Sau khi Yến Khôn gọi tên thật của Lộ Lộ, cô ả khiếp sợ rồi đột nhiên cả người như quả bong bóng bị xì hơi, không còn chút sức lực nào nữa. Lộ Lộ cẩn thận dè dặt nhìn hai người trước mặt, đến lúc này cô mới giật mình phát hiện, người trước mặt không phải người cô có thể tùy tiện lừa gạt và lợi dụng. Trước khi cô bị mỡ heo làm mê muội tâm trí nên mới cho rằng Tư Không Dịch dễ lừa, Yến Khôn là người coi tiền như rác.

Sử Lộ Lâm lo sợ, nhưng Yến Khôn cũng không thèm để ý, hắn không kiên nhẫn gõ gõ hai cái lên bàn, tiếng động kia như đánh thẳng vào lòng Sử Lộ Lâm, làm cô sợ đến mức ngồi thẳng lại, sau đó liên tục nói: “Em nói, em nói.”

Tư Không Dịch bên cạnh bình tĩnh nhìn, sớm biết cô gái này không phải là người có thể giữ bí mật. Mặc dù trong lòng có tính toán, nhưng từ khi ở khu thương mại bị nhân viên bán hàng làm mất mặt, không chừa con đường lui, liền không phải là người vững vàng. Đối với những người như thế, chỉ cần cho một đòn ra oai phủ đầu là có thể làm cô ta nói ra hết mọi chuyện.

Mà Sử Lộ Lâm thật sự đã làm như vậy.

“Thật ra có người không thích Tư Không Dịch, bảo em ở bên cạnh tạo scandal làm thối thanh danh của cậu ấy. Nghề này của chúng tôi chính là ăn cơm tuổi trẻ, cũng không dễ dàng gì, không phải sao? Hắn cho tôi hai mươi vạn, tôi chỉ cần bám vào Tư Không Dịch chụp mấy tấm hình là có thể lấy được tiền, tôi thật sự không từ chối được!” Sử Lộ Lâm nói xong còn cảm thấy cô ả rất có lý, thậm chí còn cảm thấy bản thân rất vô tội và bất đắc dĩ: “Mấy người giàu có các anh sao hiểu được nỗi khổ của người nghèo chúng tôi? Tư Không Dịch quay một quảng cáo là có thể kiếm được mấy chục đến mấy trăm vạn. Còn tôi mua đồ trang điểm hai vạn đã lòng đau như cắt rồi, tôi cũng rất khổ mà!”

Tư Không Dịch nghe đến đây, gương mặt vốn không có cảm xúc bỗng lộ ra nụ cười trào phúng không thèm che dấu, cặp mắt phượng xinh đẹp lóe lên tia sáng lạnh: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy câu nói vô sỉ và ích kỷ như vậy.”

“Nếu cô nói mua đồ trang điểm mấy vạn là rất khổ, vậy công nhân vệ sinh mỗi ngày quét đường, công nhân chuyển gạch ở công trường, nông dân mùa hè cũng phải ra đồng, mùa đông cũng phải làm việc, bọn họ thì sao? Càng không cần nói đến những người khuyết tật vẫn kiên trì tự nuôi sống bản thân. Bọn họ không khổ? Mấy người giống cô kiếm tiền bằng da thịt, so với những người dùng sức lực kiếm tiền, không chỉ phẩm hạnh thấp kém hơn người ta một tầng, mà ngay cả chịu khổ cũng không bằng. Đã vậy cô còn không chịu yên, còn muốn hại người, còn nói cô bất đắc dĩ? Mặt mũi cô dày cỡ nào mà có thể quang minh chính đại nghĩ như vậy? Cô không sợ bị thiên lôi đánh chết à? Tuy rằng thời đại này không có quỷ thần, nhưng không có đức hạnh sẽ bị báo ứng.”

Sử Lộ Lâm nghe Tư Không Dịch lạnh lùng nói thế, không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ trong lòng, giống như cô thật sự sẽ gặp quả báo. Nhưng cô ả rất nhanh phản ứng lại, lập tức lắc đầu nói: “Tôi không phải là chủ mưu! Tôi cũng không hại các người, trái lại các người hại tôi mất nhiều tiền như vậy! Mấy người không thể đối xử với tôi như vậy! Nhanh thả tôi ra! Tôi không muốn ở đây!”

Tư Không Dịch quay đầu không thèm nhìn cô ả nữa, Yến Khôn lại không thèm để ý gật đầu: “Nói tên gã kia và tất cả mọi chuyện cô biết, tôi thả cô đi. Nếu không tôi có thể làm cho cô phải ở đây cả đời, tự cô nghĩ đi.”

Sử Lộ Lâm mở to hai mắt, không muốn nói ra Vạn Thiên Khánh. Dù sao hắn cũng là đại kim chủ của cô, nếu cô để lộ người này, như vậy sau này có thể khẳng định hắn sẽ không bao giờ đến thăm việc làm ăn của cô nữa.

“Mấy người không thể làm vậy! Đây là giam giữ trái phép!”

Yến Khôn nghe thấy bốn chữ này, cười khẽ một tiếng, hắn rũ mắt thản nhiên nhìn Sử Lộ Lâm: “Cô có thể thử xem.”

Sử Lộ Lâm bị ánh mắt đó dọa sợ, sau đó lại nhớ đến thân phận của Yến Khôn, gương mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, cuối cùng mới cắn răng nói: “Tôi nói. Là Vạn Thiên Khánh bảo tôi làm vậy. Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Lúc này Tư Không Dịch mới quay đầu lại nhìn cô ả.

“Sau này mấy người không được nhìn chằm chằm vào tôi, không được hại tôi.” Sử Lộ Lâm thật sự sợ Yến Khôn sẽ tính sổ với cô.

Tư Không Dịch liếc mắt xem thường: “Cô rất quan trọng sao? Yến tổng kiếm mấy trăm vạn mỗi phút, có rảnh mà quản cô?”

Lúc này Sử Lộ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tôi nghe cách nói của Vạn Thiên Khánh, hình như Tư Không Dịch trêu chọc một thiên kim đại tiểu thư nhà giàu, cô gái kia muốn tính sổ Tư Không Dịch. Tôi đoán chiếc xe kia là cô ta ra lệnh.”

Tư Không Dịch nhất thời không nghĩ ra, cau mày nói: “Tôi không nhớ tôi có chọc phải tiểu thư nào? Fan của tôi đúng là có vài chị gái nhà giàu, nhưng các cô ấy chỉ gửi tặng thức ăn ngon và đồ lưu niệm mà thôi, sẽ không muốn mạng của tôi. Nhân duyên của tôi lại tốt như vậy…”

Tư Không Dịch lẩm bẩm vừa suy nghĩ vừa nói, bỗng nhiên quay sang nhìn Yến đại tổng tài đang không được tự nhiên bên cạnh, cậu lập tức lộ ra nụ cười nồng nặc dấm chua và bực bội: “Ồ, Yến tổng, hoa đào nát…”

Yến tổng tỏ vẻ hắn chưa bao giờ chột dạ như vậy.

Yến Khôn ho khan một tiếng: “Dù là hoa đào nát của anh, tìm em làm gì? Anh chỉ thích đám thú cưng của em mà thôi.”

Sử Lộ Lâm nghe hai người nói chuyện, Yến Khôn vừa dứt lời, cô ả liền liếc mắt xem thường một cái. Cô tung hoành khắp các chốn ăn chơi nhiều năm như vậy, nếu còn không nhìn ra ái muội của hai người này, cô liền đổi tên thành đồ ngu. Thế nhưng xem ra hai người này vẫn chưa đi đến bước cuối cùng kia, dường như còn đang hẹn hò. Sau đó Sử Lộ Lâm bị ý nghĩ này làm giật mình, ngạc nhiên nhìn Yến Khôn, thầm nghĩ siêu cấp kim cương Vương lão ngũ thế mà còn hẹn hò yêu đương! Yến tổng rất nhanh chú ý thấy ánh mắt của Sử Lộ Lâm, cười lạnh một tiếng: “Cho cô ba phút cút khỏi đây, nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu không chờ hôm sau được giật tít đi.”

Tư Không Dịch ‘ha’ một tiếng: “Cô ta cũng có thể lên tít báo?” Đối với bát quái cậu vẫn rất chú ý.

Yến tổng âm trầm nở nụ cười: “Đột nhiên phát hiện một thi thể phụ nữ không đầu trôi trên sông.”

Sử Lộ Lâm: QAQ!!

Cô ả hoảng sợ rùng mình, sợ sắp tè ra quần bỏ chạy. Sử Lộ Lâm tỏ vẻ sau này tuyệt đối không nhận làm mấy việc như vậy nữa, vẫn nên dùng tiền tiết kiệm mấy năm nay cùng em trai mở quán ăn sống qua ngày thôi!

Tư Không Dịch bên cạnh lộ ra vẻ mặt 囧: “…Đe dọa ba xạo như vậy mà anh cũng nói ra được.”

Yến tổng nhíu mày, giọng nói sâu xa: “Sao em biết chỉ là xạo?”

Tư Không Dịch lập tức xù lông, lúc này cậu cực kỳ muốn ôm Đại Hoa hoặc là vuốt đầu chó của Đại Hoàng. Cũng may Cỏ Nhỏ vươn lá ra gãi gãi lòng bàn tay cậu, Tư Không Dịch lập tức phản ứng lại: “Đừng nói lảng sang chuyện khác! Rốt cuộc là hoa đào nát nào hả?! Anh như vậy là không được, chúng ta còn chưa cúi lạy ba mẹ, anh đã có nhiều hoa đào như vậy, em phải cân nhắc xem có nên tiếp tục hẹn hò yêu đương hay không!”

Yến Khôn cảm thấy đây là một vấn đề lớn. Hiện tại hắn ngày càng thuận mắt người này, không nhìn thấy một lúc là không chịu được. Lo lắng cậu đi bát quái lại xảy ra chuyện, cứ phải hỏi han từng chút, nếu bị đá…

Yến tổng cảm thấy tâm trạng bỗng trở nên nóng nảy: “Được rồi, em không cần quan tâm chuyện này. Ngày mai anh sẽ cho em một câu trả lời.”

Ngày mai chính là tháng mười hai, cũng nên làm vài công ty phá sản thôi.

Tư Không Dịch thấy biểu hiện của người yêu nhà cậu không tệ lắm, nhưng nhớ đến lời dặn của cha mẹ, cậu nghiêm túc nói: “Anh không được thấy em đơn độc một mình mà trêu ghẹo nhiều hoa đào như vậy. Em còn có Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch, Tiểu Văn, còn có Cỏ Nhỏ và mấy nhóc khác nữa. Nếu anh không nghiêm túc, chúng nó nhất định sẽ cắn anh. Nếu ba mẹ em còn sống, anh cứ như vậy sẽ bị sét đánh đó.”

Khóe miệng Yến Khôn giật giật, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, bỗng nhiên cảm thấy người này đặc biệt đáng yêu, nhịn không được vui vẻ nói: “Thế sao, bác trai bác gái là lôi thần điện mẫu ở trên trời hả?”

Tư Không Dịch bĩu môi, nhớ lại căn nhà cũ bị sét đánh kia, lập tức cười ha hả nói: “Không chừng ba mẹ lợi hại như vậy đó.”

Sau đó, bầu trời vốn đã có chút âm u bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sét, tiếng động kia đủ để tất cả mọi người trong cục cảnh sát đều ngẩng đầu nhìn xem có phải trời sắp mưa không. Mà Yến tổng vừa mới đùa giỡn lập tức cảm thấy… kinh hãi.

Tư Không Dịch cũng hiểu được, tia sét này thật sự là… rất đúng lúc nha.

Ha ha ha ha.

“Khụ khụ, gần đây mấy nhóc hơi rảnh rỗi.”

Yến Khôn nhướng mày: “Có gì nói thẳng.”

“Chúng nó muốn một cái máy tính dễ sử dụng một chút để chơi game online, anh có thể bảo bộ phận kỹ thuật phát hành máy tính chuyên dụng cho thú cưng không?”

Yến Khôn nhìn hai mắt cong cong sáng quắt của người yêu, vừa muốn đánh cậu một trận lại vừa muốn sờ mó một phen.

“Ồ.”

“Haiz, coi như anh bồi thường vụ hoa đào nát này đi. Em mời anh đi ăn cơm tối nha.”

Tư Không Dịch giơ tay vỗ vỗ vai Yến Khôn, sau đó bị hắn hừ một tiếng: “Khi nào thì em nghỉ đông?”

Cậu nghe thế nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Sớm nhất cũng ngày 15/12, chi vậy? Tháng mười hai em chỉ có một quảng cáo và chụp ảnh bìa, nhưng anh Khổng nói có khả năng sẽ dẫn em đi casting một bộ phim điện ảnh, nếu thành công tháng một sẽ bắt đầu quay.”

Yến Khôn gật gật đầu: “Nghỉ đông đưa em ra nước ngoài, đi Mỹ.”

Hai mắt Tư Không Dịch lập tức sáng lên: “A! Xuất ngoại a! Em còn chưa ra nước ngoài lần nào! Nước Mỹ có Hollywood đúng không, nghe nói đó là thánh địa của phim ảnh nha. Dù thế nào cũng phải đến xem! Nghe nói New York cũng rất phồn hoa, à, bên kia tin tức bát quái cũng rất nhiều đúng không? Bọn họ không dùng Weibo phải không? Nghe nói là Facebook gì đó? Không được, em phải nhanh chóng đăng ký một cái, không chừng ra nước ngoài cũng có thể đăng tin hot. À, bên kia phát bát quái cũng không cần phải quá cân nhắc, nói không chừng em phát một lần là nổi tiếng đó.”

Yến Khôn nhìn người yêu giờ phút này vẫn không quên bát quái, bỗng cảm thấy có loại xúc động muốn đập di động. Xem di động cái gì chứ! Bát quái cái gì chứ! Hẹn hò yêu đương thôi không được hả?!

Thế nhưng Yến tổng chỉ nghĩ mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, không hiểu sao hắn cảm thấy ra nước ngoài còn đăng được tin hot thật sự rất ngầu. Cuối cùng hắn vẫn mất tự nhiên đi ăn cơm tối với Tư Không Dịch, chỉ là trong bữa cơm, không biết là may mắn hay là xui xẻo mà hai người đụng phải Vạn Thiên Khánh.

Tư Không Dịch chọn nhà hàng này cũng không tính là cao cấp, nhưng lại rất riêng tư, hơn nữa vị trí và hương bị cũng không tệ so với căn tin.

Thật ra đây là nhà hàng mà Vương Nhạc Nhạc đề cử cho cậu. Cho dù bản thân cậu có hứng thú mãnh liệt với mỹ thực, nhưng vẫn không hiểu biết Bắc Kinh bằng Vương Nhạc Nhạc đã lăn lộn ở đây hơn ba mươi năm. Vừa nghe Vương Nhạc Nhạc đề cử cậu liền ghi nhớ dự định đến.

Kết quả thức ăn vừa được mang lên liền thấy Vạn Thiên Khánh và một cô gái ăn mặc rất đẹp bước vào. Cũng may Vạn Thiên Khánh chỉ lo tán tỉnh cô gái kia, mà giữa những bàn trong nhà hàng đều có một tấm mành ngăn cách, vì thế khi Vạn Thiên Khánh ngồi xuống, hắn vẫn không biết người mà hắn muốn tính kế và trả thù đang ngồi bên cạnh hắn.

Tư Không Dịch vừa thấy Vạn Thiên Khánh liền cúi đầu, sau đó để Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch ngồi vào trong, che bọn nhóc lại. Cậu còn hướng Yến Khôn giơ ngón tay đặt lên môi ý bảo giữ im lặng. Rõ ràng là muốn nghe lén, khóe miệng Yến Khôn nhếch lên, gật gật đầu uống một ngụm nước ép trái cây. Sau đó hai người nghe Vạn Thiên Khánh và cô gái kia nói chuyện ngay kế bên.

Vì khoảng cách quá gần, lỗ tai Tư Không Dịch lại quá thính nên cuộc đối thoại của hai người bị cậu nghe được toàn bộ.

“Ồ, Thiên Khánh, sao da anh đẹp như vậy? So với em còn đẹp hơn. Thảo nào anh là đại minh tinh.”

Giọng nói đắc ý của Vạn Thiên Khánh vang lên: “Tất nhiên rồi, không phải toàn dựa vào cái mặt ăn cơm sao? Trong giới giải trí, ngoại hình của anh không hạng nhất thì cũng là hạng hai.”

Tư Không Dịch lập tức lè lưỡi với Yến Khôn, tỏ vẻ muốn nôn. Yến tổng nhìn thấy ba nhóc bên cạnh đồng loạt trợn trắng mắt, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.

“Thiên Khánh, đồng hồ của anh nhìn rất đẹp, là hiệu Van Cleef & Arpels phải không? Bao nhiêu tiền một cái vậy?”

Vạn Thiên Khánh liền giơ đồng hồ lên quơ quơ: “Ánh mắt của em thật độc, đây là kiểu dáng mới nhất của Van Cleef & Arpels, một cái cũng vài số 0.”



*Van Cleef & Arpels là một công ty trang sức, đồng hồ và nước hoa của Pháp. Các sản phẩm của họ thường xuất hiện hình ảnh của hoa, động vật và tiên, được sử dụng bởi những biểu tượng thời trang thế giới như Farah Pahlavi, Công nương Windsor, Grace Kelly và Elizabeth Taylor.

“Một trăm ngàn tệ?” Cô gái kia thử đoán.

Vạn Thiên Khánh lập tức trào phúng: “Đồng hồ một trăm ngàn anh không thèm liếc mắt một cái! Cái này là một triệu tệ.”

Giọng nói ngạc nhiên và sùng bái của cô gái kia vang lên: “Trời đất, anh lợi hại quá! Thế nhưng không phải anh làm đại ngôn cho một hãng đồng hồ tầm trung sao? Thoạt nhìn cũng rất tốt mà.”

Lúc này Vạn Thiên Khánh được nịnh bợ cao hứng, nhìn xung quanh thấy không có người chú ý đến bọn họ, bèn hạ giọng nói: “Thời đại này ai mà làm đại ngôn đồ thật chứ? Bọn họ trả thù lao khiến anh hài lòng thì anh nhận lời làm đại ngôn thôi, về phần rốt cuộc thứ kia có tốt hay không, anh quan tâm làm gì? Hiệu đồng hồ kia nói là tầm trung, phỏng chừng chỉ hơn một ngàn. Đối với đồng hồ thì anh là chuyên gia, hiệu đồng hồ đó cũng là lừa bịp mà thôi.”

Cô gái kia dường như rất hứng thú đề tài này, giọng nói cũng hạ xuống: “Còn có chuyện như vậy nữa hả? Vậy mấy anh làm thế, lỡ như sản phẩm đại ngôn xảy ra vấn đề thì sao? Còn fan của anh nữa?”

Lúc này Tư Không Dịch ngồi kế bên bấm di động bật ghi âm, tin này vừa nghe là biết sẽ rất hot, đại ngôn lừa đảo gì đó, ha hả, cậu đang lo không tìm được cơ hội để quang minh chính đại chôn sống Vạn Thiên Khánh. Kết quả tên này lại tự mình đến cửa, không cần Tiểu đội bát quái phải đi nghe lén tìm bằng chứng!

“Ha ha, hiện tại minh tinh nào mà dùng sản phẩm họ làm đại ngôn chứ? Trừ phi là đồ trang điểm, quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng mới mặc và dùng một lần. Mấy minh tinh gần như đều có đại ngôn kiểu này. Ví dụ như trà giảm cân, mấy minh tinh thật sự uống trà giảm cân rồi gầy? Sao có thể, bọn họ không hề đụng vào trà giảm cân! Còn đồ trang điểm và mặt nạ dưỡng da, nói nó hiệu quả tốt, thực tế chỉ là bề ngoài mà thôi! Đám minh tinh lại không ngốc, gương mặt rất quý giá, sao có thể dùng sản phẩm lạ? Ngay cả loại mặt nạ mà anh làm đại ngôn, anh cũng chưa hề đụng đến dù chỉ một lần. Chẳng qua bọn họ trả thù lao cao mà thôi. Em không biết đâu, bọn họ trả cho anh đến mấy số 0.”

“Trời đất, lợi hại như vậy!”

Vạn Thiên Khánh rạt đắc ý: “Tất nhiên. Về phần sản phẩm có xảy ra vấn đề gì hay không thì không liên quan đến anh, chỉ cần đến lúc đó anh giả vờ là người bị hại, fan của anh chẳng những không tức giận, trái lại còn thấy anh thành thật, phỏng chừng sẽ khóc lóc giúp anh mắng người khác, còn nói tốt cho anh nữa. Đúng là một đám ngu, tươi cười với đám fan một cái là chúng sẽ vui sướng đến vài ngày, anh chả thèm quan tâm đến bọn chúng. Thế nhưng nếu có fan nào đẹp và giàu có thì vẫn nên trò chuyện đàng hoàng mới được.”

“Thiên Khánh, em cũng ngốc như mấy người anh nói sao?”

Vạn Thiên Khánh bật cười: “Em đã là người của anh, sao có thể giống mấy đứa ngốc kia?”

Sau đó Tư Không Dịch liền nghe tiếng hôn hít vang lên, cậu nhìn thoáng qua Yến Khôn, Yến tổng bày vẻ mặt bực mình và chán ghét. Rõ ràng là bị âm thanh này làm buồn  nôn.

“Khụ khụ, mau ăn cơm, ăn xong em liền đăng Weibo.” Tư Không Dịch nhỏ giọng nói.

Nói fan là đồ ngu, còn quang minh chính đại nhận đại ngôn lừa đảo, hy vọng đêm nay Vạn Thiên Khánh có thể ngủ ngon, nếu không đến ngày mai bị lên đầu đề, không chừng sẽ bị nhóm fan mà hắn cho là ngốc mắng thành thằng ngốc thật sự.

Yến Khôn: “Đáng tiếc.” Vốn định để lão tam lái xe đuổi Vạn Thiên Khánh chạy mấy chục vòng. Nhưng bây giờ xem ra đã có cách khác tốt hơn.

____________________________

Trời lạnh rồi, cho vài công ty phá sản thôi:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện