Yến tổng không vui.
Một khi Yến tổng không vui, những người khác cơ bản cũng không cách nào vui nổi. Trong phòng phó tổng ở Quang Diệu, Yến Khảm, Ngô Hình, Khổng Triệu xếp hàng đứng đó, nhìn Yến Khôn phóng khí lạnh.
Yến Khôn mặt không thay đổi nói: “Tôi thấy tôi rảnh lắm.”
Yến Khảm nhanh chóng tiếp lời: “Nào có, anh họ có thể rút chút thời gian đến động viên nhân viên làm chúng em rất vinh hạnh!”
Yến Khôn tiếp tục: “Thế nhưng nhân viên được tôi vinh hạnh đến động viên lại không có ở đây.”
Khổng Triệu lau mồ hôi không tồn tại trên trán: “Tôi lập tức gọi điện cho cậu ấy, cam đoan trong vòng nửa giờ túm cậu ấy về, cậu ấy quả thật hết nói nổi! Tổng tài đặc biệt đến đưa kịch bản mà cậu ấy dám không có ở đây!”
Khí đen quanh thân Yến đại tổng tài càng thêm dày đặc: “… Ha hả, tôi còn cố ý đến đưa kịch bản.”
Yến Khảm và Khổng Triệu nhìn dáng vẻ như sắp hóa cuồng của tổng tài đại nhân, trong lòng rơi lệ đầy mặt, bọn họ không cách nào tiếp lời câu này a! Càng nghĩ càng cảm thấy Yến tổng giống như một tên hèn mọn đang đuổi theo người ta xum xoe lấy lòng, nhưng hiện tại cái tên hèn mọn này sắp thành đại ma vương rồi.
Lúc không khí trong văn phòng lạnh đến nỗi sắp đông chết người, di động của Khổng Triệu đột nhiên vang lên, ba cặp mắt đồng loạt chăm chú nhìn hắn chăm chú. Khổng Triệu chịu đựng áp lực cực lớn nghe điện thoại: “Alô?”
“Anh Khổng, tôi là Tư Không Dịch đây. Vừa rồi Yến tổng gọi điện thoại cho tôi mấy lần, nhưng tôi ra ngoài mua cơm nên không nghe thấy, tôi muốn hỏi hiện tại Yến tổng đã đi chưa? Không có chuyện gì đặc biệt chứ?”
Khổng Triệu đau xót trong lòng, sao có thể không có việc gì hả? Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, di động đã bị một bàn tay vươn qua lấy mất, khóe miệng đại diện Khổng giật giật, bất đắc dĩ không dám phản kháng.
“Cậu ở đâu?”
Tư Không Dịch nghe thấy giọng nói này, khóe miệng cũng giật giật luôn, chết rồi, tên này chưa đi! Bây giờ còn đang ở đó với anh Khổng. “À, hai ngày trước tôi vừa quen biết một tiền bối diễn xuất rất giỏi, đang nghe anh ấy hướng dẫn diễn xuất. Vừa rồi thật có lỗi, tôi thật sự đang mua cơm, không nghe thấy điện thoại của anh.”
Lúc Yến Khôn nghe mấy chữ “tiền bối diễn xuất rất giỏi”, lông mày nhếch lên, nhìn kịch bản trong tay, hỏi lại lần nữa: “Mấy người đang ở đâu?”
“Anh hỏi chuyện này làm gì, anh muốn đến đây sao? Nhưng có lẽ vị tiền bối này không tiện.” Tư Không Dịch đúng là không định để Yến Khôn gặp mặt Từ Đồ Chi, không rõ vì sao, tuy thái độ của Từ ảnh đế đối với cậu rất ôn hòa, Yến Khôn đối với cậu cũng ôn hòa, nhưng cứ cảm thấy hai người này mà gặp mặt chắc chắn có chuyện không hay.
“Vậy là cậu không định xem kịch bản bộ phim Dong binh chi vương? Nếu vậy thì thôi, tạm biệt.”
Tư Không Dịch nghe thấy chữ kịch bản bộ phim Dong binh chi vương, hai mắt vụt sáng: “Đừng đừng! Tôi muốn xem! Anh thật lợi hại, thế mà đã lấy được kịch bản. Anh ở đâu tôi đi tìm anh? Cái gì, anh muốn gặp vị tiền bối diễn rất giỏi này hả? Tôi không thể quyết định chuyện này được, để tôi hỏi anh ấy trước đã. Mười phút sau tôi gọi lại cho anh! Anh đừng bỏ đi đó, tối nay mời anh ăn cơm!”
Yến tổng nghe được câu nói sau cùng, cao lãnh cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tư Không Dịch quay lại nhìn Từ Đồ Chi, hắn cơ bản đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc điện thoại, lúc này đương nhiên biết cậu muốn nói gì. Trong lòng hắn tất nhiên không muốn, dù sao bị Tư Không Dịch nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy đã là rất bất đắc dĩ rồi, còn bị người khác thấy nữa? Hắn không nguyện ý.
Nhưng Tư Không Dịch lại nói thẳng ra một chuyện làm Từ Đồ Chi không cách nào từ chối.
“Từ ảnh đế, người vừa gọi điện thoại chính là Yến tổng. Anh biết Yến tổng không? Chính là Yến Khôn, tổng tài của tập đoàn Yến thị, người bị đồn là con cừu đầu đàn của ngành công nghiệp nặng và nghiên cứu kỹ thuật công nghệ cao cả nước. Nếu nói chuyện của anh cho Yến tổng biết, chắc chắn anh sẽ báo thù dễ dàng và nhanh chóng hơn rất nhiều. Dù sao năng lực và nhân lực của tôi quá ít, chỉ dựa vào cẩu tử có lẽ sẽ đụng đến thanh danh của anh, làm mọi người chú ý, nhưng không có cách nào đụng đến nhưng người có căn cơ thâm hậu.”
Hai tay Từ Đồ Chi từ từ siết chặt thành nắm đấm, mỗi câu nói của Tư Không Dịch đều đánh thẳng vào tim hắn, mà còn trực tiếp chọc vào nhược điểm lớn nhất trong lòng hắn. Năm năm sống không bằng chết làm hắn cực kỳ muốn báo thù, hắn gần như sống chỉ vì báo thù, chưa chém Mạnh Thanh Thu và Từ Bạch thành trăm mảnh, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy vô nghĩa. Mà tổng tài tập đoàn Yến thị, đối với Từ Đồ Chi mà nói chính là át chủ bài cường đại nhất.
“… Được rồi. Tôi không cách nào phản bác câu nói của cậu, tôi cũng muốn gặp người được xem là truyền kỳ trong giới kinh doanh, rốt cuộc anh ta là người thế nào. Chỉ hy vọng dáng vẻ này của tôi không dọa sợ anh ta.”
Tư Không Dịch nghe vậy cười nói: “Sao lại vậy, nửa bên mặt của Từ ảnh đế vẫn rất đẹp trai. Tôi còn không bị anh dọa, cái tên hận không thể oán trời oán đất oán không khí kia sao có thể giật mình được.”
Từ Đồ Chi nhìn Tư Không Dịch dường như rất quen thuộc nói về Yến Khôn, ánh mắt hơi trầm xuống. Sau đó hắn tự giễu cười một tiếng, nhỏ giọng thì thầm, Mày đúng là mơ mộng hão huyền.
Mà lúc này, sắp không đợi được nữa, cuối cùng Yến tổng cũng nhận được điện thoại của đội trưởng Tiểu đội bát quái, trong điện thoại, Tư Không Dịch dường như rất kích động: “Anh trai! Vị tiền bối kia đồng ý gặp anh! Chúng tôi đang ở khách sạn Thụy Vân cạnh công ty, phòng 406. Lúc đến anh cần chuẩn bị tâm lý cho tốt nha, anh nhất định không ngờ tôi tìm được ai đâu!”
Yến Khôn nheo mắt, nhớ lại trước đó Tư Không Dịch đã nói muốn trao đổi “Đại bát quái” với hắn, bắt đầu tưởng tượng các tình huống trong đầu. Hắn cầm kịch bản nhanh chóng đi về phía khách sạn, cũng không cho mấy người kia đi cùng, nghĩ chắc là vị tiền bối kia không muốn gặp người khác đâu.
Không lâu sau, Yến đại tổng tài chân dài đã đến trước cửa phòng của Từ Đồ Chi. Sau khi gõ cửa, đập vào mắt là thanh niên bát quái cười tươi rói với hắn, Yến Khôn nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Tư Không Dịch một lúc, sau đó mới dời tầm mắt, hoàn toàn không thừa nhận hắn vừa bị nụ cười hối lộ này làm rung mạnh.
“Đừng có cười như thằng ngốc nữa, tránh tránh tránh, cậu chắn đường tôi.” Yến tổng lãnh khốc vô tình mở miệng.
Nụ cười của Tư Không Dịch cứng lại một chút, nhanh chóng từ tươi cười thành mắt trợn trắng: “Xí, thật sai lầm khi nghênh đón anh.” Sau đó cậu xoay người nhìn Từ Đồ Chi, nói với Yến Khôn bên cạnh: “Tổng tài đại nhân, đây chính là vị tiền bối diễn xuất rất giỏi mà tôi muốn giới thiệu với anh! Chắc chắn anh không đoán được đây là ai đâu.”
“Từ Đồ Chi?”
Tư Không Dịch chưa kịp đắc ý, Yến Khôn thế mà vô cùng chuẩn xác gọi tên Từ Đồ Chi. Không riêng cậu nhìn Yến Khôn như nhìn quái vật, mà chính Từ Đồ Chi cũng kinh hãi, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục thần sắc, lộ ra một nụ cười ôn hòa lịch sự, vươn tay nói: “Yến tổng thật có mắt, dáng vẻ tôi thế này mà ngài vẫn nhận ra được, làm tôi thụ sủng nhược kinh.”
Yến Khôn gọi tên Từ Đồ Chi xong cũng cau mày, theo như hắn biết thì lúc này Từ Đồ Chi nên ung dung sung sướng ở Từ gia, nếu người trước mắt là Từ Đồ Chi, vậy người ở Từ gia là ai? Suy nghĩ của Yến Khôn chuyển động điên cuồng, nhưng cũng không cản trở hắn cao quý tao nhã bắt tay với Từ Đồ Chi. “Tôi rất thích một nhân vật mà anh diễn, tôi xem bộ phim đó mười lần, không khó để nhận ra anh.”
Tư Không Dịch bên cạnh chen vào: “Anh thế mà là fan của Từ ảnh đế?! Tôi thật không ngờ, anh còn đặc biệt thích minh tinh nào không?”
Yến Khôn nhướng mày: “Không, tôi chỉ đơn giản thích nhân vật đó mà thôi.”
Tư Không Dịch dừng một chút: “Vậy nhân vật đó chắc chắn rất lợi hại. Là đại hiệp hay là cảnh sát chính nghĩa?”
Yến Khôn nhìn vẻ mặt của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường: “Là Lý Phục Dương.”
“Từ ảnh đế, Lý Phục Dương là ai?”
Vẻ mặt Từ Đồ Chi hơi quỷ dị, ánh mắt nhìn Yến Khôn cũng trở nên khó nói: “… Là một tên giết người điên cuồng vốn là một thiếu gia hào môn… Đây là nhân vật phản diện duy nhất của tôi. Trong bộ phim đó, cuối cùng tôi bị hủy dung dìm xuống biển.”
Tư Không Dịch bị những lời này làm mấy câu muốn nói nghẹn lại, một lát lâu sau, cậu dùng ánh mắt như nhìn một tên bệnh tâm thần nhìn Yến Khôn: “Anh xem một tên giết người điên cuồng đến mười lần?”
Yến Khôn nhướng mày, sau đó mỉm cười ôn hòa ngồi xuống, “Miêu tả tâm lý rất nhịp nhàng ăn khớp, có thể nói đó là tấm gương của tôi. Thế nhưng cuối cùng nhân vật đó bị hủy bởi một người phụ nữ và thứ tình yêu dối trá, nếu đổi lại là tôi, người bị hủy dung dìm xuống biển sẽ không phải là tôi.”
Khóe miệng Tư Không Dịch co rút, đúng, không phải là anh, nhất định là đôi cẩu nam nữ kia. Nhưng người bình thường sẽ không tưởng tượng bản thân là một tên giết người điên cuồng a! Tôi chỉ biết anh che giấu thuộc tính đại ma vương và mê bát quái, thật không nghĩ anh còn thích giết người điên cuồng! “Anh có mang kịch bản theo không? Đưa cho tôi.”
Yến Khôn nhìn cậu nói lảng sang chuyện khác, nhịn không được nở nụ cười, đưa kịch bản cho cậu. “Nếu là Từ ảnh đế giúp đỡ, vậy ngày mai thử vai sẽ rất thuận lợi. Nhưng trước tiên dẹp chuyện luyện tập, thử vai qua một bên đi, tôi nghĩ tôi nên biết vì sao đường đường là người thứ kế dòng chính của Từ gia lại lưu lạc thành thế này?”
Ánh mắt Từ Đồ Chi trở nên âm trầm, dường như có dấu hiệu phát cuồng. Thế nhưng Tư Không Dịch và Yến Khôn lại không sợ hãi chút nào, cậu nhanh chóng nói chuyện tình của Từ Đồ Chi cho Yến Khôn nghe. Yến đại tổng tài nghe xong nhìn Từ Đồ Chi nói: “Ngược lại anh may mắn hơn Lý Phục Dương.” Có thể được một tên không sợ chết, thích xem náo nhiệt, không sợ phiền toái, mỗi ngày đi tới đi lui gây chuyện nhặt về.
Tất nhiên Từ Đồ Chi hiểu ý của Yến Khôn, lúc này hắn giấu tất cả suy nghĩ âm độc vào tận sâu trong đáy lòng, cười nhạt nói: “Đúng vậy, có thể gặp được Tiểu Dịch có lẽ là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của tôi.”
Tư Không Dịch nghe hắn khen hơi ngượng ngùng: “Không phải đâu, là khí thế của Từ ảnh đế quá mạnh mẽ, tôi vừa nhìn là biết anh không phải người thường.”
Từ Đồ Chi cười nhạt biến thành mỉm cười: “Không nhận nổi lời khen này của Tiểu Dịch, người chân chính không phải người thường không phải là tôi, là cậu mới đúng.”
Nhìn Tư Không Dịch và Từ Đồ Chi trò chuyện ngày càng vui vẻ, Yến đại tổng tài không lịch sự chút nào chen ngang vào: “Tuy anh may mắn hơn Lý Phục Dương, nhưng anh ngu y hệt hắn.”
Tươi cười trên mặt Từ Đồ Chi biến mất sạch sành sanh, hắn yên lặng nhìn Yến Khôn, gần như lạnh lùng gật đầu nói: “Quả thật tôi rất ngu. Vậy Yến tổng có đồng ý giúp tôi từ địa ngục bò về sửa chữa sai lầm không?”
Không hiểu sao bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Tư Không Dịch quay qua nhìn Yến Khôn trước, nghĩ thầm tuy là Từ Đồ Chi bị tình yêu lừa gạt suýt chút nữa không ngóc đầu lên được, nhưng anh cũng không thể vả mặt như vậy. Sau đó cậu lại nhìn sang Từ Đồ Chi, sợ người này một lời không hợp liền cầm dao phát bệnh, cậu há miệng thở dốc, hai lần định nói chuyện lại không nói ra lời.
Tư Không Dịch: “…” Đáng giận! Có cảm giác khí thế bản thân không đủ mạnh! Thật nhớ đám đàn em của cậu.
“Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn.” Yến Khôn trả lời một câu.
Từ Đồ Chi nghe câu này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn không muốn cúi đầu trước Yến Khôn nhỏ hơn hắn đến bảy, tám tuổi, nhưng hắn thật sự cần giúp đỡ. Mà mấy chữ “trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn” này đã biểu đạt Yến Khôn đồng ý giúp hắn một lần nữa nắm lấy Từ gia trong tay, đang nhìn xem hắn sẽ trả giá thế nào để được Yến thị giúp đỡ.
“Ba mươi phần trăm cổ phần xí nghiệp Từ thị.”
Yến Khôn xì cười một tiếng: “Từ thị sắp bị bọn ngu kia làm tan nát. Tôi cần ba mươi phần trăm cổ phần làm gì? Chùi đít cho Từ thị à?” Sau đó hai mắt Yến Khôn trở nên sắc bén, ngồi thẳng nhìn Từ Đồ Chi nói: “Tôi muốn sau khi anh nắm quyền, bốn mươi phần trăm cổ phần Từ thị.”
Hai mắt Từ Đồ Chi cũng trở nên sắc bén. Một lúc lâu sau, Tư Không Dịch mới thấy Từ Đồ Chi lắc đầu cảm thán: “Yến tổng không hổ là Yến tổng. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ai bảo bây giờ tôi đang cầu người ta.”
Yến Khôn nói thêm: “Thật ra trừ bộ phim anh bị hủy dung kia, năm năm trước xí nghiệp và công ty giải trí Từ thị phát triển như mặt trời ban trưa, đó cũng là nguyên nhân tôi có thể liếc mắt là nhận ra anh.”
Từ Đồ Chi nghe thế, lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thành với Yến Khôn: “Có thể được Yến tổng coi là đối thủ, ngọn sóng trước là tôi đây coi như đáng giá.”
Yến Khôn lạnh mặt. Ông đây chỉ chú ý tới người cạnh tranh trong tương lai thôi, thật sự không xem anh là đối thủ. Nhưng nể tình anh bị tình yêu lừa gạt hãm hại thành tên ăn mày thế này, không thèm đả kích anh.
“Vậy là hai người đã đạt thành hiệp nghị? Vậy cũng tốt. Đàn em của tôi, à, của bạn tôi cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng anh Từ yên tâm, nếu bên kia có bằng chứng, tôi sẽ báo cho anh biết trước tiên, tuy lực lượng của tôi không mạnh bằng Yến tổng, nhưng vẫn là câu nói kia, tôi có cách riêng của tôi.”
Từ Đồ Chi nhìn Tư Không Dịch, cảm thấy ấm áp trong lòng, nói thật, có Yến thị hỗ trợ, việc trả thù của hắn chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nhưng dù vậy, Từ Đồ Chi càng trân trọng Tư Không Dịch – người có thể nhận ra hắn trong đám người chỉ bằng cái liếc mắt. “Cám ơn cậu, Tiểu Dịch.”
Yến Khôn: “…” Bản tổng tài mất hứng.
“A, thức ăn lạnh rồi, chúng ta bàn chuyện xong thì ăn cơm nha?” Lúc này bụng của Tư Không Dịch đã bắt đầu kháng nghị, thế nhưng nhìn gà thập cẩm, cải thảo xốt tỏi và canh nấm trên bàn, khóe miệng cậu co rút nhìn Yến tổng: “Ừm, tổng tài, ở đây chỉ có cơm canh đơn giản, hay là anh đến chỗ khác ăn? Chiều nay tôi muốn nhờ Từ ảnh đế diễn tập, nên ăn ở đây luôn.”
Tư Không Dịch cho rằng Yến đại tổng tài khinh bỉ thức ăn vỉa hè và mấy nhà hàng nhỏ sẽ ghét bỏ rời đi, kết quả cậu liền thấy Yến tổng sải cặp chân dài, đặt mông ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa dùng một lần lên: “Không cần phiền phức. Chiều nay tôi không việc gì, vừa khéo có thể xem cậu diễn ra sao, rồi chỉ điểm cho cậu.”
Tư Không Dịch: “…” Không phải mỗi phút anh kiếm mấy trăm vạn sao?! Lãng phí mấy trăm vạn xem tôi diễn, ông đây cảm động muốn khóc. =.=
“Có vấn đề?”
Tư Không Dịch đen mặt: “Không có. Hoan nghênh tổng tài kiểm tra chỉ đạo.”
Từ Đồ Chi bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thật ra chỉ cần Yến tổng mở miệng, nhân vật kia liền của Tiểu Dịch mà.”
“Tại sao tôi phải lên tiếng?”
“Anh ta không cần lên tiếng.”
Yến Khôn và Tư Không Dịch nghe Từ Đồ Chi nói xong, đồng thời trả lời, ý trong câu nói lại giống nhau một cách thần kỳ. Hai người liếc nhau, Yến tổng vẫn cao quý lãnh diễm nhưng trong mắt mang theo ý cười, mà trên gương mặt tuấn mỹ của Tư Không Dịch, hai mắt tràn đầy hào quang phấn đấu.
Từ Đồ Chi nhìn hai người đang nhìn nhau cười, không hiểu sao cảm thấy như bản thân bị cách ly đến một thế giới khác. Lúc này hắn nhận thức rất rõ ràng, Tư Không Dịch và Yến Khôn không phải là quan hệ nơm nớp lo sợ của cấp trên cấp dưới, mà có thể nói là ngang hàng như bạn bè tương giao.
Từ Đồ Chi mím môi, sau đó nói: “Vậy chúng ta ăn cơm đi. Ăn xong thì luyện tập.”
Tất cả mọi người không có ý kiến. Thế nhưng không biết có phải do khí tràng của Yến đại tổng tài và Từ ảnh đế không hợp nhau hay không, rõ ràng hai người đều mỉm cười ngồi trong phòng, nhưng Tư Không Dịch lại cảm thấy như đang bị tra tấn trong hiện trường Tu La cả buổi chiều. Thật vất vả luyện xong mấy phân đoạn Từ Đồ Chi muốn, Tư Không Dịch gần như là chạy như điên ra khỏi khách sạn.
Lúc Yến Khôn định rời đi, Từ Đồ Chi bỗng nhiên mở miệng: “Yến tổng, anh nghĩ thế nào về tình yêu?”
Yến Khôn ha một tiếng: “Loại tình cảm dư thừa ngu ngốc không xác định chỉ lãng phí thời gian, tôi cần gì nó?”
Khóe miệng Từ Đồ Chi giật giật, mặt không thay đổi gật đầu nói: “Hy vọng sau này Yến tổng vẫn có thể kiên định như vậy.”
Yến tổng hừ một tiếng: “Tôi vĩnh viễn kiên định như vậy.”
Sau đó tổng tài đại nhân đi xuống lầu, thấy Tư Không Dịch sắp đi bộ trở về căn tin ăn tối, lông mày dựng lên: “Không phải cậu nói mời tôi ăn cơm sao?”
Tư Không Dịch: “… À.” Ông đây nhịn không nổi nữa! “Anh không bận sao? Mỗi phút mấy trăm vạn mà.”
Yến Khôn: “Ông đây có rất nhiều thời gian.”
Tư Không Dịch thầm nghĩ, ai nói Yến tổng rất bận, cậu bảo Đại Hoàng cắn đứt jj của người đó.
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Từ Đồ Chi: Ông đây chờ cậu bị vả mặt.
Yến Khôn: Gia vĩnh viễn không bị vả mặt.
Tư Không Dịch: Bốp bốp bốp.
___________________________
Trình độ móc họng của Yến tổng thật tuyệt vời =.=
Một khi Yến tổng không vui, những người khác cơ bản cũng không cách nào vui nổi. Trong phòng phó tổng ở Quang Diệu, Yến Khảm, Ngô Hình, Khổng Triệu xếp hàng đứng đó, nhìn Yến Khôn phóng khí lạnh.
Yến Khôn mặt không thay đổi nói: “Tôi thấy tôi rảnh lắm.”
Yến Khảm nhanh chóng tiếp lời: “Nào có, anh họ có thể rút chút thời gian đến động viên nhân viên làm chúng em rất vinh hạnh!”
Yến Khôn tiếp tục: “Thế nhưng nhân viên được tôi vinh hạnh đến động viên lại không có ở đây.”
Khổng Triệu lau mồ hôi không tồn tại trên trán: “Tôi lập tức gọi điện cho cậu ấy, cam đoan trong vòng nửa giờ túm cậu ấy về, cậu ấy quả thật hết nói nổi! Tổng tài đặc biệt đến đưa kịch bản mà cậu ấy dám không có ở đây!”
Khí đen quanh thân Yến đại tổng tài càng thêm dày đặc: “… Ha hả, tôi còn cố ý đến đưa kịch bản.”
Yến Khảm và Khổng Triệu nhìn dáng vẻ như sắp hóa cuồng của tổng tài đại nhân, trong lòng rơi lệ đầy mặt, bọn họ không cách nào tiếp lời câu này a! Càng nghĩ càng cảm thấy Yến tổng giống như một tên hèn mọn đang đuổi theo người ta xum xoe lấy lòng, nhưng hiện tại cái tên hèn mọn này sắp thành đại ma vương rồi.
Lúc không khí trong văn phòng lạnh đến nỗi sắp đông chết người, di động của Khổng Triệu đột nhiên vang lên, ba cặp mắt đồng loạt chăm chú nhìn hắn chăm chú. Khổng Triệu chịu đựng áp lực cực lớn nghe điện thoại: “Alô?”
“Anh Khổng, tôi là Tư Không Dịch đây. Vừa rồi Yến tổng gọi điện thoại cho tôi mấy lần, nhưng tôi ra ngoài mua cơm nên không nghe thấy, tôi muốn hỏi hiện tại Yến tổng đã đi chưa? Không có chuyện gì đặc biệt chứ?”
Khổng Triệu đau xót trong lòng, sao có thể không có việc gì hả? Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, di động đã bị một bàn tay vươn qua lấy mất, khóe miệng đại diện Khổng giật giật, bất đắc dĩ không dám phản kháng.
“Cậu ở đâu?”
Tư Không Dịch nghe thấy giọng nói này, khóe miệng cũng giật giật luôn, chết rồi, tên này chưa đi! Bây giờ còn đang ở đó với anh Khổng. “À, hai ngày trước tôi vừa quen biết một tiền bối diễn xuất rất giỏi, đang nghe anh ấy hướng dẫn diễn xuất. Vừa rồi thật có lỗi, tôi thật sự đang mua cơm, không nghe thấy điện thoại của anh.”
Lúc Yến Khôn nghe mấy chữ “tiền bối diễn xuất rất giỏi”, lông mày nhếch lên, nhìn kịch bản trong tay, hỏi lại lần nữa: “Mấy người đang ở đâu?”
“Anh hỏi chuyện này làm gì, anh muốn đến đây sao? Nhưng có lẽ vị tiền bối này không tiện.” Tư Không Dịch đúng là không định để Yến Khôn gặp mặt Từ Đồ Chi, không rõ vì sao, tuy thái độ của Từ ảnh đế đối với cậu rất ôn hòa, Yến Khôn đối với cậu cũng ôn hòa, nhưng cứ cảm thấy hai người này mà gặp mặt chắc chắn có chuyện không hay.
“Vậy là cậu không định xem kịch bản bộ phim Dong binh chi vương? Nếu vậy thì thôi, tạm biệt.”
Tư Không Dịch nghe thấy chữ kịch bản bộ phim Dong binh chi vương, hai mắt vụt sáng: “Đừng đừng! Tôi muốn xem! Anh thật lợi hại, thế mà đã lấy được kịch bản. Anh ở đâu tôi đi tìm anh? Cái gì, anh muốn gặp vị tiền bối diễn rất giỏi này hả? Tôi không thể quyết định chuyện này được, để tôi hỏi anh ấy trước đã. Mười phút sau tôi gọi lại cho anh! Anh đừng bỏ đi đó, tối nay mời anh ăn cơm!”
Yến tổng nghe được câu nói sau cùng, cao lãnh cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tư Không Dịch quay lại nhìn Từ Đồ Chi, hắn cơ bản đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc điện thoại, lúc này đương nhiên biết cậu muốn nói gì. Trong lòng hắn tất nhiên không muốn, dù sao bị Tư Không Dịch nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy đã là rất bất đắc dĩ rồi, còn bị người khác thấy nữa? Hắn không nguyện ý.
Nhưng Tư Không Dịch lại nói thẳng ra một chuyện làm Từ Đồ Chi không cách nào từ chối.
“Từ ảnh đế, người vừa gọi điện thoại chính là Yến tổng. Anh biết Yến tổng không? Chính là Yến Khôn, tổng tài của tập đoàn Yến thị, người bị đồn là con cừu đầu đàn của ngành công nghiệp nặng và nghiên cứu kỹ thuật công nghệ cao cả nước. Nếu nói chuyện của anh cho Yến tổng biết, chắc chắn anh sẽ báo thù dễ dàng và nhanh chóng hơn rất nhiều. Dù sao năng lực và nhân lực của tôi quá ít, chỉ dựa vào cẩu tử có lẽ sẽ đụng đến thanh danh của anh, làm mọi người chú ý, nhưng không có cách nào đụng đến nhưng người có căn cơ thâm hậu.”
Hai tay Từ Đồ Chi từ từ siết chặt thành nắm đấm, mỗi câu nói của Tư Không Dịch đều đánh thẳng vào tim hắn, mà còn trực tiếp chọc vào nhược điểm lớn nhất trong lòng hắn. Năm năm sống không bằng chết làm hắn cực kỳ muốn báo thù, hắn gần như sống chỉ vì báo thù, chưa chém Mạnh Thanh Thu và Từ Bạch thành trăm mảnh, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy vô nghĩa. Mà tổng tài tập đoàn Yến thị, đối với Từ Đồ Chi mà nói chính là át chủ bài cường đại nhất.
“… Được rồi. Tôi không cách nào phản bác câu nói của cậu, tôi cũng muốn gặp người được xem là truyền kỳ trong giới kinh doanh, rốt cuộc anh ta là người thế nào. Chỉ hy vọng dáng vẻ này của tôi không dọa sợ anh ta.”
Tư Không Dịch nghe vậy cười nói: “Sao lại vậy, nửa bên mặt của Từ ảnh đế vẫn rất đẹp trai. Tôi còn không bị anh dọa, cái tên hận không thể oán trời oán đất oán không khí kia sao có thể giật mình được.”
Từ Đồ Chi nhìn Tư Không Dịch dường như rất quen thuộc nói về Yến Khôn, ánh mắt hơi trầm xuống. Sau đó hắn tự giễu cười một tiếng, nhỏ giọng thì thầm, Mày đúng là mơ mộng hão huyền.
Mà lúc này, sắp không đợi được nữa, cuối cùng Yến tổng cũng nhận được điện thoại của đội trưởng Tiểu đội bát quái, trong điện thoại, Tư Không Dịch dường như rất kích động: “Anh trai! Vị tiền bối kia đồng ý gặp anh! Chúng tôi đang ở khách sạn Thụy Vân cạnh công ty, phòng 406. Lúc đến anh cần chuẩn bị tâm lý cho tốt nha, anh nhất định không ngờ tôi tìm được ai đâu!”
Yến Khôn nheo mắt, nhớ lại trước đó Tư Không Dịch đã nói muốn trao đổi “Đại bát quái” với hắn, bắt đầu tưởng tượng các tình huống trong đầu. Hắn cầm kịch bản nhanh chóng đi về phía khách sạn, cũng không cho mấy người kia đi cùng, nghĩ chắc là vị tiền bối kia không muốn gặp người khác đâu.
Không lâu sau, Yến đại tổng tài chân dài đã đến trước cửa phòng của Từ Đồ Chi. Sau khi gõ cửa, đập vào mắt là thanh niên bát quái cười tươi rói với hắn, Yến Khôn nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Tư Không Dịch một lúc, sau đó mới dời tầm mắt, hoàn toàn không thừa nhận hắn vừa bị nụ cười hối lộ này làm rung mạnh.
“Đừng có cười như thằng ngốc nữa, tránh tránh tránh, cậu chắn đường tôi.” Yến tổng lãnh khốc vô tình mở miệng.
Nụ cười của Tư Không Dịch cứng lại một chút, nhanh chóng từ tươi cười thành mắt trợn trắng: “Xí, thật sai lầm khi nghênh đón anh.” Sau đó cậu xoay người nhìn Từ Đồ Chi, nói với Yến Khôn bên cạnh: “Tổng tài đại nhân, đây chính là vị tiền bối diễn xuất rất giỏi mà tôi muốn giới thiệu với anh! Chắc chắn anh không đoán được đây là ai đâu.”
“Từ Đồ Chi?”
Tư Không Dịch chưa kịp đắc ý, Yến Khôn thế mà vô cùng chuẩn xác gọi tên Từ Đồ Chi. Không riêng cậu nhìn Yến Khôn như nhìn quái vật, mà chính Từ Đồ Chi cũng kinh hãi, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục thần sắc, lộ ra một nụ cười ôn hòa lịch sự, vươn tay nói: “Yến tổng thật có mắt, dáng vẻ tôi thế này mà ngài vẫn nhận ra được, làm tôi thụ sủng nhược kinh.”
Yến Khôn gọi tên Từ Đồ Chi xong cũng cau mày, theo như hắn biết thì lúc này Từ Đồ Chi nên ung dung sung sướng ở Từ gia, nếu người trước mắt là Từ Đồ Chi, vậy người ở Từ gia là ai? Suy nghĩ của Yến Khôn chuyển động điên cuồng, nhưng cũng không cản trở hắn cao quý tao nhã bắt tay với Từ Đồ Chi. “Tôi rất thích một nhân vật mà anh diễn, tôi xem bộ phim đó mười lần, không khó để nhận ra anh.”
Tư Không Dịch bên cạnh chen vào: “Anh thế mà là fan của Từ ảnh đế?! Tôi thật không ngờ, anh còn đặc biệt thích minh tinh nào không?”
Yến Khôn nhướng mày: “Không, tôi chỉ đơn giản thích nhân vật đó mà thôi.”
Tư Không Dịch dừng một chút: “Vậy nhân vật đó chắc chắn rất lợi hại. Là đại hiệp hay là cảnh sát chính nghĩa?”
Yến Khôn nhìn vẻ mặt của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường: “Là Lý Phục Dương.”
“Từ ảnh đế, Lý Phục Dương là ai?”
Vẻ mặt Từ Đồ Chi hơi quỷ dị, ánh mắt nhìn Yến Khôn cũng trở nên khó nói: “… Là một tên giết người điên cuồng vốn là một thiếu gia hào môn… Đây là nhân vật phản diện duy nhất của tôi. Trong bộ phim đó, cuối cùng tôi bị hủy dung dìm xuống biển.”
Tư Không Dịch bị những lời này làm mấy câu muốn nói nghẹn lại, một lát lâu sau, cậu dùng ánh mắt như nhìn một tên bệnh tâm thần nhìn Yến Khôn: “Anh xem một tên giết người điên cuồng đến mười lần?”
Yến Khôn nhướng mày, sau đó mỉm cười ôn hòa ngồi xuống, “Miêu tả tâm lý rất nhịp nhàng ăn khớp, có thể nói đó là tấm gương của tôi. Thế nhưng cuối cùng nhân vật đó bị hủy bởi một người phụ nữ và thứ tình yêu dối trá, nếu đổi lại là tôi, người bị hủy dung dìm xuống biển sẽ không phải là tôi.”
Khóe miệng Tư Không Dịch co rút, đúng, không phải là anh, nhất định là đôi cẩu nam nữ kia. Nhưng người bình thường sẽ không tưởng tượng bản thân là một tên giết người điên cuồng a! Tôi chỉ biết anh che giấu thuộc tính đại ma vương và mê bát quái, thật không nghĩ anh còn thích giết người điên cuồng! “Anh có mang kịch bản theo không? Đưa cho tôi.”
Yến Khôn nhìn cậu nói lảng sang chuyện khác, nhịn không được nở nụ cười, đưa kịch bản cho cậu. “Nếu là Từ ảnh đế giúp đỡ, vậy ngày mai thử vai sẽ rất thuận lợi. Nhưng trước tiên dẹp chuyện luyện tập, thử vai qua một bên đi, tôi nghĩ tôi nên biết vì sao đường đường là người thứ kế dòng chính của Từ gia lại lưu lạc thành thế này?”
Ánh mắt Từ Đồ Chi trở nên âm trầm, dường như có dấu hiệu phát cuồng. Thế nhưng Tư Không Dịch và Yến Khôn lại không sợ hãi chút nào, cậu nhanh chóng nói chuyện tình của Từ Đồ Chi cho Yến Khôn nghe. Yến đại tổng tài nghe xong nhìn Từ Đồ Chi nói: “Ngược lại anh may mắn hơn Lý Phục Dương.” Có thể được một tên không sợ chết, thích xem náo nhiệt, không sợ phiền toái, mỗi ngày đi tới đi lui gây chuyện nhặt về.
Tất nhiên Từ Đồ Chi hiểu ý của Yến Khôn, lúc này hắn giấu tất cả suy nghĩ âm độc vào tận sâu trong đáy lòng, cười nhạt nói: “Đúng vậy, có thể gặp được Tiểu Dịch có lẽ là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của tôi.”
Tư Không Dịch nghe hắn khen hơi ngượng ngùng: “Không phải đâu, là khí thế của Từ ảnh đế quá mạnh mẽ, tôi vừa nhìn là biết anh không phải người thường.”
Từ Đồ Chi cười nhạt biến thành mỉm cười: “Không nhận nổi lời khen này của Tiểu Dịch, người chân chính không phải người thường không phải là tôi, là cậu mới đúng.”
Nhìn Tư Không Dịch và Từ Đồ Chi trò chuyện ngày càng vui vẻ, Yến đại tổng tài không lịch sự chút nào chen ngang vào: “Tuy anh may mắn hơn Lý Phục Dương, nhưng anh ngu y hệt hắn.”
Tươi cười trên mặt Từ Đồ Chi biến mất sạch sành sanh, hắn yên lặng nhìn Yến Khôn, gần như lạnh lùng gật đầu nói: “Quả thật tôi rất ngu. Vậy Yến tổng có đồng ý giúp tôi từ địa ngục bò về sửa chữa sai lầm không?”
Không hiểu sao bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Tư Không Dịch quay qua nhìn Yến Khôn trước, nghĩ thầm tuy là Từ Đồ Chi bị tình yêu lừa gạt suýt chút nữa không ngóc đầu lên được, nhưng anh cũng không thể vả mặt như vậy. Sau đó cậu lại nhìn sang Từ Đồ Chi, sợ người này một lời không hợp liền cầm dao phát bệnh, cậu há miệng thở dốc, hai lần định nói chuyện lại không nói ra lời.
Tư Không Dịch: “…” Đáng giận! Có cảm giác khí thế bản thân không đủ mạnh! Thật nhớ đám đàn em của cậu.
“Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn.” Yến Khôn trả lời một câu.
Từ Đồ Chi nghe câu này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn không muốn cúi đầu trước Yến Khôn nhỏ hơn hắn đến bảy, tám tuổi, nhưng hắn thật sự cần giúp đỡ. Mà mấy chữ “trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn” này đã biểu đạt Yến Khôn đồng ý giúp hắn một lần nữa nắm lấy Từ gia trong tay, đang nhìn xem hắn sẽ trả giá thế nào để được Yến thị giúp đỡ.
“Ba mươi phần trăm cổ phần xí nghiệp Từ thị.”
Yến Khôn xì cười một tiếng: “Từ thị sắp bị bọn ngu kia làm tan nát. Tôi cần ba mươi phần trăm cổ phần làm gì? Chùi đít cho Từ thị à?” Sau đó hai mắt Yến Khôn trở nên sắc bén, ngồi thẳng nhìn Từ Đồ Chi nói: “Tôi muốn sau khi anh nắm quyền, bốn mươi phần trăm cổ phần Từ thị.”
Hai mắt Từ Đồ Chi cũng trở nên sắc bén. Một lúc lâu sau, Tư Không Dịch mới thấy Từ Đồ Chi lắc đầu cảm thán: “Yến tổng không hổ là Yến tổng. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ai bảo bây giờ tôi đang cầu người ta.”
Yến Khôn nói thêm: “Thật ra trừ bộ phim anh bị hủy dung kia, năm năm trước xí nghiệp và công ty giải trí Từ thị phát triển như mặt trời ban trưa, đó cũng là nguyên nhân tôi có thể liếc mắt là nhận ra anh.”
Từ Đồ Chi nghe thế, lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thành với Yến Khôn: “Có thể được Yến tổng coi là đối thủ, ngọn sóng trước là tôi đây coi như đáng giá.”
Yến Khôn lạnh mặt. Ông đây chỉ chú ý tới người cạnh tranh trong tương lai thôi, thật sự không xem anh là đối thủ. Nhưng nể tình anh bị tình yêu lừa gạt hãm hại thành tên ăn mày thế này, không thèm đả kích anh.
“Vậy là hai người đã đạt thành hiệp nghị? Vậy cũng tốt. Đàn em của tôi, à, của bạn tôi cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng anh Từ yên tâm, nếu bên kia có bằng chứng, tôi sẽ báo cho anh biết trước tiên, tuy lực lượng của tôi không mạnh bằng Yến tổng, nhưng vẫn là câu nói kia, tôi có cách riêng của tôi.”
Từ Đồ Chi nhìn Tư Không Dịch, cảm thấy ấm áp trong lòng, nói thật, có Yến thị hỗ trợ, việc trả thù của hắn chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nhưng dù vậy, Từ Đồ Chi càng trân trọng Tư Không Dịch – người có thể nhận ra hắn trong đám người chỉ bằng cái liếc mắt. “Cám ơn cậu, Tiểu Dịch.”
Yến Khôn: “…” Bản tổng tài mất hứng.
“A, thức ăn lạnh rồi, chúng ta bàn chuyện xong thì ăn cơm nha?” Lúc này bụng của Tư Không Dịch đã bắt đầu kháng nghị, thế nhưng nhìn gà thập cẩm, cải thảo xốt tỏi và canh nấm trên bàn, khóe miệng cậu co rút nhìn Yến tổng: “Ừm, tổng tài, ở đây chỉ có cơm canh đơn giản, hay là anh đến chỗ khác ăn? Chiều nay tôi muốn nhờ Từ ảnh đế diễn tập, nên ăn ở đây luôn.”
Tư Không Dịch cho rằng Yến đại tổng tài khinh bỉ thức ăn vỉa hè và mấy nhà hàng nhỏ sẽ ghét bỏ rời đi, kết quả cậu liền thấy Yến tổng sải cặp chân dài, đặt mông ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa dùng một lần lên: “Không cần phiền phức. Chiều nay tôi không việc gì, vừa khéo có thể xem cậu diễn ra sao, rồi chỉ điểm cho cậu.”
Tư Không Dịch: “…” Không phải mỗi phút anh kiếm mấy trăm vạn sao?! Lãng phí mấy trăm vạn xem tôi diễn, ông đây cảm động muốn khóc. =.=
“Có vấn đề?”
Tư Không Dịch đen mặt: “Không có. Hoan nghênh tổng tài kiểm tra chỉ đạo.”
Từ Đồ Chi bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Thật ra chỉ cần Yến tổng mở miệng, nhân vật kia liền của Tiểu Dịch mà.”
“Tại sao tôi phải lên tiếng?”
“Anh ta không cần lên tiếng.”
Yến Khôn và Tư Không Dịch nghe Từ Đồ Chi nói xong, đồng thời trả lời, ý trong câu nói lại giống nhau một cách thần kỳ. Hai người liếc nhau, Yến tổng vẫn cao quý lãnh diễm nhưng trong mắt mang theo ý cười, mà trên gương mặt tuấn mỹ của Tư Không Dịch, hai mắt tràn đầy hào quang phấn đấu.
Từ Đồ Chi nhìn hai người đang nhìn nhau cười, không hiểu sao cảm thấy như bản thân bị cách ly đến một thế giới khác. Lúc này hắn nhận thức rất rõ ràng, Tư Không Dịch và Yến Khôn không phải là quan hệ nơm nớp lo sợ của cấp trên cấp dưới, mà có thể nói là ngang hàng như bạn bè tương giao.
Từ Đồ Chi mím môi, sau đó nói: “Vậy chúng ta ăn cơm đi. Ăn xong thì luyện tập.”
Tất cả mọi người không có ý kiến. Thế nhưng không biết có phải do khí tràng của Yến đại tổng tài và Từ ảnh đế không hợp nhau hay không, rõ ràng hai người đều mỉm cười ngồi trong phòng, nhưng Tư Không Dịch lại cảm thấy như đang bị tra tấn trong hiện trường Tu La cả buổi chiều. Thật vất vả luyện xong mấy phân đoạn Từ Đồ Chi muốn, Tư Không Dịch gần như là chạy như điên ra khỏi khách sạn.
Lúc Yến Khôn định rời đi, Từ Đồ Chi bỗng nhiên mở miệng: “Yến tổng, anh nghĩ thế nào về tình yêu?”
Yến Khôn ha một tiếng: “Loại tình cảm dư thừa ngu ngốc không xác định chỉ lãng phí thời gian, tôi cần gì nó?”
Khóe miệng Từ Đồ Chi giật giật, mặt không thay đổi gật đầu nói: “Hy vọng sau này Yến tổng vẫn có thể kiên định như vậy.”
Yến tổng hừ một tiếng: “Tôi vĩnh viễn kiên định như vậy.”
Sau đó tổng tài đại nhân đi xuống lầu, thấy Tư Không Dịch sắp đi bộ trở về căn tin ăn tối, lông mày dựng lên: “Không phải cậu nói mời tôi ăn cơm sao?”
Tư Không Dịch: “… À.” Ông đây nhịn không nổi nữa! “Anh không bận sao? Mỗi phút mấy trăm vạn mà.”
Yến Khôn: “Ông đây có rất nhiều thời gian.”
Tư Không Dịch thầm nghĩ, ai nói Yến tổng rất bận, cậu bảo Đại Hoàng cắn đứt jj của người đó.
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Từ Đồ Chi: Ông đây chờ cậu bị vả mặt.
Yến Khôn: Gia vĩnh viễn không bị vả mặt.
Tư Không Dịch: Bốp bốp bốp.
___________________________
Trình độ móc họng của Yến tổng thật tuyệt vời =.=
Danh sách chương