Bên này năm người Khổng Triệu xoắn xuýt và điên cuồng suy nghĩ tự hỏi, bên kia, Yến Khôn đang ngồi trong đình thủy tinh trong sân ngắm mưa.
Tâm trạng hắn không tệ, vì hai cú điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên là cha hắn phẫn nộ gào thét bảo hắn hôm nay dù là trời mưa dao cũng phải mời đại tiểu thư nhà họ Phùng đi ăn cơm, bị hắn thẳng thắn từ chối.
Còn cuộc điện thoại thứ hai…
Yến Khôn gác cặp chân dài lên ghế nhỏ, tháo mắt kính cầm xoay xoay, hai mắt híp lại, khoe miệng nhếch lên: “Thú vị, rất thú vị.” Vừa đến Quang Diệu, ngay hôm sau đã làm Khổng Triệu phải gọi điện thoại cho hắn, Tư Không Dịch này thật sự có bản lĩnh. Không biết là chuyện gì mà ngay cả Khổng Triệu cũng không thể giải quyết đây? Yến Khôn nhìn mưa to ào ào bên ngoài, bỗng nhiên nhớ đến màn chấn động lòng người trên đường cao tốc ngày đó. “Sẽ không lại như thế chứ?” Yến tổng tự não bổ trong chốc lát, sau đó dứt khoát đứng thẳng lên, ngồi đây nghĩ cũng vô dụng, không bằng đi hỏi trực tiếp.
Yến Khôn từ trong sân đi vào biệt thự, chỉ chốc lát sau đã mặc tây trang bước ra. Hôm nay không thích hợp ăn cơm với mỹ nữ, nhưng trời mưa thế này đi ăn với mỹ nam thần côn là thích hợp nhất.
Lúc này Tư Không Dịch đang nghe bốn vị giáo viên đánh giá trong một căn phòng sạch sẽ.
Chị Vân đánh giá đơn giản nhất, trước đó cô đã nói, Tư Không Dịch rất được, dáng người không sai, chỉ cần thay đổi kiểu tóc là gần như thích hợp với mọi phong cách. Cho nên, dù là Tư Không Dịch chính mình chọn quần áo, mặc trên người đều không tồi.
Sau đó chính là khảo nghiệm một chút cách đi đứng xem có đẹp không, chị Vân bảo Tư Không Dịch dùng tư thế cậu cho là đẹp nhất đi một vòng trong phòng, sau đó lại ngồi xuống, đứng dậy, nằm xuống, sau khi cậu làm xong mấy động tác này, chị Vân, anh Phong, ngay cả Richard đều có vẻ mặt ngoài ý muốn.
“Ồ, A Phong, cậu có phát hiện ra không?” Chị Vân mở miệng.
Anh Phong đứng lên đi đến bên cạnh Tư Không Dịch, bỗng nhiên bất ngờ vươn tay chộp tới, người thường tuyệt đối không tránh được một trảo này, nhưng Tư Không Dịch lại giống như có con mắt trên vai, đùi phải hơi dịch ra sau, toàn bộ cơ thể đều nghiêng qua, tránh thoát khỏi bàn tay của anh Phong.
“Được đó em trai! Đánh thử một trận không?” Anh Phong lần đầu tiên nở nụ cười tươi: “Nếu em tránh được năm chiêu của anh, em chắc chắn rất có triển vọng với thể loại phim thể thao và võ thuật, cả mấy chương trình thực tế dựa vào sức khỏe cũng sẽ đạt được thành tích rất tốt cho xem.”
Tư Không Dịch cũng không luống cuống mà gật đầu, trong lòng cậu nghĩ có thể tránh thoát được anh Phong ít nhất năm mươi chiêu. Cũng không phải cậu tự phụ, mà là Đại Hoa từng nói rõ, dù khả năng đánh nhau của cậu còn kém, nhưng bàn về chạy trốn, tiếp thu bốn nhóc huấn luyện trong thời gian dài, cậu tuyệt đối là người xuất sắc nhất trong đám người. Cậu còn từng cân nhắc xem có nên tham gia vào đội điền kinh quốc gia làm vẻ vang nước nhà hay không, nhưng cuối cùng cậu dằn lòng lại.
Anh Phong thấy Tư Không Dịch gật đầu liền xông lên, trong lòng quyết định phải làm cho thằng nhóc này kính nể anh mới được. Căn phòng này không lớn, còn có ghế ngồi và đồ đạc này nọ, theo lẽ thường thì cậu sẽ nhanh chóng bị anh Phong tóm được đánh một trận, kết quả mọi người phát hiện, Tư Không Dịch giống như loài động vật gì đó mà đặc biệt linh hoạt, mỗi lần anh Phong sắp bắt được, cậu sẽ nhanh chóng xoay người hoặc là lùi về phía sau, thoải mái tránh né được tất cả các động tác của anh Phong.
Lúc người khác tránh né, thế nào cũng sẽ có vẻ chật vật, nhưng Tư Không Dịch lại khiến người khác thấy được sự tao nhã và linh hoạt. Giống như là… Chị Vân và Khổng Triệu theo bản năng nhìn về phía góc tường, liền thấy con mèo tam thể đang ngồi trên đầu Đại Hoàng liếm móng.
Đúng rồi, động tác Tư Không Dịch lắc mình né trách cực kỳ giống một con mèo linh hoạt. Anh Phong vốn cũng rất linh hoạt lại có vẻ đang cố hết sức.
Năm phút sau, sờ không trúng Tư Không Dịch, vẻ mặt anh Phong hơi nghiêm nghị; mười phút sau, đánh không đến Tư Không Dịch, trán anh bắt đầu đổ mồ hôi; hai mươi phút sau, anh hét lớn một tiếng: “Dừng! Cậu đừng chạy nữa! Làm đầu anh choáng váng hết rồi!!! Cứ cảm thấy không giống như đang đuổi theo một người.”
Cậu nghe vậy cười ngượng một tiếng, không giống người là đúng rồi, giống Đại Hoa và Tiểu Bạch đó.
“Rốt cuộc em luyện môn võ gì thế? Sao anh cảm thấy không giống bất kỳ võ thuật của môn phái chính tông nào thế?” Thấy cậu dừng lại, anh Phong cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ghế sô pha thở hổn hển.
Tư Không Dịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc mười tuổi cha mẹ em… ừm, rời khỏi thế giới này. Cho nên em không được học qua môn gì cả, chỉ là mỗi sáng chơi đùa với mấy con thú cưng thôi.”
Anh Phong bày vẻ mặt không tin: “Em đùa anh à? Em chơi với mấy con thú mà có thể làm cơ thể linh hoạt như vậy? Hơn nữa em nhiều lần muốn tấn công anh đúng không? Khi đó cơ hột rất tốt, chỉ là em không ra tay mà thôi. Loại tấn công dựa vào thời cơ này thú nuôi sao có thể dạy em?”
Tư Không Dịch nắm chặt tay quyết định nói thật, gọi Đại Hoa tới trình diễn màn Linh miêu leo cây trước mặt năm người. Đại Hoa linh hoạt như nước chảy mây trôi và thân mình cực kỳ tao nhã, trực tiếp làm năm người trợn mắt há hốc mồm.
Mèo này là sao đây? *Kiến quốc hậu bất hứa thành tinh?! Nó cũng quá… lợi hại rồi.
*Kiến quốc hậu bất thành tinh: câu này ra đời từ một bộ truyện và lưu hành trên internet từ năm 2014. Nguyên văn là sau khi kiến quốc động vật không được thành tinh, thường dùng để trêu chọc động vật đáng yêu hay thông minh, làm một vài động tác giống con người, nói chúng nó giống như đã thành tinh.
“Chỉ là mỗi ngày chơi đùa một chút.” Tư Không Dịch hơi ngượng ngùng cười.
Nghe xong câu này, Anh Phong giống như bị đả kích cực lớn, vẻ mặt đau xót, anh nhìn kỹ Đại Hoa, Đại Hoàng và Tiểu Bạch, cuối cùng cực kỳ không cam lòng tỏ vẻ: “Chơi mà có thể chơi thành như vậy, em đúng là kỳ ba. Anh đây luyện võ tập thể hình hơn hai mươi năm còn không bằng em chơi với mèo… Sau này em đóng phim võ thuật chắc chắn không thành vấn đề, cơ thể phi thường linh hoạt, anh nghĩ chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện em bị fan đuổi theo chặn đường. Ừm, điểm đánh giá anh cho em chín mươi, còn lại cho con mèo của em. Không cần nói chuyện với anh, anh muốn yên lặng.”
Lúc này chị Vân cũng nở nụ cười: “Hình thể cũng có thể cho điểm cao nhất, em đi đường rất đoan trang đứng đắn, rất đẹp. Mèo tam thể nhà em lập công rất lớn đó. Nhất là một loạt động tác đứng dậy, tránh né, xoay người kia, rất đẹp, nói thật, chị đây là lần đầu tiên gặp một người mà mọi cử động đều “ung dung” như vậy. Gương mặt em cũng rất đẹp, tiếc là không làm người mẫu, nếu không chắc chắn rất có triển vọng. Đương nhiên hiện tại em cũng rất có triển vọng rồi.”
Richard xòe tay: “Không thể chê, vốn chụp tạp chí là dựa vào cảm xúc trên ống kính, nhưng thân hình cậu gần như không thể xoi mói, khí chất cũng rất mê người. Tôi nghĩ, chỉ cần cậu không cười lên lúc quay phim, chụp ảnh quay phim sẽ làm rất tốt. Ừm, hôm qua tôi nghe được một tin, nghe nói Yaris muốn mời một người mới của Quang Diệu làm người mẫu, người đó có phải là cậu không? Nếu hắn ta xem trọng cậu, tiền đồ của cậu ở khía cạnh này sẽ cực kỳ sáng lạn.”
Tư Không Dịch nghe tên Yaris liền a một tiếng, cậu nhanh chóng lục túi, sau đó đưa danh thiếp của Yaris cho Khổng Triệu: “Anh Khổng, tôi quên nói, người này nói muốn chụp ảnh tôi, tôi không biết rõ hắn ta lắm. Yến tổng nói hắn không phải kẻ lừa đảo, nói người đại diện sẽ liên hệ với hắn, vậy nên anh liên lạc với hắn được không? Có lẽ hắn ta đang đợi điện thoại của anh.”
Khổng Triệu sốt ruột nhận danh thiếp, nhịn không được gào thét trong lòng, tâm cậu có bao nhiêu lớn mà quên mất cơ hội một bước lên trời này hả!! Còn nữa, Yến tổng nói Yaris không phải kẻ lừa đảo là có ý gì?! Làm một người đại diện, lần đầu tiên tôi cảm thấy thất bại như vậy!
“À, còn nữa anh Khổng, hắn nói sẽ trả cho tôi năm vạn tệ. Anh đừng quên nhắc hắn nha!”
Khổng Triệu: “…” Có phải cậu bị ngốc không! Có phải bị ngốc không! Người khác giành lấy cơ hội này còn không được!
Không riêng gì Khổng Triệu sốt ruột, vẻ mặt bốn người kia cũng rất kỳ dị, thằng nhóc này đúng là thần kỳ nha, mấy câu hắn vừa nói có vẻ có rất nhiều tin tức bát quái!
Chú Phùng là người cuối cùng lên tiếng, thật ra ba người kia đã cho điểm đánh giá rất cao rồi, nhưng chú Phùng vẫn muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tư Không Dịch có thiên phú về diễn xuất hay không, vì thế ông nói ra vài tình huống, yêu cầu cậu dựa theo ý tưởng của ông mà biểu đạt.
Sau đó chú Phùng cảm thấy bản thân bị kinh hãi rồi. Đây là một thằng nhóc có thiên phú diễn xuất cực cao nha!
Tư Không Dịch vừa mới điên cuồng diễn một người điên, làm mọi người nhìn mà sợ, ngay sau đó cậu chỉnh đống quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thật tao nhã ung dung ngồi xuống, tươi cười nói với mọi người: “Thật có lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động.” Cứ như là một quý công tử cao quý.
Chú Phùng thở phào một hơi, nở nụ cười: “Chú thật sự rất khó tin rằng cháu chưa từng học qua diễn xuất, tuy nhiều chỗ có vẻ làm quá, nhưng kinh nghiệm sẽ tăng dần và sau khi học thêm kỹ năng diễn xuất, chú tin tương lai cháu sẽ rất sáng lạn.” Sau đó chú Phùng quay đầu nhìn Khổng Triệu nói: “Nhưng điều kiện đầu tiên quyết định tất cả, là phải nhịn không được cười lớn tiếng.”
Khổng Triệu nghe mấy câu nói của chú Phùng vốn đang cao hứng, nhưng nghe đến câu cuối, vẻ mặt hắn trở nên đen thui. Nháy mắt liền nghĩ đến hình ảnh sẽ xảy ra trong tương lai – Đang diễn một bộ phim bi kịch, thằng nhóc này bỗng nín khóc bật cười, mấy người xung quanh đều nhìn cậu ta như bệnh nhân tâm thần.
Khổng Triệu lau mặt: “Haiz, chờ tôi báo cáo chuyện này với Yến tổng rồi tính sau. Mọi người nhớ giữ bí mật, dù sao chuyện này liên quan đến tiền đồ của Tiểu Dịch. Yến tổng cũng rất xem trọng Tiểu Dịch, vậy nên…”
Richard trực tiếp đấm nhẹ lên ngực Khổng Triệu một cái: “Ghét ghê, anh biết chúng tôi sẽ không nói lung tung mà ~”
Tư Không Dịch nhìn vẻ mặt hắn mà cả người run lên, cậu cần ôm Đại Hoàng để ổn định tinh thần!
Khổng Triệu đã sớm quen với hành động này của Richard, khóe miệng co rút đẩy hắn ra: “Tiểu Dịch còn ở đây, đừng có dọa người mới. Mười một giờ rưỡi rồi, chắc là Yến tổng sắp đến, chúng ta ở đây chờ điện thoại của Yến tổng.”
Khổng Triệu vừa dứt lời, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
“Chào Yến tổng! Cái gì? Anh đến rồi! Trong phòng VIP ở canteen? Được, Yến tổng, chúng tôi lập tức đến ngay!”
Tâm trạng Khổng Triệu không tồi, cúp điện thoại nói: “Đi thôi, đến phòng VIP trong canteen.”
Tư Không Dịch lập tức hăng hái tinh thần. Cùng hăng hái giống cậu là Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch nhàm chán cả buổi sáng đến giờ, Tiểu Văn không chán lắm, từ sáng đến gần trưa nó đã thu hoạch vô số tin bát quái rồi, nó nghẹn một bụng muốn chia sẻ cho tiểu chủ nhân và đồng bọn a! Thế mà đám người kia còn muốn đi ăn cơm, rõ ràng chỉ cần hút một ngụm máu là có thể giải quyết cái bụng, bọn họ phải dùng một giờ để ăn uống!
Tiểu Văn tỏ vẻ, đây quả thật là lãng phí sinh mệnh và bát quái.
Thế nhưng nó không có cách nào khuyên tiểu chủ nhân và đồng bọn làm giống nó được.
Đám người Khổng Triệu đi thang máy đến canteen ở tầng mười lăm, lúc này không nhiều nghệ nhân và nhân viên Quang Diệu đến đây ăn cơm, vì thế tuy đội hình Khổng Triệu và bốn vị giáo viên tương đối cường đại nhưng cũng chỉ có vài ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, không có ai xông lên xin chỉ dạy hay tự tiến cử gì đó. Tư Không Dịch đi theo sau Khổng Triệu, dẫn theo đàn em nhà cậu bước vào phòng VIP.
Nói thật, Tư Không Dịch nghĩ trong canteen dành cho nhân viên mà có phòng VIP thật đúng là quá kỳ quái, hai chữ này nghĩ thế nào cũng thấy không ăn khớp ở đây. Nhưng sau khi tiến vào, Tư Không Dịch cảm thấy, phòng VIP của Quang Diệu Tinh Quang đúng là *cao đại thượng, một mảnh xanh vàng rực rỡ không nói, mà ngay cả bộ đồ ăn cũng mạ vàng! Giữa phòng, một nam sĩ tao nhã đeo mắt kính, mặc tây trang thoải mái ngồi đó.
*Ngôn ngữ mạng, hình dung sự vật có đẳng cấp, ngẫu nhiên dùng để phản lại sự trào phùng châm biếm. “Cao đoan, đại khí, thượng đương thứ”, tên gọi tắt “cao đại thượng ”
Nghe tiếng mở cửa, Yến Khôn ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái đã nhận ra Tư Không Dịch đứng cuối cùng trong đám người. Lúc này cặp mắt phượng của cậu đang lóe lên tia hứng thú, nhìn quanh đánh giá khắp phòng.
Yến Khôn nhìn cậu liền nhịn không được mỉm cười: “Thế nào? Phòng này rất xa hoa phải không?”
Yến tổng đột nhiên mở miệng nói chuyện làm Khổng Triệu và bốn vị kia đều giật mình, sau đó năm người đều có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng rốt cuộc Khổng Triệu và chú Phùng cũng có chút kinh nghiệm và biết quan sát tình huống, nghĩ sơ liền biết câu này không nói với bọn họ, hai người nhanh chóng ngậm cái miệng vừa mới há ra, nhưng chị Vân và anh Phong đều trực tiếp trả lời.
“Đây là phòng VIP trong Quang Diệu Tinh Quang, tất nhiên là phải xa hoa mới xứng.” Chị Vân cười nói.
“Vẫn là Yến tổng có mắt nhìn.” Anh Phong gật đầu, cứng ngắt mà vuốt mông ngựa.
Richard kích động uốn éo: “Đó là đương nhiên, nhìn xem đây là công ty của ai?”
Ba người đều tỏ thái độ, kết quả Yến đại tổng tài không thèm phản ứng lại bọn họ, hai mắt xuyên thấu qua mắt kính nhìn chằm chằm Tư Không Dịch.
Tư Không Dịch đánh giá căn phòng xong mới gật đầu cảm thán: “Đúng là quá xa hoa! Ngay cả chén đĩa và đôi đũa đều bẳng vàng. Tôi đang tự hỏi đây có phải là vàng thật không? Nếu đúng là thật thì tôi có thể mang một bộ về làm kỷ niệm không?”
Chị Vân, anh Phong, Richard: “!!” Mau câm miệng! Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời!
Kết quả Yến Khôn phụt một tiếng, vui vẻ cười thành tiếng, sau đó mới gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cậu có thể mang một bộ về làm kỷ niệm, nhưng tôi lấy làm tiếc nói cho cậu biết, bộ đồ ăn này không phải được làm bằng vàng, chỉ là mạ vàng thôi, không đáng tiền.”
Tư Không Dịch lập tức tiếc nuối, nhưng cậu nhanh chóng vui vẻ lại: “Mạ vàng nhìn cũng đẹp lắm, vậy tôi thật sự mang về đó.”
Yến đại tổng tài gật đầu: “Được thôi. Cậu xem đi, muốn ăn món gì thì cứ tự chọn. Khổng Triệu đến đây nói vấn đề của anh đi. Về phần chú Phùng và mấy vị giáo viên, gần đây vất vả rồi, hôm nay không cần khách sáo, tự mình chọn thức ăn đi. Xem như tôi thăm hỏi nhân viên.”
Tuy Yến đại tổng tài hoàn toàn không thèm phản ứng với bọn họ ngay từ đầu, nhưng lúc này được một câu “vất vả” của Yến tổng, bốn người liền biết lần này bọn họ đến cũng không vô ích. Ít nhất có thể để lại chút ấn tượng trong lòng tổng tài. Phải biết, đa số người trong giới giải trí đều là ăn cơm thanh xuân, đừng thấy bốn người bọn họ ở Quang Diệu Tinh Quang được các nghệ nhân trẻ tuổi tôn kính và tâng bốc xin chỉ dạy, trên thực tế, cạnh tranh được vị trí này rất khó khăn. Bên ngoài có rất nhiều người có lý lịch ngang bằng giống bọn họ muốn đến Quang Diệu, vì Quang Diệu Tinh Quang luôn dẫn đầu trong giới giải trí và trả lương rất cao.
Một công việc tốt như vậy rất quý, nếu được đại boss nhớ kỹ, bọn họ tuyệt đối có thể ngày càng ổn định trong công ty. Hơn nữa Yến tổng thật sự rất ôn hòa nha! Bọn họ hoàn toàn quên mất bản thân vừa mới bị lơ đẹp.
Vì thế bốn người thỏa mãn chọn món ăn, còn rất tự giác trở thành bối cảnh hình người. Bên này thừa dịp Tư Không Dịch đang chọn thức ăn cho cậu và đám thú nuôi, Khổng Triệu hơi xấu hổ thuật lại vấn đề của Tư Không Dịch cho Yến đại tổng tài nghe.
“Anh nói cậu ta có thể nghe được tiếng nói của ‘thứ đó’ ?” Yến Khôn nhướng mày, nhìn Tư Không Dịch đang vui vẻ bên kia.
Khổng Triệu cười gượng: “Tôi cũng biết chuyện này rất khó tin, nhưng quả thật cậu ta nói ra được một vài chuyện mà cậu ta không có khả năng biết được. Hơn nữa cậu ta chỉ cười trong căn phòng kia. Vậy Yến tổng, anh thấy… Hay là tôi không cho cậu ấy đi đóng phim? Đi chụp ảnh bìa thôi được không?”
Yến Khôn mở miệng, giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Chỉ là cười một trận mà thôi, luyện tập nhiều một chút không được sao? Chúng ta không thiếu tiền.”
Khổng Triệu vốn đang tính toán xem phải sắp xếp Tư Không Dịch phát triển theo hướng chụp quảng cáo như thế nào, kết quả chợt nghe tổng tài khí phách bá đạo tỏ vẻ có thể đập tiền cho Tư Không Dịch, liền có chút ngốc: “Vậy để cậu ấy tiếp tục diễn xuất?”
“Không đóng phim thì tôi bảo anh dẫn dắt cậu ta làm chi? Ngay cả vấn đề nhỏ này mà cậu không giải quyết được à? Còn nữa, chuyện này cũng không phải lúc nào cũng xảy ra.” Yến Khôn nhìn Khổng Triệu, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Khổng Triệu bị nhìn chăm chú nhịn không được đổ mồ hôi lạnh: “Anh tin lời cậu ấy?”
Yến tổng lộ vẻ mặt bí hiểm: “Tôi đã trải nghiệm vấn đề này của cậu ấy một lần rồi. Vậy nên, anh chỉ cần dìu dắt cậu ấy đi đóng phim cho tốt, phát triển tốt trong giới giải trí là được. Không cần can thiệp các hoạt động của cậu ấy, đừng quản quá chặt.” Yến tổng vẫn đang chờ Tư Không Dịch quậy tung giới giải trí, không ai có thể cướp đi lạc thú này của hắn.
Khổng Triệu nghe câu này cứ cảm thấy bản thân không phải mang nghệ nhân, mà là kỳ trân dị thú a! Đáng tiếc, có tiền mới là đại gia.
“Được, tổng tài. Tôi hiểu rồi.”
Sau đó Khổng Triệu cũng thành bối cảnh.
“Yến tổng, tôi chọn thức ăn rồi. Anh muốn ăn món gì?” Tư Không Dịch mong chờ nhìn Yến Khôn.
Yến Khôn nghĩ nghĩ: “Gọi tám món cơm canh thập cẩm.” Nói xong câu này, Yến Khôn như nguyện nhìn Tư Không Dịch lộ ra vẻ mặt “Đó là cái gì, tôi cũng muốn ăn!”, cùng vẻ mặt như vậy còn có con chó vàng, con mèo tam thể và con hamster. Yến Khôn không nhìn ba con thú nuôi, nói với Tư Không Dịch: “Cậu muốn một phần không?”
“Được! Anh Yến đúng là người tốt!”
Bối cảnh hình người: Vừa rồi rõ ràng cậu kêu là tổng tài! Vì một mâm thức ăn đã kêu anh? Nguyên tắc đâu! Còn nữa, Yến tổng, chắc chắn anh cố ý đúng không?
Bốn đứa nhóc bị làm lơ:…
Gâu gâu gâu meo meo meo chít chít chít vo ve!! [Phiếu cơm không thèm nhìn chúng ta!!! Hắn cười với tiểu chủ nhân rất gian manh! Cắn hắn!!]
____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Gâu meo chít vo ve: Anh sẽ hối hận vì chuyện này!
Yến tổng khinh thường cười một tiếng: Ví dụ?
Gâu: Nghe lén!
Yến tổng ha hả.
Meo: Bảo Tiểu Dịch đi tìm tiểu tam.
Yến tổng ha hả.
Chít: Trộm sạch tiền riêng.
Yến tổng vẫn ha hả như cũ.
Vo ve: Chích độc cho anh không lên nổi.
Yến tổng nghiêm túc nhìn Tiểu Văn: Tao sai rồi, tao bao mày ba bữa ăn. Nhóm máu thì tùy mày chọn!
______________________
Vẫn là Tiểu Văn có chiêu đối phó với ma vương.
Tâm trạng hắn không tệ, vì hai cú điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên là cha hắn phẫn nộ gào thét bảo hắn hôm nay dù là trời mưa dao cũng phải mời đại tiểu thư nhà họ Phùng đi ăn cơm, bị hắn thẳng thắn từ chối.
Còn cuộc điện thoại thứ hai…
Yến Khôn gác cặp chân dài lên ghế nhỏ, tháo mắt kính cầm xoay xoay, hai mắt híp lại, khoe miệng nhếch lên: “Thú vị, rất thú vị.” Vừa đến Quang Diệu, ngay hôm sau đã làm Khổng Triệu phải gọi điện thoại cho hắn, Tư Không Dịch này thật sự có bản lĩnh. Không biết là chuyện gì mà ngay cả Khổng Triệu cũng không thể giải quyết đây? Yến Khôn nhìn mưa to ào ào bên ngoài, bỗng nhiên nhớ đến màn chấn động lòng người trên đường cao tốc ngày đó. “Sẽ không lại như thế chứ?” Yến tổng tự não bổ trong chốc lát, sau đó dứt khoát đứng thẳng lên, ngồi đây nghĩ cũng vô dụng, không bằng đi hỏi trực tiếp.
Yến Khôn từ trong sân đi vào biệt thự, chỉ chốc lát sau đã mặc tây trang bước ra. Hôm nay không thích hợp ăn cơm với mỹ nữ, nhưng trời mưa thế này đi ăn với mỹ nam thần côn là thích hợp nhất.
Lúc này Tư Không Dịch đang nghe bốn vị giáo viên đánh giá trong một căn phòng sạch sẽ.
Chị Vân đánh giá đơn giản nhất, trước đó cô đã nói, Tư Không Dịch rất được, dáng người không sai, chỉ cần thay đổi kiểu tóc là gần như thích hợp với mọi phong cách. Cho nên, dù là Tư Không Dịch chính mình chọn quần áo, mặc trên người đều không tồi.
Sau đó chính là khảo nghiệm một chút cách đi đứng xem có đẹp không, chị Vân bảo Tư Không Dịch dùng tư thế cậu cho là đẹp nhất đi một vòng trong phòng, sau đó lại ngồi xuống, đứng dậy, nằm xuống, sau khi cậu làm xong mấy động tác này, chị Vân, anh Phong, ngay cả Richard đều có vẻ mặt ngoài ý muốn.
“Ồ, A Phong, cậu có phát hiện ra không?” Chị Vân mở miệng.
Anh Phong đứng lên đi đến bên cạnh Tư Không Dịch, bỗng nhiên bất ngờ vươn tay chộp tới, người thường tuyệt đối không tránh được một trảo này, nhưng Tư Không Dịch lại giống như có con mắt trên vai, đùi phải hơi dịch ra sau, toàn bộ cơ thể đều nghiêng qua, tránh thoát khỏi bàn tay của anh Phong.
“Được đó em trai! Đánh thử một trận không?” Anh Phong lần đầu tiên nở nụ cười tươi: “Nếu em tránh được năm chiêu của anh, em chắc chắn rất có triển vọng với thể loại phim thể thao và võ thuật, cả mấy chương trình thực tế dựa vào sức khỏe cũng sẽ đạt được thành tích rất tốt cho xem.”
Tư Không Dịch cũng không luống cuống mà gật đầu, trong lòng cậu nghĩ có thể tránh thoát được anh Phong ít nhất năm mươi chiêu. Cũng không phải cậu tự phụ, mà là Đại Hoa từng nói rõ, dù khả năng đánh nhau của cậu còn kém, nhưng bàn về chạy trốn, tiếp thu bốn nhóc huấn luyện trong thời gian dài, cậu tuyệt đối là người xuất sắc nhất trong đám người. Cậu còn từng cân nhắc xem có nên tham gia vào đội điền kinh quốc gia làm vẻ vang nước nhà hay không, nhưng cuối cùng cậu dằn lòng lại.
Anh Phong thấy Tư Không Dịch gật đầu liền xông lên, trong lòng quyết định phải làm cho thằng nhóc này kính nể anh mới được. Căn phòng này không lớn, còn có ghế ngồi và đồ đạc này nọ, theo lẽ thường thì cậu sẽ nhanh chóng bị anh Phong tóm được đánh một trận, kết quả mọi người phát hiện, Tư Không Dịch giống như loài động vật gì đó mà đặc biệt linh hoạt, mỗi lần anh Phong sắp bắt được, cậu sẽ nhanh chóng xoay người hoặc là lùi về phía sau, thoải mái tránh né được tất cả các động tác của anh Phong.
Lúc người khác tránh né, thế nào cũng sẽ có vẻ chật vật, nhưng Tư Không Dịch lại khiến người khác thấy được sự tao nhã và linh hoạt. Giống như là… Chị Vân và Khổng Triệu theo bản năng nhìn về phía góc tường, liền thấy con mèo tam thể đang ngồi trên đầu Đại Hoàng liếm móng.
Đúng rồi, động tác Tư Không Dịch lắc mình né trách cực kỳ giống một con mèo linh hoạt. Anh Phong vốn cũng rất linh hoạt lại có vẻ đang cố hết sức.
Năm phút sau, sờ không trúng Tư Không Dịch, vẻ mặt anh Phong hơi nghiêm nghị; mười phút sau, đánh không đến Tư Không Dịch, trán anh bắt đầu đổ mồ hôi; hai mươi phút sau, anh hét lớn một tiếng: “Dừng! Cậu đừng chạy nữa! Làm đầu anh choáng váng hết rồi!!! Cứ cảm thấy không giống như đang đuổi theo một người.”
Cậu nghe vậy cười ngượng một tiếng, không giống người là đúng rồi, giống Đại Hoa và Tiểu Bạch đó.
“Rốt cuộc em luyện môn võ gì thế? Sao anh cảm thấy không giống bất kỳ võ thuật của môn phái chính tông nào thế?” Thấy cậu dừng lại, anh Phong cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ghế sô pha thở hổn hển.
Tư Không Dịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc mười tuổi cha mẹ em… ừm, rời khỏi thế giới này. Cho nên em không được học qua môn gì cả, chỉ là mỗi sáng chơi đùa với mấy con thú cưng thôi.”
Anh Phong bày vẻ mặt không tin: “Em đùa anh à? Em chơi với mấy con thú mà có thể làm cơ thể linh hoạt như vậy? Hơn nữa em nhiều lần muốn tấn công anh đúng không? Khi đó cơ hột rất tốt, chỉ là em không ra tay mà thôi. Loại tấn công dựa vào thời cơ này thú nuôi sao có thể dạy em?”
Tư Không Dịch nắm chặt tay quyết định nói thật, gọi Đại Hoa tới trình diễn màn Linh miêu leo cây trước mặt năm người. Đại Hoa linh hoạt như nước chảy mây trôi và thân mình cực kỳ tao nhã, trực tiếp làm năm người trợn mắt há hốc mồm.
Mèo này là sao đây? *Kiến quốc hậu bất hứa thành tinh?! Nó cũng quá… lợi hại rồi.
*Kiến quốc hậu bất thành tinh: câu này ra đời từ một bộ truyện và lưu hành trên internet từ năm 2014. Nguyên văn là sau khi kiến quốc động vật không được thành tinh, thường dùng để trêu chọc động vật đáng yêu hay thông minh, làm một vài động tác giống con người, nói chúng nó giống như đã thành tinh.
“Chỉ là mỗi ngày chơi đùa một chút.” Tư Không Dịch hơi ngượng ngùng cười.
Nghe xong câu này, Anh Phong giống như bị đả kích cực lớn, vẻ mặt đau xót, anh nhìn kỹ Đại Hoa, Đại Hoàng và Tiểu Bạch, cuối cùng cực kỳ không cam lòng tỏ vẻ: “Chơi mà có thể chơi thành như vậy, em đúng là kỳ ba. Anh đây luyện võ tập thể hình hơn hai mươi năm còn không bằng em chơi với mèo… Sau này em đóng phim võ thuật chắc chắn không thành vấn đề, cơ thể phi thường linh hoạt, anh nghĩ chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện em bị fan đuổi theo chặn đường. Ừm, điểm đánh giá anh cho em chín mươi, còn lại cho con mèo của em. Không cần nói chuyện với anh, anh muốn yên lặng.”
Lúc này chị Vân cũng nở nụ cười: “Hình thể cũng có thể cho điểm cao nhất, em đi đường rất đoan trang đứng đắn, rất đẹp. Mèo tam thể nhà em lập công rất lớn đó. Nhất là một loạt động tác đứng dậy, tránh né, xoay người kia, rất đẹp, nói thật, chị đây là lần đầu tiên gặp một người mà mọi cử động đều “ung dung” như vậy. Gương mặt em cũng rất đẹp, tiếc là không làm người mẫu, nếu không chắc chắn rất có triển vọng. Đương nhiên hiện tại em cũng rất có triển vọng rồi.”
Richard xòe tay: “Không thể chê, vốn chụp tạp chí là dựa vào cảm xúc trên ống kính, nhưng thân hình cậu gần như không thể xoi mói, khí chất cũng rất mê người. Tôi nghĩ, chỉ cần cậu không cười lên lúc quay phim, chụp ảnh quay phim sẽ làm rất tốt. Ừm, hôm qua tôi nghe được một tin, nghe nói Yaris muốn mời một người mới của Quang Diệu làm người mẫu, người đó có phải là cậu không? Nếu hắn ta xem trọng cậu, tiền đồ của cậu ở khía cạnh này sẽ cực kỳ sáng lạn.”
Tư Không Dịch nghe tên Yaris liền a một tiếng, cậu nhanh chóng lục túi, sau đó đưa danh thiếp của Yaris cho Khổng Triệu: “Anh Khổng, tôi quên nói, người này nói muốn chụp ảnh tôi, tôi không biết rõ hắn ta lắm. Yến tổng nói hắn không phải kẻ lừa đảo, nói người đại diện sẽ liên hệ với hắn, vậy nên anh liên lạc với hắn được không? Có lẽ hắn ta đang đợi điện thoại của anh.”
Khổng Triệu sốt ruột nhận danh thiếp, nhịn không được gào thét trong lòng, tâm cậu có bao nhiêu lớn mà quên mất cơ hội một bước lên trời này hả!! Còn nữa, Yến tổng nói Yaris không phải kẻ lừa đảo là có ý gì?! Làm một người đại diện, lần đầu tiên tôi cảm thấy thất bại như vậy!
“À, còn nữa anh Khổng, hắn nói sẽ trả cho tôi năm vạn tệ. Anh đừng quên nhắc hắn nha!”
Khổng Triệu: “…” Có phải cậu bị ngốc không! Có phải bị ngốc không! Người khác giành lấy cơ hội này còn không được!
Không riêng gì Khổng Triệu sốt ruột, vẻ mặt bốn người kia cũng rất kỳ dị, thằng nhóc này đúng là thần kỳ nha, mấy câu hắn vừa nói có vẻ có rất nhiều tin tức bát quái!
Chú Phùng là người cuối cùng lên tiếng, thật ra ba người kia đã cho điểm đánh giá rất cao rồi, nhưng chú Phùng vẫn muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tư Không Dịch có thiên phú về diễn xuất hay không, vì thế ông nói ra vài tình huống, yêu cầu cậu dựa theo ý tưởng của ông mà biểu đạt.
Sau đó chú Phùng cảm thấy bản thân bị kinh hãi rồi. Đây là một thằng nhóc có thiên phú diễn xuất cực cao nha!
Tư Không Dịch vừa mới điên cuồng diễn một người điên, làm mọi người nhìn mà sợ, ngay sau đó cậu chỉnh đống quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thật tao nhã ung dung ngồi xuống, tươi cười nói với mọi người: “Thật có lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động.” Cứ như là một quý công tử cao quý.
Chú Phùng thở phào một hơi, nở nụ cười: “Chú thật sự rất khó tin rằng cháu chưa từng học qua diễn xuất, tuy nhiều chỗ có vẻ làm quá, nhưng kinh nghiệm sẽ tăng dần và sau khi học thêm kỹ năng diễn xuất, chú tin tương lai cháu sẽ rất sáng lạn.” Sau đó chú Phùng quay đầu nhìn Khổng Triệu nói: “Nhưng điều kiện đầu tiên quyết định tất cả, là phải nhịn không được cười lớn tiếng.”
Khổng Triệu nghe mấy câu nói của chú Phùng vốn đang cao hứng, nhưng nghe đến câu cuối, vẻ mặt hắn trở nên đen thui. Nháy mắt liền nghĩ đến hình ảnh sẽ xảy ra trong tương lai – Đang diễn một bộ phim bi kịch, thằng nhóc này bỗng nín khóc bật cười, mấy người xung quanh đều nhìn cậu ta như bệnh nhân tâm thần.
Khổng Triệu lau mặt: “Haiz, chờ tôi báo cáo chuyện này với Yến tổng rồi tính sau. Mọi người nhớ giữ bí mật, dù sao chuyện này liên quan đến tiền đồ của Tiểu Dịch. Yến tổng cũng rất xem trọng Tiểu Dịch, vậy nên…”
Richard trực tiếp đấm nhẹ lên ngực Khổng Triệu một cái: “Ghét ghê, anh biết chúng tôi sẽ không nói lung tung mà ~”
Tư Không Dịch nhìn vẻ mặt hắn mà cả người run lên, cậu cần ôm Đại Hoàng để ổn định tinh thần!
Khổng Triệu đã sớm quen với hành động này của Richard, khóe miệng co rút đẩy hắn ra: “Tiểu Dịch còn ở đây, đừng có dọa người mới. Mười một giờ rưỡi rồi, chắc là Yến tổng sắp đến, chúng ta ở đây chờ điện thoại của Yến tổng.”
Khổng Triệu vừa dứt lời, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
“Chào Yến tổng! Cái gì? Anh đến rồi! Trong phòng VIP ở canteen? Được, Yến tổng, chúng tôi lập tức đến ngay!”
Tâm trạng Khổng Triệu không tồi, cúp điện thoại nói: “Đi thôi, đến phòng VIP trong canteen.”
Tư Không Dịch lập tức hăng hái tinh thần. Cùng hăng hái giống cậu là Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch nhàm chán cả buổi sáng đến giờ, Tiểu Văn không chán lắm, từ sáng đến gần trưa nó đã thu hoạch vô số tin bát quái rồi, nó nghẹn một bụng muốn chia sẻ cho tiểu chủ nhân và đồng bọn a! Thế mà đám người kia còn muốn đi ăn cơm, rõ ràng chỉ cần hút một ngụm máu là có thể giải quyết cái bụng, bọn họ phải dùng một giờ để ăn uống!
Tiểu Văn tỏ vẻ, đây quả thật là lãng phí sinh mệnh và bát quái.
Thế nhưng nó không có cách nào khuyên tiểu chủ nhân và đồng bọn làm giống nó được.
Đám người Khổng Triệu đi thang máy đến canteen ở tầng mười lăm, lúc này không nhiều nghệ nhân và nhân viên Quang Diệu đến đây ăn cơm, vì thế tuy đội hình Khổng Triệu và bốn vị giáo viên tương đối cường đại nhưng cũng chỉ có vài ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, không có ai xông lên xin chỉ dạy hay tự tiến cử gì đó. Tư Không Dịch đi theo sau Khổng Triệu, dẫn theo đàn em nhà cậu bước vào phòng VIP.
Nói thật, Tư Không Dịch nghĩ trong canteen dành cho nhân viên mà có phòng VIP thật đúng là quá kỳ quái, hai chữ này nghĩ thế nào cũng thấy không ăn khớp ở đây. Nhưng sau khi tiến vào, Tư Không Dịch cảm thấy, phòng VIP của Quang Diệu Tinh Quang đúng là *cao đại thượng, một mảnh xanh vàng rực rỡ không nói, mà ngay cả bộ đồ ăn cũng mạ vàng! Giữa phòng, một nam sĩ tao nhã đeo mắt kính, mặc tây trang thoải mái ngồi đó.
*Ngôn ngữ mạng, hình dung sự vật có đẳng cấp, ngẫu nhiên dùng để phản lại sự trào phùng châm biếm. “Cao đoan, đại khí, thượng đương thứ”, tên gọi tắt “cao đại thượng ”
Nghe tiếng mở cửa, Yến Khôn ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái đã nhận ra Tư Không Dịch đứng cuối cùng trong đám người. Lúc này cặp mắt phượng của cậu đang lóe lên tia hứng thú, nhìn quanh đánh giá khắp phòng.
Yến Khôn nhìn cậu liền nhịn không được mỉm cười: “Thế nào? Phòng này rất xa hoa phải không?”
Yến tổng đột nhiên mở miệng nói chuyện làm Khổng Triệu và bốn vị kia đều giật mình, sau đó năm người đều có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng rốt cuộc Khổng Triệu và chú Phùng cũng có chút kinh nghiệm và biết quan sát tình huống, nghĩ sơ liền biết câu này không nói với bọn họ, hai người nhanh chóng ngậm cái miệng vừa mới há ra, nhưng chị Vân và anh Phong đều trực tiếp trả lời.
“Đây là phòng VIP trong Quang Diệu Tinh Quang, tất nhiên là phải xa hoa mới xứng.” Chị Vân cười nói.
“Vẫn là Yến tổng có mắt nhìn.” Anh Phong gật đầu, cứng ngắt mà vuốt mông ngựa.
Richard kích động uốn éo: “Đó là đương nhiên, nhìn xem đây là công ty của ai?”
Ba người đều tỏ thái độ, kết quả Yến đại tổng tài không thèm phản ứng lại bọn họ, hai mắt xuyên thấu qua mắt kính nhìn chằm chằm Tư Không Dịch.
Tư Không Dịch đánh giá căn phòng xong mới gật đầu cảm thán: “Đúng là quá xa hoa! Ngay cả chén đĩa và đôi đũa đều bẳng vàng. Tôi đang tự hỏi đây có phải là vàng thật không? Nếu đúng là thật thì tôi có thể mang một bộ về làm kỷ niệm không?”
Chị Vân, anh Phong, Richard: “!!” Mau câm miệng! Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời!
Kết quả Yến Khôn phụt một tiếng, vui vẻ cười thành tiếng, sau đó mới gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cậu có thể mang một bộ về làm kỷ niệm, nhưng tôi lấy làm tiếc nói cho cậu biết, bộ đồ ăn này không phải được làm bằng vàng, chỉ là mạ vàng thôi, không đáng tiền.”
Tư Không Dịch lập tức tiếc nuối, nhưng cậu nhanh chóng vui vẻ lại: “Mạ vàng nhìn cũng đẹp lắm, vậy tôi thật sự mang về đó.”
Yến đại tổng tài gật đầu: “Được thôi. Cậu xem đi, muốn ăn món gì thì cứ tự chọn. Khổng Triệu đến đây nói vấn đề của anh đi. Về phần chú Phùng và mấy vị giáo viên, gần đây vất vả rồi, hôm nay không cần khách sáo, tự mình chọn thức ăn đi. Xem như tôi thăm hỏi nhân viên.”
Tuy Yến đại tổng tài hoàn toàn không thèm phản ứng với bọn họ ngay từ đầu, nhưng lúc này được một câu “vất vả” của Yến tổng, bốn người liền biết lần này bọn họ đến cũng không vô ích. Ít nhất có thể để lại chút ấn tượng trong lòng tổng tài. Phải biết, đa số người trong giới giải trí đều là ăn cơm thanh xuân, đừng thấy bốn người bọn họ ở Quang Diệu Tinh Quang được các nghệ nhân trẻ tuổi tôn kính và tâng bốc xin chỉ dạy, trên thực tế, cạnh tranh được vị trí này rất khó khăn. Bên ngoài có rất nhiều người có lý lịch ngang bằng giống bọn họ muốn đến Quang Diệu, vì Quang Diệu Tinh Quang luôn dẫn đầu trong giới giải trí và trả lương rất cao.
Một công việc tốt như vậy rất quý, nếu được đại boss nhớ kỹ, bọn họ tuyệt đối có thể ngày càng ổn định trong công ty. Hơn nữa Yến tổng thật sự rất ôn hòa nha! Bọn họ hoàn toàn quên mất bản thân vừa mới bị lơ đẹp.
Vì thế bốn người thỏa mãn chọn món ăn, còn rất tự giác trở thành bối cảnh hình người. Bên này thừa dịp Tư Không Dịch đang chọn thức ăn cho cậu và đám thú nuôi, Khổng Triệu hơi xấu hổ thuật lại vấn đề của Tư Không Dịch cho Yến đại tổng tài nghe.
“Anh nói cậu ta có thể nghe được tiếng nói của ‘thứ đó’ ?” Yến Khôn nhướng mày, nhìn Tư Không Dịch đang vui vẻ bên kia.
Khổng Triệu cười gượng: “Tôi cũng biết chuyện này rất khó tin, nhưng quả thật cậu ta nói ra được một vài chuyện mà cậu ta không có khả năng biết được. Hơn nữa cậu ta chỉ cười trong căn phòng kia. Vậy Yến tổng, anh thấy… Hay là tôi không cho cậu ấy đi đóng phim? Đi chụp ảnh bìa thôi được không?”
Yến Khôn mở miệng, giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Chỉ là cười một trận mà thôi, luyện tập nhiều một chút không được sao? Chúng ta không thiếu tiền.”
Khổng Triệu vốn đang tính toán xem phải sắp xếp Tư Không Dịch phát triển theo hướng chụp quảng cáo như thế nào, kết quả chợt nghe tổng tài khí phách bá đạo tỏ vẻ có thể đập tiền cho Tư Không Dịch, liền có chút ngốc: “Vậy để cậu ấy tiếp tục diễn xuất?”
“Không đóng phim thì tôi bảo anh dẫn dắt cậu ta làm chi? Ngay cả vấn đề nhỏ này mà cậu không giải quyết được à? Còn nữa, chuyện này cũng không phải lúc nào cũng xảy ra.” Yến Khôn nhìn Khổng Triệu, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Khổng Triệu bị nhìn chăm chú nhịn không được đổ mồ hôi lạnh: “Anh tin lời cậu ấy?”
Yến tổng lộ vẻ mặt bí hiểm: “Tôi đã trải nghiệm vấn đề này của cậu ấy một lần rồi. Vậy nên, anh chỉ cần dìu dắt cậu ấy đi đóng phim cho tốt, phát triển tốt trong giới giải trí là được. Không cần can thiệp các hoạt động của cậu ấy, đừng quản quá chặt.” Yến tổng vẫn đang chờ Tư Không Dịch quậy tung giới giải trí, không ai có thể cướp đi lạc thú này của hắn.
Khổng Triệu nghe câu này cứ cảm thấy bản thân không phải mang nghệ nhân, mà là kỳ trân dị thú a! Đáng tiếc, có tiền mới là đại gia.
“Được, tổng tài. Tôi hiểu rồi.”
Sau đó Khổng Triệu cũng thành bối cảnh.
“Yến tổng, tôi chọn thức ăn rồi. Anh muốn ăn món gì?” Tư Không Dịch mong chờ nhìn Yến Khôn.
Yến Khôn nghĩ nghĩ: “Gọi tám món cơm canh thập cẩm.” Nói xong câu này, Yến Khôn như nguyện nhìn Tư Không Dịch lộ ra vẻ mặt “Đó là cái gì, tôi cũng muốn ăn!”, cùng vẻ mặt như vậy còn có con chó vàng, con mèo tam thể và con hamster. Yến Khôn không nhìn ba con thú nuôi, nói với Tư Không Dịch: “Cậu muốn một phần không?”
“Được! Anh Yến đúng là người tốt!”
Bối cảnh hình người: Vừa rồi rõ ràng cậu kêu là tổng tài! Vì một mâm thức ăn đã kêu anh? Nguyên tắc đâu! Còn nữa, Yến tổng, chắc chắn anh cố ý đúng không?
Bốn đứa nhóc bị làm lơ:…
Gâu gâu gâu meo meo meo chít chít chít vo ve!! [Phiếu cơm không thèm nhìn chúng ta!!! Hắn cười với tiểu chủ nhân rất gian manh! Cắn hắn!!]
____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Gâu meo chít vo ve: Anh sẽ hối hận vì chuyện này!
Yến tổng khinh thường cười một tiếng: Ví dụ?
Gâu: Nghe lén!
Yến tổng ha hả.
Meo: Bảo Tiểu Dịch đi tìm tiểu tam.
Yến tổng ha hả.
Chít: Trộm sạch tiền riêng.
Yến tổng vẫn ha hả như cũ.
Vo ve: Chích độc cho anh không lên nổi.
Yến tổng nghiêm túc nhìn Tiểu Văn: Tao sai rồi, tao bao mày ba bữa ăn. Nhóm máu thì tùy mày chọn!
______________________
Vẫn là Tiểu Văn có chiêu đối phó với ma vương.
Danh sách chương