Editor: Gà - LQĐ
Tịnh Thục chống cánh tay run rẩy ngồi dậy, chỉ thấy Thải Mặc yên lặng đi đến, nên nhẹ giọng hỏi: "Tam gia đâu?"
"Hai canh giờ trước Tam gia đã thức dậy đến nha môn, bảo chúng em không được đánh thức phu nhân, để phu nhân ngủ nhiều thêm một lát, Tam gia thật sự thương người lắm đấy." Thải Mặc cười hì hì nói.
Y thương nàng? Tịnh Thục muốn hung hăng đạp một đạp, tối hôm qua thân thể chua xót chịu không nổi, cũng cố cầu xin y. Nhưng y thì sao, ngoài miệng nói: Ngoan! Sắp rồi, xong ngay, xong ngay... Nhưng động tác hoàn toàn không thấy ngừng lại, ngược lại càng nhanh hơn mạnh hơn, suýt nữa muốn mạng của nàng.
"Lấy y phục đến đi." Tịnh Thục hữu khí vô lực kéo chăn, che ngực.
Thải Mặc vén móc vàng treo rèm giường lên, ôm hết y phục từ trong ra giường. Tịnh Thục vươn đôi tay ra lấy một kiện áo lót đỏ thẫm, sau khi mặc vào người, mới giật mình phát hiện khắp người phủ chằng chịt vết hôn, hẳn là còn nhiều hơn buổi chiều đầu tiên. Đêm hôm đó dấu vết lưu lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hôm nay lại thêm dấu mới. Những vết đỏ thẫm lần lượt đan xen vào nhau, nhưng lại như nhiều đóa Mẫu Đơn nở rộ, vô cùng kiều diễm.
"Phụt!" Thải Mặc nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng.
Tiểu nương tử lập tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn nàng nói: "Cười gì mà cười? Hư hỏng."
Thải Mặc không nhịn, cười lộ ra hàm răng trắng noãn: "Tiểu thư, nô tỳ nói không sai chứ, Tam gia chính là người trong nóng ngoài lạnh, nếu nếm thử ngon ngọt, nhất định sẽ nghiện, người xem sau này ngài ấy vẫn không trở về nhà vào buổi tối sao?"
"Hừ! Người ta cũng sắp mệt chết đi được, chàng không trở về nhà mới đúng đấy." Tịnh Thục buồn bực mặc y phục.
"Tiểu thư, người phải suy nghĩ thật kỹ, thật sự chẳng qua chỉ vất vả thôi ư? Tư vị kia chẳng lẽ... không * sao?" Thải Mặc che miệng cười chạy mất. Tịnh Thục ôm y phục ngây người, tư vị kia... Nói thế nào nhỉ? Chuyện đến lúc nồng thì mỗi một tấc da thịt toàn thân không khỏi thư thái, nhưng lại như phiêu diêu tận trời cao, ê ẩm tê dại khó nói.
Nghĩ đến đây, tiểu nương tử không tự chủ mỉm cười, khí lực trên người cũng khôi phục, mặc y phục xong xuống giường rửa mặt. Thải Mặc chọn bộ y phục này mặc dù cổ áo cao, nhưng trước ngực lại có một khe hở nhỏ, những vết hôn kia như ẩn như hiện hấp dẫn ánh mắt của người bên cạnh. Tịnh Thục có lòng muốn đổi bộ khác phải thật nghiêm túc, nhưng mở hộc tủ ra nhìn thử, trừ áo bông thật dày cho ngày đông ra thì lại không có bộ nào có cổ áo nhỏ hơn.
Đến phòng chính thỉnh an thì đã sắp trưa rồi. Hôm nay khí trời chuyển ấm, Quận vương phi dẫn đầu mặc cung trang khoe ngực, nửa bầu tuyết trắng lộ ra, hiện rõ vẻ phong tình thành thục quyến rũ.
Tịnh Thục vào cửa thì cũng cảm giác có ánh mắt lạnh lùng bắn đến, vừa ngẩng đầu chợt bắt gặp ánh mắt dò xét của Quận vương phi. Trong lòng khẽ động, không hiểu lắm, chẳng lẽ bọn họ đều phát hiện quan hệ giữa mình và phu quân có thay đổi? Quan hệ phu thê của mình tốt hay xấu thì có liên quan gì đến bọn họ chứ? Trong lòng nàng không hiểu, không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, nhưng Quận vương phi lại trên dưới quan sát nàng nhiều lần. Trở lại viện của mình, sắc mặt bình thản của Quận vương phi Thôi thị lập tức trầm xuống, nói với Bàng ma ma thân tín: "Xem ra hôm nay vợ chồng son người ta thân thiết vô cùng, ngọt đến mức sắp cười thành tiếng, dường như chỉ sợ người khác không nhìn thấy."
Bàng ma ma khom lưng phụ họa: "Đúng thế ạ, nghe nói tối hôm qua Lan Hinh uyển kêu ba lượt nước, cho đến giờ Tý mới ngủ lại, thật là liều mạng giày vò mà."
Quận Vương phi tức giận cầm Phật châu mật sáp trên tay ném lên bàn, đau xót mắng: "Gọi ba lượt nước? Đây là hành hạ ai hả? Thẩm thị này không có tiền đồ gì, hai năm, bụng không có một chút động tĩnh nào. Vương gia chậm chạp không chịu xin phong Thế tử, nói không chừng đang cố ý muốn thiên vị tiểu tử đáng chết kia."
"Vương phi bớt giận, Thế tử dĩ nhiên cần phải lâu dài, sao Tam gia có thể chịu, cũng không thể lướt qua Nhị gia mà." Bàng ma ma vội vàng trấn an.
"Thế tử vị này một ngày không thể rơi vào tay Đằng nhi, thì có thể vẫn có biến cố, ta sẽ không thể nào an tâm. Lỡ như để cho bọn nó sinh hạ đích trưởng tôn, chẳng phải Vương gia lại thêm một lý do. Hừ! Vậy phải làm sao bây giờ?" Thôi thị nhức đầu, đỡ trán tựa vào giường quý phi.
Bàng ma ma luôn mưu mô chước quỷ, cắn răng suy nghĩ một chút, nảy ra ý hay: "Vương phi muốn đích trưởng tôn cũng không khó, an bài cho Nhị gia thêm vài thông phòng, nếu ai mang thai, sẽ để Nhị nãi nãi cũng giả vờ mang thai. Đến lúc đó, sau khi hài tử được sinh xong sẽ ôm đến tay Nhị nãi nãi làm hài tử của con vợ cả, thông phòng này ấy à... Khó sinh mà chết cũng được mà, người xem..."
"Hay, quả là biện pháp hay, sao ta lại không nghĩ đến? Ai da, nhanh đi an bài đi, tìm mấy đứa eo thô mông tốt sinh dưỡng, cho Đằng nhi làm thông phòng, cho các thiếp thất ngừng uống Tị Tử canh (thuốc tránh thai), ta không tin một đám nữ nhân còn không sánh bằng tiểu nương tử Giang Nam mảnh mai đó." Tinh thần Quận vương phi tỉnh táo, đầu không còn đau nữa, không ngừng sai tâm phúc đi sắp xếp.
Tháng hai, khí trời ấm áp hơn, lan ở hậu hoa viên nở rộ, hương thơm phảng phất. Trưởng công chúa sinh ra nhã hứng ngắm hoa, dẫn theo nhóm cô nương tức phụ đến hậu hoa viên ngồi dùng trà nói chuyện phiếm.
"Hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng chúng ta lấy chỉ diên Tam tẩu mua về thả đi." Nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng đề nghị.
"Đúng rồi đúng rồi, thả chỉ diên." Tiểu Kim Phượng dẫn đầu vỗ tay tán thành.
Những ngày qua, mỗi đêm Chu Lãng về nhà rất đúng lúc, bữa tối xong sẽ cùng nàng ôn tồn một lần. Thân thể đã thích ứng y, dù vẫn mệt mỏi, nhưng sắc mặt đỏ thắm, càng thêm yêu kiều động lòng người. Tịnh Thục cầm tuyến trục trong tay, để Thải Mặc cầm chỉ diên chạy một đoạn đường, rồi sau đó chậm rãi lui về phía sau, giơ cao chỉ diên Tam Tinh xinh đẹp.
Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư cũng không bị rớt phía sau, hầu như đồng thời thả bay chỉ diên Nạp Phúc Nghênh Tường và Trúc Báo Bình An, chỉ có chỉ diên của Thẩm thị và tiểu Kim Phượng không bay nổi. Thẩm thị nhanh chóng đổ mồ hôi, Tịnh Thục đang ở bên cạnh nàng ta, không đành lòng thấy nàng ta gấp gáp, đã đến nói: "Nhị tẩu, tẩu thả của muội đi, muội giúp tẩu."
"Không cần." Thẩm thị lạnh lùng từ chối, thậm chí hơi buồn rầu. Nàng ta càng gấp, càng không thể thả bay lên. Vội vã chạy, cho nên ngã lăn xuống đất.
Tịnh Thục vội vàng đặt tuyến trục xuống đất đưa tay đỡ nàng ta, nhìn qua khe hỡ cổ áo thấy được từng vết hồng trên người nàng ta. Tịnh Thục cũng là người từng trải, nàng biết chuyện phòng the sẽ để lại dấu vết, tuy nhiên nó không phải như thế này, vết thương này đỏ tươi, thô ráp, không phải là vết hôn, như là bị sợi dây siết hoặc bị roi quất lên.
Thẩm thị cũng nhận ra bí mật của mình bị người phát hiện, thở phì phò đẩy nàng, để nha hoàn thiếp thân đỡ đứng lên.
Tịnh Thục vốn có ý tốt muốn đỡ, lại bị người ta đẩy ngồi trên cỏ. Thải Mặc đã chạy tới dìu nàng, thuận tiện hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm thị. Bên này bị bụi hoa che, các trưởng bối không phát hiện điều khác thường. Tịnh Thục đứng dậy, ngơ ngác nhìn Thẩm thị đi đến bàn bên kia nghỉ ngơi.
"Phu nhân đừng để ý đến nàng ta, hừ! Lòng tốt không được báo đáp, chúng ta qua núi giả bên kia nghỉ ngơi một chút đi." Thải Mặc dìu Tịnh Thục đi về phía núi giả, để lại Tố Tiên níu lấy chỉ diên đã bay thật cao.
Trong núi giả thông thoáng mát mẻ, hai chủ tớ ngồi bên trong suy nghĩ tâm sự của mình. Tịnh Thục vẫn đang suy nghĩ vết thương trên người Thẩm thị, mà Thải Mặc lại đang suy nghĩ tại sao Thẩm thị bài xích chủ tử của mình, bước kế tiếp nàng ta có thể gây bất lợi gì đó cho chủ tử hay không.
"Tiểu Kim Phượng, đừng đi nhanh như vậy, chờ Nhị thẩm đã." Trên đỉnh núi giả vang lên tiếng của Cận thị.
"Nhị thẩm, mau lên, chỉ diên ở đó, cháu nhìn thấy." Đây là tiếng của tiểu Kim Phượng.
Tịnh Thục nghi ngờ ngẩng đầu, núi giả cao như vậy, sao Cận thị có thể mang theo tiểu hài tử leo lên đó, nếu ngã thì làm sao bây giờ? Bảo hạ nhân đi lấy không được sao?
Vừa nghi ngờ, bỗng nghe Cận thị hô to: "Vợ lão Tam, mau giữ chặt hài tử." Cùng lúc đó, vang lên tiếng hài tử tiếng thét chói tai. Tịnh Thục nghe tên của mình, theo bản năng chạy ra ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tiểu Kim Phượng rớt xuống. Trong hoảng loạn nàng chỉ có thể đưa tay đón, hoàn toàn quên phía sau là ao hoa sen, nàng có thể bị nện vào trong nước.
Khi Kim Phượng sắp rơi vào cánh tay mảnh khảnh của mình, hai bàn tay khác kịp thời xuất hiện, vững vàng tiếp nhận hài tử, một tay ôm lấy nàng.
"Nàng không sao chứ?" Chu Lãng khẩn trương nhìn chằm chằm Tịnh Thục hỏi.
Tịnh Thục ngây ngốc lắc đầu, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì: "Phu quân, chàng, trở về khi nào."
Chu Lãng thấy nàng không bị thương, cũng thả lỏng, không trả lời câu hỏi của nàng, mà lạnh lùng rống to: "Nàng bị ngốc à, đưa tay đón, nàng gầy yếu như vậy, có thể tiếp được sao? Còn không làm gãy tay nàng à? Nếu hai người cùng rơi vào trong ao, con bé chết, nàng cũng không sống được."
Mọi người nghe được động tĩnh đã chạy tới, vì chỉ diên của Chu Ngọc Phượng và Chu Nhã Phượng gần đấy, nên chạy đến đầu tiên, thấy Chu Lãng đang đen mặt dạy dỗ nàng.
Chu Ngọc Phượng nhìn lướt qua không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía mẫu thân trên núi giả. Chu Nhã Phượng không dời mở mắt, trong lòng cảm động, mặc dù Tam ca đang khiển trách Tam tẩu, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy bên trong lời khiển trách này đều là quan tâm và sợ hãi. Mai sau nếu gả cho người, nàng tình nguyện phu quân mình khi ở dưới tình thế cấp bách cũng khiển trách nàng như vậy, mà không phải như phụ thân, chẳng hề quan tâm mẫu thân.
Cận thị ba bước làm thành hai chạy đến, đoạt lấy tiểu Kim Phượng ôm vào lòng: "Tâm can của ta nha, tiểu tổ tông, cháu hù chết Nhị thẩm rồi. May không sao, không sao là tốt rồi, đừng sợ. Chúng ta sẽ không bao giờ thả chỉ diên nữa, không thả chỉ diên nữa nhé."
Tiểu Kim Phượng bị dọa sợ còn chưa có lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy Quận vương phi chạy đến trước mắt, mới ‘Òa’ một tiếng khóc lên: "Nương, con không bao giờ muốn thả chỉ diên nữa..."
Thôi thị ôm hài tử, đau lòng cuống quýt kiểm tra, sờ sau lưng. "Ngoan! Kim Phượng ngoan! Đừng sợ, sau này chúng ta không bao giờ chơi chỉ diên nữa." Bà ta hung hăng trợn mắt nhìn Tịnh Thục, ôm hài tử đi. Trưởng công chúa không hỏi nguyên do, cũng đi theo dỗ hài tử. Cận thị quay đầu lại mỉm cười, sắc mặt hơi mất tự nhiên: "Làm phiền phu thê hai người, thật may là thân thủ A Lãng tốt."
Bà ta ném xuống đôi câu không mặn không nhạt như vậy, đuổi theo sát đám người kia, Chu Ngọc Phượng theo sát phía sau. Ở đây bỗng chỉ còn lại phu thê Chu Lãng và Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng, chỉ thấy Nhã Phượng nhìn theo mọi người; bóng lưng dần đi xa, mới đi đến bên cạnh Tịnh Thục thấp giọng nói: "Tam tẩu, tẩu phải chú ý, cẩn thận hơn với mỗi người."
Lời còn chưa dứt, nàng cũng vội vàng đi mất.
Tịnh Thục giật mình hồi tưởng lại hết thảy, càng nghĩ càng sợ. Tại sao trong lúc nguy cấp Cận thị lại kêu tên mình, là muốn giá họa sao? Nếu tiểu Kim Phượng bị thương, người Quận vương phi hận nhất sẽ là ai? Ai sẽ bị xử phạt? Nếu không phải Chu Lãng chạy đến đúng lúc, mình có thể bị thương không? Nếu mình bị thương, ai sẽ là người được lợi nhiều nhất?
Phủ Quận vương quá lớn, quá nhiều người, Tịnh Thục đột nhiên phát hiện, không thể tiếp tục sống ngu ngốc hồ đồ như vậy nữa.