Diệp Du ngồi bên ghế phó lái, chán ghét dùng khăn giấy lau lau mũi giày mình, lau kĩ đến mức tiểu phượng hoàng còn ảo tưởng giày của cha nhỏ phát sáng. Diệp Thần nhìn hành động của con trai nhỏ, không khỏi buồn cười.

_" Bảo bối, nếu con không thích thì cần gì phải đá nó chứ? "

Diệp Du quay sang nhìn cha, bĩu môi:

_" Cha không nhận ra nó đem cha thành thức ăn sao? Con chưa đập bẹp nó là may đấy. "

Diệp Thần lách qua mấy chiếc xe bị bỏ ngổn ngang trên đường, cười đáp:

_" Cha biết, cha định đi vào xe ngồi chờ thì con ra đấy thôi. Bảo bối ngoan, đó là đặc tính của tang thi, nó bị cuốn hút bởi huyết nhục và thịt sống mà. "

Diệp Du hừ hừ hai tiếng, chọt chọt cái mũi hồng hồng của mèo trắng, bướng bỉnh nói:

_" Con mặc kệ nha. Mơ ước cha của con thì phải bước qua con trước đã."

Diệp Thần thầm lắc đầu, đứa nhỏ này...

Xe chạy được một quãng khá xa, khi sắp đến trung tâm thương mại, ngón tay đang vùi trong lông tơ ngũ sắc rực rỡ của Diệp Du hơi cứng lại. Cậu nheo mắt, con ngươi bạc lóe lên tia sáng, tay còn lại mân mê môi.

_" Cha, cha dừng xe ở đây đi ạ."

Diệp Thần tuy thắc mắc, nhưng vẫn tìm chỗ khá kín đáo để dừng xe lại. Đầu ngón tay của ông gõ gõ lên vô lăng, quay sang hỏi:

_" Chẳng phải sắp đến trung tâm thương mại rồi sao? Con bảo cha dừng ở đây để làm gì? "

Đáy mắt Diệp Du xẹt qua tia ngoan lệ, khóe môi cong lên như có như không nở nụ cười, cậu thản nhiên nói:

_" Có hai nhóm người đang tranh chấp ở đó ạ. Trong đấy còn có người quen của con, một người rất quen thuộc. Con muốn chơi đùa cùng bọn họ một chút."

Diệp Thần nghe ra được giọng điệu con trai nhỏ có vẻ kì lạ, nhưng ông vẫn không vạch trần. Đương nhiên, ông hiểu được ý chơi đùa của con trai nhỏ là theo nghĩa gì.

Gặp phụ huynh bình thường, chắc chắn sẽ khuyên con trai đừng nên gây tổn thương cho nhân loại, đừng cùng mấy người lớn đối đầu trực tiếp.


Nhưng Diệp Thần không đi theo mạch suy nghĩ bình thường đó, ông lẳng lặng nhìn gương mặt đáng yêu của Diệp Du, thở dài một tiếng rồi nói:

_"Bảo bối của cha, con cẩn thận một chút, đừng để bị thương. "

Diệp Du được cha đồng ý, lập tức nở nụ cười thật tươi, hôn vào má ông một cái rồi đáp vâng.

Nhìn con trai nhỏ thoáng một cái đã di chuyển ra xa, Diệp Thần xoa xoa má, tâm trạng lâng lâng hạnh phúc.

Ông hình như có xu hướng phản nhân loại rồi...

Thôi kệ, cả thiên hạ này làm sao bằng gia đình nhỏ của ông chứ?

Con trai nhỏ muốn làm gì thì cứ thỏa thích làm. Không đem chính mình làm bị thương là được.

-----

Trước trung tâm thương mại rộng lớn, hai nhóm người đứng ở đấy, không ai chịu nhường ai.

_" Một là hợp tác đem cánh cửa này mở ra, cùng nhau dọn dẹp tang thi trong đấy, chia đôi vật tư. Hai là chúng ta đánh một trận xem ai hơn ai, người thắng ở lại, kẻ thua ra đi. " – Người thanh niên dẫn đầu nhóm người thứ nhất, khoảng mười hai người lên tiếng.

Nhóm còn lại khoảng mười lăm người, mặc quần xanh đen trong quân đội, dáng người cao to, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đảo qua từng người bên đó, cười nhạo.

_" Đánh nhau? Mấy người muốn kéo tang thi đến thì cứ việc, bọn này không thích. Ngu xuẩn."

Triệu Chương bị mắng, tức giận muốn tiến đến đánh liền bị một thiếu nữ xinh đẹp cản lại. Thiếu nữ trừng lớn mắt hạnh xinh đẹp, ôm lấy cánh tay Triệu Chương lắc qua lắc lại, nũng nịu nói:

_" Anh Triệu, đừng gây nhau mà. Đánh nhau là không tốt đâu. "

Đoạn, thiếu nữ ngượng ngùng cười, tay siết chặt góc váy lộ vẻ căng thẳng, giọng nói ngọt ngào như họa mi hót:

_" Anh Triệu cũng chỉ là sốt ruột sợ chúng ta đứng lâu bên ngoài sẽ thu hút sự chú ý của tang thi, mấy anh đừng trách anh Triệu mà. Chúng ta... cứ hợp lực với nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Trung tâm thương mại này ngoài cánh cửa sắt ở ngoài còn có một lớp cửa dày bên trong, chúng ta cùng nhau phá cửa sẽ nhanh hơn là làm một mình đấy."

Phi dẫn đầu đám người quân nhân, quân đội ba ngàn người của thiếu tướng Sở Mặc bị đám người cầm quyền phía trên đoạt lấy, phân chia đi nhiều nơi. Giờ anh cũng chả biết bọn họ ở đâu. Trong thành phố M này, anh chỉ may mắn gặp được mười bốn người. Không biết những người kia thế nào, họ tốt hay không, hay là đã...

_" Chúng tôi cần phải hợp tác với đám người tay trói gà không chặt à? Không biết chúng tôi vừa phá cửa xong, có bị mấy người đâm một nhát sau lưng hay không nữa. "

_" Anh..." – Thiếu nữ bị nói như vậy, uất ức đến nước mắt lưng tròng chỉ trực rơi xuống, cả người cô run rẩy, đôi môi đỏ tươi bặm lại, cực kì đáng thương, làm người ta muốn ôm lấy cô vào lòng, vỗ về an ủi.

Ngay lúc thiếu nữ muốn nói, một tang thi ở đâu từ phía trên rơi xuống, đáp ngay trước mặt thiếu nữ. Cô nàng sợ đến mức hét toáng lên, theo quán tính đẩy người bên cạnh mình lên chắn thay cho mình, mà vô tình người bên cạnh đó lại là Triệu Chương.

Triệu Chương nhìn hành vi của thiếu nữ vô cùng không hài lòng. Anh ta chau mày, lùi xuống vài bước, cách xa con tang thi vừa rơi xuống.

Tang thi xương tay xương chân vì rơi từ trên cao xuống mà rời rạc, đầu bẹp dí, não trắng văng đầy đất. Nó giật giật người, chống đoạn cụt muốn đứng lên, nhưng bị Triệu Chương dùng gậy đập cho mấy cái, liền nằm bẹp xuống, không gượng nổi.

Tang thi xấu số: ...

Cái quần què gì vậy nè, gia bị cấp trên ném xuống thì thôi, còn bị lũ nhân loại ngu xuẩn bọn mi đánh nữa. Khinh gia yếu đuối không trả thù được sao?

Gia đúng là yếu đuối thật mà...

Tang thi đó không nhúc nhích được, nó gào lên vài tiếng vô nghĩa, thanh âm khô khốc khó nghe.

Phi nhíu mày, lỗ tai giật một cái, anh ngước lên nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

_" Chết tiệt, con tang thi này đang muốn gọi đồng loại của nó đến."

Lẫm đứng bên cạnh, lạnh mặt nâng chân đạp nát đầu tang thi nọ, thanh âm khào khào im bặt, anh ta nhìn Phi, hỏi:

_" Chúng kéo đến chưa? "

Phi nheo mắt, nhìn cách đó mấy trăm mét có vài bóng đen nhỏ xíu lắc lư lắc lư, di chuyển chậm chạp tiến lại. Anh trả lời:

_" Tính theo tốc độ di chuyển, khoảng mười phút nữa, chúng sẽ đến đây. Tôi chỉ có thể đoán được tầm hai mươi con. "

Lẫm gật đầu.

_" Vậy phải nhanh lên. "

Nói rồi, anh ta ra hiệu cho nhóm bên mình lùi lại cùng anh ta, đứng cách cánh cửa sắt một khoảng nhất định. Sau đó Lẫm rút từ bên hông một khẩu súng, nhắm mấy chốt cửa mà bắn.


Từng tiếng súng vang dội vang lên, tiếng động to lớn thu hút sự chú ý của tang thi, càng lúc càng nhiều tang thi ở đằng xa tụ tập lại. Đám người bên Phi vừa phải cảnh giác nhóm người của Triệu Chương, vừa phải đem tang thi ở gần chém chết.

Nhóm người Triệu Chương cũng chật vật không kém, anh ta không biết những người này có súng, sắc mặt tái mét kéo thiếu nữ cùng đồng bọn ra xa, tránh cho bị đạn bắn vào cửa sắt rồi dội ra trúng người.

Thiếu nữ xinh đẹp mở to mắt hạnh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cô ôm chặt cứng cánh tay của Triệu Chương, thanh âm nức nở. Đáng chết! Biết vậy cô đã không ra khỏi nhà vào ngày hôm đó đi chơi ở nhà Triệu Chương cùng đám con cháu trong giới, biết vậy cô đã ngoan ngoãn ở nhà rồi cùng cha nuôi rời đi thành phố quỷ quái này, đến một nơi an toàn hơn là thành phố H.

Đám người đến chơi ở nhà Triệu Chương gần một trăm, đều hóa thành tang thi gần hết, vất vả lắm chỉ còn lại mười hai người bọn họ mà thôi. Ngày đầu tiên bọn họ không biết mạt thế xảy ra, đem số đồ ăn còn lại trong nhà tiêu gần hết, còn phải trốn tránh đám tang thi kinh khủng đó nữa. Ngày thứ hai không ai đến trợ giúp, họ mới thật sự biết bản thân bị bỏ mặc, chỉ có thể gặm một ít đồ khô cứng khó ăn, cố gắng đi ra tìm kiếm lương thực cho chính mình.

Đến nơi này thì gặp bọn người kia.

Bắn hơn mấy phát, mấy chốt cửa chỉ bị xây xước một chút, chỉ đúng một cái bung ra, sắc mặt Lẫm càng không tốt.

Phi đang quan sát phía đằng xa, bất an nhìn tang thi kéo đến càng lúc càng nhiều. Tuy nhiên, lúc này anh kéo tay Lẫm, vừa hưng phấn lại vừa lo lắng nói.

_" Lẫm, có hai chiếc xe đang tiến lại đây. Lẫm, một trong hai chiếc đó rất giống chiếc lão đại hay đi. Cậu nói xem có phải là lão đại hay không?"

Lẫm nheo mắt nhìn đằng xa, không trả lời.

Bọn họ là thù hay là bạn, hiện tại chưa nói được. Lẫm thấp giọng bảo mọi người cảnh giác, tất cả đều phải trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hai chiếc xe băng băng lao tới, nghiền nát mấy tang thi chắn trước mặt, sau đó két một tiếng, dừng trước mặt hai nhóm người. Đầu hai chiếc xe dính đầy thứ chất lỏng đặc sệch đen đen đỏ đỏ, còn có chất lỏng trắng như não nữa.

Cạch.

Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra, anh ta đem kính râm mình đang mang gỡ xuống, nhe răng cười:

_" Chậc, Phi, Lẫm không ngờ gặp được hai người ở đây nha. "

Thân thể đang căng chặt của nhóm người bên Phi thả lỏng toàn bộ, Phi mỉm cười, đi đến ôm lấy người đàn ông đó, đáp:

_" Nhị Vũ, gặp lại anh thật vui."

Lẫm đứng bên cạnh, làm một động tác chào cấp trên trong quân đội rồi nghiêm mặt không nói gì.

Cánh cửa phía sau xe cũng được mở, hai người nữa bước xuống, khuôn mặt tương tự nhau, đôi mắt hơi xếch lên mang theo tia tùy ý. Tứ Thanh bá vai Lẫm, cười nhạo:

_" Tôi đi từ xa nghe tiếng súng vang trời, liền biết ngay là cậu. Thấy có hay không nào?"

Tam Phong vỗ vỗ vai Lẫm, thuận miệng đâm chọt tiếp:

_" Cậu là ngại tang thi ít quá nên muốn kéo chúng đông thêm đúng không nào? "

Lẫm gỡ tay Tứ Thanh, hừ nhẹ một tiếng, không đáp.

Tứ Thanh bĩu môi.

_" Vẫn không thú vị như vậy. "

Bên kia, Nhất Hàn và Ngũ Kỳ cũng lần lượt xuống, bắt tay chào hỏi với các anh em của mình. Trải qua mấy ngày mạt thế đột ngột giáng lâm, bất chợt gặp lại được đồng đội, nói không vui mừng mới là lạ.

Phi nghiêng người nhìn bóng đen còn lại trong xe, chọt chọt Nhị Vũ, nhướng mày.

_" Người đó? "

Nhị Vũ vuốt tóc mình, cười khà khà đáp:

_" Đoán xem."

Bên nhóm người của Phi vui vẻ thoải mái bao nhiêu, bên nhóm của Triệu Chương lại khó xử và áp lực bấy nhiêu, hoàn toàn bị bọn họ ngó lơ hết.

_" Mấy cậu còn thời gian đứng bàn chuyện à? Mau phá cửa đi chứ? " – Giọng nói trầm thấp vang lên, người còn lại trong xe cũng bước ra. Dáng người tầm mét chín, tay chân săn chắc, vai rộng eo hẹp, gương mặt tuấn mĩ không biểu tình, bình tĩnh đem không khí vui tươi dập tắt.

Nhị Vũ cười hì hì, lập tức mon men lại gần Sở Mặc.

_" Lão đại, bọn em gặp lại đồng đội nên vui quá ấy mà, không phải không muốn phá cửa đâu. "

Sở Mặc còn chưa đáp thì bị một giọng nữ yểu điệu yếu ớt kêu tên:

_" Mặc ca... "


Hắn nhíu mày, không quan tâm lấy người gọi hắn, tiếp tục phân công cho người đem cánh cửa sắt này dỡ bỏ đồng thời hạn chế gây ồn ào thu hút tang thi.

Thiếu nữ vừa gọi Sở Mặc thấy hắn không để ý đến mình, căm tức cắn môi. Cô hít sâu một hơi, che đi không cam lòng trong mắt, toan tính nhào qua ôm Sở Mặc.

Chắc chắn hắn sẽ không tránh né, dù sao cô cũng là con gái mà.

Đáng tiếc, người đàn ông khác sẽ tiện tay đỡ lấy cô, nhưng người này là Sở Mặc, đối với liễu yếu đào tơ, mỹ nữ gì đó đều không có cái gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Sở Mặc cảm nhận được có người cố ý nhào về phía mình, liền tránh đi.

Nghe tiếng vật đập xuống đất, hắn chau mày, quay sang nhìn liền thấy thiếu nữ dung mạo như hoa, sắc mặt tái nhợt đáng thương, chiếc mũi thanh tú bị trầy rướm máu, dáng vẻ yểu điệu, đầm trắng tinh khiết như đóa bạch liên, cực kì ủy khuất nhìn hắn.

Đậu má!

Lại gặp nữa rồi.

Sao lúc nào cũng gặp mặt vậy?

Oan gia ngõ hẹp hay gì?

Sở Mặc chỉ trầm mặc nhìn, hoàn toàn không có ý định tiến lên đỡ lấy. Thiếu nữ chỉ có thể từ từ đứng dậy, nức nở gọi:

_" Mặc ca ca, nơi này thật đáng sợ... Mặc ca ca, anh mang em đi được không? " – Dù sao cô cũng là tiểu thư được cưng như hoa như trứng, nâng niu trong tay như hòn ngọc quý, chưa từng chịu qua cực khổ. Hai ngày nay ăn thứ đồ ăn khô cứng khó nuốt, lại phải đối mặt với lũ tang thi gớm ghiếc như vậy, cô sớm đã chịu không nổi.

Mất mặt cũng được, chỉ cần đi theo người đàn ông tuấn mĩ này, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn hơn đám con cháu thế gia chỉ có tiền, sức lực không có.

Triệu Chương nghe thiếu nữ mềm yếu cầu xin như vậy, không khỏi nhíu mày. Thấy kẻ mạnh liền muốn đi theo, chẳng tiếc bày ra tư thái kiều mị đấy, chẳng khác gì kĩ nữ thấp hèn. Cậu ta lúc trước mù rồi mới cảm thấy cô ta trong sáng, thiện lương như đóa sen tinh khiết, gần bùn mà chẳng nhiễm mùi bùn.

Con người trong cái xã hội này có mấy ai thật sự trong sáng chứ?

Chỉ trách đến tận lúc này cậu ta mới nhận ra thôi.

Ánh mắt của Triệu Chương dành cho thiếu nữ từ ngưỡng mộ dần biến thành khinh bỉ.

Sở Mặc cười lạnh một tiếng, không thèm đem cô ta đặt vào đáy mắt.

_" Tại sao phải đem cô theo? "

Mỹ Nhân mặc kệ bọn họ đánh giá bản thân ra sao, nhân lúc Sở Mặc sơ ý, cô nhanh chóng vồ tới ôm chặt lấy cánh tay hắn. Mắt hạnh ngập nước như có như không quăng tình ý cho Sở Mặc, cô cọ cọ phần ngực đầy đặn của mình vào tay hắn, giọng nói dịu dàng vang lên:

_" Mặc ca ca, em có thể giúp anh một số chuyện khó nói mà. Anh đừng bỏ rơi em, em rất có ích... Mặc ca, anh từng rất yêu em mà, Mặc ca..."

Chỉ cần được sống sót, đoàn tụ với cha nuôi và gia đình, đem bản thân đem bán đi cũng đáng.

Mạt thế đến, chỉ có ôm đùi cường giả mới có thể sống sót.

Cô muốn sống!

Sở Mặc nhíu chặt mày, cực kì khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay và phần ngực trắng nõn đang cọ cọ trên tay mình như muốn đâm thủng. Đương lúc hắn chuẩn bị đem mỹ nhân đẩy ra thì đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, thanh âm trong trẻo dễ nghe mang theo tiếng cười.

_" Chú, người đẹp ôm rất thích nhỉ? "






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện