Ngũ sắc kim quang sáng chói, trong âm sắc chứa đựng uy nghiêm, động tĩnh này khắp trong ngoài Tử tùng viện thực sự không hề nhỏ, chúng tiên quân gần đó biết được đã xảy ra chuyện gì thì đều giương mắt nhìn ngũ sắc kim quang đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện trong tiên giới, run rẩy sợ hãi quỳ tại bên ngoài viện, khuôn mặt đầy vẻ khủng hoảng, Thanh Mục và Phượng Nhiễm nghe thấy tiếng động thì nhíu chặt mày bước ra cửa, lo lắng nhìn Hậu Trì đang dựa dưới tán tử tùng trong sân viện, vẻ mặt gấp gáp, chỉ có Cảnh Giản là mấp máy miệng, nhưng lại cụp mắt xuống với vẻ rầu rĩ.
Có điều, dưới tình cảnh ngưng trệ này, trong Tử tùng viện vốn nên uy nghiêm cung kính, lại đột nhiên vang lên một tiếng cười rất khẽ.
Tiếng cười vô cùng lãnh đạm, rõ ràng trong sáng vui tai, nhưng lại mang theo vẻ châm biếm khó tả, khiến cho mọi người trong viện đều sững sờ, cũng khiến cho kim quang ngũ sắc bao trùm lên Tử tùng viện khẽ nổi lên sóng động, tràn ra một tia lạnh lẽo.
"Qua cổng không vào (đi qua cổng nhưng không vào nhà) ? Thiên hậu, Hậu Trì từ nhỏ tới lớn sống trong Thanh Trì cung, không có quan hệ gì với ngài, cớ sao lại nói ta qua cổng nhưng không vào?" Nữ tử rũ mắt xuống thần sắc nhàn nhạt, bàn tay thờ ơ không để tâm phủi phủi ống tay áo, vầng trán sáng tỏ.
Cảnh Giản nghe thấy lời này thì sắc mặt cứng nhắc, trầm mặc nhìn qua Hậu Trì, hắn không nghĩ tới, Hậu Trì chỉ một câu nói liền cắt đứt mối quan hệ với mẫu hậu, sạch sẽ nhanh nhẹn, không do dự một chút nào.
Thanh âm giữa hư không dường như khựng lại, sau đó càng trở nên lạnh lẽo: "Hậu Trì, cho dù như vậy, thì ta cũng là trưởng bối.. ngươi tới bái kiến là lẽ đương nhiên.."
Hậu Trì hơi nhướng mày, ngáp một cái, uể oải lên tiếng phá vỡ thanh âm giữa hư không: "Hậu Trì lại không biết, Thiên hậu đã trở thành vị chân thần đầu tiên từ hậu cổ giới cho tới nay, chỉ là không biết vì sao Thiên hậu lại chưa tiếp nhận cai quản tam giới, để ta được nghe ngự chỉ đây?"
"Hậu Trì, đừng có nói bừa. Bổn hậu khi nào thì nói rằng ta đã tấn vị chân thần?" Thanh âm đạm mạc từ nơi chân trời truyền tới, mơ hồ mang theo một tia phẫn nộ.
Sáu vạn năm nay, sau khi tứ đại chân thần thượng cổ vẫn lạc, chưa có ai dám dùng khẩu khí này để nói chuyện với nàng! Càng huống hồ, đó lại là Hậu Trì của Thanh Trì cung?
"Nếu Thiên hậu đã không phải chân thần, thì khi Hậu Trì được xếp vào hàng thượng thần tại Côn Luân sơn mấy vạn năm trước, ta đã không cần phải tới bái kiến Thiên hậu rồi. Thiên hậu cũng đã mấy vạn năm chưa trở về Thanh Trì cung, chẳng lẽ đã quên mất chuyện này hay sao?"
Đôi mắt phượng lạnh lùng khẽ nhếch lên, nhìn xa xăm về phía chân trời, Hậu Trì đứng thẳng người, đôi tay chắp tại sau lưng, thường phục màu tím sẫm lướt trên mặt đất, phác họa nên khu vườn tĩnh mịch.
Hàng vạn năm trước, trên đỉnh Côn Luân, ngày đại hôn của Thiên đế và Thiên hậu, cũng là lúc Hậu Trì tấn vị thượng thần, tiên yêu trong tam giới có ai mà không biết, nhưng tới nay cũng chẳng ai dám nhắc tới. Không ngờ rằng, vị tiểu thần quân trên Thanh Trì cung kia lại làm càn như vậy, một đám tiên quân quỳ bên ngoài điện đưa mắt nhìn nhau, sợ hãi khắp người toát mồ hôi lạnh.
Thanh Mục bình tĩnh nhìn sườn mặt thanh lãnh đạm mạc của Hậu Trì, đáy mắt bất giác xẹt qua tia khổ sở.
Trong sự trầm mặc đến nghẹt thở, kim quang ngũ sắc trên bầu trời Tử tùng viện lại từ từ mờ đi, một luồng ánh sáng đột nhiên rơi xuống sân viện, sau đó bao trùm hoàn toàn lấy Hậu Trì, trong phút chốc, tỏa ra rực rỡ chói mắt, đợi khi mọi người định thần lại mới phát hiện Hậu Trì vốn đang đứng trong sân đã hoàn toàn biến mất không rõ tung tích.
"Các ngươi đừng lo lắng, ta đi Ngự Vũ điện, Hậu Trì hẳn là đang ở đó." Cảnh Giản sắc mặt ngẩn ra, nói với hai người thần sắc cũng đang đại biến, vội vàng chạy ra ngoài cổng viện.
Ngự Vũ điện chính là cung điện của Thiên hậu, Phượng Nhiễm và Thanh Mục liếc nhìn nhau, đôi mắt trầm xuống, ngầm hiểu ý cùng ẩn giấu thân ảnh bay ra ngoài Tử tùng viện.
Chỉ là mới bay được nửa đường, Phượng Nhiễm lại lặng lẽ rẽ sang một hướng khác, sau một lúc, xuất hiện trước mặt Cảnh Giản trên một con đường nhỏ.
Nơi này cách Ngự Vũ điện không quá mấy thước, nhương không ngờ lại ngược hẳn so với hướng đi của Thanh Mục, Cảnh Giản nhìn nữ tử áo đỏ cách đó không xa đang nhướng mày nhìn hắn, dừng bước, khẽ thở dài.
"Cảnh Giản, ngươi vừa mới nói bọn ta phải nhanh chóng rời khỏi Thiên cung, Thiên hậu liền tìm tới cửa, ngươi không phải là đang giấu chúng ta chuyện gì đó chứ?" Lông mày Phượng Nhiễm hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm Cảnh Giản, khẩu khí không tốt, nếu không phải nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hậu Trì và Cảnh Giản, nàng cũng sẽ không suy đoán như vậy.
"Phượng Nhiễm, ngươi đa nghi rồi, không có chuyện gì cả." Cảnh Giản mím môi, khẽ mỉm cười, cố gắng làm cho thần sắc nhìn có vẻ thoải mái một chút, nhưng dung mạo ôn nhuận ngày thường có làm cách nào thì trông cũng vô cùng khó coi.
"Ta cố ý tách khỏi Thanh Mục để tới hỏi ngươi, là do vẻ mặt quái dị của ngươi ngày hôm qua, phải chăng có liên quan tới long tức trong cơ thể Thanh Mục?"
"Phượng Nhiễm, chuyện này ngươi không cần xen vào, mẫu hậu chỉ là muốn nói chuyện với Hậu Trì, sẽ không làm gì muội ấy đâu."
Phượng Nhiễm liếc hắn một cái, nơi đáy mắt một mảnh u ám, lạnh lùng nói: "Không sao ư? Chẳng lẽ ngươi định nói với ta là Thiên hậu vứt bỏ Hậu Trì tại Thanh Trì cung mặc kệ không quản cả mấy vạn năm, hiện tại cảm thấy hổ thẹn với nàng, muốn nói chuyện tình cảm thâm tình hay sao?"
Những lời lạnh lùng chất vấn trong Tử tùng viện căn bản không phải là một người mẫu thân có thể nói ra được!
Lời nói này thực sự thập phần châm biếm, giữa hai hàng lông mày Cảnh Giản khẽ nhíu, hắn nhìn Phượng Nhiễm, thanh âm cũng lạnh đi: "Chuyện của mẫu hậu, vẫn chưa tới phiên ngươi xen vào, Phượng Nhiễm thượng quân, ngươi quá phận rồi."
Bất luận Thiên hậu đã làm cái gì, hắn thân là con trai của người, cũng không thể trơ mắt nhìn Thiên hậu bị Phượng Nhiễm nói như vậy mà vô động vu trung (không chút động lòng) được.
"Cảnh Giản, ngươi chưa từng thấy Hậu Trì lớn lên như thế nào trong Thanh Trì cung.." Nhìn thấy Cảnh Giản quay người muốn đi, vẻ tức giận giữa hai hàng lông mày của Phượng Nhiễm dịu đi một chút, lại nhiều hơn mấy phần thương tiếc: "Hậu Trì từ nhỏ linh mạch đã suy yếu, căn bản không thể tích tụ linh lực, từ sau khi nàng khải trí Cổ Quân thượng thần liền rời khỏi Thanh Trì cung, tung tích không rõ, ta chăm nom nàng trưởng thành, vạn năm thời gian, Thanh Trì cung cho dù là tiên dinh bí cảnh nhìn mãi không mỏi, đến một ngày cũng sẽ phiền chán, nhưng nàng lại chưa từng rời khỏi Thanh Trì cung, ngươi có biết vì sao không?"
Bước chân Cảnh Giản chậm lại, nghe thấy trong lời nói của Phượng Nhiễm có chút mệt mỏi, đáy lòng bỗng sinh ra vô vàn chua xót.
Sao hắn lại không biết, phụ hoàng mẫu hậu cai quản tam giới, không biết có bao nhiêu tiên quân và yêu quân chờ xem chuyện cười của Hậu Trì, mất đi sự che chở của Cổ Quân thượng thần, Hậu Trì năng lực lại yêu ớt, sao có thể tùy ý đi lại trong tam giới, để cho người ta xem là trò cười.
Chỉ là vạn năm này, hắn cũng giống như bao kẻ khác cố gắng quên đi sự tồn tại của Thanh Trì cung trong tam giới mà thôi.
Thấy Cảnh Giản trầm mặc không đáp, Phượng Nhiễm nhướng mày, nói: "Nàng không muốn làm mất thanh danh của Cổ Quân thượng thần trong tam giới, an an tĩnh tĩnh sống tại Thanh Trì cung, ta đưa nàng ra ngoài, tất sẽ muốn bảo vệ nàng chu toàn, cho dù người đó là Thiên hậu, ta cũng sẽ không nhượng bộ nửa phần, Cảnh Giản, ta hỏi lại ngươi lần nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lời nói lạnh buốt kèm theo sát khí nồng đậm thổi vào mặt, nhìn vào đôi đồng tử đỏ rực của Phượng Nhiễm, Cảnh Giản mới chợt nhận ra nữ tử đang đứng trước mặt này chính là sát quân sinh ra từ trong chiến trường đẫm máu Uyên lĩnh chiểu trạch từng khiến cho cả tam giới khiếp sợ.. Nhưng cho dù như vậy, chuyện mẫu hậu đã quyết định, khắp tam giới này ai có thể chống lại? Càng huống hồ hắn căn bản không biết rốt cuộc mẫu hậu đang toan tính cái gì?
"Phượng Nhiễm, chuyện này quả thực có liên quan tới long tức trong cơ thể Thanh Mục.. Cảnh Chiêu muôi ấy.." Cảnh Giản khẽ thở dài, biết được không thể ngăn nàng, thở dài một tiếng, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Nhiễm đem chuyện Cảnh Chiêu dùng bản mệnh long đan để cứu Thanh Mục từ từ nói ra.
Thanh âm trầm trọng dần dần chìm sâu vào lối nhỏ, nam tử áo đỏ đang dựa sát phía sau hòn giả sơn cách đó không xa bỗng nhiên cứng người, khóe miệng khẽ mím, vầng trán nhíu chặt lại.
Sâu trong hoa viên bỏ trống, tiếng suối chảy róc rách, tiên khí dày đặc bao trùm lên khắp nơi đây, sinh ra mấy phần không linh cách tuyệt với thế gian.
Đại khái có thể đoán được nơi này là nơi nào, Hậu Trì đột nhiên xuất hiện nhíu mày đi sâu về phía con đường nhỏ, từng đóa mẫu đơn đỏ tươi nở rộ hai bên lối đi, khiến cho nơi an tĩnh này cũng nhuốm lên mấy phần tôn quý hoàng giả, làn váy tím sẫm lướt qua những đóa hoa rải rác hai bên, đi qua cây cầu gỗ, nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đứng quay lưng dưới tán cổ thụ trong hoa viên, Hậu Trì từ từ dừng lại.
Đây chính là Thiên hậu ư?
"Hậu Trì, không ngờ một Thanh Trì cung bình thường cũng có thể nuôi dưỡng được ngươi tùy ý làm loạn như vậy, sao nào, những lời vừa mới nói kia, là phụ thần của ngươi bảo ngươi tới hỏi bổn hậu hay sao?"
Nữ tử áo trắng từ từ quay người lại, ánh mắt dửng dưng, mái tóc đen có đính thêm mấy sợi tia ngũ sắc, dung mạo mỹ lệ, trong sự thanh lãnh xa cách ấy lộ ra mấy phần tôn quý.
Chỉ là, Hậu Trì nhìn thấy dáng vẻ Thiên hậu như vậy, lại đột nhiên có chút sửng sốt.
Trường bào cổ xưa thuần sắc trắng, đai gấm kim sắc thắt tại bên eo, mái tóc dài tùy ý buông xõa sau lưng.. Còn có tích thấu (viên ngọc hình giọt sương) bích ngọc rủ giữa trán, Thiên hậu đứng trước mặt Hậu Trì vậy mà lại có phục sức giống hệt với Thượng Cổ chân thần mà nàng từng thấy trong Triều thánh điện.
Ngoại trừ màu sắc y sức (y phục trang sức) là khác nhau, thì nàng không thể tìm ra được nửa điểm khác biệt.
Chỉ có điều Thượng Cổ chân thần là không linh du viễn (kỳ ảo xa xưa) chân chính, trong đôi mắt dường như ẩn giấu phương hoa khắp thế gian, nói là có công đoạt thiên cũng không phải quá.. Mà Thiên hậu, chỉ là ngoại hình giống nhưng khí chất lại không giống, càng có vẻ cố ý trang điểm cho giống, trái lại có thể dễ dàng nhận ra khoảng cách một trời một vực giữa hai người.
Tuy là dung nhan vô cùng mỹ lệ, khí vận cao quý thanh lãnh, nhưng lại làm giảm đi mấy phần lộng lẫy vốn có, thay vào đó có cảm giác chẳng đâu vào đâu.
Hậu Trì mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiên hậu, trong mắt đầy vẻ cổ quái, thậm chí khi nàng ta lên tiếng hỏi thì nàng cũng quên mất việc phải trả lời.
Thiên hậu cũng thu lại nét mặt nhìn nữ tử cách đó không xa, đáy mắt bất giác sinh ra mấy phần kinh ngạc, dung nhan bình thường như vậy, nếu không phải khí vận toàn thân kia giống với Cổ Quân, thì nàng sẽ hoài nghi.. nó có thực sự là nữ nhi của Cổ Quân hay không!
"Hậu Trì?" Có lẽ là bởi vì ánh mắt của Hậu Trì quả thực quái dị, Thiên hậu sắc mặt khẽ khựng lại, đáy mắt xẹt qua một tia khó chịu: "Bổn hậu hỏi, vì sao ngươi không trả lời?"
"Thiên hậu, phụ thần ta đã mấy vạn năm không trở về Thanh Trì cung rồi, người sao lại để ta đi hỏi được, vừa nãy chỉ là Hậu Trì nhất thời nói bừa mà thôi." Hậu Trì nhướng mày khẽ nói, thần sắc bình thản, giống như là chưa từng mảy may phát giác ra sự khó chịu trong mắt Thiên hậu, từ từ thở ra một hơi.
Cho tới hiện tại chân thực đối mặt với Thiên hậu, Hậu Trì mới biết rằng nàng thực sự không còn quan tâm tới người năm đó đã nhẫn tâm bỏ rơi nàng trong Thanh Trì cung, có lẽ là năm tháng u tĩnh tại Thanh Trì cung quá dài, hoặc là do tình yêu thương không hề che giấu của phụ thần, hoặc cũng có thể là do có Bách Huyền vô vị làm bạn.. Bất luận là vì nguyên nhân gì, ngoại trừ cách trang điểm vô cùng tương tự kia khiến cho nàng kinh ngạc, thì tại lúc này nàng đối với Thiên hậu lại không hề sinh ra một chút cảm giác đặc biệt nào.
Ngoại trừ, sự lãnh đạm sâu trong linh hồn mà ngay chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
Huyết nồng hơn nước (một giọt máu đào hơn ao nước lã), nhưng lại không có chút nào ràng buộc, nếu không phải khắp tam giới đều biết nàng chính là do Thiên hậu sinh ra, thì Hậu Trì đã hoài nghi một cách quang minh chính đại, nàng và người đang đứng trước mặt thực sự có quan hệ hay không?
"Không biết Thiên hậu muốn gặp Hậu Trì rốt cuộc là có chuyện gì?" Gặp cũng đã gặp rồi, mặc dù không có chút nào chán ghét, nhưng cũng không hề yêu thích, Hậu Trì nhạt nhẽo mở miệng, ý muốn bỏ đi vô cùng rõ ràng.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, bổn hậu muốn giữ Thanh Mục ở lại Thiên cung, đặc biệt tới báo với ngươi một tiếng mà thôi." Thiên hậu liếc nhìn Hậu Trì, nhàn nhạt nói.
"Giữ Thanh Mục lại Thiên cung? Vì sao?" Hậu Trì đột nhiên sửng sốt, ngay lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc, đáy mắt xẹt qua một tia ngưng trọng, nói: "Thanh Mục không thuộc quản lý của Thiên cung, cho dù ngài có là Thiên hậu tôn quý, cũng không có quyền để mà tùy tiện giữ hắn lại."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng thấy trong mắt Thiên hậu có một chút vui vẻ nghiền ngẫm, đáy lòng Hậu Trì lại mơ hồ sinh ra cảm giác bất an.
"Hậu Trì, Thanh Mục tốt xấu gì cũng nhận được đại ân của hoàng tộc ta, giữ hắn lại Thiên cung, sao lại có thể nói là bổn hậu làm khó người khác?"
"Ý bà là gì?" Hậu Trì đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ngươi cho rằng long tức của Tam thủ hỏa long dựa vào một tiên quân như hắn liền có thể luyện hóa, nếu không phải Cảnh Chiêu dùng bản mệnh long đan ra cứu, thì hắn làm sao có thể sống sót?" Thiên hậu giương mắt, nhìn vẻ kinh ngạc của Hậu Trì, nhàn nhạt nói: "Long tức của Tam thủ hỏa long đã cùng với long đan tiến vào trong linh mạch của hắn, một khi long đan bị lấy ra, ngay cả sức mạnh bản nguyên của Thiên đế cũng không cứu được hắn, ngươi hẳn là biết rõ long đan đối với kim long nhất mạch có biết bao nhiêu trọng yếu, nếu không phải Cảnh Chiêu tận lực cầu xin, ngươi cho là bổn hậu tới tận bây giờ vẫn còn giữ lại cái mạng của Thanh Mục ư?"
Bàn tay Hậu Trì thõng tại bên eo bỗng nhiên siết chặt, đáy mắt một mảnh phức tạp, môi khẽ mím, nhếch lên một đường cong nhỏ.
Long đan bản mệnh của Cảnh Chiêu? Chẳng trách ngày hôm qua Thiên đế và Cảnh Giản đều cổ quái như vậy, thì ra đây chính là nguyên nhân, nhớ lại vị công chúa kiêu căng ngạo mạn kia tại Liễu Vọng sơn, đáy mắt Hậu Trì nhuốm lên vẻ phức tạp khó giải thích.. Không ngờ nàng ta vậy mà lại nguyện ý dùng long đan để cứu Thanh Mục.. Thần thú thượng cổ một khi mất đi long đan, về sau tu luyện.. tất sẽ sa vào yêu đạo!
"Ngươi không cần nghĩ nữa, trừ phi Thanh Mục có cơ thể thượng thần, bằng không hắn căn bản sẽ không thể sống được một khi lấy ra long đan, ta không thể, Thiên đế không thể, ngay cả phụ thần của ngươi.. cũng không thể."
Thấy Hậu Trì trầm mặc không đáp, Thiên hậu phủi phủi áo bào, thanh âm không chút cảm tình hơi khựng lại khi nhắc tới Cổ Quân thượng thần, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Hậu Trì đột nhiên dâng lên một tia chán ghét khó phát hiện.
"Thiên hậu, bà rốt cuộc.. muốn cái gì?" Hậu Trì thu lại cảm xúc nhìn hướng Thiên hậu, thần sắc đột nhiên trấn tĩnh.
"Không phải bổn hậu muốn cái gì.." Thiên hậu mỉm cười, thanh âm nhàn nhạt, đáy mắt một mảnh tối tăm, khiến cho người khác nhìn không ra ý tứ: "Mà là ngươi muốn lựa chọn như thế nào."
Lời vừa nói xong, nàng quay người đi vào sâu trong hoa viên, thân ảnh màu trắng dần dần mất hút phía cuối con đường.
"Có ý gì?" Thấy Thiên hậu sắp sửa biến mất, Hậu Trì siết chặt nắm tay, chịu đựng không chạy lên phía trước để chất vấn.
"Là để Thanh Mục lấy ra long đan trong cơ thể, sau đó hồn phi phách tán.. Hay là để hắn lưu lại Thiên cung, ở bên cạnh Cảnh Chiêu, bổn hậu đều tùy theo ngươi lựa chọn."
Thanh âm thanh lãnh từ tận cùng con đường truyền ra, kèm theo trong đó mấy phần lạnh lùng, Hậu Trì cắn môi đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm trầm mãnh liệt.
Bất luận lựa chọn như thế nào, nàng cũng sẽ mất đi Thanh Mục.
Hậu Trì trước nay chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ bị bức đến mức tiến thoái lưỡng nan như vậy, mà người khiến cho nàng phải lựa chọn, lại sẽ là Thiên hậu!