Trên Ẩn sơn vô cùng an tĩnh và băng lãnh như thường ngày suốt trăm năm qua.
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng bước vào trúc phường, nhìn thấy thân ảnh đang nhắm mắt trầm tư trước thư án, liền thả nhẹ bước chân, đặt quả trứng lên trên bàn chuẩn bị đi ra, quay người một cái liền thấy Hậu Trì không biết từ lúc nào đã mở mắt, đành dừng lại.
Đôi mắt kia thâm trầm lãnh mạc, kèm theo một tia mờ mịt, trăm năm thời gian, hắn trước nay chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Hậu Trì, bèn dừng lại, đi tới trước mặt thấp giọng hô khẽ: "Sư tôn."
Hậu Trì hồi lại thần, thấy Bách Lý Tần Xuyên đứng cách nàng không xa, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, thần sắc lo lắng, không khỏi cười nói: "Làm sao vậy?"
Bách Lý Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào quả trứng trên bàn, sờ sờ cái mũi: "Ta vừa mới mang nó đi dạo một lúc, liền cảm thấy nó có chút chấn động."
Hậu Trì nghe lời này thì sững sờ, vội cầm lấy quả trứng trên bàn, nhắm mắt rồi phân ra một tia thần thức bao bọc lại, sau một lúc liền mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ khó che giấu: "Bách Lý, nó sắp phá vỏ rồi."
Bách Lý Tần Xuyên lập tức cười híp mắt, vội nói: "Ta đi báo cho Bích Ba, tiểu tử đó nhất định sẽ vui chết thôi." Chạy được hai bước, phát giác có gì đó không đúng, quay trở lại hồ nghi nói: "Sư tôn, lần trước khi Tịnh Uyên sư thúc tới có nói rằng chí ít vẫn còn mười năm nữa nó mới phá vỏ, làm sao thoắt cái lại nhanh như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Bách Lý Tần Xuyên nôn nóng mở to mắt, nhìn quả trứng trong tay Hậu Trì, động tay mấy lần muốn đón lấy xem thử, cuối cùng lại thả xuống.
Hậu Trì thần sắc hơi khựng lại, đáy mắt xẹt qua một tia u ám, thấy Bách Lý lo lắng, lát sau mới nói: "Nó là tinh hồn do sức mạnh của ta và Thanh Mục hóa thành, bây giờ linh lực đã tăng mạnh, phá xác trước thời hạn, chỉ có hai khả năng.."
Dường như mệt mỏi tới cực điểm, Hậu Trì mỉm cười: "Linh lực của ta tăng mạnh hoặc là.. Thanh Mục đã tấn vị."
Hôm qua khi nghe thấy tin tức Tịnh Uyên truyền tới, nàng đầu tiên cảm thấy hoang đường, sau đó thì ngỡ ngàng, nàng vẫn luôn hoài nghi lai lịch của Thanh Mục, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn cư nhiên là Bạch Quyết một trong tứ đại chân thần thượng cổ, càng không ngờ Bạch Quyết tỉnh lại chuyện đầu tiên làm lại là thành hôn với Cảnh Chiêu.
Cơ hồ không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán được chân thần thức tỉnh chấn động khắp tam giới và hôn lễ ba tháng sau khiến cho tất cả mọi người đều hướng tới, giống như màn cầu thú của nàng năm đó vậy.
Chân thần thượng cổ, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là chủ nhân ngự trị tam giới, ngay cả Thiên đế, cũng khó có thể sánh bằng.
Nhưng, Thanh Mục của nàng thì sao? Bạch Quyết đã tỉnh dậy, còn Thanh Mục rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Sẽ không ai đi hỏi vấn đề này trong lúc Bạch Quyết thức tỉnh. Chỉ là một thượng quân mà thôi, so với Bạch Quyết chân thần mà nói thực sự nhỏ bé không đáng nhắc tới, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng như vậy.
Bách Lý Tần Xuyên ở Ẩn sơn trăm năm, sớm đã biết nguyên nhân Hậu Trì xuất hiện tại Thiên Hữu đại lục, cũng biết rằng trăm năm sau chính là ngày về của nàng, bây giờ nghe thấy điều này, cũng chỉ ngây ngẩn một chút, liền nói: "Lẽ nào Thanh Mục tiên quân tấn vị rồi?"
Hậu Trì gật đầu, thả lại quả trứng vào trong tay Bách Lý, thấp giọng nói: "Hắn tấn vị rồi." Không chỉ vậy, còn khôi phục lại thân phận chân thần.
Bách Lý Tần Xuyên thấy dáng vẻ của Hậu Trì thực sự không giống như đang vui vẻ, liền hỏi: "Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hậu Trì trở dậy, đứng trước Trấn Hồn tháp, trong tháp, Bách Huyền đôi mắt vẫn khép chặt, ngọn lửa màu bích lục cháy rực trên người hắn, trăm năm chưa từng bị dập tắt.
Hậu Trì nhìn một lúc, đột nhiên sinh ra một chút mệt mỏi: "Không có chuyện gì lớn, Bách Lý, kỳ hạn trăm năm sắp tới rồi, sau khi ta đi, Ẩn sơn liền giao cho ngươi, những năm này, tuy rằng ngươi không có tiên duyên để tu tiên, nhưng bày bố trận pháp lại có rất nhiều tiến bộ, trận pháp của ta ở bên ngoài Ẩn sơn có thể bảo hộ cho nơi này bình an."
Bách Lý Tần Xuyên sớm đã biết ngày này không còn xa nữa, nhưng trăm năm chung sống, phần tình cảm sư đồ một kiếp này, ngay lập tức khiến cho hốc mắt đỏ ửng, hắn dựng thẳng vai cung kính đáp: "Sư tôn, ta sẽ tiếp tục truyền thừa Ẩn sơn xuống dưới, nếu như một ngày người trở lại, nhất định sẽ thấy được một Ẩn sơn vô cùng cường đại."
"Tùy tâm là được, có điều.. thứ mà ta để lại cho ngươi quá mức nghịch thiên, phải tránh không thể để cho Ẩn sơn tùy ý can dự vào tranh chấp chốn phàm gian."
Bách Lý Tần Xuyên gật đầu, ôm quả trứng bước ra bên ngoài, mới đi tới cửa, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu, nhìn bóng lưng thanh lãnh của Hậu Trì, gọi to: "Sư tôn."
Hậu Trì 'ừm' một tiếng, nhưng không quay lại.
"Khi phụ vương qua đời người từng hỏi ta..'có hối hận vì đã lựa chọn tu tiên hay không?'" Thanh âm của Bách Lý Tần Xuyên có chút trầm thấp, hoàn toàn không giống với vẻ nhanh nhảu thường ngày.
Hậu Trì quay người lại, liền trông thấy một đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn nàng, khóe miệng thanh niên khẽ cong lên, thần tình kiên định nghiêm túc.
Năm đó khi lão vương gia qua đời, nàng từng hỏi Bách Lý vấn đề này, lúc đó, thanh niên không trả lời nàng, chỉ một mình trầm mặc trở về Tây Bắc, nửa năm sau mới quay lại.
"Đại ca nói với ta, phụ vương an hưởng tuổi già, không bệnh không tai, khi đi rất thanh thản." Bách Lý Tần Xuyên dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Tuy rằng không hối hận, nhưng ta vẫn có chút tiếc nuối vì đã không ở bên phụ vương chặng đường cuối cùng, sau này ta mới hiểu, có một số người, sẽ không đứng mãi một chỗ chờ mình, điều tiếc nuối nhất trên thế gian chính là ba chữ 'đã quá muộn', sư tôn, người vì Bách Huyền tiên quân có thể tự tước đi thần tịch, lưu đày trăm năm, vậy thì Thanh Mục tiên quân mà người nhớ nhung suốt trăm năm nhất định xứng đáng để người trở lại."
Hôm qua khi Tịnh Uyên tới, hắn cách không xa mấy, tuy không nghe được hoàn chỉnh, nhưng thấy bộ dạng của Hậu Trì, cũng biết nhất định là Thanh Mục tiên quân đã xảy ra chuyện, có những chuyện, người trong cuộc chưa tỏ, mà kẻ ngoài cuộc đã tường.
Hắn có thể nói được, cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.
Bách Lý nói xong, liền quay người bước thẳng ra ngoài, dưới ánh mặt trời, bóng lưng của hắn dường như nhuốm lên một tầng ánh sáng bàng bạc, cường đại mà vững chắc.
Hậu Trì ngơ ngác nhìn hắn, sau đó mới bừng tỉnh, trăm năm thời gian, Bách Lý Tần Xuyên mà nàng vẫn luôn coi là hài tử trong lúc nàng không để ý đã trở nên chín chắn như vậy.
Hôm qua Tịnh Uyên ngoại trừ mang tin tới, còn hỏi nàng hiện tại có muốn trở về hay không, nhưng nàng đã khước từ.
Bây giờ khắp tam giới, ngoại trừ Tịnh Uyên, còn có một người có thể tùy ý lui tới thời không này, có lẽ.. Nàng vẫn đang ôm hy vọng, không muốn tin tưởng những lời Tịnh Uyên nói là sự thực, cho nên mới cự tuyệt đề nghị của hắn, cố chấp ở lại Ẩn sơn chờ qua nửa năm cuối cùng.
Nhưng, Bách Lý nói đúng, trên đời này điều tiếc nuối nhất chính là 'đã quá muộn', mặc kệ sau khi tấn vị là Thanh Mục hay là Bạch Quyết, nếu nàng vẫn ở đây, vĩnh viễn sẽ không tìm được đáp án.
Hậu Trì ngước mắt nhìn lên Trấn Hồn tháp, người trong băng quan thần tình vẫn an tường như cũ.
Nàng thấp giọng nói: "Bách Huyền, tới lúc chúng ta trở về rồi."
Nửa tháng sau, Tịnh Uyên một lần nữa đặt chân lên Ẩn sơn, khi nhìn thấy Hậu Trì đang ngồi tĩnh tọa dưới rừng phong thì hơi sửng sốt.
Chỉ mới nửa tháng trôi qua mà nàng đã rũ bỏ hết vẻ suy sụp trước đó, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế kiên định không thể nào ngăn cản.
"Huynh tới rồi." Hậu Trì ngẩng đầu, thấy Tịnh Uyên cách đó không xa đang chăm chú nhìn nàng, mỉm cười nói, vẫy vẫy tay: "Đúng lúc ta đang bày bàn cờ, chi bằng tới đây chơi một ván cuối đi!"
Tịnh Uyên nhướng mày, bước lên trước ngồi xuống, thấy Hậu Trì hai tay cầm quân cờ đen trắng, không ngăn nổi vẻ hồ hởi, liền nói: "Nàng thực là nhàn rỗi."
"Chờ huynh tới, đương nhiên phải làm chút chuyện để giết thời gian." Hậu Trì ánh mắt không buồn nhấc, chăm chú nhìn quân cờ trắng Tịnh Uyên vừa thả xuống, mày nhăn lại, vắt óc suy nghĩ.
"Nàng đã nghĩ kỹ rồi." Tinh Uyên ngơ ngẩn, tùy ý hạ xuống một quân, cho Hậu Trì cơ hội để xoay chuyển, người đối diện lập tức mặt mày rạng rỡ.
"Đương nhiên." Hậu Trì đáp, nhân lúc Tịnh Uyên sơ ý liền liên tiếp công thành phá địa.
"Được rồi được rồi, nhường nàng thắng là được, đầu óc của nàng để đi đâu vậy, đã một trăm năm rồi, mà nước cờ vẫn tệ như vậy." Tịnh Uyên giơ tay xin lượng thứ, thả quân cờ trắng trong tay xuống, dừng lại một chút, nhưng vẫn nghiêm mặt nói thẳng: "Hậu Trì, nàng thực sự đã chuẩn bị tốt để trở về rồi."
Tuy rằng hắn nói với Hậu Trì chuyện Thanh Mục tấn vị là muốn khiến cho Hậu Trì quay trở về đối mặt, nhưng khi Hậu Trì thực sự đưa ra quyết định, hắn trái lại có chút do dự, kỳ thực về sau nếu có thể cứ sống như một trăm năm này, cũng không phải là quá tệ.
"Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Tịnh Uyên, ta vẫn luôn muốn hỏi huynh." Hậu Trì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tịnh Uyên, ánh mắt sáng rực: "Nếu như Thanh Mục là Bạch Quyết, vậy.. huynh rốt cuộc là ai?"
Có thể tùy ý tới lui trong thời không loạn lưu này, thân phận của Tịnh Uyên cơ hồ không cần phải suy nghĩ..
Tịnh Uyên nhướng mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ chứa đầy mị hoặc, cong lên khóe miệng, cười hỏi: "Sao vậy, cuối cùng cũng muốn biết ta là ai rồi sao?"
"Không muốn." Hậu Trì rất nhanh liền trả lời, hạ xuống quân cờ cuối cùng, sau đó đứng lên: "Cũng không gì ngoài một trong mấy người đó mà thôi."
Nàng đi về hướng trúc phường, thanh âm nhàn nhạt truyền tới.
"Ba ngày sau tới đón ta nhé."
Tịnh Uyên nhìn thân ảnh nàng đi xa, lưu quang trong mắt từ từ dâng lên.
Hậu Trì, nàng thực sự tin rằng.. còn có thể gọi Thanh Mục trở lại sao?
Ban đêm.
Bách Lý Tần Xuyên ôm quả trứng tán gẫu cùng Bích Ba trong sân, dặn dò nó những việc sau khi trở về phải chú ý, Bích Ba tuy rằng không thích mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng lần đầu tiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bách Lý Tần Xuyên, cúi đầu nghe hắn phân phó.
Hậu Trì ngồi trong trúc phường, nheo mắt nhìn bọn hắn nói chuyện, bất thình lình, dường như có dự cảm, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía băng quan trong Tỏa Tiên tháp, nơi đó, Bách Huyền khép chặt đôi mắt, không có bất cứ thay đổi nào.
Đáy mắt Hậu Trì dâng lên nghi hoặc nhàn nhạt, vừa rồi nàng rõ ràng cảm thấy có người đang nhìn nàng, chẳng lẽ.. chỉ là ảo giác mà thôi?
Sau núi tại Thanh Trì cung.
Tuyết mùa đông đọng lại trên những cành cây, óng ánh trong suốt, lung lay chực đổ.
Giống như vương quốc của băng tuyết, lạnh giá cô tịch, duy chỉ có một thân ảnh đang tĩnh tọa bên dưới tán cổ thụ ở trung tâm, không gian xung quanh hắn dường như bị đóng băng lại, hoa tuyết từ trên cổ thụ lướt xuống, trong nháy mắt khi chạm tới mặt đất liền tan ra thành nước.
Trong sự an tĩnh đến cực độ, tiếng bước chân trầm thấp vang lên, từng bước từng bước tựa như gõ vào nơi tận sâu trong đáy lòng.
Cổ Quân thượng thần mở mắt, nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện tại sau núi, không có vẻ xem thường như khi Thiên hậu tới nơi này ngày trước, mà là đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cổ Quân, hy vọng ngươi vẫn khỏe sau khi chúng ta chia tay." Thanh âm mạnh mẽ vang lên cách không xa cổ thụ.
"Thần quân đại giá quang lâm, hẳn là không phải tới để gặp lão đầu tử ta đâu chứ." Cổ Quân thượng thần khóe mi mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại không có chút nào vui vẻ, trái lại bởi vì sự tồn tại của người đó mà mà toàn thân đều lộ ra vẻ cứng nhắc và do dự.
Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ bị bộ dạng trịnh trọng của Cổ Quân thượng thần dọa sợ, ngay cả khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh Cổ Quân thượng thần vẫn có thể duy trì vẻ trấn định, vậy mà bây giờ lại như lâm phải đại địch.
Người tới toàn thân tử bào, dung mạo tuấn mỹ che mờ tất cả phương hoa khắp thế gian, mái tóc dài đen như mực tản mác sau lưng, áo choàng màu lưu kim khoác trên vai, vẫn luôn kéo dài dưới đất, lướt qua băng tuyết, xa hoa mà tôn quý.
Đôi đồng tử đen nhánh in lên không linh khắp thế gian, thần tình giống với Bạch Quyết khi từ trên cao nhìn xuống chúng sinh vạn vật.
Hắn đạm mạc nhìn Cổ Quân thượng thần, cười nói: "Kể từ lần cuối gặp ngươi đã là mấy vạn năm trước, Cổ Quân ngươi thực sự già đi nhanh quá."
"Không sánh được với thần lực trường tồn cùng thế gian của thần quân, không phải thần quân vẫn luôn sống ở Tử Nguyệt sơn hay sao, hôm nay sao lại tới Thanh Trì cung vậy?" Cổ Quân thượng thần nhếch khóe miệng, dường như muốn thả lỏng bản thân hơn một chút, nhưng vẫn bị uy áp của Tịnh Uyên khiến cho không thể thở được.
"Cổ Quân, ta sẽ không vòng vo với ngươi nữa, Mộ Quang là do Thượng Cổ lựa chọn, những năm này ta ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn không hỏi thế sự, đối với việc giúp đỡ yêu giới trước kia, hoàn toàn là do Yêu hoàng cầu xin trước mặt ta mà thôi, vấn đề ai làm chủ tam giới ta chẳng có hứng thú, cũng sẽ không can thiệp."
Lời nói của Tịnh Uyên có loại cảm giác lãnh khốc lạnh giá, Cổ Quân nghe thấy thì hơi sửng sốt, năm đó hắn vì giúp đỡ yêu giới mà không tiếc giết sạch mười vạn tiên binh, những năm này cũng ngấm ngầm không ngừng lập kế, sao bây giờ lại đột nhiên nói như vậy?
Chẳng lẽ có cái gì thay đổi hay sao.. Nhớ tới Hậu Trì đã lưu đày trăm năm, đáy lòng Cổ Quân đột nhiên sinh ra cảm giác bất an.
"Bạch Quyết đã tỉnh lại, nghĩ tới trước kia khi biết hắn được truyền thừa Chích Dương thương ngươi liền đoán ra thân phận của hắn, cho nên mới quyết định lùi hẹn ước với hắn lại trăm năm." Tịnh Uyên nhìn vẻ mặt bất an của Cổ Quân, trong thanh âm mang theo một chút ý cười, mày khẽ nhướng lên: "Cho nên ta muốn nhận phần tình này của ngươi."
Trong tiếng cười trầm thấp xen lẫn cảm giác nguy hiểm, Cổ Quân khựng lại, vẻ cứng nhắc dần biến mất nơi đáy mắt, hắn bước lên mấy bước, nhưng khi tới gần Tịnh Uyên một thước thì bị ngăn lại, sự u ám giữa hai hàng lông mày hắn càng đậm, vai lưng vốn lom khom lại dựng lên thẳng tắp, hắn nhìn về phía Tịnh Uyên, bình tĩnh nói: "Thần quân, lời này của người có ý gì? Chuyện của Hậu Trì không liên quan đến thần quân!"
"Cổ Quân, vạn năm trước ta hỏi ngươi tung tích của Thượng Cổ, ngươi có còn nhớ lúc đó đã trả lời ta thế nào không?"
Tịnh Uyên đột ngột quay lại, ánh mắt nhìn Cổ Quân băng lãnh đến thấu xương, lộ ra hàn ý khó phát hiện, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa vô hại như khi đối với Hậu Trì.
Tử quang nhàn nhạt từ trong tay hắn vung ra, rơi xuống trên người Cổ Quân, sắc mặt Cổ Quân đột nhiên trở nên trắng bệch, phát ra tiếng rên khàn đặc, sau đó ngã quỳ xuống đất.
"Hạ quân.. hạ quân.. không biết.." Cổ Quân thở hổn hển, dưới tử quang bao trùm không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Đừng cho rằng ngươi có được sức mạnh hỗn độn, là có thể phản kháng lại bản nguyên chân thần của ta." Tịnh Uyên lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng câu từng chữ: "Bạch Quyết chỉ vừa mới thức tỉnh, ngươi biết điều không đi chọc tức hắn, nhưng ngươi trước kia lại dám lừa dối ta, giấu Thượng Cổ trong Thanh Trì cung hàng vạn năm, nếu không phải trăm năm trước nàng đụng phải kiếm mộ tại Đại Trạch sơn, ta thậm chí không biết rằng nàng còn sống trên thế gian.."
"Ta không giết ngươi, chỉ bởi vì ngươi đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành, là người thân duy nhất của nàng trên đời." Tịnh Uyên cúi đầu, trong đôi đồng tử đen nhánh đột nhiên bùng lên quang mang u tử: "Nhưng, có một số thứ, ngươi hưởng dụng đã hàng vạn năm, cần phải trả về rồi."
Thanh âm vừa dứt, hắn nhìn xoáy sâu vào Cổ Quân, sau đó biến mất trong rừng tuyết.
Thanh âm băng lãnh như còn vang vọng bên tai, Cổ Quân thượng thần thả lỏng toàn thân, ngã liệt xuống đất, nhìn hướng nhân ảnh đã biến mất, khóe miệng cong lên một nụ cười gượng gạo.
Quả nhiên không hổ là chân thần đã thức tỉnh hoàn toàn, có thể khiến hắn không có chút sức lực nào để chống cự, chỉ là không biết Thanh Mục cũng đã thức tỉnh, so sánh thì sẽ thế nào?
Nếu như hắn đã biết thân phận của Hậu Trì, vậy thì trăm năm thời gian này, nhất định hắn đã ở bên cạnh Hậu Trì, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn từ bỏ việc quét sạch tam giới?
Tứ đại chân thần thời thượng cổ, rốt cuộc có nhân duyên vướng mắc cái gì?
Cổ Quân thượng thần nhìn màn tuyết trắng xóa, ý tứ không rõ ràng nơi đáy mắt..
Trả lại tất cả sao? Hắn mở lòng bàn tay, làn da khô héo già nua đột nhiên trở nên hồng hào nhu hòa, giống hệt với bộ dáng thanh niên trai tráng.
Làm sao hắn lại biết được, ta hưởng dụng tất cả điều này với lòng thanh thản.
Hắn ngước mắt nhìn ra bên ngoài núi, ánh mắt tựa như xuyên qua biển mây mênh mông rộng lớn, rơi xuống một nơi.
Nơi đó, chính là tận cùng của tam giới, bên bờ cửu châu, vùng man hoang chiểu trạch, là nơi mà Bạch Quyết chân thần trú ngụ sau khi thức tỉnh.