Tường vân trôi nổi giữa không trung, rất nhanh xẹt ngang qua bầu trời.
Hậu Trì đứng trên đó, thần sắc hơi nóng nảy, nàng ở nhân gian dây dưa quá lâu, cho dù hiện tại đuổi tới yêu giới, e rằng cũng đã bỏ lỡ mất niên tiết, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy.
Yêu giới gần ngay trước mắt, Kình Thiên trụ cách đó không xa mơ hồ có thể thấy được, nàng liền thở ra nhẹ nhõm, bay về phía trước.
Thiên cung tại tiên giới.
Bởi vì sóng gió trên Thanh Long đài của Thanh Mục thượng quân, mà thân thế của Hậu Trì thượng thần đã bị vạch trần, Thiên hậu mất đi thể diện, Cảnh Chiêu công chúa cũng bị Thiên đế nhốt vào Tỏa Tiên tháp, không đủ trăm năm sẽ không được giải cấm, một chuỗi những sự kiện này đè nặng khiến cho toàn bộ Thiên cung tử khí trầm trầm đã gần tháng nay.
Vì để chấn chỉnh lại Thiên cung uy nghiêm, cũng để cho Thiên hậu có thể quên đi chuyện không vui trước đây, lần thọ đản này của Thiên hậu, Thiên đế từ nửa tháng trước đã gửi thiếp mời khắp nơi, thậm chỉ ngay cả một số lão thượng quân đã lâu không xuất thế cũng được hắn mời tới Cửu trùng thiên cung, hiển nhiên là không ai dám từ chối lời mời của Thiên đế, trong lúc nhất thời, bữa tiệc thọ yến vô cùng long trọng này, chúng tiên khắp nơi đều tới, tam giới khắp nơi đều biết.
Ngày thọ yến của Thiên hậu, chúng tiên tề tựu, so với thọ yến của Đông Hoa lão thượng quân trên Đại Trạch sơn ngày trước không biết có biết bao nhiêu náo nhiệt. Thanh Mục tay cầm thiếp mời, nhẹ nhàng thoải mái bước vào thiên môn. Nghe tin hắn sắp tới, Cảnh Giản đang tu luyện giật thót người, lộ ra vẻ mặt bất ngờ, nhưng vẫn đích thân ra trước tiếp đón.
Thanh Mục chịu đựng Cửu thiên huyền lôi sớm đã khác xa so với ngày trước, toàn thân trường bào xanh thẫm, trên đầu cài một cây trâm gỗ lỏng lẻo, vóc người mảnh khảnh, dung nhan thanh cao tuấn mỹ, đuôi tóc màu đen nhánh dần dần nhiễm lên kim sắc lưu ly, càng khiến cho trên dưới toàn thân hắn nhiều hơn mấy phần quý khí và thần bí mà tiên quân bình thường khác khó bề sánh kịp, ngay khi hắn xuất hiện, liền chiếm được ánh mắt khuynh mộ (vô cùng ái mộ) của đại đa số nữ tiên quân trong Thiên cung.
Nhưng bất luận là ai cũng biết màn cầu hôn kinh thiên động địa trên Thanh Long đài mấy tháng trước, vì vậy tuy rằng khuynh mộ, nhưng người dám bước lên trước lại ít càng thêm ít.
Suy cho cùng người mà Thanh Mục thượng quân vừa ý là tiểu thần quân tại Thanh Trì cung kia, ngay cả đường đường công chúa Cảnh Chiêu của Thiên cung cũng phải thất bại ra về, các nàng vẫn nên dừng lại, vì chính mình giữ thể diện một chút mới tốt.
Thanh Mục toàn thân lãnh ý, dưới sự hàn huyên xã giao của chúng tiên có chút không kiên nhẫn, nhưng suy nghĩ lại, vẫn không bỏ đi ngay lập tức. Tính toán thời gian của hiện tại, Hậu Trì hẳn đã lấy được Trấn Hồn tháp, đang gấp rút chạy tới yêu giới rồi, hy vọng Phượng Nhiễm có thể thành công. Bọn họ hẹn trước sẽ gặp tại Kình Thiên trụ, cũng vừa vặn thời gian để Hậu Trì tới đó.
Khi Cảnh Giản đến nơi, thấy được chính là cảnh tượng như vậy, cảm giác được khí thế cường đại cùng với tôn quý khắp người mà Thanh Mục bất giác tỏa ra ấy, hắn thực sự sửng sốt, chẳng qua chỉ mới một tháng mà thôi, biến hóa trên người Thanh Mục cũng quá lớn rồi.
"Thanh Mục thượng quân, ngươi có thể đích thân tới đây, phụ hoàng nhất định sẽ vô cùng cao hứng." Cảnh Giản tiến lên một bước, vượt qua chúng tiên, gần tới bên cạnh Thanh Mục, lại không hành lễ, bất luận linh lực của Thanh Mục là cao hay thấp, hắn chung quy cũng là hoàng tử Thiên cung, chỉ cần Thanh Mục một ngày chưa phải thượng thần, thì hắn không cần thiết phải hành lễ.
"Điện hạ nói quá rồi." Thấy Thanh Mục khe khẽ gật đầu, thần tình chậm rãi, giữa trán Cảnh Giản cũng lộ ra một chút ý cười, kéo hắn đi qua một bên.
Chúng tiên thấy nhị điện hạ Cảnh Giản đích thân lên trước tiếp đón, vừa cảm thán Thanh Mục thượng quân vị phần tôn quý, lại vừa lặng lẽ nhường lối đi cho hai người.
Cảnh Giản thích yên tĩnh, thị tì trong Thiên cung biết được sở thích của hắn, vì vậy xung quanh cung điện của hắn thông thường đều vô cùng yên tĩnh. Trên đường mòn nhỏ, hai người sóng vai cùng đi, cảm giác được vẻ u ám mơ hồ giữa trán Thanh Mục, Cảnh Giản do dự một lát mới hỏi: "Hậu Trì.. muội ấy vẫn tốt chứ?"
Biết được Cảnh Giản từ sau trận chiến tại Uyên lĩnh chiểu trạch đáy lòng vẫn luôn coi Hậu Trì là muội muội mà đối đãi, sắc mặt Thanh Mục nhu hòa đi không ít, nhưng nghĩ tới bây giờ hắn muốn lấy Tụ Linh châu, tất sẽ lại xảy ra sóng gió với Thiên cung lần nữa, khóe môi mím lại, nói: "Nàng không sao, rất tốt."
Còn chưa chờ Cảnh Giản hỏi tiếp, Thanh Mục đã rất nhanh bổ sung thêm một câu: "Phượng Nhiễm cũng rất tốt, sinh long hoạt hổ (tràn đầy sức mạnh), mỗi bữa có thể ăn hết ba bát cơm lớn."
Cảnh Giản sắc mặt ngơ ngác, dường như bị chọc trúng chỗ hiểm, vành tai đột nhiên đỏ bừng, thanh âm cũng trở nên lắp bắp: "Thanh Mục thượng quân.."
"Cảnh Giản điện hạ, ngươi và Phượng Nhiễm.." Thanh Mục dừng lại, thẳng thừng nói: "Không thích hợp đâu."
Cảnh Giản sắc mặt tái nhợt, bước chân cứng nhắc, đôi mắt hơi trùng xuống. Rất lâu sau, hắn mới nói: "Ta biết."
Phượng Nhiễm có nhìn tới hắn hay không là một chuyện, chỉ bằng việc huynh trưởng hắn và Phượng Nhiễm có tử thù.. Cùng với ân oán vướng mắc giữa mẫu hậu và Thanh Trì cung.. Hai người bọn hắn căn bản không có khả năng.
Bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, nhưng Thanh Mục rốt cuộc không phải người bình thường, trong chốc lát liền khôi phục lại trạng thái.
Hắn chắp tay hướng Thanh Mục: "Thọ yến buổi chiều mới cử hành tại Huyền Thiên điện, không bằng ngươi tới nghỉ ngơi trong điện của ta một chút?"
Huyền Thiên điện? Nghe thấy lời của Cảnh Giản, đáy mắt Thanh Mục khẽ nổi lên sóng động, không hoảng không loạn nói: "Huyền Thiên điện xưa nay chỉ bàn chính sự, bệ hạ lần này sao lại tổ chức yến tiệc tại đó?"
Cảnh Giản có chút bối rối, do dự một lát, lại thở dài: "Đây là ý kiến của mẫu hậu."
Thanh Mục gật đầu, biểu thị rằng đã hiểu. Thiên hậu mất đi thể diện, tự nhiên là muốn tìm lại rồi, suy cho cùng không gì có thể thể hiện sự tôn quý của nàng bằng việc lập uy trên Huyền Thiên điện.
Thanh Mục nhìn bốn phía xung quanh, thờ ơ nói: "Ta thấy hôm nay linh khí của Thiên cung đầy tràn, so với trước đây lại càng thịnh vượng, có lẽ là có công lao của Tụ Linh châu, nghe nói Tụ Linh châu được đặt trong Huyền Thiên điện, trấn thủ tiên giới, có phải không?"
Cảnh Giản thấy Thanh Mục đột nhiên nhắc tới Tụ Linh châu, có chút khó hiểu, nhưng vẫn lắc đầu: "Linh khí trong cung đầy tràn không có quá nhiều can hệ tới Tụ Linh châu, kể từ tháng trước sau khi ngươi chịu qua Cửu thiên huyền lôi, Thiên cung vẫn luôn như vậy. Kỳ thực chỉ cần phụ hoàng tọa trấn Thiên cung, tiên giới sẽ không xảy ra chuyện, Tụ Linh châu chẳng qua chỉ là được tam giới phóng đại thần lực lên mà thôi."
"Vậy.. Tụ Linh châu đặt trong Huyền Thiên điện có an toàn hay không?"
"Đương nhiên rồi." Trong mắt Cảnh Giản nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng lại nhanh chóng che giấu, nghĩ một lúc mới thấp giọng nói: "Thanh Mục thượng quân, Huyền Thiên điện do sức mạnh bản nguyên của phụ thần bảo hộ, nếu như không có sự cho phép của phụ hoàng, trừ phi có được sức mạnh thượng thần, bằng không thì ngay cả một bước cũng khó có thể tiếp cận, thậm chí sẽ bị linh lực hộ điện của người làm tổn hại, ngươi.. suy nghĩ cho kỹ."
Hắn không biết Thanh Mục có tính toán gì, nhưng Thanh Mục sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi tới Tụ Linh châu, liền đoán được hắn lần này tới Thiên cung tuyệt không bình thường. Huyền Thiên điện do sức mạnh bản nguyên của Thiên đế thủ hộ, hắn không lo lắng tới an nguy của Tụ Linh châu, nhưng cũng không muốn Thanh Mục chọc giận Thiên đế, vì vậy mới nõi rõ.
Nghe thấy lời này, Thanh Mục rõ ràng là sửng sốt, mỉm cười không nói nhiều, sau đó thở phào nhẹ nhõm, thấy Tử Tùng viện đã gần ngay trước mắt, hắn hướng Cảnh Giản xua xua tay: "Nhị điện hạ, đa tạ, đã tới Tử Tùng viện rồi."
Cảnh Giản thấy hắn thần sắc lãnh đạm, cho rằng là bản thân quá mức cẩn thận, cũng mỉm cười, chắp tay theo sau đó liền rời đi.
Thanh Mục nheo mắt nhìn hắn đi xa, xoay người bước vào Tử Tùng viện, ẩn đi thân tích (tung tích), rồi lại đi về phía Huyền Thiên điện.
Lúc này đã gần tới chính ngọ (giữa trưa), thọ yến cử hành vào buổi chiều, đã không còn thời gian nữa rồi, thay vì chờ Thiên đế và Thiên hậu trở về Huyền Thanh điện, còn chẳng bằng động thủ ngay lúc này.
Huyền Thiên điện lơ lửng trên bầu trời chính giữa Thiên cung, chỉ khi nào Thiên đế xử lý chính sự thì mới mở cửa, lần này thọ yến của Thiên hậu được sắp xếp tại đây, khiến cho vô số tiên quân đều ít nhiều phải bất ngờ. Nhưng nghĩ tới cảm tình của Thiên đế dành cho Thiên hậu, liền cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này bên ngoài Huyền Thiên điện chỉ có một số ít thủ vệ, chưa có thượng quân nào tới trước để chúc mừng, Thanh Mục còn chưa tới gần, liền cảm giác được một luồng linh lực màu trắng cường đại tràn ngập bốn phía khắp tòa cung điện lơ lửng kia, đôi mắt hơi trầm xuống, thân ảnh tiếp cận cũng dừng lại.
Xem ra Cảnh Giản nói không sai, Huyền Thiên điện không phải thủ vệ yếu ớt, chỉ dựa vào luồng linh lực bao quanh bên ngoài này thôi, rất ít người có thể tiến gần.
Nếu không có tôn vị thượng thần thì không thể tiến vào? Nhớ lại những lời Cảnh Giản đã nói, Thanh Mục khẽ thu lại nét mặt, một luồng linh lực kim sắc từ toàn thân phát ra, vây quanh trên người hắn, cơ hồ ngay lập tức, luồng linh lực bạch sắc bên ngoài Huyền Thiên điện kia dưới nhu quang kim sắc lại nổi lên sóng động, khẽ lùi lại về phía Huyền Thiên điện tựa như đang lẩn trốn.
Thanh Mục thấy vậy thì sững sờ, mi phong tuấn dật nhướng lên, đem linh lực kim sắc xoay quanh các đầu ngón tay, gia tăng thêm một chút. Kể từ sau Cửu thiên huyền lôi trên Thanh Long đài, luồng linh lực kim sắc này liền chậm rãi xuất hiện bên trong thân thể, không ngờ hôm nay lại có hiệu quả tới như vậy.
Toàn thân kim sắc dâng lên cực đại, Thanh Mục mím môi, nhìn vị tiên tướng thủ vệ cách đó không xa, rồi đi về phía Huyền Thiên điện.
Trong Tỏa Tiên tháp một mảnh u ám, linh khí bạc nhược, chỉ có một tia sáng từ bên song cửa nhỏ ánh lên trên tháp.
Cảnh Chiêu toàn thân trường bào thuần trắng, sắc mặt lãnh đạm ngồi trong tháp, đôi mắt hơi khép, so với vẻ nhếch nhác trên Thanh Long đài thì lại nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt.
Một ngày bên ngoài, bằng một tháng trong Tỏa Tiên tháp, vì vậy tuy rằng bên ngoài mới chỉ có một tháng trôi qua, nhưng trong tháp đã gần một năm quang cảnh.
Bên ngoài song cửa nhỏ có tiếng giẫm đạp truyền tới, Cảnh Chiêu chân mày không động, tựa như không có mảy may cảm giác.
"Công chúa điện hạ, Thanh Li tới thăm hỏi, ngươi sao có thể bàng quan như vậy?"
Tiếng cười mềm mại vang lên ngoài song cửa, Cảnh Chiêu nhíu mày, mở to mắt nhìn ra ngoài, Thanh Li toàn thân váy dài bích lục lơ lửng bên ngoài tháp, nói cười duyên dáng, nàng quay đầu, không đáp lại.
"Cảnh Chiêu công chúa, chúng ta tốt xấu gì cũng là lão bằng hữu (bạn cũ), tuy rằng không đến mức được nghênh đón, nhưng chung quy ngươi cũng nên thăm hỏi một câu chứ, chẳng lẽ công chúa Thiên cung bị nhốt vào trong Tỏa Tiên tháp ngay cả một điểm khí độ này cũng không có hay sao?"
Cảnh Chiêu ngẩng đầu, con ngươi trong mắt đen nhánh, nhàn nhạt đáp: "Thanh Li, chuyện trước kia tuy rằng ta không biết mục đích của ngươi, nhưng cũng hiểu được ngươi tuyệt không có ý tốt, nơi này là tiên giới, ngươi vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn."
Lời nói của nàng lãnh đạm, không mảy may để ý tới Thanh Li khiêu khích.
Thanh Li nhướng mày, cười nói: "Tỏa Tiên tháp quả nhiên danh bất hư truyền, thật là một địa phương tốt để tự mài luyện tính cách, công chúa điện hạ thực không muốn biết ta vì sao lại tới ư?"
"Không muốn." Lạnh lùng phun ra hai chữ, Cảnh Chiêu mắt cũng không ngước lên, bàn tay khẽ gảy gảy trên ống tay áo.
"Thọ đản của Thiên hậu, thiết đãi chúng thiên tiên quân, nếu như Thanh Mục thượng quân phá hỏng buổi yến hội này, lại không có Cổ Quân thượng thần che chở, cũng không biết hắn còn có thể may mắn được như lần trước hay không!" Tiếng cười mềm mại vang lên, Thanh Li sóng mắt lưu chuyển, che miệng cười lớn.
Cảnh Chiêu thần tình chấn động, ánh mắt sáng rực, hỏi: "Thanh Li, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Thọ yến của mẫu hậu, liên quan gì tới Thanh Mục?"
"Chỉ cần hắn không muốn đi lấy lòng vị tiểu thần quân trên Thanh Trì cung kia, tự nhiên.. là không liên quan tới hắn." Thanh Li hơi nheo mắt, than thở: "Thanh Mục thượng quân thực là một kẻ si tình, lần trước vì Hậu Trì thượng thần mà cam nguyện chịu Cửu thiên huyền lôi, lần này cũng vì nàng mà xông vào Huyền Thiên điện, cướp Tụ Linh châu.."
Cảnh Chiêu đột ngột ngẩng đầu, thanh âm thất sắc (mất giọng) : "Tụ Linh châu.. Sao hắn lại đi cướp Tụ Linh châu!"
"Cái đó thì ta lại không biết rồi, Cảnh Chiêu công chúa, cái gì nên nói thì ta đã nói, còn về Thanh Mục thượng quân có mất mạng tại Thiên cung hay không, ngươi.. cứ chống mắt mà xem đi, có điều.. thời gian của hắn không còn nhiều nữa đâu!" Thanh Li nhún vai, mắt khẽ chớp, biến mất tại bên ngoài Tỏa Tiên tháp.
Cảnh Chiêu đứng dậy, ngửa đầu, thần tình khó đoán, ngoài song cửa nhỏ, những tia sáng yếu ớt đều nhất loạt tỏa xuống, đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn như bị thứ gì đó đâm vào.
Cảnh Chiêu, cho dù ngươi có đi ra thì sẽ như thế nào, cứu hắn thì làm sao, trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có Hậu Trì, không nhìn thấy được nửa phần điểm tốt của ngươi đâu!
Đồng thời khi đó, Thiên đế đang cùng thương thảo thọ yến với Thiên hậu ở trong Ngự Vũ điện thì thần tình đột nhiên khựng lại, nhìn về hướng Huyền Thiên điện, sắc mặt hơi chút bất an.
"Mộ Quang, xảy ra chuyện gì?" Thiên hậu toàn thân áo gấm kim phượng, cổ áo thuần tím mở ra nơi cần cổ, tường vân phiêu dật, phượng hoàng ngũ sắc trên cẩm bào từ giữa thắt lưng nghiêng nghiêng mà xuống vô cùng sinh động, tựa như đang bay lượn trên bầu trời, thực là hoa quý vô song.
"Không sao." Thiên đế quay đầu lại, thấp giọng khẽ nói: "Tại Huyền Thiên điện có sức mạnh bản nguyên của ta, cho nên không ai có thể xông vào được."
Phần sau câu nói quá nhỏ, Thiên hậu không nghe thấy, nhưng thấy gần đây tâm trạng của Thiên đế rất tốt, liền nói: "Mộ Quang, hôm nay là thọ yến của ta, hay là để cho Cảnh Chiêu ra ngoài đi, nó tốt xấu gì cũng là công chúa thiên giới, thời hạn cấm túc trăm năm có thể miễn trừ thì càng tốt.."
Thiên hậu thần tình uyển chuyển, Thiên đế tạm dừng lại, đáy lòng cũng dâng lên một tia khó chịu, hắn cũng thương yêu nữ nhi lắm chứ, nhưng tính tình của Cảnh Chiêu nếu như không mài dũa, ngày sau tất sẽ gây ra đại họa.
Thấy khuôn mặt đầy khẩn cầu của Thiên hậu, Thiên đế chần chừ giây lát, nhưng vẫn mềm lòng: "Hôm nay là thọ yến của nàng, chỉ cho phép Cảnh Chiêu tham dự, sau khi kết thúc thọ yến lại quay về Tỏa Tiên tháp, cấm kỳ thay đổi thành mười năm.
Nghe thấy lời này, tuy rằng Thiên hậu không hoàn toàn thỏa mãn, nhưng cũng biết Thiên đế làm vậy là đã nhượng bộ lắm rồi, liền gật đầu, coi như là đồng ý.
Nhớ lại mấy tấm thiếp mời gửi tới Thanh Trì cung và Liễu Vọng sơn, Thiên đế cũng không chắc rằng Cổ Quân, Hậu Trì và Thanh Mục có tới hay không, nhưng rốt cuộc vẫn muốn nói một tiếng với Vu Hoán, ngay lúc chuẩn bị mở miệng, lại cảm giác được một trận sóng động linh lực mạnh mẽ từ Huyền Thiên điện truyền tới, khiến cho toàn bộ Thiên cung đều chấn động.
Hắn thần tình khựng lại, sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy nhìn ra bên ngoài Ngự Vũ điện.
" Mộ Quang, xảy ra chuyện gì vậy? "Cùng cảm giác được dị động tại Huyền Thiên điện, nhưng Thiên hậu lại không biết rõ bằng Thiên đế, cũng đứng lên rồi hỏi.
" Vu Hoán, có người xông vào Huyền Thiên điện. "Thiên đế thấp giọng nói, kim sắc nơi đáy mắt rất nhanh xẹt qua, rồi lại chầm chậm lắng xuống.
Thiên hậu lông mày khẽ nhíu, bản nguyên của Mộ Quang là ngũ trảo kim long, tuy rằng đồng tử màu đen, nhưng khi vô cùng tức giận sẽ có biến hóa, nàng rũ mắt xuống, hỏi:" Mộ Quang, Huyền Thiên điện chính là sức mạnh bản chuyên của chàng hóa thành, nếu như không có năng lực thượng thần, căn bản khó có thể tiến vào, Lẽ nào.. Cổ Quân tới ư? Hắn muốn làm cái gì? "
Thiên đế ý tứ thâm sâu liếc nhìn Thiên hậu, lắc lắc đầu:" Không phải Cổ Quân.. Trong Huyền Thiên điện có thể có cái gì, người kia chẳng qua là vì Tụ Linh châu mà thôi. "Nói xong lời này, thấy Thiên hậu thần tình thả lỏng, ánh mắt hắn u ám, nói:" Ta chỉ không ngờ tới, hắn lại có thể xông vào Huyền Thiên điện, ta thực sự đã xem thường hắn rồi! "
" Mộ Quang, chàng nói là.. "Thiên hậu nghe ra ý tứ trong lời nói của Thiên đế, sắc mặt cũng rét lạnh, dường như không dám tin tưởng:" Làm sao có thể, chàng không phải đã nói rằng hắn tối thiểu vẫn còn trăm năm nữa mới có thể tấn vị thượng thần hay sao! "
" Trăm năm.. "Thiên đế khẽ phun ra hai chữ, nhìn luồng ánh sáng kim, bạch giao nhau phía Huyền Thiên điện, mắt khẽ nheo lại, sát cơ (động cơ giết người) dày đặc:" Hắn cũng phải có ngần ấy thời gian mới được! "
" Tụ Linh châu chính là ấn tỷ chấp chưởng tam giới của ta, hắn vậy mà cũng dám mơ tưởng! Bổn đế mấy vạn năm không hỏi thế sự, lẽ nào người trong tam giới đều cho rằng Thiên cung ta có thể ức hiếp được hay sao! "
Thiên đế đột ngột quay đầu, trong mắt thịnh quang sáng rực, khí thế chí tôn ngạo nghễ thiên hạ lập tức xuất hiện, long bào lưu kim khẽ tung bay, trong Ngự Vũ điện một mảnh băng lãnh.
Thiên hậu ngơ ngác nhìn sắc mặt lãnh đạm không còn chút nào vui vẻ của Thiên đế, đáy lòng khẽ run lên, hắn đã.. cả vạn năm không xưng 'Bổn đế' trước mặt nàng rồi..
" Lần này, cho dù là Cổ Quân tới đây, Bổn đế cũng sẽ không ngừng tay, thế gian này nên biết rằng.. Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của tam giới, điều khiển vạn vật chúng sinh!"
Giọng nói thanh lãnh vẫn còn vang vọng rất lâu trong Ngự Vũ điện, Thiên đế dựng thẳng người, đôi tay gác sau lưng, nhìn biển mây bao phủ khắp bầu trời, môi khẽ cong lên, không mang theo một chút cảm tình.