Tuy trước khi Tư Không Dịch vào sơn cốc ở, cậu cũng đoán đám người này sẽ phát rồ làm chuyện gì đó, nhưng cậu nghĩ giữa xã hội hiện đại, họ sẽ có điểm mấu chốt. Bây giờ xem ra, điểm mấu chốt đã bị bọn họ ăn luôn rồi, bỏ qua lớp túi da bên ngoài, bọn họ chỉ còn dục vọng khiến người ta buồn nôn.
Yến Khôn ở bên cạnh nhìn, nhíu mày nói: “Anh tìm người thế thân cho em, quá nguy hiểm, em không nên đi.”
Tư Không Dịch lắc lắc đầu: “Không được, nếu bị người khác nghi ngờ hoặc nhận ra thì đó chính là đang đùa giỡn với mạng sống của Trần Hi và Tạ Kỳ. Huống chi nếu như em đi thì còn có thể tùy cơ ứng biến, có thể tìm được hai người kia nhanh hơn.”
Yến tổng cũng hiểu rõ cậu nói rất đúng, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, hắn không hy vọng cậu phải làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm, nếu vậy thì dù hắn đang ở đâu, đang làm gì cũng sẽ đứng ngồi không yên.
“Anh đi với em.” Yến Khôn im lặng một lúc rồi mở miệng nói.
Cậu lại lắc đầu lần nữa: “Không được, anh muốn trên mạng lại bùng nổ sao? Chuyện này vốn nhắm vào em, nếu anh xuất hiện thì lại biến thành âm mưu gì đó nhằm vào Yến thị rồi. Không nên làm mọi người bổ não, sẽ càng thêm phiền toái.”
Hắn không nói gì nhưng vẻ mặt đã chứng tỏ hắn không đồng ý.
Tư Không Dịch không có biện pháp, cuối cùng đành phải nói: “Vậy anh ẩn trong góc tối đi, lái xe đi qua, để Đại Sơn đi với em. Còn có mấy nhóc Đại Hoàng nữa, yên tâm đi, sẽ không có việc gì. Hơn nữa Nguyệt Thạch đã được tinh lọc rất nhiều rồi, mang nó theo hẳn sẽ có chút tác dụng.”
Yến Khôn vẫn không nói lời nào, Tư Không Dịch cũng không lên tiếng, hiếm khi cậu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, giơ tay ôm hắn.
Yến Khôn: “…” Làm nũng cũng vô dụng, ma vương không vui.
Tư Không Dịch tiếp tục ôm ôm cọ cọ.
Yến ma vương: “!!” Mỹ nhân kế cũng không được! Cậu bĩu môi buông tay ra. Sau đó bị Yến tổng hung dữ tóm chặt, đi vào phòng trong biệt thự. Đương nhiên đi vào phòng không phải làm chuyện gì đen tối, mà là tìm trang bị tiên tiến cho mỹ nhân nhà hắn, vậy mới yên lòng một chút.
Mười hai giờ trưa, Tư Không Dịch đăng bài lên Weibo. Bài đăng không nói gì nhiều, chỉ có một chữ “Được”.
Một chữ này cũng đủ làm các fan của cậu nhịn không được kích động che miệng, cư dân mạng cũng cảm thán, đừng nói đến mấy chuyện khác, chỉ nhìn phẩm chất và dũng khí này cũng đủ để người ta có ấn tượng tốt. Vì là vụ án bắt cóc nên mọi người cũng không bình luận gì nhiều. So với cư dân mạng thở phào nhẹ nhõm, cục trưởng và đội trưởng của cục cảnh sát Bắc Kinh lại lo nát tâm.
Cục trưởng Lưu nghĩ có lẽ ông phạm thái tuế rồi, nếu không sao năm nay lại gặp nhiều chuyện như vậy? Đồng thời cảm thấy Tư Không Dịch đúng là một ngôi sao chổi di động, hễ chỗ nào có thằng nhóc này là lại có chuyện kỳ ba. Nếu đổi lại là một công dân bình thường, ông nhất định phải khuyên bảo vị công dân này ở nhà đừng chạy loạn, đừng rước thêm phiền toái, cố tình vị này lại là một người nổi tiếng muôn người chú ý, làm ông không nói được gì, thế nên hiện tại ông đã có thói quen vừa nghe thấy ba chữ “Tư Không Dịch” là bị đau đầu.
Đội trưởng Triệu thì lại cho rằng Tư Không Dịch bị thần “nằm cũng trúng đạn” chiếm xác, sau vụ này phải khuyên cậu ta đi miếu cúng bái mới được, bằng không một ngày nào đó trên internet lại xuất hiện phần tử tội phạm nguy hiểm buồn tẻ muốn diễn trò – Tùy tiện bắt một người, uy hiếp Tư Không Dịch tự sát gì đó. Chậc chậc, hiện tại vẫn nên nhanh chóng liên hệ với Tư Không Dịch, còn phải đánh một trận ác liệt.
Đêm đó Tư Không Dịch về lại biệt thự nhà cậu, tất cả đội viên tiểu đội đều chờ xuất phát, ngày mai nhất định phải giết tên nghịch đồ kia. Đồng thời cậu nhận được điện thoại của đội trưởng Triệu, vừa bắt máy, anh ta đã bắt đầu oán giận:
“Tôi nói này Tư Không Dịch, cậu nghiêm túc nói cho tôi biết, có phải cậu bị Tử Thần trong truyền thuyết chiếm xác không? Nếu không tại sao có nhiều người nhìn cậu không vừa mắt, muốn kiếm chuyện với cậu như thế?”
Tư Không Dịch nghe thế hừ nói: “Nếu tôi thật sự bị Tử Thần chiếm xác, vậy một tập hay một chương là phải chết vài người, dân cư thủ đô nhất định sẽ giảm bớt rất nhiều.”
Đội trưởng Triệu bị nghẹn họng. Sau đó hắn quay lại vấn đề chính: “Ngày mai cậu định làm thế nào? Chúng tôi đoán cậu có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Tư Không Dịch ha hả một tiếng: “Vậy hy vọng tối nay các chú cảnh sát có thể bắt được người xấu, giải cứu con tin, ngày mai tôi khỏi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
Đội trưởng Triệu: “…” Hắn đang tìm ngược sao.
“Được rồi, ngày mai cậu có phát hiện gì phải báo cho chúng tôi biết, chúng tôi có một đội ngũ chuyên phụ trách những vụ thế này.”
Tư Không Dịch gật đầu: “Được, tôi đã biết.”
Đội trưởng Triệu cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cậu cũng không có gì để nói, thế là hai người cúp điện thoại. Đội trưởng Triệu nhìn di động nửa ngày không lên tiếng.
Tối đó, bên ngoài biệt thự của Tư Không Dịch đột nhiên xuất hiện mấy chục phần tử vũ trang, một đám cầm súng đội mũ trùm kín đầu chỉ lộ ra đôi mắt, như hận không thể thông báo với thiên hạ chúng là người xấu. Nhưng đám người này còn chưa đi vào sân đã bị Tiểu đội cầu vồng và Tiểu đội bát quái mai phục xung quanh giết chết toàn bộ. Trừ lần đó ra, đêm khuya ngoài biệt thự còn có âm phong thổi đến, tiếng gào thét như yêu ma quỷ quái đang kêu gào muốn giết người vậy. Tư Không bát quái lấy Nguyệt Thạch ra ôm vào lòng, Nguyệt Thạch bóng loáng đã thành màu trắng, không còn dáng vẻ đen thùi hung ác trước đó, ánh sáng trắng kia làm biệt thự gió êm sóng lặng.
Kết quả, dưới sự bảo vệ của người yêu và Nguyệt Thạch, Tư Không Dịch an ổn ngủ say, bên ngoài quỷ khóc sói gào cả đêm lại không ảnh hưởng gì đến cậu.
Sáng sớm hôm sau, Tư Không Dịch dậy sớm, ăn bữa sáng tình yêu Yến tổng làm, sau đó giống như ra chiến trường mặc áo chống đạn, quần áo vận động, giày thể thao, trên lưng đeo cái ba lô màu đen, dẫn theo thành viên có thể di chuyển của Tiểu đội bát quái, ngồi xe đặc biệt của Yến tổng chạy tới quảng trường Thế Kỷ.
Tư Không Dịch ngồi trên băng ghế trong quảng trường, vừa vuốt Đại Hoa vừa nhỏ giọng nói: “Tiểu Văn, Đại Hắc và Tiểu Bạch, mấy đứa bảo đàn em tìm xung quanh xem có người nào có mùi của Tạ Kỳ và Trần Hi không, nếu tìm được người nào như vậy, có thể trực tiếp tóm hắn, bắt hắn khai ra người ở đâu.”
Các đội viên nhỏ con sôi nổi xuất phát, Tư Không Dịch an vị cạnh bồn hoa lướt Weibo. Trên Weibo có người nói nhìn thấy cậu, Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn, cảm thấy người xung quanh dần dần đông hơn. Hiện tại là tám giờ rưỡi, ngày 30/04.
Cậu cũng không lo lắng, nhưng cậu không biết nhất cử nhất động của cậu đã bị Tịnh Tích nhìn thấy rất rõ ràng. Tịnh Tích đang ngồi trong một căn phòng gần quảng trường, nhìn màn hình trước mặt lớn tiếng cười lạnh. Ông ta còn tưởng người có thể trộm được Minh Thạch lợi hại thế nào? Kết quả là một thằng oắt con cái gì cũng không biết, hễ là người có chút hiểu biết về đạo thuật sẽ không ngu như vậy mà lỗ mãng bước vào quảng trường.
Ba ngày trước ông ta đã bố trí một trận pháp khát máu đáng sợ nhất trên quảng trường, trong trận pháp này ông ta sẽ bất bại! Muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết! Mà thằng nhãi này dám động đến vảy ngược của ông, làm cục diện và tài nguyên tốt đẹp của ông gần như hủy hết trong chớp mắt, thậm chí còn bị người khác uy hiếp trừng phạt, ông nhất định phải làm thằng nhãi này sống – không – bằng – chết trước mặt mọi người!
Dần đến chín giờ, Tiểu đội bát quái vẫn không phát hiện manh mối gì. Nhưng Đại Hoàng và Đại Hoa lại cảm thấy bất an, Đại Hoàng nhanh chóng chạy ra ngoài, nó ngửi được mùi gì đó trên mặt đất ở quảng trường, giống như có luồng khí âm trầm và đáng sợ đang tràn tới quảng trường này.
Tịnh Tích nhìn dáng vẻ của Đại Hoàng, cười lạnh một tiếng, con chó này thật tinh, đáng tiếc, dù tinh thế nào thì cũng chỉ là súc sinh mà thôi! Tịnh Tích vừa cười vừa bấm điện thoại.
“Được rồi, tụi bây có thể dẫn mấy tên đó đến.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mang theo vài phần điên cuồng: “Sau khi xong chuyện này, ông thật sự có thể thay đổi ngoại hình và thân phận cho anh em bọn tôi sao? Còn cho chúng tôi năm mươi triệu tệ sống thoải mái cả đời đúng không?!”
Tịnh Tích đại sư cười ha hả: “Không phải tụi bây đã chứng kiến thủ đoạn của tao rồi sao? Chỉ cần mấy người áp giải bọn chúng đến quảng trường, hoàn thành mệnh lệnh của tao, tất nhiên tao sẽ cho tụi bây cuộc sống mà tụi bây tha thiết ước mơ.”
Người ở đầu dây bên kia hưng phấn đến thở gấp: “Được! Chúng tôi lập tức dẫn năm tên kia đến quảng trường!”
Lúc này kim đồng hồ đã chỉ đến số mười, Tư Không Dịch ngồi thẳng ở bồn hoa, bỗng nhiên hai mắt cậu trở nên sắc bén nhìn về phía tây quảng trường, ờ đó có bảy người đang bước đến. Hai tên cao to vũ trang đầy đủ và năm người bị trói chặt.
Dù khoảng cách rất xa nhưng cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trong năm người đó có Tạ Kỳ và Trần Hi. Điều làm cậu thở phào nhẹ nhõm chính là thoạt nhìn bọn họ không có vẻ bị ngược đãi.
Rất tốt, nếu vì dính dáng đến cậu mà năm người này gặp tổn thương không thể bù đắp thì tội của cậu quá lớn.
Bảy người cũng khiến rất nhiều người ở quảng trường chú ý, có người muốn đến gần nhưng bỗng ngạc nhiên, thậm chí là hoảng sợ phát hiện, dù bọn họ đi thế nào, từ hướng nào cũng không thể đến gần bảy người kia! Những người khác cũng không thể tiếp cận Tư Không Dịch được.
@Tôi xem mà không nói lời nào: Không khoa học! Chúng tôi đang ở quảng trường, nhưng tôi đi thế nào cũng không vào giữa quảng trường được, giống như gặp quỷ đánh tường vậy! Có ai bị giống tôi không?!
@Càng nghĩ càng thấy sợ: Đau tim, tôi cũng định đi đến quảng trường xem có giúp đỡ được gì không, kết quả… Quỷ đánh tường +2, như tên Weibo.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện họ chỉ có thể đứng xem từ xa chứ không cách nào đi vào giữa quảng trường được. Đội trưởng Triệu đã sớm tức xì khói, ngay cả Yến đại tổng tài kim quang đầy người cũng phát hiện hắn không đi đến gần Tư Không Dịch được. Yến Khôn mím môi gọi điện thoại cho Dịch Tử Vi.
Lúc này, mọi người đứng ở xa chú ý đến vị trí giữa quảng trường, Tư Không Dịch nhìn hai tên to con cầm súng chỉa vào Tạ Kỳ và Trần Hi, gương mặt cậu lạnh như băng lên tiếng: “Mấy người muốn thế nào?” Cậu thật bất ngờ mấy tên này dám táo tợn đứng trước mặt cậu, nhưng đợi trong chốc lát, phát hiện không ai có thể đến gần trong phạm vi 500m, cậu liền biết là Tịnh Tích lại dùng thủ đoạn gì đó rồi.
Hai tên kia cầm di động, mở loa ngoài:
“Tiểu súc sinh, trước khi tao đến, mày cứ quỳ ở đó một giờ tạ tội đi! Nếu không, tao trực tiếp bảo hai đứa đàn em của tao bắn nát đầu năm đứa kia.”
Giọng nói của Tịnh Tích truyền đến, Tư Không Dịch không nói lời nào, cậu đang đợi.
“Ha hả, mày nghĩ con yêu linh muỗi có thể giúp mày à? Tao nói cho mày biết, trên người hai người của tao có bùa trừ linh! Mày đừng nghĩ bốn con yêu linh kia, đặc biệt là con muỗi có thể làm trò gì! Tao đếm đến ba, nếu mày không quỳ, người chết đầu tiên là Tạ Kỳ!”
Tạ Kỳ nghe câu này, tức giận đến đỏ mặt: “Tiểu Dịch! Đừng nghe lời ông ta! Nam nhi dưới gối có hoàng kim! Tôi có chết cũng không muốn, á!”
*男儿膝下有黄金: Nam nhi dưới gối có hoàng kim, ý chỉ đàn ông mà quỳ xuống cũng quý như vàng bạc, không thể tùy tiện quỳ, tỏ vẻ đàn ông có tôn nghiêm, không nên khúm núm, phải có cốt cách nam nhi.
Tạ Kỳ lập tức bị đá lăn xuống đất, vẻ mặt Tư Không Dịch càng lạnh hơn, cậu không nói hai lời dứt khoát quỳ xuống, trong điện thoại truyền đến tiếng cười ha hả.
Trong nháy mắt khi Tư Không Dịch quỳ xuống, Đại Hắc, Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ trong kẽ hở nền gạch điên cuồng tấn công hai tên to con, bùa trừ linh đúng là có tác dụng, ngăn cản tất cả đòn tấn công của ba nhóc. Nhưng mấy nhóc vẫn liên tục tấn công không ngừng nghỉ, số lần ngày càng nhiều, hiệu quả của bùa trừ linh cũng tiêu hao từng chút một.
Tư Không Dịch hơi mỉm cười, đây là một cách câu giờ hữu dụng.
Mọi người trên quảng trường nhìn thấy Tư Không Dịch đột nhiên quỳ xuống đất, cả đám kinh hô, không biết chính xác chuyện gì xảy ra nhưng nhìn là biết không phải chuyện tốt lành gì rồi. Yến Khôn cầm ống nhòm nhìn rõ từ đầu đến đuôi, hắn cắn răng bảo một đội viên tóc hồng nhớ kỹ ngoại hình hai tên to con kia, một khi có thể liền trực tiếp cho hai tên đó đi chầu Diêm Vương!
Không ai chú ý thấy khi Tư Không Dịch quỳ xuống, ngoài trừ Đại Hắc, Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ điên cuồng tấn công, mây đen mang theo tia sét đang dần dần kéo đến trên bầu trời vốn nắng ráo ở quảng trường.
Yến Khôn ở bên cạnh nhìn, nhíu mày nói: “Anh tìm người thế thân cho em, quá nguy hiểm, em không nên đi.”
Tư Không Dịch lắc lắc đầu: “Không được, nếu bị người khác nghi ngờ hoặc nhận ra thì đó chính là đang đùa giỡn với mạng sống của Trần Hi và Tạ Kỳ. Huống chi nếu như em đi thì còn có thể tùy cơ ứng biến, có thể tìm được hai người kia nhanh hơn.”
Yến tổng cũng hiểu rõ cậu nói rất đúng, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, hắn không hy vọng cậu phải làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm, nếu vậy thì dù hắn đang ở đâu, đang làm gì cũng sẽ đứng ngồi không yên.
“Anh đi với em.” Yến Khôn im lặng một lúc rồi mở miệng nói.
Cậu lại lắc đầu lần nữa: “Không được, anh muốn trên mạng lại bùng nổ sao? Chuyện này vốn nhắm vào em, nếu anh xuất hiện thì lại biến thành âm mưu gì đó nhằm vào Yến thị rồi. Không nên làm mọi người bổ não, sẽ càng thêm phiền toái.”
Hắn không nói gì nhưng vẻ mặt đã chứng tỏ hắn không đồng ý.
Tư Không Dịch không có biện pháp, cuối cùng đành phải nói: “Vậy anh ẩn trong góc tối đi, lái xe đi qua, để Đại Sơn đi với em. Còn có mấy nhóc Đại Hoàng nữa, yên tâm đi, sẽ không có việc gì. Hơn nữa Nguyệt Thạch đã được tinh lọc rất nhiều rồi, mang nó theo hẳn sẽ có chút tác dụng.”
Yến Khôn vẫn không nói lời nào, Tư Không Dịch cũng không lên tiếng, hiếm khi cậu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, giơ tay ôm hắn.
Yến Khôn: “…” Làm nũng cũng vô dụng, ma vương không vui.
Tư Không Dịch tiếp tục ôm ôm cọ cọ.
Yến ma vương: “!!” Mỹ nhân kế cũng không được! Cậu bĩu môi buông tay ra. Sau đó bị Yến tổng hung dữ tóm chặt, đi vào phòng trong biệt thự. Đương nhiên đi vào phòng không phải làm chuyện gì đen tối, mà là tìm trang bị tiên tiến cho mỹ nhân nhà hắn, vậy mới yên lòng một chút.
Mười hai giờ trưa, Tư Không Dịch đăng bài lên Weibo. Bài đăng không nói gì nhiều, chỉ có một chữ “Được”.
Một chữ này cũng đủ làm các fan của cậu nhịn không được kích động che miệng, cư dân mạng cũng cảm thán, đừng nói đến mấy chuyện khác, chỉ nhìn phẩm chất và dũng khí này cũng đủ để người ta có ấn tượng tốt. Vì là vụ án bắt cóc nên mọi người cũng không bình luận gì nhiều. So với cư dân mạng thở phào nhẹ nhõm, cục trưởng và đội trưởng của cục cảnh sát Bắc Kinh lại lo nát tâm.
Cục trưởng Lưu nghĩ có lẽ ông phạm thái tuế rồi, nếu không sao năm nay lại gặp nhiều chuyện như vậy? Đồng thời cảm thấy Tư Không Dịch đúng là một ngôi sao chổi di động, hễ chỗ nào có thằng nhóc này là lại có chuyện kỳ ba. Nếu đổi lại là một công dân bình thường, ông nhất định phải khuyên bảo vị công dân này ở nhà đừng chạy loạn, đừng rước thêm phiền toái, cố tình vị này lại là một người nổi tiếng muôn người chú ý, làm ông không nói được gì, thế nên hiện tại ông đã có thói quen vừa nghe thấy ba chữ “Tư Không Dịch” là bị đau đầu.
Đội trưởng Triệu thì lại cho rằng Tư Không Dịch bị thần “nằm cũng trúng đạn” chiếm xác, sau vụ này phải khuyên cậu ta đi miếu cúng bái mới được, bằng không một ngày nào đó trên internet lại xuất hiện phần tử tội phạm nguy hiểm buồn tẻ muốn diễn trò – Tùy tiện bắt một người, uy hiếp Tư Không Dịch tự sát gì đó. Chậc chậc, hiện tại vẫn nên nhanh chóng liên hệ với Tư Không Dịch, còn phải đánh một trận ác liệt.
Đêm đó Tư Không Dịch về lại biệt thự nhà cậu, tất cả đội viên tiểu đội đều chờ xuất phát, ngày mai nhất định phải giết tên nghịch đồ kia. Đồng thời cậu nhận được điện thoại của đội trưởng Triệu, vừa bắt máy, anh ta đã bắt đầu oán giận:
“Tôi nói này Tư Không Dịch, cậu nghiêm túc nói cho tôi biết, có phải cậu bị Tử Thần trong truyền thuyết chiếm xác không? Nếu không tại sao có nhiều người nhìn cậu không vừa mắt, muốn kiếm chuyện với cậu như thế?”
Tư Không Dịch nghe thế hừ nói: “Nếu tôi thật sự bị Tử Thần chiếm xác, vậy một tập hay một chương là phải chết vài người, dân cư thủ đô nhất định sẽ giảm bớt rất nhiều.”
Đội trưởng Triệu bị nghẹn họng. Sau đó hắn quay lại vấn đề chính: “Ngày mai cậu định làm thế nào? Chúng tôi đoán cậu có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Tư Không Dịch ha hả một tiếng: “Vậy hy vọng tối nay các chú cảnh sát có thể bắt được người xấu, giải cứu con tin, ngày mai tôi khỏi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
Đội trưởng Triệu: “…” Hắn đang tìm ngược sao.
“Được rồi, ngày mai cậu có phát hiện gì phải báo cho chúng tôi biết, chúng tôi có một đội ngũ chuyên phụ trách những vụ thế này.”
Tư Không Dịch gật đầu: “Được, tôi đã biết.”
Đội trưởng Triệu cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cậu cũng không có gì để nói, thế là hai người cúp điện thoại. Đội trưởng Triệu nhìn di động nửa ngày không lên tiếng.
Tối đó, bên ngoài biệt thự của Tư Không Dịch đột nhiên xuất hiện mấy chục phần tử vũ trang, một đám cầm súng đội mũ trùm kín đầu chỉ lộ ra đôi mắt, như hận không thể thông báo với thiên hạ chúng là người xấu. Nhưng đám người này còn chưa đi vào sân đã bị Tiểu đội cầu vồng và Tiểu đội bát quái mai phục xung quanh giết chết toàn bộ. Trừ lần đó ra, đêm khuya ngoài biệt thự còn có âm phong thổi đến, tiếng gào thét như yêu ma quỷ quái đang kêu gào muốn giết người vậy. Tư Không bát quái lấy Nguyệt Thạch ra ôm vào lòng, Nguyệt Thạch bóng loáng đã thành màu trắng, không còn dáng vẻ đen thùi hung ác trước đó, ánh sáng trắng kia làm biệt thự gió êm sóng lặng.
Kết quả, dưới sự bảo vệ của người yêu và Nguyệt Thạch, Tư Không Dịch an ổn ngủ say, bên ngoài quỷ khóc sói gào cả đêm lại không ảnh hưởng gì đến cậu.
Sáng sớm hôm sau, Tư Không Dịch dậy sớm, ăn bữa sáng tình yêu Yến tổng làm, sau đó giống như ra chiến trường mặc áo chống đạn, quần áo vận động, giày thể thao, trên lưng đeo cái ba lô màu đen, dẫn theo thành viên có thể di chuyển của Tiểu đội bát quái, ngồi xe đặc biệt của Yến tổng chạy tới quảng trường Thế Kỷ.
Tư Không Dịch ngồi trên băng ghế trong quảng trường, vừa vuốt Đại Hoa vừa nhỏ giọng nói: “Tiểu Văn, Đại Hắc và Tiểu Bạch, mấy đứa bảo đàn em tìm xung quanh xem có người nào có mùi của Tạ Kỳ và Trần Hi không, nếu tìm được người nào như vậy, có thể trực tiếp tóm hắn, bắt hắn khai ra người ở đâu.”
Các đội viên nhỏ con sôi nổi xuất phát, Tư Không Dịch an vị cạnh bồn hoa lướt Weibo. Trên Weibo có người nói nhìn thấy cậu, Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn, cảm thấy người xung quanh dần dần đông hơn. Hiện tại là tám giờ rưỡi, ngày 30/04.
Cậu cũng không lo lắng, nhưng cậu không biết nhất cử nhất động của cậu đã bị Tịnh Tích nhìn thấy rất rõ ràng. Tịnh Tích đang ngồi trong một căn phòng gần quảng trường, nhìn màn hình trước mặt lớn tiếng cười lạnh. Ông ta còn tưởng người có thể trộm được Minh Thạch lợi hại thế nào? Kết quả là một thằng oắt con cái gì cũng không biết, hễ là người có chút hiểu biết về đạo thuật sẽ không ngu như vậy mà lỗ mãng bước vào quảng trường.
Ba ngày trước ông ta đã bố trí một trận pháp khát máu đáng sợ nhất trên quảng trường, trong trận pháp này ông ta sẽ bất bại! Muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết! Mà thằng nhãi này dám động đến vảy ngược của ông, làm cục diện và tài nguyên tốt đẹp của ông gần như hủy hết trong chớp mắt, thậm chí còn bị người khác uy hiếp trừng phạt, ông nhất định phải làm thằng nhãi này sống – không – bằng – chết trước mặt mọi người!
Dần đến chín giờ, Tiểu đội bát quái vẫn không phát hiện manh mối gì. Nhưng Đại Hoàng và Đại Hoa lại cảm thấy bất an, Đại Hoàng nhanh chóng chạy ra ngoài, nó ngửi được mùi gì đó trên mặt đất ở quảng trường, giống như có luồng khí âm trầm và đáng sợ đang tràn tới quảng trường này.
Tịnh Tích nhìn dáng vẻ của Đại Hoàng, cười lạnh một tiếng, con chó này thật tinh, đáng tiếc, dù tinh thế nào thì cũng chỉ là súc sinh mà thôi! Tịnh Tích vừa cười vừa bấm điện thoại.
“Được rồi, tụi bây có thể dẫn mấy tên đó đến.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mang theo vài phần điên cuồng: “Sau khi xong chuyện này, ông thật sự có thể thay đổi ngoại hình và thân phận cho anh em bọn tôi sao? Còn cho chúng tôi năm mươi triệu tệ sống thoải mái cả đời đúng không?!”
Tịnh Tích đại sư cười ha hả: “Không phải tụi bây đã chứng kiến thủ đoạn của tao rồi sao? Chỉ cần mấy người áp giải bọn chúng đến quảng trường, hoàn thành mệnh lệnh của tao, tất nhiên tao sẽ cho tụi bây cuộc sống mà tụi bây tha thiết ước mơ.”
Người ở đầu dây bên kia hưng phấn đến thở gấp: “Được! Chúng tôi lập tức dẫn năm tên kia đến quảng trường!”
Lúc này kim đồng hồ đã chỉ đến số mười, Tư Không Dịch ngồi thẳng ở bồn hoa, bỗng nhiên hai mắt cậu trở nên sắc bén nhìn về phía tây quảng trường, ờ đó có bảy người đang bước đến. Hai tên cao to vũ trang đầy đủ và năm người bị trói chặt.
Dù khoảng cách rất xa nhưng cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trong năm người đó có Tạ Kỳ và Trần Hi. Điều làm cậu thở phào nhẹ nhõm chính là thoạt nhìn bọn họ không có vẻ bị ngược đãi.
Rất tốt, nếu vì dính dáng đến cậu mà năm người này gặp tổn thương không thể bù đắp thì tội của cậu quá lớn.
Bảy người cũng khiến rất nhiều người ở quảng trường chú ý, có người muốn đến gần nhưng bỗng ngạc nhiên, thậm chí là hoảng sợ phát hiện, dù bọn họ đi thế nào, từ hướng nào cũng không thể đến gần bảy người kia! Những người khác cũng không thể tiếp cận Tư Không Dịch được.
@Tôi xem mà không nói lời nào: Không khoa học! Chúng tôi đang ở quảng trường, nhưng tôi đi thế nào cũng không vào giữa quảng trường được, giống như gặp quỷ đánh tường vậy! Có ai bị giống tôi không?!
@Càng nghĩ càng thấy sợ: Đau tim, tôi cũng định đi đến quảng trường xem có giúp đỡ được gì không, kết quả… Quỷ đánh tường +2, như tên Weibo.
Càng ngày càng có nhiều người phát hiện họ chỉ có thể đứng xem từ xa chứ không cách nào đi vào giữa quảng trường được. Đội trưởng Triệu đã sớm tức xì khói, ngay cả Yến đại tổng tài kim quang đầy người cũng phát hiện hắn không đi đến gần Tư Không Dịch được. Yến Khôn mím môi gọi điện thoại cho Dịch Tử Vi.
Lúc này, mọi người đứng ở xa chú ý đến vị trí giữa quảng trường, Tư Không Dịch nhìn hai tên to con cầm súng chỉa vào Tạ Kỳ và Trần Hi, gương mặt cậu lạnh như băng lên tiếng: “Mấy người muốn thế nào?” Cậu thật bất ngờ mấy tên này dám táo tợn đứng trước mặt cậu, nhưng đợi trong chốc lát, phát hiện không ai có thể đến gần trong phạm vi 500m, cậu liền biết là Tịnh Tích lại dùng thủ đoạn gì đó rồi.
Hai tên kia cầm di động, mở loa ngoài:
“Tiểu súc sinh, trước khi tao đến, mày cứ quỳ ở đó một giờ tạ tội đi! Nếu không, tao trực tiếp bảo hai đứa đàn em của tao bắn nát đầu năm đứa kia.”
Giọng nói của Tịnh Tích truyền đến, Tư Không Dịch không nói lời nào, cậu đang đợi.
“Ha hả, mày nghĩ con yêu linh muỗi có thể giúp mày à? Tao nói cho mày biết, trên người hai người của tao có bùa trừ linh! Mày đừng nghĩ bốn con yêu linh kia, đặc biệt là con muỗi có thể làm trò gì! Tao đếm đến ba, nếu mày không quỳ, người chết đầu tiên là Tạ Kỳ!”
Tạ Kỳ nghe câu này, tức giận đến đỏ mặt: “Tiểu Dịch! Đừng nghe lời ông ta! Nam nhi dưới gối có hoàng kim! Tôi có chết cũng không muốn, á!”
*男儿膝下有黄金: Nam nhi dưới gối có hoàng kim, ý chỉ đàn ông mà quỳ xuống cũng quý như vàng bạc, không thể tùy tiện quỳ, tỏ vẻ đàn ông có tôn nghiêm, không nên khúm núm, phải có cốt cách nam nhi.
Tạ Kỳ lập tức bị đá lăn xuống đất, vẻ mặt Tư Không Dịch càng lạnh hơn, cậu không nói hai lời dứt khoát quỳ xuống, trong điện thoại truyền đến tiếng cười ha hả.
Trong nháy mắt khi Tư Không Dịch quỳ xuống, Đại Hắc, Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ trong kẽ hở nền gạch điên cuồng tấn công hai tên to con, bùa trừ linh đúng là có tác dụng, ngăn cản tất cả đòn tấn công của ba nhóc. Nhưng mấy nhóc vẫn liên tục tấn công không ngừng nghỉ, số lần ngày càng nhiều, hiệu quả của bùa trừ linh cũng tiêu hao từng chút một.
Tư Không Dịch hơi mỉm cười, đây là một cách câu giờ hữu dụng.
Mọi người trên quảng trường nhìn thấy Tư Không Dịch đột nhiên quỳ xuống đất, cả đám kinh hô, không biết chính xác chuyện gì xảy ra nhưng nhìn là biết không phải chuyện tốt lành gì rồi. Yến Khôn cầm ống nhòm nhìn rõ từ đầu đến đuôi, hắn cắn răng bảo một đội viên tóc hồng nhớ kỹ ngoại hình hai tên to con kia, một khi có thể liền trực tiếp cho hai tên đó đi chầu Diêm Vương!
Không ai chú ý thấy khi Tư Không Dịch quỳ xuống, ngoài trừ Đại Hắc, Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ điên cuồng tấn công, mây đen mang theo tia sét đang dần dần kéo đến trên bầu trời vốn nắng ráo ở quảng trường.
Danh sách chương