Editor: Gà _ LQĐ
Tịnh Thục cúi thấp đầu ăn từng miếng cơm nhỏ, không cần quay đầu, nàng cũng biết ánh mắt sâu kín của người bên cạnh vẫn bao phủ trên người mình. Không nóng bỏng và sốt sắng như Thải Mặc nói vậy, nhưng cũng chưa từng rời đi.
"Phu quân... Không ăn cơm sao?" Tịnh Thục bị nhìn đến ngượng ngùng, để đũa xuống, quay đầu hỏi.
Chu Lãng lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt nàng, cho đến khi cô nương ngượng ngùng quay đầu đi không dám nhìn y, mới lười biếng khạc ra hai từ "Không đói".
Thải Mặc ở một bên quan sát biểu cảm của cô gia, cảm thấy hơi kỳ quái. Nhìn thấy tân nương tử mỹ mạo dịu dàng như vậy, có người nam nhân nào không động lòng? Nhưng vẻ mặt này của cô gia, dường như cũng rất thích, rồi lại như đang giãy giụa gì đó, tóm lại như sương mù như mưa vừa như gió, làm người ta đoán không ra.
Ở một bên Tố Tiên đang sửa sang lại đệm giường, thu những hạt dẻ hạt lạc bỏ vào mâm vàng, để trên tủ đầu giường. Rồi trải chiếc chăn bách tử (trăm con) đỏ thẫm ra, trên đệm giường mẫu đan hồng phú quý, trải thêm chiếc khăn tơ trắng noãn.
Chu Lãng liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Đây là cái quái gì, lấy đi."
Tố Tiên giật mình nhìn cô gia, quay đầu nhìn về phía Khổng ma ma.
"Cô gia, đây là thứ đều phải dùng vào đêm động phòng hoa chúc, không thể bỏ đi được ạ." Khổng ma ma khách khí nói.
"Sao lại không thể, ta nói có thể là có thể." Chu Lãng cứng cổ, cậy mạnh nói.
Tịnh Thục ngừng đũa, nhìn vẻ mặt thay đổi của trượng phu, trong lòng mới vừa ổn định thì trống ngực lại gõ.
"Đó là trưởng công chúa đặc biệt sai người đưa đến, nếu không có khăn này, ngày mai làm sao tân phụ gặp mặt cữu cô (chú bác họ hàng) được?" Khổng ma ma hơi tức giận, đây là khăn trinh tiết dùng để hứng lấy lạc hồng của đêm tân hôn, ngày mai đưa cho trưởng bối xem, mới có thể chứng minh tân phụ trong sạch. Nhà nhà đều thế, cũng không có gì đặc biệt, sao cô gia không thông suốt chứ.
Nếu bà không đề cập đến đương gia tổ mẫu trưởng công chúa, Chu Lãng sẽ không đến mức nổi giận, y chỉ muốn tìm lý do gì đó cho bản thân. Y chỉ muốn biết trong lòng tiểu tức phụ động lòng người này có giả vờ hay không, hay đã sớm bị tổ mẫu thu phục, theo chân bọn họ để chỉnh mình.
Chu Lãng lớn tiếng: "Trưởng công chúa đưa đến thì thế nào? Gia nói không cần là không cần."
Tịnh Thục bị dọa đến mức hoảng sợ, lo lắng nhìn về phía Khổng ma ma, thấp giọng cầu xin: "Ma ma..."
Thải Mặc hiểu rõ tính tình của Khổng ma ma, lập tức muốn khuyên nhủ cô gia, dù sao nam nhân vào đêm động phòng hoa chúc rất dễ nói chuyện. "Cô gia, người có thể không biết khăn này là để làm gì, cái này rất cần thiết, nhà ai động phòng hoa chúc..."
"Câm miệng." Chu Lãng lạnh giọng cắt đứt: "Ngươi tưởng gia ngu sao? Gia đương nhiên biết dùng để làm gì, nhưng mà, gia không muốn dùng. Nữ nhân của mình có phải lần đầu tiên hay không, chẳng lẽ sau khi ngủ với nhau, gia không biết sao?"
Chu Lãng nói rất khí phách, thật ra thì y cũng chưa từng ngủ với nữ nhân nào, cũng không biết nó thế nào, nhưng y vẫn cứ tỏ vẻ.
Khổng ma ma giận thật sự, nhìn cô gia tỉnh táo cao quý, vậy mà lại không tuân theo quy củ. "Cô gia, tủng tụy khâu trủng, lễ bất phế dã [1]. Tân phụ vào cửa, không chỉ hầu hạ một mình trượng phu. Quan trọng hơn là phải hiếu kính với trưởng bối, nuôi dạy hài tử. Nếu từ ngày thứ nhất đã phá hỏng quy củ, sau này sao có thể đứng yên trước mặt trưởng bối. Xin cô gia tuân theo lễ phép ạ."
[1] tủng tụy khâu trủng, lễ bất phế dã: câu này nói về việc tôn trọng, có tôn trọng thì sẽ không phá vỡ bất cứ lễ nghi nào.
Chu Lãng hừ lạnh từ trong mũi, nhìn về phía Cao Tịnh Thục.
Tịnh Thục chợt nhớ đến Cửu vương phi đã từng nói với về tình hình của Chu gia, đương gia tổ mẫu là thân tỷ tỷ của Đương kim Thánh thượng——trưởng công chúa Chiêu Hoa. Phụ thân của Chu Lãng là Diễn Quận vương Chu Thiêm, mà Quận Vương phi bây giờ cũng không phải là mẫu thân ruột thịt của y. Năm đó, Chu Thiêm, Quách Dực, Chử Văn Uyên là Mã Cầu xã—— Truy Phong xã Tam đại lĩnh đội tốt nhất trong kinh, lui đến rất thường xuyên. Chu Thiêm gặp được muội muội của Chử Văn Uyên - Chử Văn Tích ở Chử gia, vừa gặp đã yêu, muốn cưới làm thê. Nhưng mà, mẫu thân trưởng công chúa đã xem xét cho ông Quận Vương phi Thôi thị của hiện tại, song phương giằng co không ít, cuối cùng lấy danh bình thê cùng nhau cưới vào phủ Quận Vương.
Năm ấy Chu Lãng 12 tuổi, mẫu thân Chử thị mang theo trưởng tử Chu Nguyệt đến chùa Tây Sơn cầu phúc, bởi vì mưa sa nên ở thêm hai ngày, lúc trở về đúng dịp gặp phải núi lở, hai mẫu tử cũng bị chôn phía dưới đống đất đá. Nhưng vì Chu Lãng ở nhà cữu cữu, may mắn tránh được một kiếp. Vì thế, Chử Văn Uyên phản bội Chu Thiêm, lúc đi Lương châu nhậm chức còn mạnh mẽ mang theo Chu Lãng, đi một chuyến đã năm năm.
Tịnh Thục đã đoán được có thể Chu Lãng có quan hệ không tốt với người trong nhà, giờ phút này thật khó xử, nàng không biết nên xử lý thế nào.
Chu Lãng mang ánh mắt lạnh lùng yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, bởi vì lúc mới gặp gỡ đã động lòng, nên y không thẳng thừng nổi dóa, mà lần này cho nàng cơ hội được lựa chọn. Nếu nàng không chút do dự đứng về phía bên mình, từ đây về sau y sẽ sủng ái nàng thương yêu nàng, cho nàng sống tốt cả đời. Nếu nàng kiên định đứng về phía trưởng công chúa đưa khăn bên kia, thì thê này y cũng không cần nữa.
Thánh chỉ ban hôn, y biết không thể hòa ly. Nhưng mà, việc không viên phòng chắc Hoàng thượng sẽ không quản đâu.
Tịnh Thục khó xử nhìn trượng phu tân hôn một chút, lại nhìn Khổng ma ma nghiêm mặt, cuối cùng khó khăn nói: "Ma ma, hay là... Các người đi ra ngoài trước đi, ta và phu quân nói chuyện một lát."
Trong lòng Chu Lãng vừa động, cảm thấy tiểu tức phụ đây là muốn theo mình. Khó trách từ lần đầu tiên vén khăn voan ra nhìn, đã cảm thấy nàng dịu dàng động lòng người, chớp mắt. Lần đầu tiên y nhìn một cô nương, mà nhịp tim chậm mất một nhịp như vậy.
Khổng ma ma hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn tân nương tử, hóa ra quy củ đã học lại chạy mất hết rồi, thấy nam nhân thì không tiền đồ mà mất hồn rồi à?" Cô nương, chuyện này không có gì để nói, ngày mai nếu khăn tơ này không có lạc hồng, sao có thể ăn nói với trưởng bối Chu gia?"
Thải Mặc ở một bên giảng hòa nói: "Thật ra đệm giường này màu hồng, cũng có thể nhìn thấy mà."
"Ngươi câm miệng, nào có chuyện ôm đệm giường đến phòng của trưởng bối?" Khổng ma ma lớn tiếng quát.
Tịnh Thục bị dọa sợ đến mức run lên, ngập ngừng suy nghĩ khuyên nhủ Chu Lãng: "Phu quân, thật ra thì... chỉ một chiếc khăn tơ mà thôi, cần gì..."
"Đủ rồi." Chu Lãng hét lớn, trong lòng dâng lên một chút kỳ vọng lập tức lạnh thấu, lạnh lùng nói: "Trong mắt các ngươi chỉ có trưởng công chúa cao cao tại thượng, ngươi gả cho phủ Quận vương, chứ không phải cho Chu Lãng ta. Ngươi cho rằng, ta dễ dàng nhào nặn như vậy sao? Ngươi cho rằng, dựa vào nhan sắc thì có thể làm ta ngoan ngoãn nghe lời? Ta cho ngươi biết, đời này ta sẽ không đụng đến ngươi, khăn tơ này vĩnh viễn không cần đâu."
Chu Lãng mở cửa, lại bị hai gã đái đao thị vệ ngăn lại. "Tam gia, Vương gia có lệnh, tối nay ngài không thể rời khỏi động phòng."
Chu Lãng giận quá hóa cười: "Được, tốt, các ngươi cầm đao ép ta ở lại động phòng, cũng không thể cũng cầm đao ép ta viên phòng luôn đi?"
Chu Lãng xoay người vào cửa, cầm một bầu rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném một cái, bầu rượu sứ đỏ thượng phẩm đó bể đầy đất.
Chu Lãng lung la lung lay đi đến mép giường, lập tức ngã lệch trên chăn hỉ đỏ thẫm, mơ màng nhắm mắt lại.
Đây là đêm đêm động phòng hoa chúc thế nào vậy... Tịnh Thục kinh ngạc nhìn y ngã xuống giường không nhúc nhích, hai hàng lệ nóng liên tục chảy xuống.
"Này... Quá không hiểu chuyện, tại sao có thể có người chẳng biết lễ như thế." Khổng ma ma tức đến mức khó thở. "Cô nương, gặp trượng phu như vậy, sau này người nên chỉ bảo hắn nhiều hơn, để hắn biết lễ nghi, kính trưởng bối."
Chân Tịnh Thục mềm nhũn, thất thần ngồi trên ghế, uể oải nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút."
"Cô nương..." Thải Mặc đau lòng chạy đến, bất mãn nhìn Khổng ma ma một cái.
"Cô nương..." Tố Tiên cũng thất kinh đi đến, không biết nói gì cho phải.
Tịnh Thục khoát tay, không muốn nói thêm gì. Hai nha hoàn lặng lẽ thu dọn bàn, giúp nàng tháo mũ phượng hà bí [2], rửa mặt đơn giản, theo như dặn dò của Tịnh Thục mang đến hai chậu nước ấm, lại lo lắng quét nhìn giường hẹp, rồi theo Khổng ma ma lui ra ngoài.
[2] hà bí: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Hôn phòng vui vẻ, giờ phút này yên tĩnh đến đáng sợ, hỉ chúc (đèn cầy) long phượng toát ra tia lửa, chiếu vào trước mặt giai nhân thất thần. Nàng ngồi yên trong chốc lát, yên lặng đứng dậy, thấm ướt khăn, nhẹ nhàng lau trán, mặt mũi giúp Chu Lãng.
Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi tuấn nhan anh tuấn của y, đây là trượng phu, nam nhân làm bạn cả đời của nàng. Cho dù tính khí y không tốt, không thích mình, nhưng theo lễ phép, mình vẫn nên hầu hạ y.
Lau xong mặt và tay, Tịnh Thục cẩn thận nâng chân đang rũ xuống mép giường của y, vất vả tháo đôi giày đỏ, tất vải trắng ra, đổi một chậu nước khác thấm ướt khăn bông, nhẹ nhàng giúp y lau chân.
Hôn phục đỏ thẫm còn mặc lên người, Tịnh Thục muốn giúp y cởi áo khoác, nhưng thân thể y quá nặng, nàng đành không động vào, chỉ kéo chăn hỉ, giúp y đắp kín.
Đã mệt mỏi cả ngày, bận rộn nhiều thứ, cô nương cũng không còn khí lực nữa rồi. Lặng lẽ nằm chết dí trên hôn sàng (giường cưới) rộng lớn, mở to mắt nhìn chằm chằm nóc phòng, lệ nóng nơi khóe mắt không ngừng chảy ra, rất nhanh đã thấm ướt gối uyên ương.
Trong chăn hỉ này không giống với Liễu An châu, cũng không phải là một đôi chăn, mà là một cái rất lớn, hai người hợp lại. Thật ra thì nàng vốn không thích chủ động chui vào chăn người khác, nhưng tháng chạp trời rất lạnh, dù đã đốt Địa long, nhưng không có chăn vẫn không ổn. Không còn cách nào, nàng chỉ cố nhắm mắt vén một góc chăn hỉ lên. Chui vào, cùng giường chung gối với Chu Lãng.
Bóng đêm tĩnh mật mà hòa dịu, vầng trăng lưỡi liềm bị ngăn bên ngoài cửa sổ màu đỏ. Hỉ chúc long phượng vẫn nhiệt tình thắp sáng cả căn phòng khiến nó đỏ hồng một mảnh. Chu Lãng chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía người bên gối.
Nàng an tĩnh ngủ, lộ ra làn da oánh nhuận trắng sáng như sứ, hỉ phục đỏ thẫm, tạo thành màu hồng dụ hoặc. Mỹ mâu thanh tú như nước đã khép lại, lông mi thật dài và cong, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, một giọt nước mắt trong suốt vẫn còn treo bên đôi môi xinh xắn tươi đẹp đỏ mọng...
Cổ họng Chu Lãng vừa động, một cảm giác khác thường từ đáy lòng dâng lên.
Nàng xinh đẹp dịu dàng nhẵn mịn như thế, làm người ta muốn nâng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng che chở. Chợt thấy nàng "Ưm" một tiếng, cau chặt chân mày. Gặp ác mộng sao? Có phải nằm mơ thấy y đang khi dễ nàng không? Chu Lãng thấy buồn cười, tâm trạng chợt tốt hơn nhiều. Giơ tay muốn vuốt lên giữa hai lông mày nhíu lại của nàng, chợt dừng giữa không trung, rồi yên lặng buông xuống.
Tịnh Thục cúi thấp đầu ăn từng miếng cơm nhỏ, không cần quay đầu, nàng cũng biết ánh mắt sâu kín của người bên cạnh vẫn bao phủ trên người mình. Không nóng bỏng và sốt sắng như Thải Mặc nói vậy, nhưng cũng chưa từng rời đi.
"Phu quân... Không ăn cơm sao?" Tịnh Thục bị nhìn đến ngượng ngùng, để đũa xuống, quay đầu hỏi.
Chu Lãng lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt nàng, cho đến khi cô nương ngượng ngùng quay đầu đi không dám nhìn y, mới lười biếng khạc ra hai từ "Không đói".
Thải Mặc ở một bên quan sát biểu cảm của cô gia, cảm thấy hơi kỳ quái. Nhìn thấy tân nương tử mỹ mạo dịu dàng như vậy, có người nam nhân nào không động lòng? Nhưng vẻ mặt này của cô gia, dường như cũng rất thích, rồi lại như đang giãy giụa gì đó, tóm lại như sương mù như mưa vừa như gió, làm người ta đoán không ra.
Ở một bên Tố Tiên đang sửa sang lại đệm giường, thu những hạt dẻ hạt lạc bỏ vào mâm vàng, để trên tủ đầu giường. Rồi trải chiếc chăn bách tử (trăm con) đỏ thẫm ra, trên đệm giường mẫu đan hồng phú quý, trải thêm chiếc khăn tơ trắng noãn.
Chu Lãng liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Đây là cái quái gì, lấy đi."
Tố Tiên giật mình nhìn cô gia, quay đầu nhìn về phía Khổng ma ma.
"Cô gia, đây là thứ đều phải dùng vào đêm động phòng hoa chúc, không thể bỏ đi được ạ." Khổng ma ma khách khí nói.
"Sao lại không thể, ta nói có thể là có thể." Chu Lãng cứng cổ, cậy mạnh nói.
Tịnh Thục ngừng đũa, nhìn vẻ mặt thay đổi của trượng phu, trong lòng mới vừa ổn định thì trống ngực lại gõ.
"Đó là trưởng công chúa đặc biệt sai người đưa đến, nếu không có khăn này, ngày mai làm sao tân phụ gặp mặt cữu cô (chú bác họ hàng) được?" Khổng ma ma hơi tức giận, đây là khăn trinh tiết dùng để hứng lấy lạc hồng của đêm tân hôn, ngày mai đưa cho trưởng bối xem, mới có thể chứng minh tân phụ trong sạch. Nhà nhà đều thế, cũng không có gì đặc biệt, sao cô gia không thông suốt chứ.
Nếu bà không đề cập đến đương gia tổ mẫu trưởng công chúa, Chu Lãng sẽ không đến mức nổi giận, y chỉ muốn tìm lý do gì đó cho bản thân. Y chỉ muốn biết trong lòng tiểu tức phụ động lòng người này có giả vờ hay không, hay đã sớm bị tổ mẫu thu phục, theo chân bọn họ để chỉnh mình.
Chu Lãng lớn tiếng: "Trưởng công chúa đưa đến thì thế nào? Gia nói không cần là không cần."
Tịnh Thục bị dọa đến mức hoảng sợ, lo lắng nhìn về phía Khổng ma ma, thấp giọng cầu xin: "Ma ma..."
Thải Mặc hiểu rõ tính tình của Khổng ma ma, lập tức muốn khuyên nhủ cô gia, dù sao nam nhân vào đêm động phòng hoa chúc rất dễ nói chuyện. "Cô gia, người có thể không biết khăn này là để làm gì, cái này rất cần thiết, nhà ai động phòng hoa chúc..."
"Câm miệng." Chu Lãng lạnh giọng cắt đứt: "Ngươi tưởng gia ngu sao? Gia đương nhiên biết dùng để làm gì, nhưng mà, gia không muốn dùng. Nữ nhân của mình có phải lần đầu tiên hay không, chẳng lẽ sau khi ngủ với nhau, gia không biết sao?"
Chu Lãng nói rất khí phách, thật ra thì y cũng chưa từng ngủ với nữ nhân nào, cũng không biết nó thế nào, nhưng y vẫn cứ tỏ vẻ.
Khổng ma ma giận thật sự, nhìn cô gia tỉnh táo cao quý, vậy mà lại không tuân theo quy củ. "Cô gia, tủng tụy khâu trủng, lễ bất phế dã [1]. Tân phụ vào cửa, không chỉ hầu hạ một mình trượng phu. Quan trọng hơn là phải hiếu kính với trưởng bối, nuôi dạy hài tử. Nếu từ ngày thứ nhất đã phá hỏng quy củ, sau này sao có thể đứng yên trước mặt trưởng bối. Xin cô gia tuân theo lễ phép ạ."
[1] tủng tụy khâu trủng, lễ bất phế dã: câu này nói về việc tôn trọng, có tôn trọng thì sẽ không phá vỡ bất cứ lễ nghi nào.
Chu Lãng hừ lạnh từ trong mũi, nhìn về phía Cao Tịnh Thục.
Tịnh Thục chợt nhớ đến Cửu vương phi đã từng nói với về tình hình của Chu gia, đương gia tổ mẫu là thân tỷ tỷ của Đương kim Thánh thượng——trưởng công chúa Chiêu Hoa. Phụ thân của Chu Lãng là Diễn Quận vương Chu Thiêm, mà Quận Vương phi bây giờ cũng không phải là mẫu thân ruột thịt của y. Năm đó, Chu Thiêm, Quách Dực, Chử Văn Uyên là Mã Cầu xã—— Truy Phong xã Tam đại lĩnh đội tốt nhất trong kinh, lui đến rất thường xuyên. Chu Thiêm gặp được muội muội của Chử Văn Uyên - Chử Văn Tích ở Chử gia, vừa gặp đã yêu, muốn cưới làm thê. Nhưng mà, mẫu thân trưởng công chúa đã xem xét cho ông Quận Vương phi Thôi thị của hiện tại, song phương giằng co không ít, cuối cùng lấy danh bình thê cùng nhau cưới vào phủ Quận Vương.
Năm ấy Chu Lãng 12 tuổi, mẫu thân Chử thị mang theo trưởng tử Chu Nguyệt đến chùa Tây Sơn cầu phúc, bởi vì mưa sa nên ở thêm hai ngày, lúc trở về đúng dịp gặp phải núi lở, hai mẫu tử cũng bị chôn phía dưới đống đất đá. Nhưng vì Chu Lãng ở nhà cữu cữu, may mắn tránh được một kiếp. Vì thế, Chử Văn Uyên phản bội Chu Thiêm, lúc đi Lương châu nhậm chức còn mạnh mẽ mang theo Chu Lãng, đi một chuyến đã năm năm.
Tịnh Thục đã đoán được có thể Chu Lãng có quan hệ không tốt với người trong nhà, giờ phút này thật khó xử, nàng không biết nên xử lý thế nào.
Chu Lãng mang ánh mắt lạnh lùng yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, bởi vì lúc mới gặp gỡ đã động lòng, nên y không thẳng thừng nổi dóa, mà lần này cho nàng cơ hội được lựa chọn. Nếu nàng không chút do dự đứng về phía bên mình, từ đây về sau y sẽ sủng ái nàng thương yêu nàng, cho nàng sống tốt cả đời. Nếu nàng kiên định đứng về phía trưởng công chúa đưa khăn bên kia, thì thê này y cũng không cần nữa.
Thánh chỉ ban hôn, y biết không thể hòa ly. Nhưng mà, việc không viên phòng chắc Hoàng thượng sẽ không quản đâu.
Tịnh Thục khó xử nhìn trượng phu tân hôn một chút, lại nhìn Khổng ma ma nghiêm mặt, cuối cùng khó khăn nói: "Ma ma, hay là... Các người đi ra ngoài trước đi, ta và phu quân nói chuyện một lát."
Trong lòng Chu Lãng vừa động, cảm thấy tiểu tức phụ đây là muốn theo mình. Khó trách từ lần đầu tiên vén khăn voan ra nhìn, đã cảm thấy nàng dịu dàng động lòng người, chớp mắt. Lần đầu tiên y nhìn một cô nương, mà nhịp tim chậm mất một nhịp như vậy.
Khổng ma ma hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn tân nương tử, hóa ra quy củ đã học lại chạy mất hết rồi, thấy nam nhân thì không tiền đồ mà mất hồn rồi à?" Cô nương, chuyện này không có gì để nói, ngày mai nếu khăn tơ này không có lạc hồng, sao có thể ăn nói với trưởng bối Chu gia?"
Thải Mặc ở một bên giảng hòa nói: "Thật ra đệm giường này màu hồng, cũng có thể nhìn thấy mà."
"Ngươi câm miệng, nào có chuyện ôm đệm giường đến phòng của trưởng bối?" Khổng ma ma lớn tiếng quát.
Tịnh Thục bị dọa sợ đến mức run lên, ngập ngừng suy nghĩ khuyên nhủ Chu Lãng: "Phu quân, thật ra thì... chỉ một chiếc khăn tơ mà thôi, cần gì..."
"Đủ rồi." Chu Lãng hét lớn, trong lòng dâng lên một chút kỳ vọng lập tức lạnh thấu, lạnh lùng nói: "Trong mắt các ngươi chỉ có trưởng công chúa cao cao tại thượng, ngươi gả cho phủ Quận vương, chứ không phải cho Chu Lãng ta. Ngươi cho rằng, ta dễ dàng nhào nặn như vậy sao? Ngươi cho rằng, dựa vào nhan sắc thì có thể làm ta ngoan ngoãn nghe lời? Ta cho ngươi biết, đời này ta sẽ không đụng đến ngươi, khăn tơ này vĩnh viễn không cần đâu."
Chu Lãng mở cửa, lại bị hai gã đái đao thị vệ ngăn lại. "Tam gia, Vương gia có lệnh, tối nay ngài không thể rời khỏi động phòng."
Chu Lãng giận quá hóa cười: "Được, tốt, các ngươi cầm đao ép ta ở lại động phòng, cũng không thể cũng cầm đao ép ta viên phòng luôn đi?"
Chu Lãng xoay người vào cửa, cầm một bầu rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném một cái, bầu rượu sứ đỏ thượng phẩm đó bể đầy đất.
Chu Lãng lung la lung lay đi đến mép giường, lập tức ngã lệch trên chăn hỉ đỏ thẫm, mơ màng nhắm mắt lại.
Đây là đêm đêm động phòng hoa chúc thế nào vậy... Tịnh Thục kinh ngạc nhìn y ngã xuống giường không nhúc nhích, hai hàng lệ nóng liên tục chảy xuống.
"Này... Quá không hiểu chuyện, tại sao có thể có người chẳng biết lễ như thế." Khổng ma ma tức đến mức khó thở. "Cô nương, gặp trượng phu như vậy, sau này người nên chỉ bảo hắn nhiều hơn, để hắn biết lễ nghi, kính trưởng bối."
Chân Tịnh Thục mềm nhũn, thất thần ngồi trên ghế, uể oải nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút."
"Cô nương..." Thải Mặc đau lòng chạy đến, bất mãn nhìn Khổng ma ma một cái.
"Cô nương..." Tố Tiên cũng thất kinh đi đến, không biết nói gì cho phải.
Tịnh Thục khoát tay, không muốn nói thêm gì. Hai nha hoàn lặng lẽ thu dọn bàn, giúp nàng tháo mũ phượng hà bí [2], rửa mặt đơn giản, theo như dặn dò của Tịnh Thục mang đến hai chậu nước ấm, lại lo lắng quét nhìn giường hẹp, rồi theo Khổng ma ma lui ra ngoài.
[2] hà bí: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Hôn phòng vui vẻ, giờ phút này yên tĩnh đến đáng sợ, hỉ chúc (đèn cầy) long phượng toát ra tia lửa, chiếu vào trước mặt giai nhân thất thần. Nàng ngồi yên trong chốc lát, yên lặng đứng dậy, thấm ướt khăn, nhẹ nhàng lau trán, mặt mũi giúp Chu Lãng.
Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi tuấn nhan anh tuấn của y, đây là trượng phu, nam nhân làm bạn cả đời của nàng. Cho dù tính khí y không tốt, không thích mình, nhưng theo lễ phép, mình vẫn nên hầu hạ y.
Lau xong mặt và tay, Tịnh Thục cẩn thận nâng chân đang rũ xuống mép giường của y, vất vả tháo đôi giày đỏ, tất vải trắng ra, đổi một chậu nước khác thấm ướt khăn bông, nhẹ nhàng giúp y lau chân.
Hôn phục đỏ thẫm còn mặc lên người, Tịnh Thục muốn giúp y cởi áo khoác, nhưng thân thể y quá nặng, nàng đành không động vào, chỉ kéo chăn hỉ, giúp y đắp kín.
Đã mệt mỏi cả ngày, bận rộn nhiều thứ, cô nương cũng không còn khí lực nữa rồi. Lặng lẽ nằm chết dí trên hôn sàng (giường cưới) rộng lớn, mở to mắt nhìn chằm chằm nóc phòng, lệ nóng nơi khóe mắt không ngừng chảy ra, rất nhanh đã thấm ướt gối uyên ương.
Trong chăn hỉ này không giống với Liễu An châu, cũng không phải là một đôi chăn, mà là một cái rất lớn, hai người hợp lại. Thật ra thì nàng vốn không thích chủ động chui vào chăn người khác, nhưng tháng chạp trời rất lạnh, dù đã đốt Địa long, nhưng không có chăn vẫn không ổn. Không còn cách nào, nàng chỉ cố nhắm mắt vén một góc chăn hỉ lên. Chui vào, cùng giường chung gối với Chu Lãng.
Bóng đêm tĩnh mật mà hòa dịu, vầng trăng lưỡi liềm bị ngăn bên ngoài cửa sổ màu đỏ. Hỉ chúc long phượng vẫn nhiệt tình thắp sáng cả căn phòng khiến nó đỏ hồng một mảnh. Chu Lãng chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía người bên gối.
Nàng an tĩnh ngủ, lộ ra làn da oánh nhuận trắng sáng như sứ, hỉ phục đỏ thẫm, tạo thành màu hồng dụ hoặc. Mỹ mâu thanh tú như nước đã khép lại, lông mi thật dài và cong, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, một giọt nước mắt trong suốt vẫn còn treo bên đôi môi xinh xắn tươi đẹp đỏ mọng...
Cổ họng Chu Lãng vừa động, một cảm giác khác thường từ đáy lòng dâng lên.
Nàng xinh đẹp dịu dàng nhẵn mịn như thế, làm người ta muốn nâng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng che chở. Chợt thấy nàng "Ưm" một tiếng, cau chặt chân mày. Gặp ác mộng sao? Có phải nằm mơ thấy y đang khi dễ nàng không? Chu Lãng thấy buồn cười, tâm trạng chợt tốt hơn nhiều. Giơ tay muốn vuốt lên giữa hai lông mày nhíu lại của nàng, chợt dừng giữa không trung, rồi yên lặng buông xuống.
Danh sách chương