Editor: Gà - LQĐ

Cửu vương tức giận quát, mọi người đều run lên. Ai chẳng biết Cửu vương sủng ái thê tử vô độ, ở trước mặt ông mà dám mạo phạm Cửu vương phi, đó không phải đang tự tìm đường chết sao? Chu Thiêm tức giận trừng Tiểu Hỉ, ra lệnh: "Người đâu, kéo xuống, đánh 50 hèo."

Tiểu Hỉ bị dọa đến run rẩy, mới vừa rồi không biết Cửu vương tới, mới dám lấy can đảm nói một câu không có quy củ như vậy, bởi vì nàng ta đoán Trưởng công chúa và Quận vương phi sẽ không vì câu này mà trách tội mình. 50 hèo, dù không trầy da sứt thịt nhưng mạng có còn không cũng khó nói.

Không đợi nàng ta cầu xin tha thứ, Cửu vương lại không vui, lạnh giọng nói: "Bổn vương nghĩ, người dám chậm trễ Cửu vương phi còn chưa ra đời đâu."

Ý chính là không cho người ta con đường sống rồi.

Tịnh Thục bị dọa đến tay cũng run lẩy bẩy, trong nháy mắt mà muốn mạng một đứa nha hoàn sao? Nàng dùng ánh mắt run rẩy nhìn sang, vẻ mặt Cửu vương rét lạnh, đứng yên bất động. Trượng phu của mình Chu Lãng đứng sau lưng ông ấy, chỉ lạnh lùng nhìn.

Chu Thiêm không dám không tuân theo Cửu vương, ra lệnh: "Người đâu, đánh chết."

"Vương gia tha mạng, tha mạng, nô tỳ biết sai rồi." Tiểu Hỉ bị hù dọa, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.

Cửu vương phi không muốn vì mình mà làm lớn chuyện, dù sao đó cũng là một cái mạng, tội không đáng chết. Bà đi đến bên cạnh Cửu vương, nhẹ nhàng kéo tay áo ông: "Vậy được rồi, hôm nay là sinh thần của Hoàng trưởng tỷ, ngày tốt như vậy không nên sinh thêm chuyện, tạm tha cho nàng ta một lần đi."

"Hừ! Phu thê ta đến phủ Quận vương chúc thọ, vậy mà có người cố ý gây chuyện, Hoàng trưởng tỷ chẳng quan tâm, vậy thì đừng trách Bổn vương vô tình." Cửu vương chẳng có vẻ gì là muốn thay đổi chủ ý cả.

Trưởng công chúa cũng trầm mặt: "Lão Cửu, ngươi đang trách cứ Bổn cung hả? Vương phi của ngươi, ngươi muốn sủng ái sao cũng được. Nhưng ta không có nghĩa vụ cùng giúp ngươi sủng ái."

Trưởng công chúa đã sớm không ưa dáng vẻ ái thê như mạng của Cửu vương, vẫn không tìm được cơ hội phát tiết, hôm nay trong phủ của mình, không thể để cho nó đắc ý. Nếu nó dám muốn người mạng trong sinh thần của mình, cho dù đến tai Hoàng thượng, thì cũng không sợ.

Cửu vương lạnh lùng nhìn đích tỷ của mình, bởi vì do Hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ đã làm mưa làm gió trong cung, ngay cả mẫu thân của mình, đương kim Thái hậu, năm xưa cũng chịu đựng bàn tay của Chiêu Hoa Trưởng công chúa này. Nếu không phải Thái tử chết sớm, Ngũ ca kế vị, còn không biết vị Trưởng công chúa này phách lối thế nào đâu.

"Được, tốt." Cửu vương cười lớn: "Hoàng trưởng tỷ nói rất đúng, Vương phi của Bổn vương đương nhiên không cần người khác phí tâm. Cháu yêu của Hoàng trưởng tỷ cũng nên tự tỷ thương yêu đi, sau này đừng nói chuyện quan chức với Bổn vương nữa. Một đám phế vật ngu xuẩn, còn muốn quan vị lục phẩm trở lên, si tâm vọng tưởng. Nha đầu này, Bổn vương muốn, dẫn đi." Cửu vương phất tay áo, kéo nữ nhân của mình đi. Thân thị vệ bên cạnh tiến lên nhấc bổng Tiểu Hi như chim ưng bắt gà con, bước đi mất.

Không ai dám cản.

Bàng ma ma hoảng sợ hai chân mềm nhũn, ngồi xổm cạnh chân Quận vương phi: "Vương phi, Vương phi cứu Tiểu Hỉ đi."

Lão nhân trong kinh đều biết, tân hôn của Cửu vương, vì xuất thân của Cửu vương phi không cao, từng bị một cung nữ trong hậu cung chậm trễ. Lúc này Cửu vương nói với Thái hậu muốn cung nữ đó, Thái hậu nghĩ ông ấy có ý định nạp thiếp, vui mừng ban cho ông, ai ngờ sau khi Cửu vương mang về phủ, không đánh không mắng. Mà thưởng người cho một lão què chân không vợ trong thôn trang, không đến một năm, cung nữ như hoa như ngọc này bị hành hạ chết, hẳn còn thống khổ hơn đánh chết gấp mấy lần. Từ đó về sau, trong kinh không còn ai dám bất kính với Cửu vương phi nữa.

Giờ phút này Quận vương phi đâu còn tâm tư nghĩ đến Tiểu Hỉ, tiền đồ của nhi tử mình quan trọng hơn, vốn nghe Chu Thiêm nói chuyện quan chức đã có chút tiến triển, hôm nay sắp vỡ nát sao? Giờ phút này, bà ta đã hối hận xanh ruột, không phải chỉ là mấy đóa hoa ư, xem như cho Cửu vương phi thì thế nào? Làm sao lại quên chuyện quan trọng của Đằng nhi chứ.

Trưởng công chúa ngẩng cao đầu, tức giận nhìn phu thê Cửu vương rời đi, nghiến răng ken két. Tiện chủng thứ xuất, hôm nay cũng dám bò lên đầu Bổn cung tác oai tác oái? Không phải chỉ là quan chức thôi sao, không có ngươi sẽ không làm được chắc? Bổn cung không tin, tiền có thể sai khiến ma quỷ, còn không mua được cái mũ cánh chuồn ư?

Hôm nay, Tịnh Thục bị kinh sợ, cơm tối không ăn được mấy miếng đã miễn cưỡng lên giường nằm. Chu Lãng dựa vào đầu giường, ôm tiểu nương tử trong lòng, thưởng thức mái tóc dài óng mượt như tơ của nàng.

"Chàng nói xem, có phải Cửu vương độc ác quá rồi không? Chỉ vì một câu nói, đã muốn một mạng người." Tịnh Thục run giọng nói.

Chu Lãng cười lạnh, lười biếng nói: "Nàng trưởng thành ở Giang Nam, đâu biết nhân tâm ghê tởm nơi đế đô này. Nếu Cửu vương không làm vậy, sẽ có kẻ như Tiểu Hỉ xuất hiện, vậy có phải ông ấy không cần xử luôn không? Nếu không xử trí, sẽ có người thứ ba, nếu muốn xử trí, vậy nên xử từ khi nó mới bắt đầu."

"Nhưng mà, cũng không nên lấy mạng người? Đánh một trận không được sao?"

"Đó là Cửu vương quyền khuynh thiên hạ, ông ấy muốn ai chết thì chỉ cần nói một câu đơn giản, đừng nói là một đứa nha hoàn, nếu quan viên trong triều không vâng lời, sẽ sao trảm cả nhà [1]. Đây chính là tôn nghiêm và tàn nhẫn của Hoàng gia, là đại quyền sinh sát mà mỗi nam nhân đều hướng tới."

[1] sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.

"Ta chỉ là tiểu nữ tử, không hiểu được sự theo đuổi quyền lực của cánh nam nhân các chàng. Nhưng mà, rõ ràng Tiểu Hoàn cố ý khích bác, mượn đao giết người, tại sao các người đều không xử phạt nàng ta?" Tịnh Thục suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra.

"Sao, ghen hả?" Chu Lãng cúi đầu nhìn nàng, hài hước hôn một cái.

"Ta ngốc vậy sao? Vì một độc phụ lòng dạ rắn rết mà ăn dấm? Nếu vậy chẳng phải trượng phu của ta thật sự không có mắt nhìn sao?" Tịnh Thục bĩu môi lườm y.

"Ha ha ha, thông minh của nương tử đâu rồi. Sao lại nghĩ không ra chuyện nhỏ này? Cửu vương không thu thập nàng ta là vì biết nàng ta sống không lâu, đương nhiên sẽ có người muốn mạng của nàng ta. Phu quân ta chỉ phạt nàng ta bế môn thôi, là vì nàng ta là một con sói lòng dạ hiểm ác, thay vì để răng độc của nàng ta cắn chúng ta, còn không bằng giữ lại nàng ta để đi cắn người khác." Chu Lãng cười như đã định liệu trước.

"Nhưng, nàng ta đã cắn chúng ta rồi. Lần này Cửu vương bất hòa với tổ mẫu và Quận vương phi, ta cũng không biết ngày mai nên gặp các bà thế nào. Đây không phải mâu thuẫn trở nên gay gắt sao?"

Chu Lãng thờ ơ cười: "Quan tâm bọn họ làm gì, chẳng qua đưa mâu thuẫn từ chỗ tối ra ngoài sáng mà thôi, không muốn gặp thì không cần gặp, ngày mai cả nhà cữu cữu hồi kinh, ta dẫn nàng đến nhà cữu cữu ở vài ngày."

"Ngày mai đến nhà cữu cữu à? Sao chàng không nói sớm, ta chưa chuẩn bị lễ vật gì hết." Tịnh Thục ngồi dậy muốn xuống giường.

Chu Lãng ôm cổ nàng: "Không cần mang lễ vật đến dụ dỗ bọn họ, nàng chỉ cần dụ dỗ ta là được." Nói xong đã lật người đặt nàng phía dưới, nhưng bị tiểu nương tử không khách khí đẩy ra: "Hôm nay lòng ta rất loạn, không có tâm tư, chàng tha cho ta một ngày được không?"

Tiểu nương tử xoay người, còn đang suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay, Chu Lãng cảm thấy không thú vị, xuống giường tắt đèn, gối lên cánh tay nghĩ chuyện ngày mai đến nhà cữu cữu.

Biểu muội mấy tháng không gặp mình, ngày mai gặp chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng. Ôi chao! Nghĩ đến biểu muội, đột nhiên có một chủ ý tuyệt diệu nảy ra trong đầu. Hôm đó nhìn thấy biểu ca nàng, mình không khống chế được tâm trạng, hung hăng ghen một lần, còn bị tiểu nương tử khiển trách. Thật mất mặt!

Những ngày qua vẫn ăn nói khép nép dỗ nàng, thật vất vả mới dụ được. Ngày mai không phải có cơ hội có thể hòa nhau một ván sao? Sẽ chơi hôn nhẹ với biểu muội, xem nàng có nóng lòng không. Khiến nàng cũng cảm thấy thế nào là chua xót, không thể cứ chủ động góp lên người mình được?

"Há há!"

Tịnh Thục không khỏi xoay người lại: "Chàng cười gì thế?"

"Không có... Không có cười, mau ngủ đi, đừng đoán mò." Chu Lãng xoay người đưa lưng về phía nàng, trộm nghĩ ngày mai biểu cảm khi tiểu nương tử ăn dấm sẽ thế nào, trong lòng thoải mái.

Chử Văn Uyên được điều nhiệm Quang lộc tự khanh, hồi kinh thuật chức [2]. Già trẻ trong nhà đều trở về, trong kinh vốn có phủ đệ, ngày về nhà dĩ nhiên là toàn gia vui mừng.

[2] thuật chức: báo cáo công tác.

Chu Lãng cưỡi ngựa, Tịnh Thục ngồi xe, lúc đến cổng Chử phủ, Chử Bình dẫn đầu nhảy vào.

Chu Lãng xuống ngựa đứng chắp tay, chờ Tịnh Thục chậm rãi đi từ trên xe xuống.

"Biểu ca, huynh đã đến rồi." Một giọng nữ vang dội vang lên, một cô nương mặc áo tay hồ màu thủy lam vui mừng chạy ra.

"Dao Dao." Chu Lãng nghênh đón.

Chử Quân Dao mặt mày hớn hở, bắt được tay Chu Lãng túm vào trong: "Huynh không có lương tâm, đi nửa năm cũng không về thăm, nương ta ngày ngày nhắc huynh, đi nhanh, đi bồi tội với ta."

Chu Lãng cười to: "Ha ha, ta cũng ngày ngày nhớ các người mà, nhất là tiểu nha đầu muội đó."

Y cười thân mật điểm trán Chử Quân Dao, lật tay kéo tay nàng, sóng vai chạy vào.

Tịnh Thục ngơ ngác sững sờ tại chỗ, hai người bọn họ cứ chạy vào như vậy, nhưng lại không có ai chờ mình. Tiểu cô nương kia không biết mình thì thôi, nhưng Chu Lãng, y là trượng phu của mình mà, lần đầu tiên đến nhà cữu cữu, lại ném nàng ở cửa không quan tâm.

Thải Mặc tức giận giậm chân: "Phu nhân, chúng ta trở về thôi, mình sao có thể nhắm mắt vào như vậy?"

"Nương, nương người xem ai đến đây?" Chu Lãng và Chử Quân Dao chạy một đường chạy vào phòng chính, Chử phu nhân đang xem bọn hạ nhân sắp xếp đồ, thấy Chu Lãng, lập tức đi đến kéo y: "A Lãng à, ngươi hồi kinh vẫn tốt chứ? Lời ngươi viết trong thư đều rất thư thái, ta và cữu cữu hoàn toàn không dám tin đấy."

"Mợ yên tâm đi, cháu ngoại lợi hại lắm, hôm nay đã làm chủ bộ phủ Kinh Triệu, liên tiếp phá mấy vụ đại án, mấy ngày trước phụ thân nói rằng Thánh thượng có thể sẽ thăng cháu làm Thị Ngự sử trong điện đấy ạ." Chu Lãng cười nói.

Chử Quân Dao ở một bên nghịch ngợm vỗ vai y: "Biểu ca, trẻ con dễ dạy, không uổng công những năm này phụ thân bồi dưỡng huynh."

Chử phu nhân lườm nữ nhi, cười mắng: "Đừng không biết lớn nhỏ, những năm này biểu ca con chăm học khổ luyện, nhất định sẽ có ngày nổi danh. Nương tử ngươi đâu? Nàng không đi với ngươi à?"

"Ở cửa ạ." Chu Lãng lạnh nhạt đáp.

Chử phu nhân cả kinh: "Ngươi... Ngươi thằng nhóc này, sao lại ném người nhà ở cửa? Mau, Dao Dao mau theo ta đi đón biểu tẩu con vào."

Chu Lãng cười thầm, ho khan nói: "Mợ không cần để ý đến nàng, ngài là trưởng bối, đúng ra chính nàng nên đi vào bái kiến. Không hành đại lễ, ta cũng không trả lời."

Chử Quân Dao phồng miệng suy nghĩ một chút, tự nhận đã sáng tỏ gật đầu: "Nương, quả nhiên ngài đoán không sai. Nương tử này là do đám người Trưởng công chúa an bài, hoàn toàn không một lòng với biểu ca, biểu ca không đối xử tốt với nàng, hôm nay chúng ta ra oai cho nàng thấy, để sau này nàng không dám khi dễ biểu ca."

Chu Lãng giơ ngón cái với Chử Quân Dao, vẻ mặt khoa trương gật đầu.

"Vậy..." Làm vậy không phù hợp với tác phong khoan hậu của Chử phu nhân, nhưng lại lo lắng cháu ngoại chịu uất ức ở Chu gia, nhất thời trong lòng cũng không biết làm sao.

"Sao còn chưa vào, không phải nàng ta sợ, tự mình chạy về phủ Quận vương chứ, ha ha." Chử Quân Dao cười to.

Trong lòng Chu Lãng rơi lộp bộp, nương tử sẽ không thật sự tức giận chứ, nếu nàng một mình trở về, vậy... Ở cửa phòng, y bước dài hai bước ra ngoài, chỉ thấy tiểu nương tử vừa lúc đi đến cửa.

Đúng vậy, tiểu nương tử hiểu chuyện biết lễ như vậy, sao sẽ làm ra chuyện thất lễ chứ?

Trong lòng phù phù nhảy loạn bỗng an ổn trở lại, Chu Lãng lấy quyền che miệng ho khan, điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói: "Đây là mợ, mau đến hành đại lễ bái kiến trưởng bối."

Tịnh Thục vô cùng tủi thân không dám biểu lộ trước mặt mợ, dịu dàng vào cửa quỳ gối xuống đất: "Cháu dâu Tịnh Thục bái kiến cữu mẫu đại nhân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện