Kể từ ngày đó vào khách sạn thoáng cái đã ba ngày.
Liễu Uyển Nhi mỗi ngày ở khách sạn ăn rồi ngủ,ngủ rồi ăn,thỉnh thoảng đến quán cà phê bên trong khách sạn ngồi một chút,ngoài ra không chuyện gì làm.
Nhìn qua cửa sổ phòng nhìn hồ bơi hình bán nguyệt lầu một,Liễu Uyển Nhi thở dài, càng ngày càng cảm giác mình giống như sủng vật được Tô Lực Hằng nuôi trong chuồng.
Thử nghĩ xem cô không thể tối ngày ở bên cạnh chồng cùng một chỗ,cô còn có sự nghiệp của mình,năm năm cực khổ tích lũy chẳng lẽ bỏ phí,cô quyết định đi đến tiệm nghệ thuật xem một chút,với lại liên lạc mấy người bạn đã lâu không gặp.
Đổi quần áo ra ngoài Liễu Uyển Nhi cầm lấy túi rời khỏi phòng.
Vừa mới đi tới đại sảnh khách sạn đã thấy mấy người cao lớn chạy đến.
“Các ngươi muốn gì?” Liễu Uyển Nhi khẩn trương nói.

“Chị dâu,chúng em chịu trách nhiệm bảo vệ chị.” Một người trong đó nói.

Nghe bọn họ gọi mình lại nhìn lại quần áo bọn họ,Liễu Uyển Nhi đã hiểu là đàn em Tô Lực Hằng,ngất xỉu,lúc nào cô thành chị dâu hắc bang.
“Tôi không cần các người bảo vệ.” Cô không kết thù oán với ai,cần bảo vệ làm gì.

Vừa sải bước chân liền phát hiện những người kia cũng di động theo cô.
“Các người không nghe thấy sao? Đừng đi theo ta.” Lớn như vậy Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên bướng bỉnh.

“Đây là lệnh đại ca.”

Thở dài nặng nề,ý muốn ra ngoài đã bị bọn họ xóa sạch,vô lực cầm lấy túi Liễu Uyển Nhi đi trở về phòng.
Không đầy một lát chỉ nghe cửa phòng bị mở ra,chưa thấy bóng người đã nghe giọng nói.
“Bà xã,anh đã trở về.” Tiếng nói vừa bật ra đã thấy Tô Lực Hằng đi đến,đem áo khoác ném trên giường,ôm lấy Liễu Uyển Nhi đứng trước cửa sổ,một hồi lâu cũng không thấy cô đáp lại.

Liễu Uyển Nhi chưa từng ghét hắn như bây giờ,đúng rất ghét,không phải là oán hận.
“Tại sao nhốt em ở khách sạn?”

“Không có,em muốn đi đâu cứ đi.” Tô Lực Hằng cảm thấy rất oan uổng.

“Những Shepherd (chó vàng lớn) dưới lầu là sao ?” Không phải sợ cô bỏ trốn nên phái người canh cô sao.

“Bọn họ chẳng qua bảo vệ an toàn của em thôi.”

Tô Lực Hằng đem Tô Tiểu Tiểu đến khách sạn vì muốn tách cô khỏi nguy hiểm,trước khi xử lý sạch đám kia cô tạm thời không thể về nhà.
Ngày đó bọn người Inge mang đến là bộ máy điện tử phá giải các bí mật của Lưu Xuyên Đường,dĩ nhiên đó là hàng nhái nhưng độ phỏng theo cực cao,sự xuất hiện của nó nói rõ người ẩn núp năm năm muốn hành động,mà hắn đúng lúc lợi dụng hành động lần này xóa sạch thế lực còn lại của Thích gia,nhưng trước đó hắn phải bảo vệ tốt cô.
Ghét nghe hắn viện cớ Liễu Uyển Nhi đẩy ra người đàn ông ôm mình,luôn dùng cái cớ vì an toàn mà quản tất cả hành động của cô: “Em không phải bà xã của anh, chết cũng không sao.”
Đây là lần đầu cô nói rõ mọi chuyện với hắn,khiến Tô Lực Hằng có chút kinh ngạc,hồi lâu mới phát hỏa.
“Em sống là người của Tô Lực Hằng,chết là ma của Tô Lực Hằng,làm người làm ma còn phải trải qua sự đồng ý của anh,tại sao không phải của anh.” Ghét nhất cô phủi sạch quan hệ với hắn.

Liếc hắn một cái,không muốn để ý đến hắn,vô lại cộng thêm bá đạo.
Thấy cô tức giận,Tô Lực Hằng vừa định lấy lòng,điện thoại đã vang lên,vừa nhìn người điện tới lập tức trốn được phòng rửa tay.
Nhìn cửa phòng rửa tay,Liễu Uyển Nhi hai mươi mấy năm chưa bao giờ đối chọi giờ khắc này hoàn toàn bộc phát.
Chờ Tô Lực Hằng nói điện thoại đi ra ngoài,phát hiện bên trong phòng không có một bóng người.
Cô vợ nhỏ của hắn đi đâu rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện