báo ứng, đến lúc đó sẽ bị đánh mặt rất đau đây.”
Hình Lưu Vân nhìn dáng vẻ như đã biết trước của cậu, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó gật gật đầu: “Vậy chúng ta cùng chờ xem hắn bị đánh mặt. Tôi thật sự muốn biết hắn có lịch sử đen tối gì.”
Từ Bạch ngồi bên cạnh lại không thèm để ý, uống cà phê trong tay: “Thanh Thu, anh hà tất tức giận như vậy làm gì? Chỉ là một video mà thôi, mà chuyện này còn không trực tiếp liên quan đến anh, chỉ cần anh có thể làm sáng tỏ trên mạng, anh căn bản không tổn hại gì, không phải sao?”
Mạnh Thanh Thu lại không thích dáng vẻ không thèm để ý của Từ Bạch, hắn cười lạnh nhìn thoáng qua Từ Bạch: “Cậu không phải ảnh đế, lại không lăn lộn trong giới giải trí, là sao biết danh tiếng quan trọng đến cỡ nào trong giới? Cho dù tôi ra ngoài nói tôi không hề hay biết gì về chuyện này, vẫn sẽ có người cho là tôi quản giáo bất lực, hoặc là nhìn người không rõ mới có thể nhận một người như vậy làm vệ sĩ. Hình tượng tôi vất vả gầy dựng mấy năm nay sẽ giảm sút, vậy còn không gọi là tổn thất?”
“Hơn nữa Chu Thế chính là người mà cậu đề cử cho tôi. Cậu nói hắn rất có ánh mắt, làm việc quyết đoán, tôi mới để hắn làm trợ lý bên cạnh. Nhìn xem bây giờ hắn thành cái gì? Việc nên làm thì không làm, ngược lại ỷ thế hiếp người rất thành thạo.”
Mấy câu của Mạnh Thanh Thu làm Từ Bạch ngồi trên sô pha trầm mặt xuống: “Anh là đang trách tôi? Ha, tôi không phải là ảnh đế? Dù tôi không phải là ảnh đế, nhưng dù sao tôi cũng là người cầm quyền nhà họ Từ, nói thế nào tôi cũng có đường lui, anh là ảnh đế thì sao chứ? Không ngẫm lại xem làm thế nào anh có được cái danh ảnh đế này, mọi người đều nghĩ anh là người có thực lực, nhưng làm người đóng thế của người kia, năm đó anh diễn bộ phim kia thế nào, cần tôi kể lại không? Mỗi một động tác đều cần người khác diễn một lần dạy lại, chỉ có tên ngu kia mới kiên nhẫn như vậy.”
Mạnh Thanh Thu đứng phắt dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ: “Mày câm miệng! Mày không có tư cách nhắc đến anh ấy! Mày chỉ là đồ giả, tu hú chiếm tổ chim khách! Chuyện năm năm trước tao còn chưa tính sổ với mày, đừng ép tao ra tay!”
Lúc này tâm trạng của Từ Bạch cũng cực kỳ tệ hại, năm năm nay nhà họ Từ đã bị hắn và hai người chị gây sức ép chẳng còn gì, nhưng một tháng gần đây, vài vụ kinh doanh bắt đầu có vấn đề, hắn xử lý mấy chuyện này đã muốn sứt đầu mẻ trán, hiện tại hắn còn phải chịu đựng Mạnh Thanh Thu nói hắn không bằng người khác!
Từ Bạch cười lạnh một tiếng: “Tôi còn đang nghĩ tại sao nửa năm gần đây anh không muốn thân mật với tôi. Năm đó không biết ai ngoài mặt thì vui vẻ với người kia, sau lưng lại cố sức quyến rũ tôi nhỉ. Tôi không có tư cách nói người kia, vậy anh thì có à? Một tên đê tiện lẳng lơ còn vờ thâm tình cho ai xem? Dù năm năm trước là chính tôi ra tay, nhưng lúc ấy anh hoàn toàn có thời gian đi cứu hắn, anh có đi không nhỉ? Mạnh Thanh Thu, đám fan và người khác không biết anh là loại người gì đúng không? Tôi còn không biết sao? Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, tim của anh còn đen hơn tôi nhiều. Cùng giường cùng gối còn có thể mở to mắt nhìn hắn đi chết, anh cho là tôi không đề phòng anh? Thử đụng đến tôi xem? Anh thân bại danh liệt trước, hay là tôi ngã xuống trước?”
Hai người đối chọi gay gắt, lúc này họ nhìn đối phương đều tràn ngập chán ghét và đề phòng. Dù năm đó hai người cấu kết làm việc xấu, hợp mưu hại Từ Đồ Chi, nhưng bọn họ chẳng phải người tốt lành gì, không hề thật lòng với nhau mặc dù lăn giường một thời gian, năm năm trôi qua, họ đã sớm không còn “nhiệt tình” năm đó, chẳng qua chỉ là đồng minh cùng làm chuyện xấu mà thôi.
Chẳng qua mối quan hệ “đồng minh” lại vô cùng yếu ớt, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay và áp lực cũng đủ làm bọn họ vứt bỏ đối phương bảo toàn bản thân, như lúc này chẳng hạn.
Mạnh Thanh Thu hít sâu một hơi, áp buộc bản thân kiềm chế lửa giận ngút trời trong lòng. Hắn mặt không thay đổi nhìn Từ Bạch nói: “Tôi sẽ lên Weibo làm sáng tỏ chuyện Chu Thế không phải là do tôi tuyển, mà do bạn tốt đề cử. Đồng thời cũng nói không biết gì về chuyện này. Yên tâm, tôi sẽ không nói bạn tốt là cậu, nhưng Chu Thế không thể để lại. Cậu gọi hắn về làm việc cho cậu đi.”
Từ Bạch nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Chu Thế này rất khôn khéo, hơn nữa rất có khả năng làm việc, dù không dùng hắn bên ngoài, sau lưng cũng có thể làm không ít việc. Nhưng tên Mạnh Thanh Thu này đúng là qua cầu rút ván. Xem ra hắn phải nhanh chóng gom góp tài sản của Từ gia rồi rời đi, gần đây không biết vì nguyên nhân gì, Từ Bạch cứ cảm thấy mỗi ngày đều ngủ không ngon, hắn không gặp ác mộng, nhưng lúc đang ngủ cứ có cảm giác như bị người nào đó nhìn chằm chằm.
Chờ Từ Bạch rời đi, Mạnh Thanh Thu hung hăng đá ghế sô pha một cú. Sau đó hắn như mất hết sức lực nằm nhoài xuống ghế, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nội tâm bỗng nhiên tràn ngập thống khổ và hối hận.
“… Đồ Chi…”
Rốt cuộc lúc ấy hắn bị cái gì mê hoặc đầu óc? Có thể không quý trọng một người toàn tâm toàn ý vì hắn như vậy? Từ Đồ Chi gần như nâng hắn trong lòng bàn tay mà cưng chiều, nhưng hắn lại thấy Từ Đồ Chi không đủ hài hước, trên giường cũng cứng ngắt. Mà tên đóng thế Từ Bạch của Từ Đồ Chi lại hoàn toàn tương phản, hắn liền nhịn không được đến gần tên kia. Bây giờ ngẫm lại, tại sao hắn lại không thấy đủ và ngu xuẩn như vậy? Từ Bạch tham lam ích kỷ, sao có thể so sánh với Từ Đồ Chi, vậy là vì hắn lựa chọn sai lầm, nên hắn mới bị trừng phạt phải không? “… Đồ Chi, nếu đây là anh đang trừng phạt em, vậy thì em biết sai rồi, cầu mong anh tha thứ cho em… Anh tha thứ cho em được không?”
Mạnh Thanh Thu nằm trên ghế sô pha thì thào lẩm bẩm.
Mà cùng lúc đó, trong căn biệt thự sang trọng do Yến Khôn cung cấp, Từ Đồ Chi lẳng lặng nhìn người đang nằm trên sô pha qua màn hình giám sát, âm u nở nụ cười.
“Ha ha… Ha ha ha ha…”
“Tha thứ? Lúc này còn chưa là gì đâu. Không làm mày thân bại danh liệt, hận không thể chết, tao mới không tha thứ cho bản thân.”
Từ Đồ Chi đã sớm thông qua một vài con đường ngầm, giám sát biệt thự của Mạnh Thanh Thu và một vài nơi hắn thường xuất hiện. Vì lực lượng bảo vệ Quang Diệu Tinh Quang của Yến thị quá mạnh mẽ, hắn mới không cách nào trang bị camera theo dõi được. Nhưng tối nay thấy một màn này trong biệt thự của Mạnh Thanh Thu cũng đủ để Từ Đồ Chi phát tiết một ít suy nghĩ âm u và cực đoan trong lòng. Chỉ cần nhìn những tên hại hắn năm đó sống không tốt, trái tim luôn phẫn nộ của hắn mới có thể bình tĩnh một chút.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Từ Đồ Chi dừng một chút rồi nhận điện thoại: “Yến tổng.”
“Xem ra tâm trạng của anh không tồi. Thế nào, khi nào thì hoàn toàn chiếm hết việc kinh doanh của Từ gia, Từ Bạch sắp không nhịn được nữa rồi.”
Gương mặt của Từ Đồ Chi chợt lóe lên một tia dữ tợn: “Vậy thì lúc hắn sắp có được, sẽ làm hắn mất tất cả. Bài Weibo Tiểu Dịch đăng là một khúc nhạc dạo rất tốt, có thể làm Mạnh Thanh Thu tự chuốc lấy họa.”
Yến Khôn nghe thế mỉm cười: “Vậy tôi có nên chúc mừng Từ tổng trở về vị trí cũ trước không?”
Từ Đồ Chi thản nhiên: “Nhận lời chúc lành của Yến tổng… Có lẽ sau này tôi sẽ chuyển sang lĩnh vực từ thiện. Đương nhiên cũng sẽ hết sức giúp đỡ Tiểu Dịch. Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với Yến tổng.”
Yến Khôn nheo mắt: “Ồ, từ thiện là chuyện tốt. Nhưng giúp đỡ thì không cần, dù sao có tôi ở đây, cậu ta có thể ăn đến mười đời.”
Từ Đồ Chi nhớ đến đôi mắt sáng ngời của Tư Không Dịch, hơi thở âm u nhạt đi, cả người đều khá lên: “Anh giúp đỡ của anh, tôi giúp của tôi. Dù sao ai cũng có tự do và cuộc đời của chính mình, không phải sao? Nhưng tôi không cách nào so sánh với Yến thị, tôi vẫn tự hiểu lấy mình.”
Yến Khôn nghe thế mới không tiếng động nhếch khóe miệng, cho dù Từ Đồ Chi không tự hiểu lấy, hắn cũng sẽ làm Từ Đồ Chi ý thức được, bọn họ hoàn toàn khác nhau không thể so sánh. “Hợp tác vui vẻ.”
Yến Khôn cúp điện thoại, đại mật Ngô Hình bên cạnh nhìn tổng tài nhà hắn bạo kiều lộ ra vẻ mặt “Toàn thế giới ai cũng kém hơn ông đây”, hơi bất đắc dĩ lại tự hào, sau đó Ngô Hình nghe tổng tài ra lệnh: “Cậu nói Khổng Triệu, dùng tốc độ nhanh nhất bàn chuyện kịch bản với Địch Nam Trúc, sau đó ký hợp đồng với hắn, sau này để hắn chuyên viết kịch bản cho Tư Không Dịch. Đương nhiên hắn có thể nhận công việc riêng, nhưng không thể xung đột với công việc của Tư Không Dịch. Tên tuổi và tiền lương của Quang Diệu Tinh Quang, hẳn là không ai từ chối đâu.”
“Vâng.”
Đến bây giờ Ngô Hình vẫn không rõ, tổng tài đại nhân nhà hắn luôn nhìn người khác như thiểu năng trí tuệ, tại sao lại coi trọng Tư Không Dịch, thanh niên kia ngoại trừ gương mặt đẹp trai, tính tình không tồi, dáng người cũng tốt, bằng cấp cũng được… Ừm, hình như có quá nhiều ưu điểm, nhưng cậu ta lại đặc biệt thích bát quái, đậu bỉ, lo chuyện bao đồng, thích góp vui.
Yến tổng nhìn thanh niên đang ngủ dưới ánh trăng trong màn hình điện thoại di động, đặc biệt vô sỉ sờ sờ gương mặt thanh niên, màn hình chờ biến mất, lộ ra hình ảnh Tư Không Dịch ôm Hoàng và Đại Hoa lăn lộn bên bức tường.
Giữa trưa Tư Không Dịch phát Weibo, mãi đến chín giờ tối, khi cậu đã rửa mặt xong lên giường nằm, cậu mới lướt Weibo lần nữa, thấy bài đăng trả lời của Mạnh Thanh Thu cho đề tài #Ảnh đế dung túng đàn em đánh người cường đoạt kịch bản.
Cậu lập tức ngồi dậy, làm Hình Lưu Vân đang đọc sách và Mạnh Mạt đang hý hoáy máy chụp hình đều ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Sao vậy?” Hình Lưu Vân thân thiết hỏi.
Tư Không Dịch nhanh chóng cầm điện thoại cho Hình Lưu Vân giường bên cạnh xem: “Mấy cậu không biết gì sao? Mạnh ảnh đế đáp trả bài Weibo chiều nay. Chậc chậc, quả nhiên giống như chúng ta nghĩ từ đầu, hắn căn bản không thừa nhận chuyện này, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu tên Chu Thế kia. Còn nói rất đạo lý, có rất nhiều người tin tưởng hắn đó.”
Hình Lưu Vân nhìn màn hình di động của Tư Không Dịch, trên màn hình là bài Weibo của Mạnh Thanh Thu.
@Thanh Thu chi mộng V: Thật có lỗi, tôi đến bệnh viện điều trị, nên không biết chuyện xảy ra trên Weibo. Đến lúc tôi biết thì đã qua mấy giờ đồng hồ rồi. Tôi nghĩ cần giải thích chuyện này với mọi người, nếu không thì thật có lỗi với những fan và bạn bè đã quan tâm đến tôi. Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi thanh niên trong video kia, xin liên lạc với tôi, tôi muốn đối mặt xin lỗi cậu, còn hết sức bồi thường cho cậu. Tiếp theo, thật ra tôi cũng không biết chuyện này, tuy tôi rất khát vọng có được kịch bản tốt để mang đến cho mọi người một tác phẩm hay, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thấp hèn cường đoạt kịch bản của người khác. Chu Thế làm vậy đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi, hắn hẳn sẽ nhận trừng phạt, mà còn phải xin lỗi người bị hại. Cuối cùng, hy vọng mọi người bình tĩnh, công ty của chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận và rõ ràng chuyện này, cho mọi người một công đạo.
@Mộng Thanh Thu: Ôm đại đại ôm một cái! Chỉ biết đại đại nhất định là vô tội! Một người như vậy để bên người rất không an toàn, nhanh bảo hắn cút đi!!
@Hướng về chính nghĩa: Thoạt nhìn lời giải thích này coi như cũng tạm, nhưng rốt cuộc có biết chuyện hay không thì khó nói. Vẫn chờ tiếp theo.
@Tôi xem mà không nói lời nào: Không nói trước, chờ công đạo. Thế nhưng thái độ này còn được. Ít nhất không trốn tránh trách nhiệm.
@Càng nghĩ càng thấy sợ: … Chờ kết quả đi, dù sao tôi không quá tin làm một minh tinh mà lại không nắm rõ hành vi của trợ lý.
Có rất nhiều người bình luận và share bài đăng của Mạnh Thanh Thu, phỏng chừng một tiếng sau, công ty của Mạnh Thanh Thu đăng một báo cáo điều tra tỉ mỉ. Thậm chí còn có ghi âm và video. Trong video, Chu Thế bày vẻ mặt hối hận, khóc chít chít bày tỏ, hắn nghe được Mạnh Thanh Thu nói thanh niên kia rất có tài, viết kịch bản rất hay, vì thế hắn nghĩ phải giúp ảnh đế có nhiều kịch bản tốt, cho nên khi đối phương từ chối giả cả hắn đưa ra, hắn mới hành động như vậy. Hắn sai, hắn không nên vô lễ như vậy. Thậm chí còn làm phiền Mạnh ảnh đế, hắn đồng ý gánh trách nhiệm, xin lỗi và bồi thường người bị hại. Chỉ hy vọng mọi người không hiểu lầm Mạnh ảnh đế, Mạnh ảnh đế là người rất tốt, lúc trước người thân trong nhà hắn bệnh nặng, chính là Mạnh ảnh đế đưa tiền giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, cho nên hắn mới giúp Mạnh ảnh đế làm việc, bất cứ việc gì cũng được.
Video này nháy mắt làm rất nhiều fan của Mạnh Thanh Thu chấn động và cảm động không thôi, mọi người sôi nổi nghĩ, Mạnh ảnh đế đúng là người tốt, quả nhiên người lương thiện ôn hòa như vậy sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người. Chính là Chu Thế tự mình làm, mà dù vậy thì lý do của Chu Thế cũng tốt. Thậm chí còn có fan não tàn cảm thấy thanh niên bị đánh kia đang cố tình gây sự, kịch bản được ảnh đế coi trọng, chẳng phải nên ngoan ngoãn dâng lên hay sao?! Nói không chừng vì biết Chu Thế là trợ lý của Mạnh ảnh đế nên cố tình đưa giá cao.
Trong nhất thời, chuyện #Ảnh đế dung túng đàn em đánh người bị xoay ngược lại, Tư Không Dịch nhìn nhóm fan điên cuồng nói tốt Mạnh Thanh Thu, cười lạnh một tiếng.
Hình Lưu Vân bên cạnh nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dịch? Cậu không tin Mạnh Thanh Thu sao?”
Tư Không Dịch hừ một tiếng: “Trước giờ Đại Sơn chưa từng làm bất cứ chuyện gì mà chưa có sự đồng ý của tôi. Mạnh Thanh Thu coi mọi người là đồ ngu à. Chờ xem, dối trá sẽ gặp báo ứng, đến lúc đó sẽ bị đánh mặt rất đau đây.”
Hình Lưu Vân nhìn dáng vẻ như đã biết trước của cậu, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó gật gật đầu: “Vậy chúng ta cùng chờ xem hắn bị đánh mặt. Tôi thật sự muốn biết hắn có lịch sử đen tối gì.”
Danh sách chương